Hiệp Cốt Đan Tâm

Quyển 2 - Chương 25




Cùng lúc đó, hai tay của Tề Nhạc đã biến thành màu xanh, gió biển gào thét, giống như con chim lớn, hắn muốn nhanh chóng lao vào trong bờ.

Con người vào lúc nguy nan trước mắt sẽ phát huy thực lực vượt qua cực hạn thân thể, Tề Nhạc vào lúc này điều khiển hai thuộc tính phong, thủy cực kỳ tinh diệu, chẳng những hoàn toàn phát huy uy lực của bản thân, hơn nữa trong sóng gió to lớn này, dựa thế và lực tinh chuẩn, tuy thân thể phiêu hốt bất định, nhưng tốc độ lao vào bờ biển cũng tăng lớn.

Rốt cuộc Trầm Vân cùng Hứa Tình cũng tới bên cạnh bờ biển, vừa sóng lớn lao về phía của Tề Nhạc, cũng không có cuốn lấy thân thể các nàng, thời điểm Tề Nhạc sử dụng năng lực Kỳ Lân, hai nữ nhân đang ở trong biển, nhưng khi quay dầu nhìn lại, khi nhìn qua Tề Nhạc thì ánh mắt không thể di động được nữa.

Tề Nhạc ở trên không trung, tinh quang chói mắt, ánh sáng lóe lên, hấp dẫn ánh mắt của các nàng không phải vân lực Kỳ Lân, mà là từ đồ án Kỳ lân trên người của hắn. Thân thể màu đen, bộ lông màu bạc, cái sừng có hai màu đen bạc, tản ra khí tức cường giả, đồ án Hắc Kỳ Lân hoàn mỹ như thế, Hắc Kỳ Lân cao ngạo ngẩng cao đầu trên người của Tề nhạc. Vận dụng vân lực, đương nhiên phải dẫn động đồ án Kỳ Lân rồi. Lúc ban ngày Tề Nhạc dẫn động vân lực phong thuộc tính, nhưng khi đó hắn mặc quần áo nên không có hiện rõ ràng. Hơn nữa khi đó hắn cũng không có sử dụng vân lực, cũng không có kích phát quá nhiều khí tức Kỳ Lân.

Mà bây giờ thì không giống, vì bảo trụ tánh mạng của mình, cơ hồ Tề Nhạc dùng khí lực từ khi bú mẹ, đồ án Kỳ Lân trên người hiện ra cực kỳ rõ ràng, kỳ lạ hơn là, không chỉ có đồ án Kỳ Lân xuất hiện, đồng thời, trên thân thể của hắn còn có hào quang sáng rực, hào quang trên người của hắn hiện rõ trong bóng tối, hào quang màu bạc này cực kỳ rõ ràng, Hắc Kỳ Lân hiện ra cực kỳ rõ ràng. Đồ án hư ảo cực lớn, nhưng nó thủ hộ Tề Nhạc vào bên trong. Khí tức cường đại hiện ra sau lưng hắn, thân thể Tề Nhạc dưới sự bảo vệ của đồ án Kỳ Lân hư ảo, mới có thể an toàn đi tới bờ biển.

Không phải Tề Nhạc không muốn quay đầu lại, mà hiện giờ hắn không dám quay đầu lại. Tuy tốc độ phi hành của hắn đạt tới cực hạn, nhưng mà, hắn cảm nhận được khí tức cường đại đó càng ngày càng tới gần.

- Vân tỷ, Tình Nhi, các người chạy mau.

Tề Nhạc trên không trung hét lên thật điên cuồng.

Dị sắc trong mắt Trầm Vân hiện ra chói mắt, nhìn qua Tề Nhạc trên không trung không chớp mắt, trong mắt Hứa Tiên có tinh quang hiện ra, dù sao nữ hài tử cũng là nữ hài tử, vào lúc này, nàng nói một câu làm Trầm Vân bên cạnh thiếu chút nữa ngã xuống nước.

- Quá đẹp, không nghĩ tới anh ta lại đẹp trai như vậy, hình xăm dạ quang nha! Lại còn là màu bạc ẩn hình.

Đương nhiên Tề Nhạc không nghe được lời của Hứa Tình, hắn đang nghĩ phải thoát ra khỏi phạm vi công kích của đối phương, đồng thời cũng muốn biết, rốt cuộc là cái gì đột kích mình. Từ khí tức cường đại mà nhìn, tuyệt đối không thể là nhân loại, cũng không thể là sản phẩm khoa học kỹ thuật nào. Khí tức cường đại này, cho dù đối mặt với Giải Trĩ hắn cũng chưa từng cảm thụ qua, lần đầu tiên Tề Nhạc nhìn thấy Giải Trĩ cũng không sánh được. Nhưng gia hỏa đột kích sau lưng, chỉ cảm nhận khí tức đã làm cho hắn hoảng sợ rồi. Khí tức cường hãn này tuyệt đối không phải hắn có thể chống cự.

