Hình cảnh thượng hình cảnh

Chương 37




“Tiểu Kiệt…… Tiểu Kiệt……” Giống như một con thú bị thương,  âm thanh nghẹn ngào truyền đến mà bả vai người kia cũng có chút run rẩy. Hắn  không ngừng thì thào tên của ta.

“Quân…… Ô……” Vừa định thử mở miệng nói chuyện lại bịđối phương dùng đôi môi nóng ấm bắt làm tù binh, đầu lưỡi trơn trượt thoáng cái xông vào trong khoang miệng của mình, bất an mà khuấy đảo, đầu lưỡi khẽ lướt qua răng cùng lợi của ta. Tấn công như cuồng phong làm cho ta có chút hít thở không thông. Hai tay của đối phương tiến vào trong quần áo của ta, ngón tay ấm áp vội vàng mà vuốt ve trên da thịt.

“Buông…… Buông ra……” Đối phương hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại mà có xu thế càng tấn công mạnh bạo hơn.

Ta rốt cục nhịn không được đánh một quyền vào bụng của Quân Dật, thừa lúc hắn thoáng buông tay, lại dùng hết sức đánh một quyền nữa làm cho hắn ngã trên mặt đất.

Nhìn thấy hắn té trên mặt đất, ta ra sức mà hít thởđể bổ sung lượng không khí bị hút cạn trong phổi, hít sâu một cái, thanh âm của ta trầm xuống hỏi: “Đã thanh tỉnh lại chưa?”

Im lặng, bịđánh đến bên giường Quân Dật cũng không có mở miệng nói chỉ là ho nhẹ vài tiếng, sau đó thong thả khởi động thân thể dựa lưng vào mép giường, cúi đầu, nhìn không được biểu tình.

Lúc này ta lại nhịn không được mà hoài nghi mình có phải là dùng sức quá mức hay không? Còn đang chuẩn bị tiến lên xem như thế nào, trong phòng vang lên tiếng nói trầm thấp, hữu thần của Quân Dật.

“Tiểu Kiệt, người cậu lựa chọn… Là côấy?”

Thanh âm mang theo khổ não cùng đau lòng ấy làm cho ta dừng bước lại.

Vấn đề này… Hắn không phải đãđoán được rồi sao, cần gì phải hỏi thừa như vậy. Ta có chút khó hiểu, không biết vì sao Quân Dật lại không trực diện hỏi mình vấn đề này, lại muốn cúi đầu mà nói.

“Nếu nói đúng là như vậy, cậu sẽ như thế nào?” Cóđiểm chịu không được khi nhìn thấy hắn mang theo bộ dáng ủ rũ như vậy, lại muốn nhìn xem thử hắn sẽ có phản ứng gì, cho nên liền hỏi ngược lại.

“Đã biết…”

Có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Quân Dật một chút cảm xúc mâu thuẫn đều không có, ngược lại rất là bình tĩnh mà tiếp nhận.

Ta vốn cho là hắn……Ít nhất, sẽ nhảy dựng lên bắt lấy ta, sau đó gào thét nói tuyệt đối không được, hắn tuyệt đối sẽ không thả cho ta rời đi.

Trong nội tâm đột nhiên nổi lên một cổ phẫn nộ. Cứ như vậy? Hoàn toàn không có một câu nói dư thừa nào khác hay sao?

Chính mình vì hắn mà làm nên một chuyện không thể tha thứ, hắn thậm chí ngay cả một câu giữ lại cũng đều không có?

Cái này tính là cái gì, xem như chính mình tự làm tự chịu? Bỏ qua một cô gái ôn nhu thiện lương, lựa chọn một người đàn ông, chấp nhận bản thân thành đồng tính luyến ái, nhưng là thích chính là yêu. Mà khoan đã không nói đến việc tại sao hắn không nổi giận, hành vi của hắn như thế nào có chút kì lạ.

Chính là…Hiện tại người này, tại sao khi nghe người mình thích nói muốn cùng một cô gái khác kết giao, lại còn có thểđiềm nhiên như không có chuyện gì, cũng không nói một lời nào?

Thực con mẹ nó! ta tức giận mà trực tiếp nâng chân lên hung hăng tại trên lưng, trên đùi của đối phương mà phát tiết. Đánh qua hơn hai cái, lại đánh thêm vài cái nữa nhưng mà vẫn không thấy hắn có phản ứng gì.

Phẫn nộ trong lòng tựa như ngọn lửa, mạnh mẽ mà bốc cháy ngày càng lớn, ta cố gắng đem tức giận nén xuống. Quả thật bản thân đã phải hao hết toàn lực mới có thể khắc chế chính mình đem người kia mà bóp chết.

