Hiệp Nữ Linh Tương

Chương 5: Vô đề




Nhìn khăn trong tay đã ướt một nửa, lông mày An Hoằng Hàn nhíu lại, không hiểu sao lúc lau khô bộ lông cho nó thì nó đột nhiên chạy đi.

Không yên tâm về sự bất thường của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn xoa xoa bàn tay, để khăn xuống, nhấc chân từng bước một đi đến trên giường.

Trong cơ thể linh khí vọt lung tung tứ phía, Tịch Tích Chi cảm nhận được linh lực dao động, phản ứng đầu tiên chính là muốn điều chỉnh linh khí. Không đợi nàng kịp vận khởi linh lực, thân thể đã giống như bị thứ gì ghim cố định, cơ thể đột nhiên duỗi thẳng băng, bốn cái chân đạp chân bông một cái. Ánh sáng bạc lấp lánh vây xung quanh thân thể con chồn nhỏ trong nháy mắt, cảm giác nóng rực quen thuộc lại xuất hiện, Tịch Tích Chi giãy giụa xoay người, nhưng thân thể giống như muốn nứt ra .

Sớm không biến thân, muộn không biến thân, cố tình lúc này biến thân, ông trời ngươi muốn thế nào!

Cảm giác thân thể bắt đầu từ từ biến hóa thay đổi, trong lòng Tịch Tích Chi hận không thể mắng lớn thành tiếng. Càng ngày càng nghe rõ tiếng bước chân đến gần, Tịch Tích Chi không đếm xỉa gì nữa nhắm mắt lại.

Chết thì chết thôi. . . . . . Chỉ cầu mong An Hoằng Hàn cho chết thống khoái chút.

Giữa long sàng, chăn bông thêu hình rồng vàng không ngừng rung rung.

Tịch Tích Chi cự kì sợ hãi. . . . . .

An Hoằng Hàn theo dõi cảnh đó, trong lòng nổ ‘lộp bộp’, cho rằng con chồn nhỏ xảy ra vấn đề rồi, hắn bước nhanh hơn đi đến long sàng. Chẳng lẽ vừa rồi lúc mới kiểm tra thân thể nó không kiểm tra kĩ, vẫn bỏ sót chỗ nào? Nếu không sao con chồn nhỏ sẽ run rẩy mãnh liệt thế kia?

Hành động đồng thời đi kèm với suy nghĩ, An Hoằng Hàn vừa mới đến gần bên giường, không chút nghĩ ngợi gì nhấc lên chăn bông.

Chăn bông nặng trĩu ở trong tay An Hoằng Hàn dường như giống một tờ giấy mỏng, không cần tốn nhiều sức trong nháy mắt đã bị hắn nhấc lên.

Một nữ hài tử tầm bảy tám tuổi trần chuồng đang cuộn tròn người lại, hai cánh tay trắng trẻo bé nhỏ tinh tế ôm chặt lấy hai đầu gối, cả đầu lấp lánh ánh sáng bộ tóc màu bạch kim xõa tung cả trên vai. Mà trên đỉnh đầu nàng nhú lên một đôi tai đầy lông lá đang run rẩy. Một cái đuôi dài nửa mét dính vào sát thân thể của nàng.

"Nhỏ. . . . . . Con chồn nhỏ?" Âm thanh An Hoằng Hàn có chút run rẩy, từ trước đến này khuôn mặt chưa từng thay đổi của hắn thì giờ phút này trong mắt lại tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Bắt giữ được âm thanh của hắn có run rẩy, tâm tình Tịch Tích Chi lại xuống thấp một tầng.

Quả nhiên, người phàm trần có cường đại đến thế nào, nhìn thấy cảnh này vẫn sẽ lộ ra sợ hãi.

Như động vật nhỏ bị thương, nữ hài tử trần chuồng không ngừng run rẩy thân mình. Cánh tay trắng noãn như củ sen từ từ vươn ra, Tịch Tích Chi lôi kéo chăn bông chậm rãi khoác lên trên người mình để che kín thân thể của mình.

