Hiệp Cốt Đan Tâm

Quyển 1 - Chương 9: Thiếu gia ở quán bar




Tề Nhạc không có phản kangs, vẻ mặt thỏa mãn, nói:

- Quá thoải mái, Minh Minh, cô không cảm thấy thoải mái sao?

Sắc mặt Minh Minh lúc trắng lúc xanh, sau đó mở cửa xe chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo, cơm buổi tối bị nàng ói toàn bộ, nếu không phải chiến sĩ cầm tinh có năng lực siêu nhân, chỉ sợ đã sớm không nhịn được tới bây giờ. Tỷ lệ con gái say xe rất lớn, huống chi là đua xe điên cuồng thế này.

- Minh Minh, cô không sao chứ?

Tề Nhạc ân cần vỗ lưng của Minh Minh.

- Oa.

Minh Minh thở ra một hơi, liếc nhìn Tề Nhạc, nói:

- Không cho tôi câu giải thích hợp lý, anh sẽ chết!

Tề Nhạc sờ sờ cái mũi của mình, nói:

- Cô cũng biết rồi đấy, mẫu bạo long Hải Như Nguyệt phải chờ tới kỳ nghỉ đông mới phân công công việc cho tôi làm. Dùng lượng cơm hiện giờ của tôi, chỉ sợ chưa tới lúc đó tôi đã đói chết rồi. Không nghĩ biện pháp kiếm tiền được sao?

Thì ra, từ khi bắt đầu đua xe, trong người của hắn chỉ còn lại hai ngàn nguyên. Bởi vì uy phong của Nhị Hoàn Bát Muội, tỷ lệ của hắn một bồi mười, cho nên lúc này kiếm được không ít tiền.

Minh Minh tiếp nhận khăn giấy của Cơ Đức lau lau miệng, nói:

- Không phải tôi nói rồi sao, phí ăn của anh tôi sẽ trả trước, về sau anh trả lại cho tôi không được sao?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Có thể bằng vào khả năng của mình mà kiếm cơm, tôi tuyệt đối không ỷ vào nữ nhân, tôi là nam nhân a! Cơ Đức, thực xin lỗi, chà đạp xe bảo bối của anh, nhưng mà, tôi cam đoan đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Sau này tôi có việc làm rồi, sẽ không chơi cái này nữa. Đây là lần cuối cùng tôi đua xe, dùng loại tình huống này cáo biệt địa phương tôi thường tới chơi và chờ mong, xem như là kết cục tôt đi. Có lẽ hai người không biết, đây từng là nơi tôi thích nhất, trước kia mỗi ngày tôi đều tới đây, cho dù có đua xe hay không, chỉ cần tới đây cũng là một loại hưởng thụ. Nhưng mà, hiện tại tôi không có quyền hưởng thụ nữa rồi.

Nói đến đây, hắn dùng lực hút một hơi, trong ánh mắt có một tia bi thương nhàn nhạt, giống như lúc mới từ biệt thự đi ra vậy.

Nôi tâm Minh Minh mềm nhũn, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Hy vọng anh nhớ kỹ lời mình nói, đây là lần cuối cùng.

Tề Nhạc nhìn Minh Minh, nói:

- Tôi ít khi hứa hẹn, tôi là lưu manh, là một côn đồ, nhưng không phải kẻ không giữ lời.

Nói xong câu đó, hắn ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân se se, đi thẳng lên xe của Cơ Đức.

Chỉ có bỏ qua đồ vật cũ, hắn mới có thể biến thành Tề Nhạc hoàn toàn mới, thẳng cho tới hôm nay, Tề Nhạc mới hoàn toàn dung nhập bản thân vào thân phận vương của cầm tinh, người thừa kế Kỳ Lân. Tính cách của hắn không có cải biến, nhưng trong tính cách xuất hiện cảm giác trước nơi chưa từng có, đó chính là trách nhiệm. Hắn muốn phụ trách bản thân mình, hắn phải phụ trách truyền thừa huyết mạch Kỳ Lân cao quý.

Lần nữa quay về đại học Thanh Bắc, Cơ Đức cáo biệt Tề Nhạc cùng Minh Minh, lúc này ném cho Tề Nhạc một gói thuốc, Tề Nhạc không có cự tuyệt, bởi vì hắn từ trong mắt Cơ Đức nhìn thấy ánh mắt của Điền Thử từng nhìn mình. Đó là ánh mắt của huynh đệ, huynh đệ không cần nói cảm ơn.

Minh Minh kỳ quái phát hiện, lúc gói thuốc rơi vào trong tay của Tề Nhạc, đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, không biết hắn thu vào địa phương nào.

Ban đêm đại học Thanh Bắc rất yên tĩnh, tuy cổng trường học đã đóng lại, nhưng với thực lực của Minh Minh và Tề Nhạc thì leo tường không phải việc khó gì.

