Hiệu Ứng Bươm Bướm

Chương 29




Hàn Mai Mai không phủ nhận.

Mặt Ôn Hân Nghiên trầm xuống đứng lên đi ra ngoài.

Hàn Mai Mai vội đuổi theo cô ấy, "Hân Nghiên, cậu làm gì đấy!"

"Tớ đi giáo huấn con ranh đó một chút, bản thân có vị trí gì cũng không biết. Hiện tại lại dám hãm hại cậu." Ôn Hân Nghiên cắn răng nói.

"Cậu bình tĩnh đi. Trước đừng kích động như vậy." Hàn Mai Mai khuyên nhủ.

Tào An Ny cũng nói, "Hiện tại cậu qua đó, con ranh chết tiệt kia cũng sẽ không nhận."

Ôn Hân Nghiên nhìn các nàng một phen, dừng một lúc, sau đó thở phì phì ngồi xuống.

"Mai Mai, bây giờ sao cậu muốn làm gì? Cần bọn tớ hỗ trợ không?" Tào An Ny hỏi.

"Các cậu yên tâm, tớ đương nhiên sẽ không tha cho cô ta nhẹ nhàng như vậy, thời điểm cần các cậu hỗ trợ tớ tự nhiên sẽ nói." Khóe miệng Hàn Mai Mai nhẹ nhàng giơ lên.

"Cậu cũng không nên gượng chống." Ôn Hân Nghiên dặn dò.

Hàn Mai Mai gật gật đầu.

Ôn Hân Nghiên và Tào An Ny thấy Hàn Mai Mai như vậy cảm thấy cô bây giờ bình tĩnh hơn trước kia rất nhiều.

Sau khi ra biển trở về, trái lại gió êm sóng lặng mấy ngày, hôm nay vừa lúc là ngày nghỉ...

Từ Mỹ Phụng ở một bên soi gương chuốt mascara, vừa nói: “Ông nội và bà nội đến nơi này rồi. Lát nữa mày đi gặp bọn họ, nói đôi lời hay, sau đó hỏi ba mày chút tiền."

"Mẹ, mẹ nói ông nội bà nội tới rồi hả ?" Trình Khả Hinh hỏi, trước cô ta cũng đã gặp qua cha mẹ Trình Chí Dũng vài lần, bọn họ là nông dân hiền lành.

Trình Khả Hinh nhớ rõ trước mẹ cô ta cũng không thích hai vị này, cảm thấy bọn họ cổ hủ, không nghĩ tới, lần này lại mời bọn họ đến đây. Cũng không biết mẹ cô ta làm như thế nào mời được hai vị đến đây.

"Còn không phải bởi vì con ranh chết tiệt mày. Mày phải nắm chắc cơ hội này cho tao, cũng không thể dựa vào nhà họ Hàn, kiếm một ít tiền là được." Hiện tại Từ Mỹ Phụng thấy rõ, bà ta và Trình Chí Dũng là không có khả năng, ở giữa lại có một Trình Khả Hinh, bà ta cũng không tin một phân tiền Trình Chí Dũng cũng không cho Trình Khả Hinh.

Trong lòng Trình Khả Hinh cũng có chút sốt ruột, bởi vì chuyện lần trước, Trình Chí Dũng đã một thời gian dài cũng không gặp cô ta rồi. Cô ta có chút lo lắng Trình Chí Dũng bởi vì mẹ cô ta mà bất mãn với cô ta...

Tại Hàn gia, Hàn Mai Mai thấy hai người lớn tuổi vẻ mặt câu nệ ngồi ở trên ghế sofa.

"Ông nội bà nội, hai người khỏe." Hàn Mai Mai có chút kinh ngạc hai người lớn tuổi này làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Hàn.

Ở trong tiểu thuyết cũng đại khái đề cập đến, Trình Chí Dũng vào nhà họ Hàn không lâu, đã muốn đón hai người này đến ở trong thành phố, nhưng họ không muốn, cảm thấy cực kỳ phiền toái.

Cho nên, Trình Chí Dũng cũng không có miễn cưỡng, xây một ngôi nhà nhỏ ở quê cho bọn họ, trang hoàng rất được, vợ chồng già liền sống ở quê, rất ít tới nơi này.

