Hình cảnh thượng hình cảnh

Chương 39




Severus đưa Harry về văn phòng xong, lập tức chui vào phòng độc dược.

Y đặt Harry lên bàn, thần sắc nghiêm túc nói: “Potter, nói rõ ràng toàn bộ quá trình biến nhỏ cho ta nghe.”

Harry ngoan ngoãn gật đầu: “Em bị mảnh vỡ của lọ độc dược cắt phải sau đó đột nhiên nhỏ lại, chỉ có vài giây thôi, giáo sư.”

Severus lấy một tấm da dê ghi chép lại: “Mãnh vỡ thủy tinh có nước thuốc gặp phải miệng vết thương, phát sinh biến hóa….một liều nhỏ như vậy cũng có tác dụng? Độc dược tiếp xúc……”

Y thu thập những mảnh vỡ lúc nãy, tới lồng chuột trong góc phòng lấy ra một con chuột bạch, đầu tiên nhỏ thử vài giọt độc dược còn sót lại lên người đó, phát hiện không hề có biến đổi, sau đó thử dùng mảnh vỡ thủy tinh cắt một vết thương nhỏ, sau đó nhỏ vài giọt thuốc, con chuột bạch nhanh chóng rút nhỏ lại.

“Quả nhiên, phải tiếp xúc với máu mới có tác dụng…….” Y thì thào, tùy tay đặt con chuột bị trúng chú hôn mê bên cạnh Harry, vội vàng ghi chú phát hiện này vào mảnh da dê, sau đó đột nhiên thấy vật nhỏ cẩn thận nhích từng bước, từ xa xa nhìn lại con chuột bạch hoàn toàn không có chút nguy hiểm nào, cả người núp sau một cái cốc thủy tinh còn cao hơn đầu mình, chỉ ló cái đầu bù xù.

Severus suýt chút nữa bật cười, đối với vật nhỏ co rút lại không có chút hứng thú phun nọc độc, ngữ điệu y mang theo vài phần ý cười khoái trá: “Thế nào, cậu Potter cư nhiên ngay cả một con chuột bạch thu nhỏ cũng sợ? Lá gan của ngươi chẳng lẽ chỉ to bằng móng tay sao?”

Vật nhỏ ‘vèo’ một cái rụt đầu núp sau cốc thủy tinh, một lúc lâu sau mới dám ló ra, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, giáo sư, nhưng em rất sợ chuột……..”

Severus nghe âm thanh yếu ớt còn mang theo chút ủy khuất, cũng không muốn cười nhạo nữa, liền chuyển đề tài: “Quá trình nhỏ đi có cảm giác gì không? Có thấy đau không?”

“Không có, giáo sư.” Vật nhỏ thở một hơi, ngoan ngoãn trả lời: “Cảm giác gì cũng không có, ‘hưu’ một tiếng liền nhỏ đi.”

‘Hưu’ một tiếng…….

Severus suýt chút nữa bật cười, vật nhỏ này thật là! Phương thức nói chuyện này quả nhiên vẫn chỉ là một đứa con nít………. Sau này cũng không nên hà khắc với một đứa nhỏ như vậy nữa, dù sao nó cũng là đứa con của Lily, huống chi vật nhỏ này cũng không đáng ghét. Y nghĩ như vậy.

Y tiếp tục hỏi Harry rất nhiều vấn đề, còn làm vài chú ngữ kiểm tra, phát hiện độc dược này ngoài trừ làm Harry nhỏ đi cũng không có tác dụng phụ. Suốt quá trình, y lại cảm thấy rất thoải mái, nga……. chẳng lẽ đây là nguyên nhân rất nhiều người thích dưỡng thú cưng? Nho nhỏ, ngoan ngoãn, thậm chí có chút đáng yêu…… ngay cả người âm trầm như y cũng không nhẫn tâm nói mấy lời độc ác với vật nhỏ này.

Sau khi xác định hiệu quả cùng phương thức của độc dược thu nhỏ bị cải thiện thất bại xong cũng khá muộn.

