Hình cảnh thượng hình cảnh

Chương 43




Lucius nhìn vẻ mặt âm trầm của bạn tốt, không khỏi lắc đầu: “Ai, Severus, không phải ta đả kích anh, nhưng nếu không có sự trợ của ta, hi vọng thành công của anh không cao.”

Severus không kiên nhẫn trừng hắn: “Ta nói không cần! Ta không tính toán để một thằng nhãi nhà Potter quấy rầy cuộc sống sau này của ta!”

Lucius liếc mắt xem thường: “Anh nói ngu ngốc gì đó, Severus? Chẳng lẽ anh định như đời trước, trơ mắt nhìn người mình yêu lao vào vòng tay người khác? Anh đã sống hai đời rồi, có cần phải sống như một vị tăng tu khổ hạnh không? Nghe ta nói đi, bằng hữu của ta, anh phải tốt với mình một chút!”

Severus cúi đầu nhìn mặt bàn, giống như trong mắt chỉ có những hoa văn xinh đẹp khắc trên đó, một chút chú ý cũng lười quăng cho hắn.

Lucius dẫn dắt từng bước: “Ngẫm lại đi, Severus, chẳng lẽ anh có thể chịu được Harry cười với người khác, làm nũng với người khác, hôn môi, ôm ấp với người khác? Sau đó cùng người đó sống cả một đời?”

Severus ngẩng mạnh đầu, sắc mặt âm trầm vô cùng. Y không thể phủ nhận, khi tưởng tượng tới bộ dáng vật nhỏ thân mật với người khác, trong lòng y lại bùng lên một ngọn lửa giận. Hoàn toàn không thể chịu được! Chỉ cần nghĩ tới cảnh vật nhỏ lộ ra nụ cười ngọt ngào thôi, y đã tức đến mức muốn túm cậu tới hung hăng mắng một chút.

“Không chịu được, đúng không?” Lucius nói: “Anh năm đó từng có loại tâm tình này với Lily không?”

Severus ngây ngẩn cả người.

Lucius chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu: “Anh đúng là ngu ngốc! Nhiều năm như vậy ngay cả ta và Cissa cũng nhìn ra, anh không chịu suy nghĩ cẩn thận một chút, kì thực tình cảm anh dành cho Lily Evans, tình yêu căn bản chiếm một phần rất ít! Năm đó nàng ta gả cho James Potter, anh thương tâm được bao nhiêu? Lúc đó sự nghiệp chiếm phần lớn lực chú ý của anh đi? Nếu nàng không chết, nói không chừng qua vài năm tình cảm của anh cũng theo đó mà phai nhạt, chính bởi vì nàng đã chết anh mới khắc sâu đến vậy, không đúng sao?”

“……….có lẽ ngươi nói đúng.” Severus ngập ngừng nói.

“Như vậy lần này anh cũng định chờ tới khi không thể cứu vãn mới bắt đầu hối hận? Sau đó như đời trước thống khổ tới chết?” Lucius nghiêm túc nhìn y: “Severus, anh không thể vì sợ hãi thất bại mà không thanh thủ, Slytherin luôn nghĩ mọi biện pháp để đạt được thứ mình muốn. Nếu sau này Harry cùng một chỗ với người khác, anh sẽ hối hận tới chết!”

Nói tới đây hắn đột nhiên mỉm cười: “Ta thấy tiểu xà cũng không tồi, nó cùng Harry là bạn thân, nếu Harry sửa thành họ Malfoy, Cissa nhất định rất vui sướng. Ồ, một đứa con dâu thuần chủng là cứu thế chủ, kia thật không tệ, đúng không? Draco phải cố gắng a…….”

Ánh mắt Severus biến thành lưỡi dao tử thần bắn tới người hắn. Y nhìn chằm chằm Lucius gằn từng tiếng nói: “Ngươi bảo nó làm thử xem!”

Lucius rùng mình, cười làm lành: “Ta chỉ nói giỡn thôi, Harry nhất định sẽ sửa thành họ Snape, ta cam đoan!”

“Hừ!”

“Được rồi, vấn đề tiếp theo là làm thế làm để Harry không còn sợ hãi khi thấy anh.” Lucius cười khổ: “Anh cũng thật là, cư nhiên đã thông suốt còn có thể dọa người ta thành như vậy, chẳng lẽ trái tim anh chỉ có để chưng à?”

Severus đen mặt.

Lucius thở dài, có một vị bằng hữu ngu ngốc về tình cảm như vậy thật hao phí tâm tư: “Vậy kế tiếp anh phải cải thiện thái độ với Harry, đừng trừng ta! Chẳng lẽ anh muốn người mình thích cứ sợ mình như vậy sao?”

Severus yên lặng nhìn hắn.

Quý tộc bạch kim rút kết kinh nghiệm từng trải bắt đầu blablabla bày mưu tính kế cho y.

Ngày hôm sau Severus bắt đầu tiến hành theo kế hoạch của Lucius. Không có cách nào, về phương diện tình cảm y thực sự là hoàn toàn mù tịt, nghe theo người từng trải có lẽ vẫn thực tế hơn đọc sách.

Đầu tiên, trong bữa ăn sáng y ngồi đối diện Harry. Chính là phản ứng đầu tiên của vật nhỏ là suýt chút nữa làm rớt ly sữa, bởi vì cầm không chắc……

Lucius thầm thở dài.

Xong bữa sáng, hai đứa nhỏ tới phòng sách chung để làm bài tập hè. Severus đi vào cầm một quyển sách, như tùy ý ngồi xuống sô pha bên cạnh bàn học hai người.

