Hiền Tri Thiên Lý

Chương 16




Sáng sớm.

Minh Dạ Tuyệt ngồi trong xe, đôi lúc nhìn về phía cánh cửa đang đóng, anh cũng không biết mình nổi điên cái quái gì, mới sáng sớm đã chạy đến nơi này. Chưa bao giờ như hôm nay, anh cảm thấy căn phòng ấy quá mức yên lặng, khiến anh khó ngủ. Trong đầu luôn nghĩ tới cái miệng nhanh nhẩu của cô, sự thay đổi của cô. Không nghĩ ra, tại sao một người con gái dịu dàng như cô lại có thể biến thành một ả đàn bà chanh chua như vậy.

Hạ kính xe xuống, cơn gió mang theo hơi lạnh bên ngoài phả vào mặt anh, thổi tan những phiền não trong đầu anh. Thò đầu ra ngửa mặt nhìn mấy cây cổ thụ ven đường khiến anh ngỡ ngàng, đã bao lâu rồi, anh không nghiêm túc nhìn mọi thứ xung quanh. Tất cả đều khiến anh cảm thấy xa lạ. Lúc còn ở bạng Minh Thiên, anh chưa bao giờ ngắm mấy cái cây sát hàng rào có hình thù gì, mỗi ngày đều là công việc, về nhà, sự bận rộn khiến anh không để ý đến thứ bên cạnh mình, thì ra không khí lúc sáng sớm lại tốt như vậy.

"leng keng" đang lúc anh ngắm cây cảnh xung quanh, tiếng va chạm vang lên, cắt đứt suy nghĩ của anh. Quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Duy Nhất và Nhu Nhi đi ra khỏi cửa. Nhìn cô ra ngoài rồi khóa cửa lại, đi tới xe hơi của mình, anh có chút nghi ngờ, chỉ có bọn họ ở đây thôi sao? Người đàn ông kia đâu? Anh đến chỗ này rất sớm, không nhìn thấy người đàn ông kia ra ngoài, mà bây giờ cô chỉ đi ra cùng với Nhu Nhi mà thôi, chẳng lẽ người đàn ông kia không ở nơi này? Nghĩ tới đây, những tức giận trong lòng chợt tan biến, tâm tình lập tốt hơn rất nhiều.

"Bíp" Minh Dạ Tuyệt đưa tay nhấn còi, sáng sớm con đường không bóng người khiến âm thanh này có vẻ kinh dị.

Duy Nhât vừa khóa cửa và chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng còi xe phát ra từ phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy cái đầu Minh Dạ Tuyệt đang nhổ ra khỏi cửa.

Anh ta tới đây làm gì? Duy Nhất cau mày tính bỏ đi không để ý đến anh, vừa hay đúng lúc Nhu Nhi nhìn về phía Minh Dạ Tuyệt. Suy nghĩ một chút rồi nhịn sự mệt mỏi trong lòng xuống, dắt Nhu Nhi đi về phía anh. Mặc kệ quan hệ giữa bọn họ là như thế nào, cô cũng không thể để cho Nhu Nhi chịu ảnh hưởng.

- Ba. - Nhu Nhi ngó người nhìn lên xe một chút, nhàn nhạt kêu lên một tiếng, không mang quá nhiều niềm vui. Nhưng khi nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt đang ngồi trên xe nhìn mình thì đôi bàn tay nhỏ của bé chợt nắm chặt lấy Duy Nhất, trong lòng vô cùng lo lắng, ông ta tới tìm mẹ làm gì? Chẳng lẽ lại muốn kiếm chuyện với mẹ của bé sao?

- Ừ. - Minh Dạ Tuyệt nhìn Nhu Nhi đứng ngoài xe nhưng không biết nói gì, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó lẳng lặng nhìn con gái mình, khóe môi khẽ cong lên như cười với bé.

- Có chuyện gì không? - Duy Nhất nhìn khóe môi cong lên của anh, nhàn nhạt hỏi, giọng nói trở nên ông hòa hơn rất nhiều, không giống với cái người gây sự hôm qua.

Cô không muốn cho Nhu Nhi nhìn ra được bản thân mình không có nhẫn nhịn, dù sao để cho Nhu Nhi thấy bọn họ cãi nhau cũng không tốt.