Severus biến chiếc sô pha đặt trước lò sưởi thành một cái giường nhỏ lớn cỡ hai bàn tay cho Harry——chăn gối trên giường đều biến từ gối sô pha——sau đó bảo vật nhỏ ngủ.

“Chính là….. giáo sư, em vẫn chưa rửa mặt……..” Harry ấp a ấp úng nói.

Severus cứng đờ, túm cậu lên đi vào phòng tắm, đặt lên bồn rửa mặt, gọi một gia tinh chuẩn bị một bộ dụng cụ rửa mặt phù hợp kích cỡ, không thể không nói hiệu suất làm việc của gia tinh Hogwarts rất cao, rất nhanh đã làm ra một chiếc khăn mặt, một cái bàn chải đánh răng, chậu rửa mặt v….v……, ngay cả khăn tắm và sữa tắm cũng chuẩn bị đủ, Severus còn căn dặn gia tinh tới phòng ngủ, lấy tới một bộ quần áo để thay đổi, còn tốt bụng rút nhỏ về phù hợp kích cỡ.

Sau khi gia tinh rời đi, Severus lấy một cái chén phóng to một chút, sau đó cho vào chút nước ấm, để Harry dùng làm bồn tắm, sau đó đi ra ngoài.

Harry thực vui vẻ tắm rửa một trận, sau khi xong rồi liền ngồi xổm trên bồn rửa mặt do dự có nên gọi Severus vào xách cậu ra ngoài. Vật nhỏ đang nâng cằm nhăn nhó gương mặt suy nghĩ thì gia tinh thân thiện đã xuất hiện.

“Ai nha, ngươi tới thật đúng lúc, mang ra ra ngoài đi!” Hai mắt Harry tỏa sáng.

Gia tinh cúi mình: “Pippi thực vinh hạnh được phục vụ cậu!” Nói xong, nó nâng Harry trong hai tay đưa tới chiếc sô pha trước lò sưởi, Severus đang ngồi đọc sách.

“Snape giáo sư, Pippi theo lệnh ngài đã mang cậu Potter ra!” Pippi nhẹ nhàng đặt Harry lên chiếc giường nhỏ, ‘phốc’ một tiếng biến mất.

Severus đóng sách lại, hỏi Harry: “Cậu Potter, ngươi còn vấn đề gì nữa không?”

“Không có, giáo sư.” Harry vội vàng chui vào ổ chăn: “Em ngủ, giáo sư.” Sau đó nhắm chặt mắt lại.

Severus đứng lên muốn di chuyển thì thấy vật nhỏ mở mắt nói một câu: “Ngủ ngon, giáo sư.” Sau đó lại nhanh chóng nhắm mắt lại, khóe môi y vô thức nhếch lên, trở về phòng ngủ của mình.

Hôm sau lúc Severus thức giấc, thuận tiện gọi gia tinh Pippi tới, để nó mang Harry vào nhà tắm rửa mặt—— đương nhiên, Pippi không phải xách mà nhẹ nhàng nâng Harry đặt lên bồn rửa mặt.

Rửa mặt xong, tới bữa sáng, Severus suýt chút nữa lại bị Harry chọc cười, bởi vì vấn đề độ cao, vật nhỏ chỉ có thể ngồi trên bàn ăn, gia tinh đưa tới đồ ăn đã được thu nhỏ, nhìn có vẻ có thể bỏ vừa vào túi tiền, chén sữa của Harry còn chưa đủ để người bình thường hớp một ngụm, miếng sandwich cũng bé xíu.

“Potter, lúc ta lên lớp ngươi phải ngoan ngoãn ở lại đây, không được chạy loạn, nếu không ta cũng không cam đoan an toàn sinh mệnh của ngươi. Lúc xuất môn Severus trịnh trọng căn dặn, nhìn vật nhỏ ngoan ngoãn gật đầu mới rời đi.

Lúc giữa trưa, Draco cùng Neville nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới thăm bằng hữu.

“Ôi, Harry, cậu nhỏ thật đấy!” Draco hung ác dùng ngón tay chọt chọt Harry, Harry bé nhỏ bị cậu chọt té ngửa ra sau, bẹp một cái ngã xuống giường của mình.

