Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 0-4: Tào Chính Ngạn (4)




(Tìm cái chết)
Biên tập bởi Hạ.

Ly Thu không ngờ được rằng, người đầu tiên tới thiên lao thăm y lại là Vân phi – Mộ Dung Vân Hi.

Mới chưa được vài ngày đôi gò má đầy đặn của Vân phi đã hóp cả vào, sắc mặt tiều tụy xanh xao.

Bởi vì đã khóc quá nhiều, đôi mắt cũng sưng đỏ cả lên, hiển nhiên là nỗi đau mất con vẫn chẳng hề nguôi ngoai được chút nào.

Nàng mặc một thân áo trắng, bước vào thiên lao rồi cho đám thị vệ quân lính giữ ngục lui cả ra ngoài.

Nàng cùng Ly Thu, chỉ có hai người đối diện nhau đứng thẳng giữa gian phòng giam lạnh lẽo.

“Ta tới là muốn hỏi ngươi, con của ta, thực sự do ngươi giết chết sao?” Vân phi nhìn thẳng vào mắt y, không có hận thù như y đã tưởng, chỉ bình tĩnh lạ thường.

“Vân phi muốn nghe lời thật lòng hay giả dối?”

“Đương nhiên là thật lòng, mong ngươi có thể vì con ta mà nói thật cho ta biết, ít nhất nó chết cũng còn được minh bạch.”

“Đúng là ta đã từng nghĩ tới, nhưng ta không làm.” Ly Thu nhìn nàng thản nhiên nói.

“Quả nhiên.” Vân phi thở dài, lại hỏi, “Vì sao ngươi phải nhận tội?”

“Người không hiểu được đâu.” Ly Thu cười khổ, “Thỉnh Vân phi quay về đi.”

“Ta đến có hai việc, vừa rồi mới là một, còn có việc thứ hai nữa.” Vân phi chẳng những không rời đi, lại tiến lên vài bước ngồi xuống giường đá cứng lạnh ngắt.

“Vậy Vân phi hỏi đi.” Đối diện với một Vân phi vừa mới mất con lại vẫn có thể bình tĩnh đến như thế, Ly Thu tự nhiên có đôi chút thiện ý.

“Ta muốn kể một chút chuyện.” Vân phi chỉ vào chỗ bên cạnh mình, “Ngươi ngồi xuống đây nghe ta nói đi.”

Ly Thu không từ chối, bước thêm hai bước ngồi xuống, cúi đầu nhìn mặt đất một màu đen.

“Gia đình ta ở Giang Nam là hộ kinh doanh nho nhỏ, cuộc sống hàng ngày cũng coi như yên bình. Nhưng rồi một ngày, phụ thân ta nói muốn đem ta gả cho người ta làm tiểu thiếp. Lúc đó ta mới biết, đối phương là nhà giàu có, phụ thân chỉ muốn dùng cách này để bảo toàn sản nghiệp nhà ta, vả lại, phụ thân là người trọng nam khinh nữ, đối với nữ nhi sớm muộn gì cũng gả đi như ta vốn đã chẳng mấy để tâm. Ngày thành thân ta bỏ trốn, lại vừa lúc gặp Hoàng thượng cải trang vi hành Giang Nam. Lúc ấy ta không biết người là Hoàng thượng, thế nhưng lại cầu xin người cứu ta. Hoàng thượng hảo tâm giữ ta lại làm nha hoàn hầu hạ người. Khoảng thời gian đó, Hoàng thượng ngày nào cũng nửa đêm uống rượu đến say, ngắm trăng luôn miệng nói, ‘Giang Nam…ta muốn đưa Thu nhi đến Giang Nam..Giang Nam, Thu nhi muốn tới Giang Nam lắm…’. Đó là lần đầu tiên ta nghe được Hoàng thượng gọi cái tên ấy, ta nghĩ rằng đó là người con gái mà Hoàng thượng yêu thương. Sau đó, Hoàng thượng lại bắt đầu thói quen uống rượu say rồi kéo ta lại cùng người nói chuyện phiếm, người nói nhiều lắm, kể chuyện về ngươi, về hai người, về những ngày ở Ly Thu Uyển. Ta mới biết được thì ra ‘Thu nhi’ Hoàng thượng luôn gọi là một nam tử. Người nói, Vân Hi này, nàng có biết, y hát hí khúc điên đảo chúng sinh ra sao không, ta ghen tị, ghen tị tất cả những kẻ giống như ta nhìn y không rời được mắt; người nói, Vân Hi này, nàng biết không, bao nhiêu lần ta chỉ muốn lao lên cướp y về, ta hận, hận tất cả những kẻ đã từng động chạm vào y; người lại nói, Vân Hi này, nàng có biết không, ta thực đau lòng, nhưng nếu không tiếp tục kế hoạch, ta sẽ thua, thắng thua cũng chẳng quan trọng, mà ta chỉ sợ thua rồi sẽ không còn khả năng che chở y nữa; người nói, Vân Hi nàng có biết, lần đầu tiên y bị ốm nằm trong lòng ta, ta đã sợ hãi đến thế nào không, ta chẳng thể tin nổi ta đã yêu y sâu đậm như thế; người còn nói, Vân Hi, nàng biết không, mấy ngày ta sai người khóa cửa nhốt chính mình trong phòng, bởi vì nếu không làm thế ta nhất định sẽ liều lĩnh bỏ mặc tất cả mà cứu y trở về; người nói…”

“Thôi đủ rồi! Đừng nói nữa…Đừng nói nữa!” Ly Thu hai tay ôm đầu gào lên.