Lướt đi không phải là bay, dần dần hạ xuống phía dưới, dưới tình huống Tề Nhạc toàn lực vận chuyển vân lực, mặt đất lập tức hiện ra trước mặt. Mà Trầm Vân cùng Hứa Tình cũng chạy tới bên cạnh bờ. Hắn chưa kịp phản ứng gì, đột nhiên khí tức khổng lồ bao phủ hắn, không đợi hắn kịp phản ứng, thân thể đã bị ném lên không trung.

Thân thể trên không trung không ngừng xoay tròn, nhưng thời điểm này, tâm tình của Tề Nhạc phi thường thanh minh. Hắn biết rõ, mình nhất định gặp được hung thú, hơn nữa là hung thú phi thường cường đại, đối với con hung thú này, hắn không có một chút năng lực chống cự. Bởi vì thân thể đang xoay tròn, ánh mắt Tề Nhạc cứng lại nhìn qua mặt biển, đồng thời, nhanh chóng ấn lên bảo thạch màu đỏ.

Thời điểm Tề Nhạc ấn lên bảo thạch màu đỏ, đột nhiên phát hiện một hiện tượng vô cùng kỳ lạ, hào quang Xá Lợi Thủ Châu vô cùng nhu hòa, vào lúc này nóng hổi, nhưng cổ tay của hắn lúc này không cảm nhận chút nóng nào, chỉ có dùng tay sờ mó mới cảm giác được. Một tầng lục quang nhàn nhạt từ Xá Lợi Thủ Châu phát ra, hình thành một tầng hào quang nhàn nhạt bao quanh thân thể.

Sau đó có hào quang màu xám tro hiện ra, giống như tuyết tan rã. Nó đang bảo vệ mình, vào lúc này, Tề Nhạc tràn ngập cảm kích với Trát Cách Lỗ đại sư, nếu như không phải Xá Lợi Thủ Châu bảo hộ, đối với Tề Nhạc có kiến thức nửa vời về hung thú, không hề có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ sợ đã sớm chết mất. Sương mù màu xám tro này mang làm hắn cảm nhận được khí tức cường đại, tuyệt đối không đơn giản.

Tề Nhạc nghĩ rất đúng, thời điểm thân thể của hắn bay lên cao nhất, khoảng cách mặt biển đã cao tới mấy trăm mét, lúc này, thân thể của hắn đã không hề xoay tròn, vào thời khắc này, hắn nhìn thấy tồn tại đã công kích mình. Nhìn thấy nó, Tề Nhạc hít một ngụm khí lạnh, cảm giác lạnh buốt lan từ đầu xuống chân của hắn, hào quang trong mắt trở nên tuyệt vọng.

Tề Nhạc thấy cái gì? Hắn nhìn thấy một con rắn. Bản thân Tề Nhạc không sợ rắn, với xuất thân của hắn, từ nhỏ sẽ không người quản thúc, trước kia hắn thường xuyên bắt rắn nước để nấu canh rắn ăn. Nhưng mà, con rắn hắn nhìn thấy, lại không phải rắn nước. Mà là rắn biển, rắn nước rất khó sinh tồn trong biển, bởi vậy, tất cả rắn trong biển cả, cơ hồ đều có độc, hơn nữa là cực độc. Mà con rắn trước mắt Tề Nhạc, lại không đơn giản là rắn nước.

Cho dù hắn nhìn bao quát từ không trung xuống dưới, Tề Nhạc vẫn nhìn thấy con rắn này cực kỳ to lớn, thân thể của nó có màu xanh đen, cơ hồ tản ra khí tức màu xanh, dù biển rộng lờ mờ vẫn có thể phân biệt được. Thân thể của nó dài hơn trăm mét, từng khối lân phiến trên người của nó tản ra hào quang xanh đen.

Làm cho Tề Nhạc tuyệt vọng cũng không phải thân thể khổng lồ của nó, mà là đầu của nó. Con rắn lớn này không phải rắn bình thường, từ nhận thức của nhân loại, loài rắn bởi vì biến dị gien, có khả năng xuất hiện hai đầu, thậm chí là ba đầu. Mà Tề Nhạc nhìn thấy, con rắn này dài hơn trăm mét, đường kính thân thể vượt qua hai mét, hơn nữa là rắn chín đầu.

Hoàn toàn là rắn chín đầu, thân thể có màu xanh đen, nhưng mà, mỗi đỉnh đầu tuy có bướu thịt màu xanh, khí tức càng dữ tợn hơn rất nhiều. Chín đầu to, mười tám con mắt nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc trên không trung, ánh mắt của nó không có biểu lộ gì, hoàn toàn là lạnh như băng. Rắn, vốn là động vật máu lạnh.

Tề Nhạc nhận con rắn này, nói cho đúng, hắn biết rõ con rắn này có chủng loại tương ứng. Đây là một đầu Thâm Hải Minh Xà. Chính hắn suy đoán như vậy, đây là thượng cổ hung thú lưu truyền tới nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.