“Cậu đứng lên cho tôi”. Ta hét to một tiếng, cánh tay tiến về phía trước, nắm lấy vạt áo của Quân Dật mà kéo lên, vừa định mở miệng chửi. Lại phát hiện đối phương hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt vào nhau, mà ngay cả hô hấp đều yếu ớt đến lạ thường.

Sao vậy…… Chuyện gìđã xảy ra?

Trong nháy mắt chân tay đều  trở nên vô cùng  bối rối, lắc lắc hắn vài cái, đã thấy hắn vô lực mà ngã vào trên người của ta.

Mẹ kiếp, thầm chửi một tiếng, cũng không dám chần chờ thêm nữa, liền cõng hắn chạy ra khỏi phòng. Lập tức đánh thức cha, mẹ ta dậy đem Quân Dật vào bệnh viện.

May mắn làđưa hắn nhập viện kịp thời, nếu chậm hơn một chút thì có khả năng chuyển sang viêm phổi. Lúc bác sĩ hướng chúng ta nói ra điều này, tim của ta thiếu chút nữa đã ngừng đập. Cuối cùng bác sĩ khám qua cùng xử lý tình trạng hiện thời, sau đó kê cho liều thuốc hạ sốt, bệnh của hắn rốt cuộc cũng đãđược khống chế. Cũng làm cho chúng ta vài người đều thở dài một hơi.

Thật vất vả mới an ủi được mẹ của ta đang khóc đến rối tinh rối mù, sau đóđể cho cha mang mẹ về nhà, ta xoay người ngồi xuống bên giường.

Trên giường, hắn bởi vì phát sốt mà trên mặt ửng hồng một mảnh, đôi môi kia lại hoàn toàn khác biệt, tái nhợt không có một chút huyết sắc. Hai mắt đóng chặt, lông mi dài khẽ run, cho thấy đối phương ngủ không được an ổn. Ngũ quan nhu hòa, xinh đẹp giờ phút này lại trông thật yếu ớt, tựa hồ nếu chỉ cần chạm nhẹ vào, nó sẽ vỡ ra ngay tức khắc.

Trong tâm cảm thấy thật kỳ quái, nhìn thấy Quân Dật suy yếu như vậy mà nằm trên giường bệnh, loại cảm giác này thật sự kỳ quái.

Hắn không phải là người luôn ương ngạnh, cứng rắn giống như tường đồng vách sắt sao? tại sao hôm nay lại lâm vào tình cảnh như thế này, làm cho chính mình phát sốt đến hôn mê?

Loại sự tình này, căn bản không giống như những gì hắn thường làm.

Nghe mẹ nói, hắn là buổi sáng hôm nay đã tới đây .

Sớm như vậy đã tới, bởi vì muốn chờ ta sao?

Là nghe mẹ ta nói ta đi tìm Trầm Tiểu Doanh, cho nên liền hiểu lầm, cho rằng người ta lựa chọn chính là côấy?

Chính là, cho dù có phát sốt đến mức độ này cũng kiên trìở lại đó chờ ta trở lại, chỉ vì muốn ta cho một câu trả lời thuyết phục ?

Thật là một tên ngu ngốc mà…… Trong nội tâm nhịn không được mà mắng.

Có phải là nếu chính mình không có trở lại, hắn sẽ cứ như vậy tiếp tục chờđợi?

Rõ ràng là sợ hãi, vậy mà ngày đó còn dám tự tin nói hắn sẽ chấp nhận đáp án, cho dù có thế như thế nào. Đến cuối cùng hắn cũng chỉ làđược cái vẻ cứng rắn bên ngoài, còn bên trong chính là thiếu tự tin như vậy.

Thật sự làđáng hận, cũng thật đáng buồn, lại khiến cho mình cảm thấy đau lòng, nhưng mà cũng chính như vậy lại làm chính mình cảm thấy thật đáng yêu.

Quả nhiên……

Xoay người leo lên giường nằm xuống bên cạnh Quân Dật, ngưng mắt nhìn khuôn mặt của đối phương nửa ngày, sau đó hít sâu một hơi, lấy tay mở ra mi mắt của đối phương, nói:

“Uy, những lời này ta chỉ nói một lần thôi, cậu phải cẩn thận mà nghe rõ cho tôi, cái kia… thực ra… Mẹ kiếp… Thực ra cái kia… Chính là… Yêu, dù sao cậu cũng đã biết, như vậy được rồi, tôi đã nói rõ rồi đó, cậu nếu không có nghe thấy thì tôi cũng không có chịu trách nhiệm đâu.

Nói xong, như là vừa hoàn thành một cái đại sự lớn lao náo đó, ta thở dài một cái, bình ổn lại hơi thở nơi ***g ngực của mình.