Neville hoảng hốt nắm vạt áo Harry kéo dậy, lúng túng hỏi: “Harry, có sao không?”

Harry căm giận trừng Draco không nói gì.

Draco cười ha ha, sau đó dưới ánh mắt khiển trách của Neville mới chịu ngừng lại, sau đó lấy một cái bánh Donuts Pippi đem tới tiếp đãi bọn họ tròng qua đầu Harry xuống tới tận thắt lưng: “Thực xin lỗi, cho cậu một cái Donuts xin lỗi~ha ha ha~”

“Draco!” Harry tức giận quát to một tiếng, chui ra khỏi chiếc bánh Donuts, vác nó lên quăng về phía Draco.

Draco cơ hồ cười chết mất, cái bánh Donuts ném tới còn không đủ để gãi ngứa.

“Draco, đừng cười nữa, Snape giáo sư trừng cậu!” Neville riu ríu nói, gương mặt vô cùng hoảng sợ.

Draco nhìn lại, cha đỡ đầu nhà mình đang ngồi ở văng phòng bộ dáng vô cùng chăm chú, ánh mắt cũng không thèm liếc về phía này.

Cậu quay đầu lại, nhìn Harry cười xấu xa: “Được rồi, cậu không thích Donuts thì cho cậu một viên ô mai này.” Draco cầm lấy dĩa ô mai đổ hết về phía Harry.

Harry bị một đống ô mai vây quanh, dường như muốn hả giận há mồm cắn một ngụm to, cứ như Draco là viên ô mai kia.

Draco lại cười ha hả.

“Draco, Snape giáo sư thật sự trừng cậu…….” Neville sốt ruột nói.

Draco quay đầu, vẫn không thấy gì cả.

Vì thế cậu lại tiếp tục khi dễ Harry.

“Cậu Malfoy.” Severus không biết từ khi nào đã tiến tới sau lưng cậu: “Ta nghĩ ngươi tới văn phòng của ta để thăm bạn hữu chứ không phải chế tạo tạp âm?”

Draco hít một hơi, nhìn về phía Neville sắc mặt trắng bệt, đôi mắt như đang nói: ‘Sao cậu không nói cho ta biết!’

Neville co rúm, dùng mắt trả lời: ‘Mình không dám……’

Draco cười gượng quay đầu lại, làm nũng với cha đỡ đầu: “Thực xin lỗi cha đỡ đầu, con không dám nữa~”

“Hừ, nếu còn để ta nghe thấy tiếng cười chói tai như tiếng gia tinh thét của ngươi……” Severus thâm ý nói.

Tuy rằng rất bất mãn khi tiếng cười của mình bị so sánh như tiếng thét chói tai của gia tinh, nhưng Draco vẫn nhẫn nhịn, thành thật dùng ánh mắt hứa hẹn mình nhất định sẽ ngoan ngoãn.

“Như vậy, ngươi còn lí do gì mà không mau tới đại sảnh ăn bữa trưa của ngươi đi?” Severus hiển nhiên không hề tin tưởng lời hứa của cậu, mất kiên nhẫn đuổi khách.

Draco đành phải dắt Neville vội vàng chạy đi.

“Hừ! Ai bảo cười ta!” Harry ôm một viên ô mai nhăn mũi hừ mạnh với Draco, cúi đầu lại gặm một ngụm to.

Severus suýt chút nữa cười to thành tiếng, tâm tình khoái trá vươn ngón tay gõ gõ đầu vật nhỏ: “Cậu Potter, xem ra Draco đi rồi ngươi thực khoái trá.”

“Đúng vậy!” Harry gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra người nói chuyện với mình chính là giáo sư độc dược đáng sợ, toàn thân cứng đờ: “Xin xin xin xin xin lỗi, giáo sư! Cái kia….. em…….”

Vật nhỏ này mỗi lần khẩn trương liền có phản xạ nói xin lỗi, lá gan cũng quá nhỏ đi…… Severus nghĩ vậy, vừa bực vừa buồn cười lắc đầu rời đi, gọi Pippi chuẩn bị cơm trưa cho cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.