"Ta. . . . . . Ta đây. . . . . . Liền rời đi." Tiểu cô nương có vẻ không biết làm gì, thân thể hơi run rẩy, đôi tròng mắt màu xanh thẫm chứa ánh nước. Cánh mỗi xinh đẹp ướt át cắn chặt, lộ ra hai hàm răng trắng noãn.

Ôm chăn bông, Tịch Tích Chi đứng lên, một nửa phần dưới chân trắng như ngọc lộ trọn vẹn ra bên ngoài. Nàng nhấc chân lên, bước ra khỏi long sàng, chân nhỏ trắng noãn dẫm trên sàn nhà.

Chỉ cách một lúc, An Hoằng Hàn đã từ trong rung động hoàn hồn, lời nói lạnh lùng không có chút độ ấm, "Trẫm cho phép ngươi rời đi lúc nào? Khế ước bán thân của ngươi vẫn còn ở trên tay trẫm."

Toàn thân Tịch Tích Chi chấn động, hai mắt mở to, quay đầu nhìn lại, "Nhưng lúc ngươi vừa mới nhìn thấy ta . . . . ."

"Đó không phải là sợ hãi, mà là kích động." Bởi vì kích động, cho nên âm thanh An Hoằng Hàn mới có thể rung động.

Không ngờ biến đổi thành con người, con chồn nhỏ vẫn bộ dạng đần độn. An Hoằng Hàn ngưng mắt nhìn Tịch Tích Chi, mặc dù nàng đã hóa thành hình người, nhưng vẫn còn giữ lại một phần đặc điểm của loài thú, rất dễ nhận thấy tiến hóa chưa toàn diện.

Gò má của Tịch Tích Chi có nét phúng phính của trẻ con, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn đáng yêu rất linh động hoạt bát. Kết hợp với hai lỗ tai mềm mại trên đỉnh đầu càng khiến trong lòng người cảm thấy mềm mại.

Bởi vì không có y phục để mặc nên Tịch Tích Chi bị nhìn chằm chằm đến nỗi xấu hổ, da mặt dày như nàng thế nhưng lại đỏ mặt. Sợ An Hoằng Hàn trêu đàu nàng, Tịch Tích Chi nhanh chóng dùng chăn bông che kín toàn thân mình.

"Xấu hổ? Từ trên xuống dưới của ngươi có chỗ nào chầm không có sờ qua chạm qua?" Thấy dáng điệu ngây ngô của tiểu cô nương, An Hoằng Hàn nổi lên suy nghĩ muốn trêu chọc nàng.

Lời này vừa nói ra, hai gò má Tịch Tích Chi nóng như lửa đốt.

Mới vừa rồi ngươi còn sờ soạng! Lúc nãy còn lau lông nữa!

Tịch Tích Chi hận không thể tìm được một cái lổ để chui xuống, Tịch Tích Chi chui trong chăn bông vừa kéo xuống từ trên giường, bên trong không gian bị thu hẹp, nàng cảm thấy có chút khó thở.

Đúng lúc nàng không nhịn được nghĩ muốn vén chăn bông lên hít thở, bên ngoài cơ thể toát ra một tầng ánh sáng rực rỡ.

Có kinh nghiệm từ hai lần trước, Tịch Tích Chi có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Thân thể đột nhiên thu nhỏ lại, chăn bông ‘bịch bịch’ một tiếng rơi xuống.

Một màn này khiến ánh mắt An Hoằng Hàn chớp chớp, sau đó hắn lần nữa vén lên chăn bông, tiểu cô nương trắng ngần vừa rồi đã biến mất, ngược lại bị thay thế bằng một con con vật nhỏ tròn vo màu trắng.

Con chồn nhỏ nằm trên mặt đất, mới một lúc như thế đã khiến nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Nhớ tới lần trước con chồn nhỏ không có dấu hiệu gì đã ngủ mê man, một suy nghĩ lóe lên trong đầu An Hoằng Hàn rồi biến mất.

