Hiền Tri Thiên Lý

Chương 6-2




Minh Dạ Tuyệt nhìn bóng người phía trước có chút nghi ngờ, sao cô lại đến đây? Nơi này cũng không phải là chỗ mà người bình thường có thể đến, cô ấy tới đây làm cái gì?

Một tháng qua rồi, anh đã cho rằng cô sẽ nhanh chóng quay về, nhưng cô lại không trở lại, anh lại âm thầm đợi chờ, anh từng nghĩ rằng không quá một tuần lễ cô sẽ quay lại, dù sao cũng chỉ là một cô gái không có tiền trong người, coi như cô có thể kiên trì, nhưng Nhu Nhi thì sao, không lẽ cô ấy lại không lo lắng cho con gái của mình sao? Không nghĩ tới một tháng qua đi, cô vẫn chưa quay về, dần dần khiến anh trở nên nóng nảy, nhưng anh nhẫn nại không đi tìm tin tức liên quan đến cô, bởi vì anh tin tưởng, coi như hiện tại cô không quay lại thì cũng có một ngày nào đó cô sẽ quay về. Anh như đang đánh cuộc, một phụ nữ kèm theo một đứa trẻ thì kiên trì được bao lâu.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này lại khiến cho anh kích động. Mặc dù chỉ liếc nhìn qua một cái mà thôi, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được cô đi ngang qua, dáng vẻ vẫn như ngày trước, giống như những tháng ngày còn ở bên anh.

- Tổng giám đốc, chúng ta đi thôi - Phương Lập Được nhìn thấy anh đứng bất động tại chỗ, vội vàng lên tiếng.

Nghe cậu gọi, Minh Dạ Tuyệt từ trong hoàn hồn lại, đưa tài liệu trong tay cho Phương Lập Được

- Lập Được, cậu cầm tài liệu này lên trước đi, bảo rằng tôi sẽ đến sau. - Anh nói xong xoay người chạy ra ngoài.

Anh muốn nhìn xem người phụ nữ kia đang làm gì, không có khả năng, cô chẳng có xu nào trong tay mà vẫn có thể sống tốt.

Duy Nhất vội vã chạy ra khỏi khách sạn, đi đến bãi đỗ xe, hôm nay ngày đầu tiên Nhu Nhi nhập hoc trường Tiểu Học, sau khi cô đưa Nhu Nhi đến đó rồi đi theo Trang Nghiêm tới nơi này. Trang Nghiêm bảo muốn giới thiệu cô với một người, người nay là quản lý khách sạn, cũng coi là khách hàng của cô, bởi vì hoa nơi này nhập là hoa của cô trồng. Trước kia cô không có tới đây, có chuyện gì thì giao hết cho mấy anh trai phụ trách, nhưng giờ đây cô đã quay về, có một số việc cô cũng nên ra mặt để giải quyết. Bọn họ không hề phàn nàn mà giúp cô chăm sóc vườn hoa trong bảy năm, cô đã rất mãn nguyện rồi. Bọn họ cũng có sự nghiệp riêng cần làm, cô không thể là phiền toái của bọn họ? Nhưng không ngờ, thảo luận đến quên cả thời gian, mới phát hiện ra đã gần đến giờ tan học của Nhu Nhi.

Vội vã chạy đến bên cạnh xe, vừa chạy vừa lấy chìa khóa trong túi ra, vì gấp gáp quá nên không nhìn thấy hai người đang đi tới ngã quẹo, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, lao thẳng vào cô.

Minh Dạ Tuyệt chạy ra khỏi khách sạn, vừa đi vừa nhìn xung quanh tìm bóng dáng quen thuộc ấy, nhưng vẫn không thể tìm được cô.

Chẳng lẽ là anh nhìn lầm? Minh Dạ Tuyệt cau mày, nhưng đảo mắt anh lại lắc đầu. Không có khả năng, giọng nói đó quá đỗi quen thuộc, mùi vị đó gần gũi vô cùng, làm sao anh có thể nghe lầm, ngửi lầm chứ? Trên cái thế giới này không thể có hai người giống nhau đến thế?