- Phạm trở về, nó muốn chúng ta đón nó. - Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nói, nhìn mái tóc sớm bị gió thổi lên, cùng đôi gò má trằng nõn không phấn son, lần đầu tiên anh cảm thấy cô rất xinh đẹp.

- Trở về? Lúc nào vậy? - Duy Nhất có chút kinh ngạc, không thể tin được lời của anh.

Phạm? Năm đó trước khi ra đi cũng không báo cho bọn họ một câu, hôm nay vì sao lại quay về? Năm đó đi đột ngột như thế, để cô không giải thích được chuyện gì đang diễn ra, hôm nay lại đột ngột quay về, đột ngột đến mức khiến cô nghi ngờ có phải đây là âm mưu của Dạ Thiên Ưng hay không.

- Tối qua nó gọi điện cho tôi, sáng sớm hôm nay sẽ đến đây. Thế nào? Cô nghi ngờ tôi? - Minh Dạ Tuyệt nhận thấysự không tin tưởng trong đôi mắt cô, trong lòng không khỏi phiền muộn, cô đang nghi ngờ anh?

- Ừm. . . . . . , vậy tôi đưa Nhu Nhi đi học trước, rồi tự tôi đến sân bay.- Duy Nhất nhìn sự tức giận trong mắt anh, vì vậy nói tiếp. Đúng vậy, anh còn tôn nghiêm của mình sao lại đi lừa cô? Anh là người không nói hai lời, vậy có thể làm chuyện đó không? Mà nói đi nói lại, anh cũng không có lý do gì để lừa cô cả? Tựa như ngày hôm qua, nếu như anh muốn cô khuất phục, cho tới bây giờ đều trực tiếp đối mặt, và sẽ không dùng loại biện pháp này, bởi vì sự tự ái của anh không cho phép anh làm như vậy.

- Lên xe của tôi đi, chúng ta đưa Nhu Nhi tới trường, sau đó cùng đi ra sân bay. -Minh Dạ Tuyệt nhìn cô thẳng vò mắt cô ý như không cho cô cự tuyệt lời anh. Người con gái này làm gì mà thấy anh như nhìn thấy ôn dịch vậy.

- Không cần, tôi có xe, tôi tự đi. - Duy Nhất cự tuyệt, không muốn có bất kỳ dính dáng gì đến anh.

- Cô biết Phạm ngồi máy bay số mấy sao? Cô biết sân bay ở đâu sao? - Minh Dạ Tuyệt lạnh lùng hỏi, trong lòng nổi lên một trận bất mãn.

- Anh có thể nói cho tôi biết! - Duy Nhất nói thế chính là không muốn ngồi xe của anh. Có lẽ người khác thấy cô quá tùy hứng, nhưng theo cảm xúc, cô không muốn ngồi cạnh anh, cô có cảm giác trên người anh có một loại hơi thở nguy hiểm, không khỏi khiến cô cách xa anh ra.

- Lên xe. - Minh Dạ Tuyệt không nói số máy bay mà Minh Dạ Phạm ngồi, vẫn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, trong giọng nói mang theo chút bức người.

- Anh. . . . . . .- Trái tim Duy Nhất dâng lên một ngọn lửa giận, vừa định tiến lên tranh luận với anh, vừa vô tình nhìn thấy ánh mắt mê man của Nhu Nhi nên cô dừng bước chân, cô không muốn Nhu Nhi nhìn thấy mình và Minh Dạ Tuyệt cãi nhau, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến Nhu Nhi.

Trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, trợn to đôi mắt một cái, hít sâu một hơi rồi cúi đầu nói với Nhu Nhi một câu:

- Nhu Nhi, hôm nay chúng ta ngồi xe của ba đi học nhé

Nhu Nhi nhìn Minh Dạ Tuyệt đang ngồi trên xe một cái rồi mỉm cười với mẹ, khe khẽ gật đầu, bé không biết giữa ba và mẹ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ban nãy khi thấy mẹ muốn phát giận, nhưng nhìn bé rồi nén lại cơn giận vào lòng, mặc dù bé không biết cái gì, nhưng bé không muốn cho mẹ lo lắng vì mình.