Thì ra là vậy sao?

Nhẹ nhàng nâng lên quả cầu mập mạp trắng muốt, An Hoằng Hàn đưa tay vuốt ve thuận lông cho nó, trong đầu lại rõ ràng in hình ảnh dáng vẻ một tiểu cô nương trần truồng nhỏ nhắn co người lại.

Chuyện càng ngày càng phát triển theo hướng thú vị.

An Hoằng Hàn cẩn thận đặt con chồn nhỏ lên trên giường, sau đó kéo chăn bông qua đắp cho nó.

Câu nói ‘một tháng’. . . . . . Lời lão nhân họ Từ kia nói quả thật không giả. Chỉ là, lúc này đồng thời dĩ nhiên cho hắn một niềm vui lớn như vậy.

Tiếng con chồn nhỏ hô hấp vững vàng phiêu đãng trong điện. An Hoằng Hàn vuốt vuốt trán của nó, sau đó kéo cửa ra đi ra ngoài.

Đúng lúc giữa trưa, ánh mặt trời bên ngoài đang chói chang.

An Hoằng Hàn mặc một bộ long bào màu vàng kim càng phát ra khí phách siêu nhiên quanh người hắn. Hắn đứng chắp tay, khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười nhạt nhòa, có thể nhìn ra được tâm tình của hắn rất tốt.

Ngô Kiến Phong lấy cùi chỏ đụng vào Lâm Ân, nháy mắt với ông, "Ông xem bệ hạ. . . . . . Ông nói xem chuyện gì làm tâm tình bệ hạ tốt vậy?"

Lâm Ân vung vẩy phất trần đặt ở chỗ cổ tay, không phát biểu ý kiến về việc đó, "Ta nào biết tâm tư của bệ hạ?"

Chẳng qua— bệ hạ chưa bao giờ để lộ tình cảm rõ ràng như vậy, chỉ có thể nói rằng, nhất định xảy ra một chuyện vui lớn.

Nói chung tâm tình của bệ hạ tốt thì đám nô tài bọn họ sẽ sống dễ chịu hơn chút.

"Truyền lệnh cho Cẩm Tú Sơn Trang để bọn họ chế tạo gấp ba bộ y phục chuyên dùng cho tiểu cô nương tầm bảy tám tuổi mặc.” An Hoằng Hàn nhẹ nhàng phất long bào, sau đó đi đổi một bộ y phục, rồi đi về phía Ngự Thư Phòng xử lý chính sự.

Lần trước phân phó Cẩm Tú Sơn Trang thêu đồ cho con chồn nhỏ làm chăn bông? Vậy lần này, bệ hạ lại vì người nào? Trong hoàng cung cũng không có công chúa tầm bảy tám tuổi, Lâm Ân thật sự không nhìn ra tâm tư của bệ hạ.

Thở dài một hơi, Lâm Ân mở bước chân đi truyền lời.

Giấc ngủ này của con chồn nhỏ trực tiếp ngủ thẳng tới sáng sớm ngày hôm sau. Lúc rời giường, Tịch Tích Chi đưa hai móng vuốt nhỏ ra, vén chăn bông che ở trên người lên, mơ mơ màng màng chui đi ra, ngáp một cái, duỗi lưng một cái.

Ngửi thấy được một mùi vị thơm ngát, Tịch Tích Chi hơi híp mắt lại, theo đường mùi hương chỉ dẫn tiến tới bên bàn.

Chít chít. . . . . . Cố gắng mở mắt ra, Tịch Tích Chi nhìn thấy An Hoằng Hàn đã ngồi, trên bàn bày đầy các món ngon. Nhưng tất cả đồ ăn đều cùng một màu.