Một lần nữa giương mắt nhìn quanh, vẫn không có bóng dáng của cô, anh từ từ quay người định rời đi, có lẽ là do anh nhìn nhầm rồi sao?

- Mấy người là ai? - Đang ở lúc Minh Dạ Tuyệt quay người lại thì đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc truyền đến bên tai, dừng bước nghe lại lần nữa, giọng nói này hình như phát ra ở bãi đỗ xe bên trái.

Minh Dạ Tuyệt xoay người đi tới bãi đỗ xe, vượt qua một khúc cua, đi vào nơi phát ra câu nói kia, từ xa nhìn thấy có hai người đàn ông đang đứng vây quanh Duy Nhất. Xem ra không có ý tốt.

Nhìn đến đây, tim anh bỗng trầm xuống, lập tức chạy đến chỗ của cô.

Cái người phụ nữ kia là ai? Chẳng lẽ không biết la lớn lên sao?

- Mấy người muốn làm gì? - Duy Nhất nhìn hai người đang vây lấy mình thì nhíu mày.

- Cô nói thử xem - Một trong hai người, dâm đảng nhìn cô. Xem ra hôm nay bọn họ gặp được một món mồi ngon rồi đây. Vốn là bọn họ chỉ muốn kiếm chút tiền hoa hồng, nhưng giờ bọn họ muốn kiếm thêm một chút nữa, lại phát hiện một cô gái đi một thân một mình. Thật là trời giúp bọn họ mà.

- Muốn tiền đúng không, tôi chỉ có chừng này, đưa hết cho các người, mời mấy người tránh nhanh đi một chút được không? - Duy Nhất đè sự không kiên nhẫn trong lòng, đưa túi xách trong tay cho bọn họ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây mà thôi. Hôm nay là ngày đầu tiên Nhu Nhi đi học, cô không thể trễ hẹn, bằng không khi con bé sẽ sợ khi phải đứng đợi một mình.

- Cô gái à, chút tiền này mà muốn đuổi chúng tôi sao? - Người nọ nhận lấy ví xem số tiền bên trong, nhét vào trong túi áo của mình, sau đó từ từ ghé sát người cô, miệng nhếch lên lộ ra chiếc răng cửa vàng khè.

- Vậy mấy người muốn gì? Tiền thì tôi cũng đưa cho mấy người rồi, muốn thứ khác thì tôi đây không có, mời nhanh lên một chút tránh ra đi, tôi còn có việc gấp. - Duy Nhất nhìn hai tên đàn ông đang ép sát người mình, tay từ từ nắm chặt.

- Ha ha ha. . . . . . , nếu như chúng tôi không đi? Gọi người? Bây giờ còn chưa đến thời gian tan ca, dù cô có kêu rát cuống họng thì cũng chẳng có ai nghe thấy đâu. Cô nên ngoan ngoãn để hai chúng tôi vui đùa một chút, nếu như đại nhân hài lòng, chúng tôi sẽ đi, được không? - Hai người đối diện nhìn nhau một cái, cười tà tà.

- Tôi khuyên mấy người nên tránh ra, nếu không, mấy người sẽ phải hối hận. - Duy Nhất cau mày, trầm giọng nói.

- Hối hận? Ha ha ha, làm sao có thể như vậy được chứ? Có cô gái xinh đẹp như cô chăm sóc, chúng tôi sao có thể hối hận? Người anh em à, cậu thấy tôi nói đúng không? - Người kia nói xong câu đó với đồng bọn thì giựt giựt hàng lông mày phía trên, nhìn đến bộ ngực nhô cao của cô, cười tà rồi giơ tay đưa về phía cổ áo của cô.