Nhìn động tác lên xe của Duy Nhất và Nhu Nhi, Minh Dạ Tuyệt hơi ngoài ý muốn, anh còn tưởng cô sẽ nổi giận rồi cãi nhau với anh như ngày hôm qua, thậm chí sẽ ra tay đánh người, nhưng cô lại nhịn xuống không nói gì thêm với anh.

Tại sao? Anh rõ ràng nhìn thấy lửa giận trong mắt cô, tại sao lại chịu đựng? Thông qua gương chiếu hậu anh nhìn rõ Nhi Nhi đang ngồi bên cạnh cô, anh chợt hiểu ra vấn đề.

Khởi động xe, trong mắt của anh đã hiểu chuyện gì đó, nếu là như vậy, anh biết mình nên làm cái gì rồi.

Trên xe, Duy Nhất một câu Nhu Nhi một câu. Minh Dạ Tuyệt nghe giọng nói của Nhu Nhi và cô, trên mặt bất tri bất giác lộ nụ cười mỉm, thật lâu, rất lâu rồi anh mới nghe lại âm thanh này, mặc dù chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường của hai mẹ con họ, nhưng giờ phút này anh nghe sao cũng rất êm tại, giống như đây là âm thanh tuyệt vời nhất trên cái thế giời này vậy.

Đưa Nhu Nhi đến trường, sau khi nhìn con đi vào trong, Minh Dạ Tuyệt lại khởi động xe, thiếu đi sự tồn tại của Nhu Nhi, bầu không khí trên xe rơi vào sự an tĩnh khác thường, dọc theo đường đi thì trừ âm thanh của động cơ xe , thì không còn âm thanh nào khác.

Duy Nhất xoay đầu nhìn ngoài xe, không để ý đến anh. Trong đầu hỗn loạn, có cảm giác rằng, bắt đầu từ hôm nay cuộc sống của sẽ không còn được yên tĩnh, một tháng nay đủ để cho trái tim cô bình tĩnh lại, nhưng đột nhiên anh xuất hiện, lòng của cô lại trở nên nhao nhao đến khó chịu.

Minh Dạ Tuyệt vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng nhìn cô qua gương chiếu hậu, muốn mở miệng nói vài điều, lại phát hiện giữa bọn họ không có đề tài gì để nói, và anh cũng không biết mình nên nói như gì.

Cả một đoạn đường hai người đều không lên tiếng, cũng không có ai mở miệng, đảo mắt một cái đã đi tới sân bay, lúc đang đứng đợi, ánh mắt Minh Dạ Tuyệt không tự chủ rơi lên người cô, giống như cô đã thay đổi, trước kia anh nói cái gì thì cô sẽ làm theo cái đó, nghe lời sai bảo như một người không có ý thức. Là cớ gì đã khiến cô thay đổi? Là do ly hôn? Hay là bởi vì người đàn ông xuất hiện trong nhà cô vào hôm qua?

Duy Nhất có cảm giác một đôi mắt nóng rực ở trên người mình, nhưng cô không nghiêng đầu nhìn, vì cô biết anh đang nhìn cô. Cô không biết anh muốn làm cái gì, nhưng anh biết, cô không cần thiết phải quan tâm đến nha.

- Anh. . . . . ."- Ngay lúc hai người ôm mối tâm sự riêng, trước mặt truyền đến một giọng nói kích động. Hai người đồng thời nhìn lại, thấy ngay một chàng trai mặt áo T-shirt màu trắng và trên khuôn mặt là nụ cười tươi như ánh mặt trời, hai tay chia ra để kéo đống hành lý của mình tới chỗ bọn họ.

- Rốt cuộc cũng về, anh còn tưởng rằng em sẽ không quay về nữa đấy.- Minh Dạ Tuyệt vẫn bỏ tay trong túi quần, nhưng mà trên mặt lại lộ ra nụ cười khó có được, đại biểu sự vui mừng trong lòng của anh.

- Ai. . . . . . , thật đúng là làm em thất vọng đi mà, vậy đi không như vậy mà đón em. Thôi, em sẽ không trách anh đau, chuyện ôm thì để làm cho khỏe! - Minh Dạ Phạm lắc đầu đi tới bên cạnh anh, buông tay hành lý trong tay ra, mang theo nụ cười thật tỏa sáng rồi ôm lấy anh, mà Minh Dạ Tuyệt cũng để mặc cậu ôm lấy mình, không làm thêm động tác gì, nhưng nụ cười trên mặt càng rộng hơn. Anh không phải là loại người giang hai tay ôm lấy người thân của mình, nhưng chỉ cần một nụ cười, đã thể hiện tâm trạng của anh.