Harry run một chút, bút lông chim quẹt một đường dài trên tấm da dê. Draco nhìn sắc mặt bình thản của cha đỡ đầu, mượn bài tập chạy qua hỏi một chút để làm dịu bầu không khí.

Severus vừa trả lời vừa âm thầm gật gù: quả nhiên con đỡ đầu vẫn có chút tác dụng.

Draco giải quyết vấn đề xong, liền vẫy tay với Harry: “Harry, không phải cậu cũng có vấn đề không hiểu sao? Lại đây!”

Vật nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn thoáng qua bằng hữu của mình, nhìn nhìn Snape giáo sư, cầm bài tập chầm chậm đi qua, do dự một hồi mới mở miệng: “Ưm…… Snape giáo sư, xin hỏi cái kia….. vì cái gì cỏ tế tân ba lá có hình dạng như lá gan, có thể dùng để điều trị bệnh can? Cái này….. trên khóa thảo dược Sprout giáo sư nói không rõ lắm….”

Severus vỗ vỗ sô pha ý bảo cậu ngồi xuống, lí do là Harry đứng y không thấy rõ chữ trên sách.

Vật nhỏ sợ sệt ngồi xuống cách y một thước, run rẩy đưa sách bài tập của mình qua.

Tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng Severus quyết định cứ chầm chầm nên cũng không ép cậu ngồi gần hơn, bắt đầu giảng giải.

Draco nhìn không khí giữa hai người cũng không quá tệ, trở về bàn. Ai, quan hệ của cha đỡ đầu cùng bằng hữu quá tệ, cậu cũng thực hao tổn tâm trí a. Vẫn cố gắng làm quan hệ bọn họ tốt một chút đi, tiểu xà bạch kim nghĩ như vậy.

Harry có một ưu điểm, lúc học tập đặc biệt chuyên tâm, Severus nhìn cậu đang đắm chìm trong phần giảng giải của mình, chậm rãi nhích tới gần một chút, vốn tưởng sẽ không kinh động, nào ngờ y mới dịch chuyển một chút vật nhỏ đã kinh hoảng đứng bật dậy.

“A, thực xin lỗi giáo sư…….” Ý thức được phản ứng thái quá của mình, Harry lập tức tái mét, nước mắt cũng sắp trào ra.

Severus cảm thấy thật sự thất bại, vật nhỏ hiển nhiên đã bị y dọa thê thảm, lúc nào cũng phòng bị.

Y cố gắng trấn định tâm tình, bảo Harry một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục giảng bài cho cậu, bất quá lần này y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Xong vấn đề này, không đợi y hỏi ‘Ngươi còn vấn đề gì không?’ Harry đã vội vàng nói cám ơn sau đó vọt trở về bàn học, ngay cả mắt cũng không dám liếc một cái.

Cũng may còn có Draco, Harry chỉ cần hỏi vấn đề gì, cậu sẽ giao cho cha đỡ đầu nhà mình, sau một giờ vật nhỏ cuối cùng cũng không còn phòng bị y như khi nãy.

Làm xong bài tập, hai đứa nhỏ rủ nhau ra ngoài chơi. Hoạt động giải trí chủ yếu trong ngày nghỉ là Quidditch, đương nhiên là Draco bay, Harry xem, vật nhỏ vốn có bóng ma tâm lí với chổi bay nên hiển nhiên không dám tiếp xúc với loại vận động nguy hiểm như Quidditch.

Harry ngồi dưới một gốc đại thụ nhìn Draco đang truy đuổi theo trái Snitch vàng, đột nhiên cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, cậu quay đầu lại lập tức sợ hãi kêu lên: “S s s Snape giáo sư!”

Severus cười khổ không thôi, nhưng y không muốn lập tức thay đổi thái độ quá lớn, đành phải thản nhiên nói: “Potter, ngươi không bay sao?”

Vật nhỏ do dự một lát, ngập ngừng nói: “Em bay không giỏi, giáo sư.”

“Ừ.” Severus lên tiếng: “Không sao, mẹ ngươi cũng không thích bay.”

Đúng vậy, đây chính là biện pháp thứ 2 Lucius dạy: tìm đề tài chung!

Vật nhỏ quả nhiên bị lừa, cậu cẩn thận lại có chút tò mò nói: “Nhưng mà chú Sirius nói mẹ rất thích xem các trận đấu Quidditch…..”

Severus nhịn xuống xúc động muốn mắng con cẩu đần kia, nói: “Nàng chỉ thích xem, kì thật nàng thích các loại vận động Muggle hơn.”

“Phải không?” Harry có chút tò mò: “Tỉ như bóng rổ…v…..v?”

“Thực sự thì nàng thích cầu lông.” Severus khô khan nói, đã lâu rồi y không nói chuyện nhã nhặn như vậy!

“Ồ.” Harry gật đầu.

Harry chìm vào một bầu không khí trầm mặc có chút xấu hổ.

Severus ho khan một chút, hỏi cậu: “Ngươi ở nhà dì dượng vẫn như vậy sao? Ý ta là…. bọn họ còn đánh ngươi không?”

Dường như thực kinh ngạc khi y hỏi tới vấn đề này, Harry há miệng thở dốc: “Không có.”

Severus thực sự muốn gào lên, ngươi không thể nói nhiều một chút được sao? ! Nhưng y vẫn cố gắng nhịn xuống, cùng Harry ngẩng đầu xem Draco bay tới bay lui.

Một lát sau, Severus theo khóe mắt nhìn thấy vật nhỏ im lặng nhích ra xa mình hơn.

Thất bại! Thất bại trước nay chưa từng có! Severus bất lực.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.