Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!

Chương 14: Người nghệ sĩ




Sau ngày Tiểu Kỷ chọc đại gia lắm tiền Lộ Văn Phi giận đến mức bỏ đi, tú bà cằn nhằn cô liên tục mấy ngày, nhưng cũng chỉ là vào tai này ra tai kia, mãi đến khi tú bà bảo sẽ phạt cô ba ngày không cho ăn cơm tối, cô mới khóc ma khóc quỷ gào lên “Ta không dám nữa” cầu xin tú bà tha tội. Khách quen của Vong Ưu lâu từ hôm đó thường xuyên nhìn thấy một cái bóng u ám lê lết lẽo đẽo theo sau tú bà, thỉnh thoảng còn rên rỉ mấy câu, nhìn đáng sợ đến mức khách cũng không dám tới Vong Ưu lâu. Tú bà bất đắc dĩ đành phải trả lại quyền lợi ăn cơm tối cho cô, mấy cô nương khác trong lâu không hiểu, chỉ có Yên Chi là biết rõ cái cô nàng Tiểu Kỷ này, không phải là một cô gái bình thường.

Lúc này, cô gái không bình thường đó đang bày biện một cái giỏ, bên trong có vài cái bánh và nhang đèn. Cô quay người lại, nhìn thấy Yên Chi liền hô lên: “Cô nương, hôm nay ta ra ngoài một chuyến nha?”.

Yên Chi cảm thấy kỳ lạ, ngoại trừ lúc đi mua đồ ăn thì Tiểu Kỷ lúc nào cũng lười bước ra khỏi cửa, càng kỳ lạ hơn chính là mấy cái bánh kia cô không hề đụng đến mà chỉ đặt trong giỏ… Tiểu Kỷ chỉ đặt trong giỏ! Tiểu Kỷ không hề đụng đến! Yên Chi kích động. Mà dù gì ban ngày cũng không có việc gì làm, cho cô ta ra ngoài cũng không sao, chẳng qua… Nàng thật sự tò mò.

“Ngươi đi đâu?”.

Tiểu Kỷ lấy một tấm vải che giỏ lại, khẽ mỉm cười nói: “Viếng mộ”.

Thật ra thì trên đời có rất nhiều thứ cám dỗ, ví dụ như bánh trái trong giỏ, ví dụ như hai bên đường thỉnh thoảng bay tới mùi hương thức ăn hấp dẫn. Nhưng cô không thể ăn.



Được rồi, hay là suy nghĩ lại một chút đi.

Tiểu Kỷ lại nhìn vào mấy cái bánh trong giỏ lộ ra dưới tấm vải, trong lòng nội chiến kịch liệt. Đại thúc đánh xe ngồi bên ngoài cười một tiếng, con ngựa liền nhẹ nhàng rẽ một đường cong, khiến cho mấy cái bánh lại càng nghiêng ra, Tiểu Kỷ rên rỉ một tiếng, quyết định không được nhìn vào cái giỏ nữa, câu được câu không hàn huyên giết thời gian với đại thúc đánh xe. Đại thúc này tuổi đã cao, vợ chết sớm, sống trong một xóm nghèo, vì thế nên hai đứa nhỏ ở nhà suốt ngày lang thang cùng bà nội.

Ngoài bìa rừng, ánh mặt trời vừa lên, trời quang mây tạnh. Núi Phù Vân không cách thành Tô Châu bao nhiêu, chỉ một buổi đi xe ngựa là tới, Tiểu Kỷ suy nghĩ một lát, rồi đưa hết hơn một trăm lượng bạc đem theo người cho đại thúc. Đại thúc chất phác chưa bao giờ thấy ngân phiếu giá trị lớn như vậy, suýt chút nữa quỳ xuống bái lạy Tiểu Kỷ.

“Cô nương, cô đại ân đại đức…”.

“Đây là một ít bạc cuối cùng của ta”, Tiểu Kỷ lưu luyến vuốt nếp nhăn trên góc ngân phiếu, đặt vào trong tay đại thúc, nhưng chậm chạp không chịu buông tay ra, “Ông phải xài tiết kiệm một chút nha”.

Đại thúc cầm lấy, lại thấy Tiểu Kỷ vẫn không buông tay ra, “Cô nương…”. (Tiu Ú: cho người ta mà ko chịu buông tay ra là sao = =| | |)

“Ta cũng không dùng đến nữa…”, Tiểu Kỷ vẫn đang bịn rịn chia tay với ngân phiếu.

