Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1-1: Định mệnh (1)




Cái cục bơ đó... báo hại Hàn Băng Vũ nguyên hai tiết liên tiếp không trở về lớp, làm tôi thật thấy có lỗi.

Tiết tiếp theo, tôi từ nhà vệ sinh trở về, bước vào trong lớp. Hình như tên Lôi Vĩ Vĩ này lại đến muộn rồi.

"Hại Hàn Băng Vũ xong mà nó vẫn còn vác mặt về lớp, không biết nhục hay sao ý."

"Đúng rồi, nó mặt dày thật."

Nghe những tiếng bàn tán xung quanh, tôi muốn gào lên một tiếng nhưng tiếc rằng tôi không có đủ dũng mãnh. Hic hic, gan tôi đâu có to bằng trời.

Nhưng rồi khi tôi ngồi xuống bàn mình, để ý sang bàn Lôi Vĩ Vĩ bẻn cạnh, thì hình như có chữ gì đó trên mặt bàn hắn. Là gì vậy ta? Tôi nhổm người lên xem.

Ngu ngốc

Trên mặt bàn hiện rõ hai chữ mồn một bằng bút dạ đỏ. Tôi kinh hãi nhìn hai chữ đó rồi thất thểu ngồi xuống. Nhưng khi nhìn thấy Lôi Vĩ Vĩ bước vào lớp, tôi giật mình định xóa nhanh nó đi. Hắn biết chuyện thể nào cũng nổi trận lôi đình cho coi.

"Để đấy."Giọng nói của Hàn Băng Vũ truyền từ bên phải sang. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn cậu ta.

"Ngốc sai cô?" (Ý Hàn Băng Vũ muốn hỏi có phải Lôi Vĩ Vĩ sai Trúc Y làm hay không)

"Ờ..."Tôi nghe mà chả hiểu gì cho lắm. Cậu ta nói tắt như thế thì cụ tổ tôi cũng chả hiểu. Tôi chả biết gì, cứ gật một cái cho chắc.

Thấy tôi gật, cậu ta thở ra, quay mặt đi chỗ khác.

Ơ... mình... mình vừa làm gì sai à?

"Á á á, tên khốn nào... tên khốn nào..."Tiếng sư tử gầm của Lôi Vĩ Vĩ kéo tôi về thực tại. Tôi rụt rè quay sang nhìn hắn. Lôi Vĩ Vĩ dùng tay xóa hai chữ đó đi rồi nhìn một lượt quanh lớp.

Cả lớp im như thóc, không ai dám nhìn trực diện hắn. Tôi cũng vậy. Tôi lấy quyển sách che khuất mặt đi.

"Y Y."Hắn gọi to tên tôi.

"Hic."Tôi giật bắn mình. "Gọi... gọi gì tôi?"

"Là ai... là ai dám chửi thiếu gia Lôi Vĩ Vĩ này hả? Cô có biết không?"Hắn nhìn tôi bằng con mắt giận dữ rồi quay sang nhìn cả lớp. "Khai mau! Lũ bây chán sống rồi hả? Muốn ăn đòn không?" Tôi phục sát đất ngôn ngữ dọa dẫm của tên Lôi Vĩ Vĩ này.

Không ai lên tiếng cả, tôi cũng thế. Lôi Vĩ Vĩ hằm hừ như muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ, mặt đỏ tía tai. Bất chợt, hắn quay sang phía Hàn Băng Vũ.

Huhu, tôi ngửi thấy mùi thuốc súng rồi. Tôi sợ hãi ôm đầu nằm ra bàn, hai mắt nhắm lại.

"Tên bánh bèo thối kia, mày viết đúng không?"Lôi Vĩ Vĩ hỏi.

"..."Đương nhiên, Hàn Băng Vũ lúc nào chả bơ hắn.

"Aaaaaa, tao không đập mày một trận thì tao không phải Lôi Vĩ Vĩ."Lôi Vĩ Vĩ gầm gừ định tiến lại gần Hàn Băng Vũ. Hắn tức giận tháo băng đội đầu, đập xuống bàn, gào lên.