Duy Nhất nhìn hai người đang ôm nhau, trong lòng tăng thêm sự chán nản, anh ấy chỉ khi đối mặt với Minh Dạ Tuyệt với lộ ra nụ cười như vậy, mà cô ở bên cạnh anh rất nhiều năm, anh để lại cho cô là sự nghi ngờ và ra lệnh, chưa từng nhìn thấy nụ cười ấy khi có cô bên cạnh.

- Duy. . . . . . , chị dâu , em đã trở về, đã nhiều năm như vậy, còn nhớ em chứ?- Minh Dạ Phạm ôm xong anh rồi đi qua, xoay người lại đối mặt Duy Nhất, vừa định gọi tên cô nhưng nhanh chóng đổi lại cách xưng hô, giang hai cánh tay muốn đi tới ôm cô. Ở nước ngoài nhiều năm, anh đã học thành thạo lễ nghi bên nước ngoài, cái ôm bên đó cũng chỉ là màn chào hỏi xã giao bình thường, nhưng trong mắt Minh Dạ Tuyệt thì không đơn giản như vậy.

Duy Nhất nở nụ cười, vừa định đưa tay ngăn lại động tác của cậu, cô chưa kịp ra tay, thân thể của ngươi trước mặt đột nhiên ngừng lại, định thần nhìn lại, thì ra là Minh Dạ Tuyệt kéo thân thể cậu ấy lại.

- Gì anh? - Minh Dạ Phạm kỳ quái nhìn khuôn mặt tái mét của anh trai mình, không biết mình đắc tội với anh ở chỗ nào.

- Khụ. . . . . . , về thôi, ngồi máy bây lâu như vậy, em không mệt à?- Minh Dạ Tuyệt lúng túng ho một tiếng, đem hết đống hành lý của Minh Dạ Tuyệt cầm lên. Không biết tại sao, mới vừa rồi nhìn thấy Minh Dạ Phạm muốn ôm Duy Nhất, tim của anh đột nhiên căng thẳng, không đợi anh hiểu ra chuyện gì tiếp theo, tay của anh đã tóm cơ thể của Minh Dạ Phạm lại.

- Đợi chút, gấp cái gì, còn có một người đấy. - Minh Dạ Phạm đẩy cánh tay Minh Dạ Tuyệt ra, quay người lại kéo một cô gái vẫn đang đứng bên cạnh cậu -Giới thiệu một chút, bạn gái của em, Diệp Lạc, đây là anh trai của anh, đây là chị dâu của anh.

Nghe cậu ấy giới thiệu, Duy Nhất mới nhìn thấy một cô gái nhỏ vẫn đứng sau Minh Dạ Phạm, cô gái kia mang theo nụ cười trên mặt, ừ lúc đến đây cũng chưa nói ra một lời, thoạt nhìn qua có vẻ là một cô gái điềm tĩnh dịu dàng.

- Xin chào, tôi tên là Lam Duy Nhất, gọi tôi là Duy Nhất được rồi." Duy Nhất mỉm cười rồi vươn tay chào hỏi với cô gái Diệp Lạc phía đối diện, bây giờ bọn họ đã ly hôn nếu để người khác gọi là chị dâu thì không ổn lắm.

- Chào cô. Tôi. . . . .

"Tại sao lại gọi là Duy Nhất? Phải gọi chị dâu, có phải chị không muốn có quan hệ với người của Minh gia hay không? - Diệp Lạc bắt tay Duy Nhất, vừa muốn nói thì bị Minh Dạ Phạm ngắt lời.

- Không, dĩ nhiên không phải rồi. - Duy Nhất cười cười giải thích - Thật ra thì, chị đã không phải. . . . . .

- Đi, có chuyện gì về nhà rồi nói.- Không đợi Duy Nhất nói hết câu, Minh Dạ Tuyệt đã cắt ngang lời cô..., theo bản năng không muốn nghe cô nói tiếp.

- Đúng vậy, về nhà rồi hãy nói, bây giờ em rất đói. - Minh Dạ Phạm nói xong rồi vươn tay dắt cô gái bên cạnh đi, mang trên mặt một nụ cười hạnh phúc.