“Ta chỉ muốn cởi bỏ khúc mắc của ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi biết, người chưa bao giờ ngừng yêu ngươi, tình yêu của người cho đến tận bây giờ vẫn đều là thật lòng, chỉ có ngươi lúc nào cũng trốn tránh, lúc nào cũng không nguyện ý tin tưởng người.”

“Khúc mắc? Chẳng phải là của người, người không hiểu được loại đau khổ này, người không biết cảm giác bị chính người mình yêu nhất coi như quân cờ tuyệt vọng đến thế nào! Người không biết cảm giác được đối xử dịu dàng rồi lại bị vứt bỏ đánh đập là biết bao lo lắng đề phòng! Người không hiểu một con hát dơ bẩn còn có tư cách gì mà tin tưởng tình yêu! Người không biết, không hiểu được! Cái khúc mắc này sớm đã là nút chết, cởi cũng không ra được.”

“Cho nên, ngươi muốn dùng cách này, ép Hoàng thượng chặt đứt mối ràng buộc giữa hai người? Ngươi muốn kết cục thế này sao?”

“Ta chỉ biết, ta mệt mỏi lắm rồi, nơi này thực sự mệt mỏi quá.” Ly Thu ôm ngực, lẩm bẩm nói, “Ta đi không nổi nữa, hết sức lực rồi.”

Vân phi chỉ nhìn y, ánh mắt kia, giống như mùa hè nọ.

Ly Thu còn nhớ rõ, lúc y vẫn còn đờ đẫn phục dịch Hoàng Phủ Kỳ, Vân phi vẫn luôn như thế có chút đăm chiêu mà nhìn y.

Y luôn cảm thấy rất kỳ lạ, giờ thì mới hiểu được, thì ra người phụ nữ này là vì y, hoặc là, vì hai người bọn họ mà thương cảm sao?

Này một hồi yêu thương hận thù dày vò lẫn nhau, nàng là người duy nhất biết hết thảy, lại chỉ có thể đứng nhìn, lo lắng mà bất lực.

Vân phi thở dài một tiếng, đứng dậy vừa đi vừa nói, “Mọi người đều nói Vân phi là phi tử Hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng nào có ai biết, mỗi lần ở lại Trọng Hoa cung, người duy nhất Hoàng thượng gọi tên lại là một nam tử tên Ly Thu?”

Nào có ai biết, một Hoàng thượng oai phong lẫm liệt không ai bì kịp kia, từng vì một nam tử tên Ly Thu, mà ở trong lòng Vân phi khóc chẳng khác gì một đứa trẻ con không biết phải làm sao?

Nét dịu dàng thoáng hiện lên gương mặt Ly Thu, y nhìn bóng lưng Vân phi, nói, “Cảm ơn người đã nói cho ta biết, ít nhất trước khi chết, ta còn biết được bản thân mình được người khác yêu thật lòng, chết không hối tiếc.”

Vân phi dừng bước, lạnh lùng nói, “Ly Thu, người nợ ngươi rất nhiều, nhưng ngươi thiếu nợ người cũng còn ít? Ngươi tội gì tàn nhẫn với người như thế, với các ngươi như thế? Tội gì?”

“Kiếp sau…Nếu như có kiếp sau, ta sẽ là một Ly Thu hoàn toàn khác, dũng cảm yêu thương hắn!”

“Hy vọng là thế.”

Vân phi đi mất, thiên lao yên lặng bình thản chờ đợi vạch dao xé đoạn trần thế.

“Thánh chỉ tới.”

Ly Thu lặng lẽ quỳ xuống, lặng lẽ nghe, lặng lẽ tạ ơn, lặng lẽ dập đầu, lặng lẽ nhận lấy con dao xinh đẹp dị thường.

Gánh trên mình tội danh giết hại Hoàng tử, khiến cả triều thần oán thán, làm cho Hoàng hậu cặm giận vô cùng.

Không có diễu đường thị chúng, không có công khai xử trảm, không ngũ mã phanh thây, cũng không bị xử bào hình [1].

Mà là được người thương yêu nhất, ban cho một con dao nhỏ, khảm châu báu lấp lánh, lưỡi dao ánh lên một màu bạc sáng loáng, sắc bén tới mức nhất đao phong hầu [2].

Văn An, ngươi sợ ta đau phải không?

Văn An, ngươi muốn ta giữ nguyên dung mạo này luân hồi chờ ngươi phải không?

Ly Thu áp lưỡi dao vào gò má, vốn dĩ lạnh lẽo, trong nháy mắt, lại ấm áp vô cùng.

Vậy là,

Ly Thu nghĩ, sư ca vẫn luôn nói rằng [Ngươi vẫn không hiểu được], cuối cùng y cũng đã hiểu.

Còn có, những tiếng ve kêu [tri liễu] [3] ngày nào, cuối cùng y cũng đã biết.

————————————–

[1] Bào hình: theo những gì mình tìm hiểu được, thì đây là một hình thức tử hình, đại khái đầu tiên là bị đâm vào bụng móc ruột ra ngoài, sau đó là bị lột da xẻo thịt (đã bôi trắng do từ ngữ có nội dung kinh dị, ai muốn đọc thì bôi đen, không đọc cũng chẳng mất gì)

[2] Nhất đao phong hầu: một nhát chém đứt cổ

[3] Tri liễu: như đã chú thích ở chương 20, từ này có hai nghĩa, một là ‘biết’, hai là chỉ tiếng ve kêu.

From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.