"Lôi Vĩ Vĩ, em ngồi xuống ngay cho tôi."May thay, cô Kim Ngân cuối cùng cũng vào lớp, cứu tôi và cả lớp ra khỏi tình thế 'ngàn cân treo sợi tóc' với Lôi Vĩ Vĩ là chủ khủng bố. Hic hic, ngồi giữa hai người này chắc có ngày tôi vỡ tim mà chết mất.

Thấy cô giáo vào, tên Lôi Vĩ Vĩ có hạ hỏa đôi chút, buộc lại băng lên đầu. "Mày cứ đợi đấy, đồ bánh bèo thối."Rồi hắn ngồi xuống ghế, làm mặt bất mãn.

Kinh khủng... kinh khủng... vừa rồi bão táp đã lên tới đỉnh điểm. Thay vì nóng giận, lần này Lôi Vĩ Vĩ tỏa ra một luồng sát khí lạnh toát cả người. Suốt cả giờ học, hắn cứ trừng mắt nhìn Hàn Băng Vũ như muốn đợi thời cơ xử chảm. Còn tôi, chiếc lá vàng tội nghiệp, là 'nhân' của chiếc bánh hamburger Hàn Lôi này. Hai người này mà yên bình quá tôi cũng sợ, nảy lửa quá tôi cũng hết hồn luôn à.

Tôi chờ mãi mới đến cái giây phút tan học này. Tôi chuồn nhanh như cắt xuống dưới, tránh việc bị tên Lôi Vĩ Vĩ nhỡ đâu kéo lại bắt tôi làm một số việc. Khi thấy Lôi Vĩ Vĩ không đuổi theo, tôi khẽ thở phào.

"Ah, Trúc Y."Tôi nghe thấy giọng chị Điệp Điệp cách đó không xa.

"Chị Điệp Điệp!"Tôi mỉm cười nhìn chị. Thôi, mình không cần cảnh giác chị nữa, đằng nào mĩnh cũng thành nô lệ rồi.

"Hôm nay học có vui không? Chị bân việc, cách đây một tiếng mới đến trường."Chị Điệp Điệp nói.

"À à... bình thường ạ."Tôi cười gượng, gãi đầu gãi tai.

"Cảm ơn em vì trả lại chị cái ô nhé!"Chị Điệp Điệp xoay người bước đi. "Chị phải đi rồi."

"Vâng."Tôi cúi đầu, chờ chị ấy đi khuất tôi mới ngẩng đầu lại.

Tôi đi nhanh ra phía cổng trường, trong lòng cứ vui vui. Không hiểu sao cứ mỗi lần nói chuyện được với chị Điệp Điệp, tôi lại cảm thấy như vậy.

Ở cổng trường, tôi bỗng gặp Hàn Băng Vũ, cậu ấy đang đi về hướng bến xe buýt. Tôi vội vàng đuổi theo, trong lòng mong nói được lời xin lỗi về vụ cục bơ.

"Hàn Băng Vũ."Tôi đứng bên cạnh cậu ta, cùng đi bộ. "Hôm... hôm nay..."Sự mạnh dạn của tôi lúc trước đã biến mất tăm, tôi trở về với cái giọng lắp ba lắp bắp.

"Gì?"Hàn Băng Vũ liếc nhìn tôi một cái lạnh lùng.

"Vụ... vụ... vụ cục bơ... tôi... tôi..."Nhắc tới hai chữ cục bơ, lưỡi tôi lại líu lại, không nói được gì.

"Tôi biết... không cần nói...."Hàn Băng Vũ bước nhanh lên phía trước. (Trúc Y hiểu lầm rằng Hàn Băng Vũ giận mình)

Ơ ơ ơ...... cậu ấy giận thật rồi nha. Tôi hoảng sợ đứng chôn chân tại chỗ, không biết làm gì tiếp theo. Nếu không xin lỗi thì có lẽ tôi sẽ thấy áy náy cả đời mất. Dù sao, tôi cũng là người đặt bơ xuống.

Hic, làm thế nào giờ? Bỏ cuộc hay tiếp tục? Một chiếc lá vàng chỉ dám đợi số phận quyết định hộ mình thì sao có thể tự quyết định con đường tiếp theo cho mình chứ?

Nam mô... nam mô... hãy giúp con hòa giải với Hàn Băng Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.