"Mai Mai cũng lớn hơn trước kia nhiều rồi." Bà nội Trình cười nói. Ông nội Trình ở một bên mặt không chút thay đổi, hai tay đặt ở trên đầu gối, thẳng lưng, có chút khẩn trương.

"Mẹ, ba, sao hai người lại tới đây, cũng không nói với con một tiếng, để con đi đón hai người." Trình Chí Dũng cũng có chút kỳ quái, sao hai người này đột nhiên đến cũng không nói trước với ông ta.

Hàn Mai Mai cũng nhận thấy hai người này đối với cô có chút xa cách, tình cảm nhàn nhạt, không thể nói là thân thiết. (vị họ biết mình có đứa cháu gái ‘ngoan hiền nghe lời’ kia nên k cần tỷ đó)

Mấy người trò chuyện.

Không được bao lâu, dì Trương vẻ mặt khó xử mà dẫn Trình Khả Hinh vào.

"Hinh Nhi, cháu đã đến rồi." Bà nội Trình chạy tới thân thiết lôi kéo tay Trình Khả Hinh, thật giống như Trình Khả Hinh mới đúng là cháu gái vậy, thái độ khác hoàn toàn với Hàn Mai Mai.

"Khụ khụ." Trình Chí Dũng nắm tay đặt trên môi khụ một phen.

Tươi cười của bà nội cương một phen, mới ý thức bây giờ đang ở nơi nào.

"Mai Mai, ba nói muốn nhận Hinh Nhi làm con gái nuôi trước, sau đó mới dẫn con bé đi gặp bà nội và ông nội. Ông nội bà nội nhìn cũng cực kỳ thích con bé. Chuyện này ba quên nói với con." Trình Chí Dũng giấu đầu hở đuôi giải thích.

Hàn Mai Mai cười cười không nói lời nào, hiện tại cô đã hiểu, bà nội Trình và ông nội Trình đến đây, tám phần chính là vì Trình Khả Hinh.

Trong tiểu thuyết quả thật cũng nói qua bà nội Trình cực kỳ thích Trình Khả Hinh, cảm thấy cô ta là họ Trình, là người của bọn họ.

"Hinh Nhi, nhanh qua đây ngồi, ăn trái cây đi." Bà nội Trình lôi kéo Trình Khả Hinh ngồi ở bên cạnh bà, sau đó nhét một quả táo và trong tay Trình Khả Hinh.

Trình Khả Hinh có chút xấu hổ, cô ta cũng hiểu bà nội Trình làm hơi quá, cô ta len lén quan sát biểu cảm của Hàn Mai Mai.

Kỳ thật bà nội Trình sớm biết ở bên ngoài Trình Chí Dũng vẫn có một đứa con gái, mà còn vụng trộm dẫn đến cho hai người họ gặp mặt, con bé cực kì nhu thuận khả ái.

Bọn họ chưa đến nơi này. Một là vì thật mất mặt, có cảm giác như bán con trai mình để đổi lấy cuộc sống sung túc; thứ hai, trong thành phố lớn ở cũng không quen, có cảm giác trói buộc.

Khi mẹ Hàn còn tại thế bọn họ cũng gặp mẹ Hàn còn có Hàn Mai Mai vài lần, mỗi lần gặp mặt trong lòng đều cảm thấy không thoải mái, cảm thấy trước mặt bọn họ liền nhỏ bé đi. Mỗi lần mẹ Hàn đều là khuôn mặt tươi cười đón chào, nhưng bà nội Trình cảm thấy người nhà họ Hàn đều khinh thường bọn họ, cảm thấy bọn họ là bán con cầu vinh.

Còn có Hàn Mai Mai này, mỗi lần gặp cũng không để ý tới bọn họ. (bà xa cách như vậy thì có đứa trẻ con nào thích tới gần bà chứ)

Nhưng Trình Khả Hinh lại khác, tuy thân thế không quá vẻ vang, nhưng lại mang họ Trình, tính tình cũng tốt hơn Hàn Mai Mai nhiều lắm, nói chuyện đều thủ thỉ thù thì, nói chuyện với người lớn tuổi cũng rất có kiên nhẫn, thấy thế nào cũng rất vừa lòng. Điểm tiếc nuối duy nhất là không phải con trai.