Mẹ kiếp, vì cái gì ta lại có loại cảm giác mình đang thông cáo đối với một cái xác chết chứ, ta rút tay về chà xát hai cánh tay đang nổi đầy lông tơ, kéo ra chăn đem chính mình đắp kín, thoả mãn mà nhắm lại hai mắt.

Mặc kệ, dù sao ta cũng đã nói, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.

Trong buổi sáng sớm của mùa đông, ánh nắng mặt trời xuyên qua khe hở của bức màn mà chiếu vào trong phòng bệnh, khiến căn phòng có chút hôn ám này phát sáng cùng ấm áp hẳn lên, trong phòng tràn ngập hương vị của ánh nắng mặt trời, vừa ôn hòa lại vừa sạch sẽ.

Ta ngơ ngác mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một buổi tối…Suốt cả một buổi tối… Ta, con mẹ nó, không có ngủđược. Hoàn toàn không có một chút buồn ngủ, tâm hồn thanh tỉnh đến đáng sợ. Biết chuyện vị nữ hộ sĩ béo đến phòng kiểm tra còn thừa cơ sờ soạng trên mặt của Quân Dật một phen nữa. Ở bên phòng bệnh cách vách có vịđại gia nào đó vì trượt chân tấm thảm ở chỗ WC mà té ngã phát ra tiếng kêu loảng xoảng, tiếng va chạm của bình đựng nước biển với thanh sắt. Còn ở phòng đối diện có bác gái tốt bụng khoảng 50 tuổi nào đóđứng trước cửa phòng bệnh chúng ta mà thả vài cái rắm, lại muốn che giấu chuyện xấu nên liền nhanh chóng bỏđi.

Những sự tình này ta đều biết rõ, nhưng là, con mẹ nó, ta một điểm cũng không muốn biết. Ta chỉ muốn ngủ một giấc an ổn thật là tốt thôi.

Ta rốt cuộc làđang phiền não cái gì? Bình thường ta luôn tự hào cho rằng chính mình vừa nhắm mắt liền ngủ say.

Xoay người, dưới ánh mặt trời buổi sáng hé ra một khuôn mặt đang ngủ say vừa tinh khiết cùng thanh tịnh.

Lông mi dài nồng đậm mà cong vút, đôi mắt nhắm chặt tựa hồ như đang ngủ rất say, đôi gò má tròn trịa, sóng mũi cao, đôi môi luôn mang theo nhiệt độấm nóng cùng xúc cảm mềm mại. Ngũ quan đang ngủ yên mang theo ôn nhu đến dị thường, lại mang theo chút bình thản.

Đều là do người này làm hại. Rõ ràng bác sĩđã nói tình huống của hắn đã chuyển biến tốt đẹp hơn, ta lại không thể làm cho bản thân mình ngừng lo lắng, cả buổi tối ngủ không yên. Lo lắng rằng nếu như mình ngủ thì nửa đêm hắn đột nhiên sốt cao thì phải làm sao bây giờ? Lo lắng hắn cứ như vậy hôn mê mà không tỉnh lại thì làm sao bây giờ?

Ta khi nào thì lại biến thành giống như một bà mẹ như vậy. Cảm thấy giống như là gà mẹđang lo lắng cho gà con đi ra ngoài kiếm ăn vậy, rõ ràng xung quanh đều không có gìđáng lo lắng, có thể là lo cho gà con khi ra khỏi nhà có thể hay không sẽăn cái gìđó không sạch sẽ làm cho bụng không tốt, vừa lại lo lắng gà con ra ngoài, lỡ như không may mà gặp phải con chồn nào đó bắt lấy, vậy thì hai mẹ con từ nay về sau cách biệt trời đất, không bao giờ có thể gặp lại nhau.

Mẹ kiếp, ta quan tâm cái gì, tiểu tử trên giường này tính tình ương ngạnh, cứng đầu, mà sinh mệnh có thể so sánh với Tiểu Cường, nào có thể dễ dàng mà nói chết liền chết như vậy. Nhịn không được mà hung hăng đập đầu vào gối hai cái, vừa mới ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt xinh đẹp đang nhìn ta chằm chằm.

Ngây người mất mầy giây: “A…… Cái kia…… Cậu tỉnh rôi?”

“Uh” Như là hoàn toàn không cóý nghi ngờ, đối phương chỉ làđơn giản đáp một chữ.

Sau đó cả hai đều lâm vào trầm mặc… Không khí giữa hai người lúc này có chút xấu hổ, ta lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đối phương.

“Ta… Đi vào WC”. Bị hắn nhìn đến có chút chột dạ, ta lấy cớđi vệ sinh mà nói ra. Có trời mới biết ta tại lúc đó chột dạ cái gì.