- Đây chính là do mấy người tự tìm. - Duy Nhất nhìn cánh tay đang đưa về phía mình, cắn môi, nhấc chân lên, chợt vọt tới nơi kiêu ngạo giữa hai chân một người đàn ồng, người nọ lập tức hét lên một tiếng rồi bước lui về phía sau, ôm lấy người dưới của mình, khom người ngã phịch một cái xuống dưới đất.

Đồng thời Duy Nhất không nể tình, dám đá vào nơi yếu nhất của đàn ông, hôm nay coi như cô đã cho hắn ta con đường sống, nhưng sợ rằng hai ba tháng tới hắn chẳng thể làm chuyện kia được đâu.

Tên còn lại nhìn thấy đồng bọn của mình đang nằm trên đất, sau khi sửng sốt thì nhìn vẻ mặt hững hờ của Duy Nhất, trong lòng nhiều hơn một phần phán đoán, nhưng cũng không đem Duy Nhất để trong mắt, hét lớn một tiếng huơ huơ nắm tay định đánh cô, cũng không tin hắn không đánh lại một người phụ nữ.

Duy Nhất nhìn động tác của hắn ta, ngẹo đầu tránh sự công kích của hắn, thân thể chợt rời đi khởi phạm vi của hắn, người nọ thấy mình thất bại thì lập tức xoay người ra một đòn tiếp theo.

Duy Nhất thấy hắn tấn công, nhướng mày, cơ thể dịch chuyện lại, giơ chân đá vào lồng ngực của hắn, người nọ không kịp phản ứng, chỉ thấy mình bị hoa mắt, ngực đau xót, thì cơ thể đã bay lên.

Một tiếng thét ‘A. . . . . .’ vang lên kèm theo tiếng đồ vật rơi xuống đất một cái ‘Rầm’, vang khắp cả bãi đỗ xe, tiếng kêu ở nơi không có âm thanh gì khiến nó trở nên vô cùng quỷ dị.

Lúc Minh Dạ Tuyệt chuẩn bị đi tới bên người cô, lại thấy người kia dang tay lên ngực cô, trong lòng lập tức dâng lên ngọn lửa ghen tuông, vừa định lớn tiếng rống giận, nhưng tình huống trước mắt lại thay đổi kinh hoàng, cũng chỉ trong nháy mắt, hai người kia đã ngã trên mặt đất, nhìn một cảnh trước mắt, anh giật mình trợn lớn đôi mắt, bước chân chợt ngừng lại.

Từ lúc nào cô lại lợi hại như vậy? Lại có thể một chân mà đá bay người ta? Cô gái này có phải là Lam Duy Nhất của anh không vậy?

- Tôi cảnh cáo mấy người, đừng khiến tôi gặp lại mấy người, nếu không, tôi sẽ không lưu tình mà ra tay nhẹ như thế này đâu - Duy Nhấy khom người lấy túi xách rơi trên mặt đất, lạnh lùng nhìn hai tên kia đang khổ sở rên la dưới chân cô, nói xong liền chạy đến bên xe, nhưng vừa quay đầu lại thì bị người trước mắt làm cho kinh sợ.

Tại sao anh ta lại ở nơi này? Tình cảnh vừa nãy có phải đã bị anh ta nhìn hết rồi hay không?

Không biết bởi vì sao, trong lòng Duy Nhất đột nhiên có chút bối rối, cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ gặp anh ta dưới tình huống này, cô chưa từng nghĩ tới sẽ để cho anh nhìn thấy cảnh này. Nhưng suy nghĩ lại một chút, nếu như anh đã thấy hết thì cô cũng không cần phải giấu diếm làm gì nữa, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng đã không còn bất cứ quan hệ nào, chuyện của cô anh cũng không cần quản, nếu như vậy, cần gì cô phải hốt hoảng chứ?

Nghĩ tới đây, Duy Nhất khôi phục bình tĩnh, nhìn cái người đang đứng trước mắt cô, không lên tiếng, lướt qua người anh đi tới chỗ xe của mình.