Bởi vì cái ghế quá cao, Tịch Tích Chi nhảy không lên được. Cho nên nàng đưa móng vuốt ra kéo kéo ống quần An Hoằng Hàn muốn đối phương ôm nàng ngồi lên. Nhưng An Hoằng Hàn như không có cảm giác được, như cũ ở gắp thức ăn, chỉ lo bản thân ăn một mình.

Con chồn nhỏ nhe răng một hồi, hai chân trước nằm dưới bắp chân An Hoằng Hàn, bò lên thẳng như leo núi. Bởi vì mới vừa rời giường, Tịch Tích Chi còn không biết rõ chuyện gì xảy ra, mất nhiều sức mới cuối cùng đi lên nằm trên bắp đùi An Hoằng Hàn. Nhưng trải qua một trận giày vò như vậy, Tịch Tích Chi mệt mỏi đến móng vuốt cũng không muốn giơ.

"Tinh thần không tệ." An Hoằng Hàn vỗ vỗ đầu con chồn nhỏ như khích lệ .

Tịch Tích Chi tiếp tục tốn nghiến răng. . . . . . Tinh này tốt cũng không phải bị hắn bức ra ngoài? Hắn cho rằng mới sáng sớm nàng thích vận động kiểu như leo núi vậy sao?

Thở ‘hù hù’ hổn hển mấy cái, Tịch Tích Chi lại tiếp tục phấn đấu. Theo từ bắp đùi An Hoằng Hàn nhảy đến trên bàn.

Cung nữ thái giám đối với cảnh tượng trước mắt đã sớm coi như không thấy gì. Bệ hạ rất ít cùng ngồ cùng bàn ăn cơm với người khác, nhưng lại có thể chịu được một con chồn tùy ý đi lại ở trên bàn cơm. Nếu chuyện này truyền đi thì sợ rằng không có mấy người sẽ tin tưởng.

Mấy chục món thức ăn được sắp xếp đan xen, Tịch Tích Chi lắc cái mông nhỏ, ngửi mùi thơm thức ăn, vừa đi vừa nghỉ. Cho đến khhi chọn trúng món ăn nàng thích ăn mới có thể dừng bước. Sau đó nàng sẽ chiếm đoạt đĩa thức ăn đó, ăn toàn bộ vào bụng.

Lấp đầy dạ dày như ý nguyện, Tịch Tích Chi thè đầu lưỡi trắng nõn ra liếm sạch sẽ móng vuốt, vẻ mặt mang nét thoả mãn.

An Hoằng Hàn đặt chiếc đũa xuống, đôi mắt lóe lên cảm xúc khác thường, chỉ trong chốc lát đã nghĩ tới tiểu cô nương như bước ra từ trong mộng ngày hôm qua. Hắn càng nhìn bộ dáng con chồn nhỏ càng có thể xem đến chỗ đặc điểm giống nhau.

Hôm qua thời gian ở chung quá ngắn, cũng không biết tiểu cô nương dáng vẻ con người có thể đáng yêu giống như khi con chồn nhỏ mang hình thái động vật không?

An Hoằng Hàn lấy khăn ra lau khô khóe miệng, nói với Lâm Ân: "Đi tìm Lục Công Chúa đến cho trẫm."

Hắn cũng không phải là một người chịu nhân nhượng kẻ khác, nếu An Nhược Yên có bản lãnh gây chuyện thì đừng trách hắn trở mặt vô tình.

Đối với hắn, ‘ Công chúa ’ cũng chỉ là một công cụ mà thôi, công cụ không có giá trị, An Hoằng Hàn liền tựu bỏ mặc. Nhưng một khi công cụ không chịu nghe lời thì tiếp tục lưu lại trong tay cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì nữa. . . . . .

Nhớ tới tháng trước nước Cưu đưa tới công văn, hôm nay cuối cùng An Hoằng Hàn cũng có thể cho Quốc Vương Lưu một câu trả lời chắc chắn.

Tịch Tích Chi còn đắm chìm trong những món ngon, nghiền ngẫm miệng ‘chép chép’, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy đôi tròng mắt Hoằng Hàn tràn đầy sự lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.