Vừa định đứng dậy, đã bị Quân Dật nằm trên giường một phen túm lấy giữ chặt lại, cả thân thể lập tức đã bịđặt ở phía dưới hắn.

“Tiểu Kiệt……” Hơi thở nóng ấm phun tại trên cổ, khiến cho ta một thân nổi đầy da gà.

“Khoan đã…… Làm gì?” Ta nói có điểm lắp, giãy dụa một chút muốn tránh ra.

“Muốn nhìn…… Cậu đang ởđây, ở bên cạnh của ta, thật tốt.” Thanh âm trầm thấp cơ hồ không thể nghe thấy, ta phải cố gắng lắng nghe mới biết được đối phương đang nói cái gì.

Mặt đột nhiên cảm thấy hơi nóng, bất quáđây tuyệt đối không phải là do ta thẹn thùng, cho nên mạnh miệng nói: “Uy, cậu không cần phải dựa vào ta, nóng quá.”

“Được……” Nói là nói như thế, nhưng màđầu của hắn thì cứ hướng trong cổ ta mà rúc.

Bị tóc của đối phương cọ cóđiểm ngứa, ta nhanh chóng nâng đầu của đối phương dậy, để tránh hắn lại lộn xộn.

“Uy, cậu là cốý?” Cách hồi lâu, ta sâu kín mà hỏi.

“……”

“Đừng không thừa nhận.”

“Uhm…”

“Biết rõ tôi ngày hôm qua đi tìm Trầm Tiểu Doanh ?”

“Uhm…”

“Có biết tôi cùng côấy nói gì không?”

“……”

Đợi hồi lâu không thấy đối phương trả lời, ta đẩy hắn ra nằm đối diện với mình.

“Hiện tại đã biết.” Trầm mặc một hồi lâu, mới nghe được thanh âm của đối phương.

Quân Dật khẽđưa đầu đền gần, nhìn thẳng vào mắt của ta mà hỏi: “Cậu quyết định sao?”

Ta ngẩn người, lúc này mới minh bạch được hắn làđang hỏi chuyện của Trầm Tiểu Doanh. Vì vậy ta nhẹ gật đầu, nói: “Uhm, đã quyết định” Tuy cảm thấy thực có lỗi với cô, nhưng là chuyện tình cảm thì không thể miễn cưỡng .

Nghe xong lời nói của ta, Quân Dật câu lên khóe môi, lộ ra một khuôn mặt tươi cười mà ta cảm thấy xinh đẹp nhất từ trước đến nay. Khiến cho ta nhìn thấy đều kinh tâm động phách, làm cho lòng ta không khỏi chấn động. Thật… Thật xinh đẹp.

“Tiểu Kiệt……” Quân Dật ôn nhu mà nhìn ta, gọi tên của ta vài lần.

“Cái gì?” Ta mơ mơ màng màng màđáp lại, thần trí còn nghĩ đến nụ cười xinh đẹp kia mà chưa có trở lại.

“Tôi mệt…” Lời nói oán giận nhàn nhạt mà bay tới bên tai.

“Hả? A..” Mệt thìđi nằm ngủ, đạo lýđơn giản như vậy. Vì vậy vỗ vỗ lên gối đầu bên cạnh, ý bảo hắn nằm xuống đó mà nghỉ ngơi đừng có dựa vào vai của ta nữa.

“Chính là, chân của tôi thật mỏi…Bụng cũng rất đau…”

Ta nghi hoặc mà nhìn Quân Dật, những nơi này như thế nào lại đau nhức? Chẳng lẽ phát sốt thì những nơi kia cũng đau?

“Ha ha…” Bên tai truyền đến thanh âm cười khẽ của Quân Dật: “Tiểu Kiệt…… anh yêu em…”

Ta ngơ ngác mà nhìn hắn, Quân Dật khẽ cúi đầu xuống, giống như chuồn chuồn lướt nước ở ngay tại trên môi của ta mà hạ xuống một nụ hôn, sau đó vùi đầu vào vai của ta mà rúc.

“A, đúng rồi.”Đối phương đột ngột lại ngẩng mặt lên.

Cái gì?

“Tiểu Kiệt, em lần sau muốn thông cáo thì cũng không cần dùng sức kéo mí mắt của anh như vậy.”

……

……

Mười giây đồng hồ sau, ta chợt xoay người xuống giường, đối với người nằm trên giường mà trừng mắt bất mãn.

Tiểu tử này, con mẹ nóđang đùa giỡn ta……

***OA , oa cuối cùng cũng xong rồi, cuối cùng cũng xong rồi a, TT^TT

——————————————————–Hoàn——————————————————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.