- Đúng vậy, chúng ta về thôi. Đi như vậy cũng rất mệt. - Duy Nhất mỉm cười nói.

Trên xe nhiều hơn hai người, chỗ ngồi phía sau cũng tự nhiên để lại cho hai người yêu nhau kia, Duy Nhất ngồi lên phía trước, thấy người đàn ông bên cạnh, cô hơi co người. Kết hôn nhiều năm như vậy, số lần cô ngồi trên xe với anh, một ngón tay cũng đếm chưa xong. Hiện tại ngồi bên cạnh anh, thậm chí có chút đứng ngồi không yên.

Minh Dạ Tuyệt nhìn người đang ngồi bên cạnh, trong lòng an tâm hơn.

Thật vất vả mới đến nhà, Duy Nhất vội vã xuống xe, đoạn đường này, ngồi ở bên cạnh anh, cả người cô không được tự nhiên cho lắm, cảm giác giống như cóc chỗ nào đó không chính xác, mới vừa xuống xe, điện thoại di động của cô reo lên. Duy Nhất lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn cái tên trên màn hình rồi áp vào tai.

- Duy Nhất, em đi đâu rồi hả? Không phải đã nói, hôm nay chúng ta đi xem hạt giống sao? - Trang Nghiêm ở đầu dây điện thoại bên kia lên tiếng.

Ngày hôm qua bọn họ đã có hẹn, hôm nay đi lựa một số hạt giống hoa quý hiếm, nhưng anh chờ cả ngày trời rồi mà cô lại chưa đến chỗ hẹn.

- A, xin lỗi, em quên mất, anh đợi ở đó mọt chút nữa nhé, em đến ngay đây. - Duy Nhất nói xong liền cúp điện thoại, xoay người nói với họ - Rất xin lỗi, tôi không thể cùng mọi người vào trong, hôm nay tôi còn có việc phải làm, đây là địa chỉ nhà tôi, lúc nào rãnh thì đến nhà tôi chơi! - Cô vừa nói vừa lây giấy bút viết địa chỉ rồi giao cho Diệp Lạc, sau đó vẫy tay một cái rồi rời đi.

- Anh, chị ấy nói gì vậy? Cái gì mà đến chơi, hai người không ở cùng nhau sao?- Minh Dạ Phạm kỳ quái nhìn theo bóng lưng đang rời đi rồi lên tiếng hỏi Minh Dạ Tuyêt.

- Chúng ta. . . . . . Ly hôn.- Minh Dạ Tuyệt cắn răng nghiến lợi nói, người phụ nữ kia cứ vậy mà bỏ đi, người đàn ông kia gọi một cuộc điện thoại, mà lại bỏ đi.

- Hử. . . . . . Ly hôn? Chuyện diễn ra khi nào? - Minh Dạ Phạm giật mình há to miệng, cậu vẫn cho rằng nhưng năm này, bọn họ sống với nhau rất tốt, cho nên không quay về, sợ quấy rầy bọn họ. Thật không nghĩ đến, bọn họ lại ly hôn.

- Một tháng trước, đừng nói nữa, chúng ta lên lầu trước. - Minh Dạ Tuyệt xanh mặt, quay đầu trở lại nói.

- Vậy anh biết đó là ai chưa? - Minh Dạ Phạm thận trọng hỏi, đã nhiều năm như vậy anh ấy phải biết đúng không?

- Cái gì mà cô ấy là ai? - Minh Dạ Tuyệt quay đầu hỏi lại cậu ta, nó đang nói gì?

- Chậc chậc chậc, anh, thảm rồi. - Minh Dạ Phạm chậc miệng vào tiếng, trảo qua cuộc sống với cô ấy nhiều năm như vậy lại không biết đó là ai, không trách được chuyện ly hôn giữa bọn họ, chắc sự kiên nhẫn của Duy Nhất đã dùng hết rồi! Ai! Một người đàn ông đáng thương! Cũng quá vô tri vô giác rồi.

- Cái gì mà bảo anh thảm hả? - Minh Dạ Tuyệt nhìn dáng vẻ của nó, có chút không giải thích được, nó đang nói gì? Sao anh lại nghe không hiểu vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.