Nghe giọng nói lạnh lẽo ban nãy của cô, Minh Dạ Tuyệt xác định anh không có nhận lầm người, giọng nói rõ ràng như vậy, dù cái lạnh bên trong nhiều hơn, nhưng vẫn là âm điệu của riêng cô. Nhìn sự hốt hoảng trong đôi mắt cô đã khôi phục lại bình tĩnh, trong lòng hiện lên chút kinh ngạc, thấy cô nhìn anh một cái nhưng cứ như không nhìn thấy nhau, đi qua bên cạnh mà như thể anh là kẻ vô hình. Vào lúc này đây anh chẳng biết lòng mình có tư vị gì cả. Anh cũng đã từng nghĩ qua cảnh hai người bọn họ gặp lại, nghĩ tới lúc đó cô sẽ khóc lóc van xin anh để cho cô quay về, cũng nghĩ tới, cô sẽ nhàn nhạt nhìn anh rồi bình thản nói chuyện. Nhưng không nghĩ tới sẽ là tình huống bây giờ. Giống như cô không nhìn thấy anh mà tự ý bỏ đi. Cái cám giác bị người khác xem nhẹ như vậy, anh chưa từng ném trải.

Khi cô đi qua người anh, ngửi hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người cô, tim của anh nhảy loạn một nhịp, một suy nghĩ thoáng qua, anh không muốn cô rời đi.

Không đợi bộ não của Minh Dạ Tuyệt đưa ra quyết định, cơ thể của anh đã phản ứng. Chợt quay người nhìn cô chưa đi được mấy bước, kéo cánh tay cô lại.

Duy Nhất không bao giờ nghĩ anh sẽ giữ mình lại, nên khi bị anh nắm tay, cơ thể cô có chút lảo đảo, suýt nữa thì té.

- Anh làm cái gì đấy hả? -Duy Nhất mượn tạm bàn tay tơ lớn của anh để ổn định bước chân, cau mày nhìn người đàn ông trước mặt.

Nghe câu nói của cô..., Minh Dạ Tuyệt sững sờ, nhìn cánh tay mình đang nắm tay cô, mới phát hiện thì ra trong lúc vô tình anh đã giữ cô lại, anh đang làm gì vậy? Anh cũng không biết mình đang làm gì nữa. Nhưng khi thấy gương mặt cùng giọng nói lạnh lùng của cô, trong lòng của anh dâng lên nỗi bất mãn, giọng nói của cô có ý gì thế? Chẳng lẽ cô không muốn nhìn thấy anh nữa?

- Buông tay ra đi, bây giờ tôi còn phải đi đón Nhu Nhi, không có thời gian rãnh đâu. - Duy Nhất chỉ thấy anh nắm tay mình, nhìn chằm chằm vào mình, nhưng câu gì cũng không nói, từ từ nhăn mày lại.

- Tại sao không trở về nhà? - Nghe sự xa lánh trong giọng nói của cô, trái tim Minh Dạ Tuyệt không được thoải mái, thái độ và dáng vẻ bây giờ của cô thật sự rất khác lạ. Trước kia khi cô tức giận, cũng không có nói chuyên kiểu này với anh.

- Ngày nào tôi cũng ở nhà.

- Ở nhà? - Minh Dạ Tuyệt sững sờ, sau đó nhỏ giọng rống giận: - Cô chừng nào mà về nhà? Sao tôi không thấy cô? Cô định lừa ai đây?

- Tôi về nhà của tôi, sao anh có thể thấy được? Xin buông tay tôi ra, tôi còn có chuyện phải làm, không rãnh ở đây dây dưa với anh.

- Dây dưa? - Minh Dạ Tuyệt nhíu mày nhìn dáng vẻ này của cô, âm thanh không khỏi trở nên lớn hơn, trong lòng phiền não, tay không khống chế được từ từ buộc chặt.