“Cô nương, người sống trên đời, sao lại không dùng đến bạc?”, đại thúc cảnh giác mở miệng, “Aiz ui, chẳng lẽ cô nương muốn tự sát?”.

“Ách?”, Tiểu Kỷ đen mặt, “Làm gì có…”.

“Vậy thì tốt”, đại thúc nhanh chóng tiếp lời.

“…”.

“Cô nương”.

“Hử?”.

“Vậy thì buông tay ra đi…”.

Tự sát sao?

Thật ra nếu chết cũng tốt, Lộ Văn Phi cũng sẽ chết theo, coi như báo được mối đại thù. Tất cả đau khổ cừu hận xem như không còn nữa.

Nhưng mà, nếu phải dùng cái chết để đổi lấy hạnh phúc như vậy, mọi người sẽ vui vẻ sao?

… Hơn nữa, hạnh phúc đó cũng không phải là hạnh phúc, tất cả cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Tiểu Kỷ cô nhát gan, yếu đuối, ích kỷ, cô… Không dám.

Cô sợ chết.

Tiểu Kỷ cười cười, vẫy tay từ biệt đại thúc, xoay người bước vào trong rừng.

Kỷ Triển Nhan cực kỳ sợ chết, e rằng chuyện này vĩnh viễn không thay đổi được.

Đầu xuân, không khí vẫn còn mang hơi lạnh, trên núi Phù Vân là một rừng hoa rực rỡ.

Tiểu Kỷ đứng trước một ngôi mộ, thắp ba nén nhang, rồi dọn bánh trái sắp xếp đâu vào đấy. Gió mát lướt qua, vô số cánh hoa uyển chuyển rơi xuống, nổi bật như tiên cảnh chốn nhân gian.

“Ngươi xem, hoa đào đầy trời…”, Tiểu Kỷ vươn tay, vuốt ve tấm bài vị gỗ cô đơn.

Ngươi thật là giảo hoạt, đột ngột bỏ đi như vậy, khiến cho huynh ấy không thể nào quên được ngươi.

Nhưng mà, Niệm Vãn à, nói cho cùng chắc là ngươi cũng bớt tịch mịch rồi phải không.

Cho nên, cô không trách y, vĩnh viễn không bao giờ trách y. Cô bỗng nhớ ra cái gì đó, đột nhiên cười lên khanh khách, sau đó lại vỗ bốp một cái lên đùi.

“Bà nội nó, bao nhiêu tiền đều đem cho hết rồi, giờ làm sao mà quay về đây!!!”.

Đột nhiên, từ xa xa có tiếng hát vang lên, giai điệu du dương ngọt ngào nhẹ nhàng hòa tan trong không khí.

“Trường Sinh!”, Tiểu Kỷ lập tức đứng dậy, “Trường Sinh! Gia gia! Ta ở chỗ này nè!”.

Cô chạy tới mấy bước, nhìn thấy bóng người quen thuộc, mừng rỡ nhào tới, Trường Sinh vuốt râu cười ha hả.

“Sao ông lại ở đây?”, cô ngẩng mặt lên.

“Ta không biết nha đầu ngươi trốn đi đâu, bất đắc dĩ đành phải chờ ở đây, quả thật ngươi đã đến”.

“Chờ ta? Làm gì?”.

Trường Sinh lắc đầu, thở dài một tiếng, “Nha đầu, ngươi đi theo ta”.

Đi không bao lâu, Trường Sinh dẫn Tiểu Kỷ tới một ngôi nhà ở khu thợ săn. Trong nhà lượn lờ khói bếp, nam hào sảng, nữ hiền lành, trên giường gạch còn có một đứa bé đang ngủ say sưa, nhìn gia đình vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Thê tử của người thợ săn muốn giữ Tiểu Kỷ và Trường Sinh ở lại ăn cơm, Trường Sinh từ chối không được, đành ở lại. Tiểu Kỷ nhìn con gà chưng trong nồi đất mà nước miếng chảy ròng ròng, cho nên nịnh bợ ôm lấy đứa bé thật cẩn thận, đứa bé này dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, sau này lớn lên tuyệt đối đủ tiêu chuẩn giai nhân thanh tú. Cô cười hì hì nói: “Con bé xinh quá a, mấy tuổi rồi?”.

Thợ săn thuận miệng trả lời: “Sắp một tuổi rồi, nương tử à, nếu thằng nhóc này mà là bé gái thì…”.