Hàn Mai Mai nhìn bọn họ người một nhà vui vẻ hòa thuận. Nhịn không được cảm thán, người một nhà này da mặt thật đúng là dày, cho rằng cô cái gì cũng không biết sao?

Bà nội Trình đối với Trình Khả Hinh hỏi han ân cần hồi lâu, sau đó quay đầu trước mặt nghiêm túc nói với Hàn Mai Mai, "Mai Mai, nói như thế nào bà cũng là bà nội cháu, có câu này bà nhất định phải nói với cháu. Ba cháu cũng nhận Khả Hinh làm con gái nuôi rồi. Con bé liền là em gái cháu, cháu cũng không thể khi dễ con bé, không thì ba sẽ không vui. Còn có nơi này nhà cửa cũng rất lớn, bà thấy khi nào thì cháu cho Hinh Nhi chuyển vào đi."

"Chuyển vào đây?" Hàn Mai Mai thật sự bị tức nở nụ cười, người nhà này cũng quá khôi hài đi.

Bà nội Trình phụng phịu lại nói thêm, "Hinh Nhi là em gái cháu, chuyển vào đây ở cũng không quá đáng. Nhiều người ở cùng một chỗ náo nhiệt một chút, mà còn có thể chăm sóc cho nhau. Lại nói cháu ở công ty cũng bề bộn nhiều việc, cháu có thể cho Hinh Nhi giúp đỡ cháu, như vậy cháu sẽ thoải mái hơn." (edit mà tức điên lên với mụ này, hứ, mấy nữa cho bà hối hận chết đi)

Thật sự là càng nói càng quá phận, Hàn Mai Mai nổi giận, thật đúng là coi cô như bánh bao rồi.

"Chuyển đến chỗ này? Chủ hộ ngôi nhà này là cháu, cũng không phải là ba cháu. Đây cũng không phải là muốn chuyển là có thể chuyển. Còn có chuyện công ty cháu có thể quản lý cũng không nhọc đến người lo lắng." Hàn Mai Mai châm chọc nói. (đoạn này vốn muốn cho Mai tỷ xưng ‘tôi’, nhưng dù sao vẫn là bà nội tỷ nên để là ‘cháu’)

"Cháu đây là có ý gì?" Mặt bà nội Trình lập tức ngồi bịch xuống. Ông nội Trình bên cạnh từ trong túi áo sờ soạng hồi lâu, lần mò một lọ thuốc tới.

Hàn Mai Mai đột nhiên đứng lên, mặc kệ đám người đó.

"Mai Mai!" Trình Chí Dũng cũng không biết ba mẹ mình tới nơi này là vì chuyện này, nhưng chuyện này mặc kệ nói sao ông ta cũng bênh vực cha mẹ mình bên này. Ông ta sợ Hàn Mai Mai còn nói ra lời đại nghịch bất đạo khiến hai người lớn nổi giận.

"Đứa con gái nuôi này, nhà họ Hàn chúng tôi không nhận. Muốn nhận nuôi thì đến ở chỗ mấy người cũng tốt." Hàn Mai Mai tự tiếu phi tiếu nói, sau đó quay đầu nói với Trình Chí Dũng: "Hoặc là, ba, ba có thể suy xét chuyển ra ngoài ở cũng với mẹ con họ."

Hàn Mai Mai nói những lời động trời này, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ.

Trình Chí Dũng miễn cưỡng cười vui, "Mai Mai, con nói cái gì vậy, sao ba nghe không hiểu. Nếu con không muốn Hinh Nhi ở đây ba cũng không miễn cưỡng."

"Chí Dũng." Bà nội Trình lại vẫn không thức thời nghĩ muốn vì Trình Khả Hinh nói hai câu.

Trình Chí Dũng dùng ánh mắt muốn bà nội Trình đừng nói nữa.

"Đúng rồi, con quên mất. Ba và vị Từ Mỹ Phụng kia chia tay rồi sao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.