Hiểu Đi Hi Đến

Chương 1: Thầy giáo chủ nhiệm




Đám tang qua đi, cô thẫn thờ ngồi trong ngôi biệt thự to lớn mà hiu quạnh. Cô lên phòng anh rồi nằm xuống giường. Đây là phòng anh ở mỗi khi anh đến nhà cô chơi, biệt thự nhiều phòng nên nghiễm nhiên anh mang đồ của mình đến đây. Cô mở ra ngăn tủ của anh, thấy anh tươi cười rạng rỡ trong bức ảnh chụp với cô hồi bố cô mới lấy chị anh. Cô thì mặt mày hằm hằm… Tiếc bao nhiêu, hận bao nhiêu, tất cả chả còn gì. Ba người đã đi, bỏ cô ở lại. Cô vô tình lục được quyển nhật kí của anh trong ngăn tủ và mở ra xem.

“Ngày 10/9/xxxx… Lần đầu tiên gặp cô bé. Cô bé với mái tóc đen dài tới hông, mắt to tròn, trông thật xinh xắn… Chả hiểu sao mình lại thấy ấn tượng với cô bé”

“Ngày zz.. Cô bé cãi lại chị, phản kháng lại ba cô bé, trông thật ngổ ngáo nhưng mình lại thấy cô bé khóc một mình trong khu vườn nhỏ…”



“Chả biết tự bao giờ, lúc nào mình cũng nghĩ tới cô bé nữa rồi”

“Cô ấy ghét mình… cũng phải thôi, ai bảo mình là em của mẹ kế chứ!”



Cô ấy có tin đồn tình cảm, yêu một thằng nhãi ranh ở trường đại học ư. Mình sẽ cho thằng đó thân bại danh liệt luôn.



Đã 15 năm rồi, hôm nay cô bé ấy sẽ được nhậm chức giám đốc Lý thị. Cô bé đã thành công, hoàn thành ước nguyện. Những việc mình làm giúp cô bé, trải sẵn cho cô bé trên thương trường cuối cùng cũng được đền đáp.

Cô bé, em có vui không…?

Ước gì… Anh được nói mình yêu em, được ôm em vào lòng. Nhưng không thể… vì em hận nhà anh, hận anh, anh tất cả những gì liên quan tới anh…

Nhưng hôm nay anh vẫn muốn được đến xem em tại bữa tiệc ấy, xem nữ hoàng kiêu hãnh của anh…

Yêu em… nhưng hẳn cả đời này sẽ không thể thổ lộ với em.

….

Tâm Lan đọc xong mà đau thấu ruột gan, hóa ra là như vậy. Mọi việc lúc nào cũng suôn sẻ với cô là vì anh dọn cỗ cho cô. Cô lúc nào cũng sỉ nhục anh nhưng anh yêu cô như vậy. Tâm gào khóc, nghĩ đến khuôn mặt cười tươi của anh mỗi khi cô gặp anh mà cô cứ ngỡ anh cười giả dối, hóa ra là thật tâm. Cô đau khổ đến không thể gượng dậy nữa. Giờ cô mới biết mình cũng yêu anh, mất anh đi thế giới cô ảm đạm không một màu sắc, không có ai đấu khẩu với cô, không có ai mắng cô mỗi khi cô làm sai, không có ai âm thầm đi bên cô mà không cần hồi đáp.



“Ông trời ơi! Nếu có thể được làm lại, con sẽ không như vậy nữa. Con sẽ không như vậy nữa! Em sẽ yêu anh, yêu anh hơn nhiều so với anh yêu em, em muốn bên anh cả cuộc đời.” Tâm Lan gục xuống sàn nhà lạnh buốt, nước mắt cứ chảy tràn…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.