“Ách, không phải là con gái hả?”, Tiểu Kỷ nhanh tay vạch chăn lông trên người đứa bé xuống, nhìn thấy cái gì đó (hình ảnh chỗ này đã được làm nhòe), lúng túng nhìn cặp vợ chồng kia, không tài nào hiểu được làm sao hai vợ chồng này có thể sinh ra một đứa bé xinh xắn đến vậy.

“Nhờ hai vị chăm sóc lâu như vậy”, Trường Sinh nói: “Đa tạ”.

Thê tử của người thợ săn cười nói: “Nhờ thần y mà chân ta bình phục được như bây giờ, đứa nhỏ này lại khiến người ta yêu thích. Ngài cần chi phải nói lời cảm tạ?”.

Tiểu Kỷ nghe một lúc dần dần nghi ngờ, hỏi: “Vậy ra, đứa bé này không là con của hai người…”.

“Nha đầu”, Trường Sinh đột nhiên nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy, “Đứa bé này họ Diệp”.

Họ Diệp! Tiểu Kỷ đột nhiên mở lớn hai mắt, cánh tay ôm đứa bé run rẩy.

“Mộ Dung cô nương, cô ấy…”.

“Đã qua đời”, Trường Sinh nói ngắn gọn: “Cô ấy nói, không thể bỏ đứa trẻ của Vô Trần sống một mình, bất luận thế nào cũng phải chăm sóc cho đứa bé số khổ này… Đứa bé này gọi là Diệp Ôn Đường”.

“Bọn họ… Chôn cất ở đâu?”, giọng Tiểu Kỷ đã nghẹn ngào.

Trường Sinh khẽ mỉm cười, “Sao phải hỏi cái này? Mộ Dung cô nương nói, ngươi nuôi dưỡng đứa bé này, ngươi chính là ân nhân trọn đời của bọn họ. Tất cả đã qua, chi bằng cứ quên đi chuyện quá khứ”.

Cứ quên đi, cứ quên đi.

Tiểu Kỷ kinh ngạc ôm Diệp Ôn Đường, đột nhiên khóc rống lên thảm thiết.

Mộ Dung Ôn Đường, nhất định phải làm như vậy, mới có thể thành toàn cho tình yêu rung động đất trời của cô và Diệp Vô Trần sao?

Nhất định phải chết sao? Các người, tại sao, đều phải chết?

“Lão Trương bọn họ đang tìm ngươi”.

“Ta biết”.

“Ta đã gặp ông ta, ông ta kể Hoắc Thanh Phong tới Tây Trạch, nảy sinh chuyện tốt với Tư Mã Lạc Đồng, sau đó hai người quy ẩn, không để ý tới chuyện thế gian phiền não nữa, Tư Mã Lạc Đồng giải cổ độc cho bọn họ, Hoắc Thanh Phong cũng buông được trách nhiệm nặng nề mà sống cho mình, bảo lão Trương đem một bức mật hàm về cho Độc Cô Bạch, cũng đã đến lúc xác nhận thân phận Hoàng đế cho hắn”.

“… Hai người đó đến với nhau sao? Ha ha, xem như tất cả mọi người đều viên mãn”.

“Ngươi định đi đâu?”.

“Ta ôm theo đứa bé mồ côi này, đành phải quay về hang ổ cũ thôi. Chỉ cần Lộ Văn Phi không thường xuyên tới quấy rầy ta, thì ngày qua ngày cũng an nhàn tự tại”.

“Độc trong hai người các ngươi chính là ‘Sinh tử tương hứa‘, thứ cổ độc này chỉ có thánh nữ Miêu Cương mới có, chẳng biết tại sao…”.

“Không sao, Trường Sinh, ông có tính toán gì chưa?”.

“Ta muốn đi Miêu Cương một chuyến, nghiên cứu chế thuốc giải cổ cho đương kim thánh thượng”.

“Độc Cô Bạch… Hắn vẫn khỏe chứ?”.

“Người này cần chính yêu dân, có thể xem là một vị hoàng đế tốt”.

“Ừm, vậy thì tốt rồi”.

“Nếu ta tìm ra cách giải cổ độc của ngươi và Lộ Văn Phi, ta sẽ dùng bồ câu đưa tin cho ngươi”.

“Từ Miêu Cương bay đến Tô Châu? Chim bồ câu gì mà siêu vậy a…”.

“Nha đầu!”.

“Được rồi được rồi…”.

“Bảo trọng”.

“Ông cũng vậy, gia gia. Lại đây, Ôn Đường bảo bối, chúng ta về nhà thôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.