Cô nói ‘dây dưa’?

- Chúng ta bây giờ đã không có bất kỳ quan hệ gì nữa rồi, bộ dạng của anh bây giờ, không phải dây dưa thì là cái gì? Tôi nhắc lại một lần nữa, mau buông tay tôi ra. - Cảm thấy bàn tay kia cô đang co lại, giọng nói Duy Nhất trở nên cứng rắn.

Anh ta đang làm cái gì vậy? Tại sao phải giữ cô không thả chứ? Không phải cô và anh đã không có bất kỳ quan hệ gì rồi sao?

- Cô. . . . . . - Nghe lời nói nhẹ nhàng của cô, trong lòng Minh Dạ Tuyệt bừng bừng lửa giận, chỉ một thoáng thôi là có thể đốt cháy tất cả.

Cô chưa từng nói với anh mấy câu như thế này, dù trước kia có khó chịu thế nào thì cũng chỉ im lặng, giờ sao lại thành ra như vầy?

Duy Nhất thấy anh không buông tay, trong lòng đột nhiên có chút phiền loạn, tay chợt vung lên thoát khỏi khống chế của anh, nhưng không được. Minh Dạ Tuyệt không có ý định buông tay, càng nắm chặt tay cô, dù cô có giãy giụa cỡ nào thì anh cũng không buông tay ra. Cổ tay của cô giống như trật khớp mà phát đau.

- Anh buông tay ra mau. Đừng để tôi nói nhiều, tôi sẽ phải ra tay đấy. - Duy Nhất thấy mình không thể thoát khỏi bàn tay của anh, giương mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm gương mặt anh. Bàn về sức, cô không so được với anh, nhưng nếu bàn về mấy thứ khác, nhất định cô sẽ không thua anh được.

Minh Dạ Tuyệt cũng không biết mình là như thế nào, nhưng theo bản năng thì không muốn buông tay cô ra, trong lòng hoảng loạn, cảm giác cô bây giờ và trước kia hoàn toàn khác nhau, trong lòng có một loại cảm giác, nếu như bây giờ thả cô đi thì sẽ không bao giờ gặp lại cô lần nữa.

Thấy anh còn chưa buông tay, Duy Nhất chợt dùng cánh tay không bị không chế của mình, mang theo chút mãnh liệt đánh úp lên mặt của anh, Minh Dạ Tuyệt vừa nhìn thấy động tác của cô, trong lòng cả kinh, vô ngẩng đầu lên tránh sự công kích của cô. Nhưng sau khi thất bại, cô lập tức chuyển sang cánh tay mà anh đang nắm lấy tay cô, đưa bàn tay về phía cổ tay, ngón trỏ đặt lên huyệt đạo sinh mệnh. Minh Dạ Tuyệt thấy loại tình cảnh này, trong lòng run lên, cánh tay buông lỏng vì đòn tấn công của cô, nhưng khi anh vừa buông tay thì tay cô cũng thu tay lại, khiến anh bắt hụt.

Sau khi Duy Nhất thu tay của mình về, lập tức lách người đi về phía xe, tốc độ quá nhanh khiến người ta không nhìn rõ động tác của cô.

Minh Dạ Tuyệt cảm thấy trong lòng bàn tay trông rỗng, cô đã lướt qua bên cạnh anh, nhìn bàn tay trống không, anh sửng sốt. Cô tránh mặt anh?

Đi tới bên cạnh xe, cô nhanh chóng mở cửa xe, ngồi xuống rồi khởi động xe, đạp chân ga, xe lập tức vọt ra ngoài. Cô đã trễ nãi rất nhiều thời gian rồi, bây giờ cô phải tăng tốc độ để đi tới trường Nhu Nhi mà thôi.

Nhìn chiếc xe hơi đã quẹo đi, Minh Dạ Tuyệt sửng sốt, anh lại không thể bắt được cô? Lấy bản lĩnh của anh mà cũng không bắt được cô sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.