Thời tiết tháng mười bắt đầu mang theo giá rét của mùa đông, gió nhẹ thổi qua, vô cùng mát mẻ. Tề Nhạc duỗi người, hít từng ngụm không khí trong lành.

- Thật sự sảng khoái. Minh Minh, cô thì sao?

Minh Minh rất nhã nhặn lịch sự, đi theo bên người Tề Nhạc vào trong hổ nhỏ trong sân trường đại học Thanh Bắc, hưởng thụ cảm giác yên tĩnh khó có được này.

- Thật là thoải mái, đáng tiếc ngày mai tôi phải đi rồi. Thời điểm tôi trở lại, lá xanh ở đây đã héo tàn.

Tề Nhạc cười nói:

- Có phải cô xem tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá không? Trong mắt tôi, Minh Minh là cô gái hoạt bát, không nên đa sầu đa cảm như vậy có được không, tôi không quen.

Minh Minh trừng mắt nhìn Tề Nhạc, nói:

- Một chút hào khí lãng mạn cũng không có, anh đúng là côn đồ mà.

Tề Nhạc làm ra bộ dáng bị mê hoặc, nhìn bắp đùi của Minh Minh, nói:

- Nơi đây làm sao có hào khí, chỉ ở trong phòng mới có thôi. Minh Minh, cô sẽ không thích tôi đấy chứ.

Minh Minh đỏ mặt lên, tức giận nói:

- Sao anh không đi chết đi. Tôi thích heo cũng không thích tên côn đồ như anh.

Tề Nhạc giả vờ làm ra vẻ mặt kinh ngạc, nói:

- Trời ơi! Thì ra Minh Minh xinh đẹp của tôi lại ưa thíchheo. Thì ra là vậy, tôi không có cơ hội rồi.

- Anh...

Minh Minh đưa tay làm bộ dáng muốn đánh, Tề Nhạc vội vàng né tránh.

- Tề Nhạc, anh thật sự không đi Thánh Phật Tự với chúng tôi vào ngày mai sao? Không biết vì cái gì, tôi cảm giac gần đây trên người anh xảy ra rất nhiều chuyện, dường như anh có biến hóa.

Tề Nhạc lặng đi, bộ dáng tươi cười biến thành gượng ép.

- Tôi biến hóa ở đâu? Là biến tốt hay đồi bại?

Minh Minh lắc đầu, nói:

- Tôi không nói được là ở đâu, nhưng mà, tôi cảm giác anh không còn côn đồ như trước đây. Tuy anh khi nhìn thấy con gái đẹp thì nét háo sắc hiện ra trên mặt, nhưng mà, trong thật chất con người của anh đã có biến hóa.

- Vậy sao? Tại sao tôi không cảm thấy được. Chẳng lẽ sắc tâm của tôi gần đây giảm bớt rồi sao? Hắc hắc, Minh Minh, có nên để tôi chứng minh cho cô xem hay không.

Vừa nói, hắn làm ra bộ dáng bóp vú long trảo thủ như muốn nhào về phía Minh Minh.

- Anh, anh đứng đắn một chút được không.

Minh Minh tức giận liếc nhìn Tề Nhạc, thực hận không thể một cước đạp hắn xuống hồ.

Tề Nhạc ủy khuất nói:

- Ở cùng một cô gái xinh đẹp như cô thế này, cô nói tôi có thể đứng đắn được sao? Có người nào nghe được sẽ cười tôi chết đấy. Một nam nhân ở cùng gian phòng của nữ nhân vào đêm khuya, nếu như tên nam nhân có làm gì nữ nhân kia, sáng ngày hôm sau, nữ nhân kia sẽ mắng hắn là cầm thú, sau đó khóc lóc bỏ chạy.

Minh Minh đỏ mặt nói:

- Làm cái gì mà làm, khó nghe muốn chết.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Lại nói, nếu như bọn họ lại ở cùng một phòng, lần này nam nhân trung tưực, không có động tới nữ nhân kia. Kết quả, sáng ngày thứ hai, nữ nhân kia lại mắng hắn một câu, rồi khóc chạy. Cô đoán, nàng mắng cái gì?

Minh Minh ngẩn người, nói:

- Tôi làm sao biết!

Tề Nhạc cười nói:

- Nữ nhân kia nói, anh còn không bằng cả cầm thú.

Minh Minh giật mình một chút, ngay sau đó đã hiểu ý của Tề Nhạc, thẹn thùng đá vào mông của Tề Nhạc một cái.

- Anh đi chết đi.

Tề Nhạc cười ha hả, Minh Minh đá một cái cũng không có dùng lực, hắn chạy về phía trước, nói:

- Cảnh nơi này thật đẹp, thi hứng của tôi đại phát, cho nên nghĩ ra một bài thơ. Tên của thơ là: câu chuyện của Minh Minh và heo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.