Hiền Tri Thiên Lý

Chương 13




Hồ nghi mở cửa sắt ra, vừa định kiểm tra xem có cái gì chặn lại dưới đất hay không, một bóng đen xuất hiện trước cửa, cả người cô bị bóng đêm đó bao phủ lên, ánh đèn đường hắt lên tấm lưng của người nọ, khuôn mặt của hắn bao phủ trong bóng đen, để cho cô không thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Do không có sự phòng bị, lúc thấy được bóng đen kia thì cô liền vung tay đánh, nhưng không như mong muốn, bóng đen kia cũng vươn tay ra bắt lấy cái tay đang định đánh vào má hắn, ngay sau đó một cái tay khác cũng nhanh chóng chộp lấy cô, Duy Nhất sững sờ không ngờ người này ra hành động nhanh như vậy, mặt trầm xuống rồi túm lấy cái tay đang đặt trên cổ tay cô, chân trái chợt giơ lên, lấy một tốc độ cực nhanh đá phía dưới đầu gối của hắn.

- Người phụ nữ này, dừng tay mau.- Một âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai cô, thoáng chốc khiến cô kinh hãi, động tác ngừng lại.

- Anh . . . . . - Nghe âm thanh quen thuộc đó, rồi cái mùi vị lạnh lạnh quen thuộc đang bao bọc lấy người cô, sự phòng bị trên người cô cũng thả lỏng.

Tại sao anh ta lại đến đây?

- Tại sao trễ như vậy mới quay về? Cô đã đi đâu hả? Người đàn ông kia là ai- Vừa mở miệng thì chính là sự chất vấn, khiến Duy Nhất nhăn mày.

- Anh đến đây lúc nào? Đến đây làm gì hả? - Duy Nhất rũ bỏ phòng bị, muốn rút tay ra, nhưng anh ta lại càng nắm chặt hơn, thậm chí khiến cô đau.

- Cô trả lời tôi, tại sao hai ngày không về? Người đàn ông kia là ai?- Minh Dạ Tuyệt càng nắm càng chặt, khi thấy người đàn ông kia cùng quay về đây với cô, anh bực tức, không ngủ không nghỉ ngơi chờ cô hao đêm liền, nhưng cô lại đi về cùng với người đàn ông khác, khiến anh thực sự không chịu nổi.

Duy Nhất vô lực thở ra một hơi, giương mắt cắn răng mở miệng - Tôi đi đến đâu thì liên quan đến anh à? Buông tay ra.

- Có liên quan sao? Cô nói có liên quan sao? - Nghe giọng điệu xa cách của cô, Minh Dạ Tuyệt chợt kéo cô đến bên cạnh mình, mặt đột nhiên tiến sát đến mặt cô, trong đêm tối ánh mắt cô lóe sáng nhìn chằm chằm cô.

- "Không liên quan. Cho nên, mời anh buông tay, tôi rất mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi, xin ngài về giùm. - Duy Nhất nhìn thẳng vào đôi mắt nhuốm lửa kia, rồi lên giọng nói.

Hai ngày mệt mỏi đã khiến cô không còn sức, cô không còn hơi để mà đi tranh luận với anh ta.

- Không liên quan? - Nghe lời cô..., Minh Dạ Tuyệt hận không thể bẻ đầu cô xuống, cô dám nói tất cả đều không liên quan đến mình sao?

- Đúng, không liên quan

- Lam Duy Nhất, cô không cần quá đáng như vậy.

- Quá đáng? Hừ . . . . . - Nhìn anh ta Duy Nhất cười nhạo - Nửa đêm canh ba tìm tới nhà rồi, khiến người khác không nghỉ ngơi được, ai mới quá đáng hả? . Ngày đó tôi đã nói rất rõ ràng, đã ly hôn, vậy chúng ta đã là người xa lạ, đừng đến tìm tôi nữa, đừng làm phiền tôi nữa! - Duy Nhất chợt hất tay anh ta ra, tức giận nhìn anh, rồi hét lớn vào mặt anh, ngực bởi vì cơn giận mà lên xuống phập phồng, tại sao anh lại không buông tha cho cô chứ?

- Cô, tôi cho cô biết, nếu muốn phủi sạch quan hệ cùng với tôi, không có cửa đâu. Lam Duy Nhất, đồ ngốc, tại saochuyện cô là đồ ngốc lại không nói cho tôi biết? À? Tôi cho cô biết, chỉ cần cô là đồ ngốc, thì vĩnh viễn cũng không thoát được tôi đâu. - Minh Dạ Tuyệt hầm hừ, từng bước một đến gần cô.

- Anh . . . . . . , làm sao anh biết? - Nhìn anh ta từng bước đi tới gần mình, Duy Nhất sợ hãi lui về phía sau, anh ta sao biết được? Lúc nào thì anh biết? Ngày hôm kia, anh ta vẫn còn chưa biết mà?

Chẳng lẽ là. . . . . . Minh Dạ Phạm?

Nghĩ tới khả năng này, mắt Duy Nhất chợt lạnh lẽo, tại sao Minh Dạ Phạm lại làm vậy? Tại sao dưới tình huống bây giờ lại nói cho anh ta biết?

- Làm sao tôi biết được ư? Nếu như người khác không nói cho tôi chuyện này, có phải cô cũng định giấu tôi chuyện đó mãi đúng không? Cả đời gạt tôi? - Từng bước một tiến tới gần, từng chữ phẫn hận phun ra.

Nỗi khiếp sợ ban đầu, và sự hốt hoảng cũng biến mất. Coi như anh ta biết thì làm được gì? Cô không nợ gì anh ta? Sợ anh ta làm gì?

- Nếu như mà tôi nói cho anh...anh sẽ yêu tôi sao? Trong lòng anh sẽ có sự tồn tại của tôi sao?- Duy Nhất dừng bước, theo dõi ánh mắt anh ta. Mặc dù biết rõ đây là không thể nào, nhưng hỏi ra lúc này, trong lòng cô vẫn có chút mong đợi.

- Tôi. . . . . . - Nghe câu hỏi của cô..., Minh Dạ Tuyệt đột nhiên dừng bước, không biết trả lời như thế nào, anh chưa bao giờ nghĩ qua vấn đề này.

Có không? Anh sẽ vì cô là đồ ngốc mà yêu cô không?

Không thể nào, dĩ nhiên không thể nào, làm sao anh có thể yêu một người phụ nữ? Coi như cô là đồ ngốc, anh cũng không thể yêu cô được.

- Nếu không biết, thì mấy lời ấy không nói ra có gì khác nhau chứ? Mời đi giùm tôi, giữa chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi." Nhìn anh ta đột nhiên dừng lại bước chan, nhìn trong mắt của anh ta là sự mịt mù không xác định rõ, cô chê cười bản thân, lòng của cô giống như bị gì đó chích vào, khó chịu đến mức cô không thể thở nổi.

Quả nhiên, anh không yêu cô, dù cô là đồ ngốc, anh cũng không yêu cô.

Nghĩ tới mấy phần mong đợi lúc nãy của mình, Duy Nhất cười nhạt, ở trong lòng cười nhạo mình, thật sự quá buồn cười phải không? MÌnh biết anh ta sẽ không bao giờ yêu mình, vậy mà trong lúc vô tình mình lại mong đợi từ anh ta điều gì?

- Nếu như cô cho tôi biết, cô chính là đồ ngốc, tối thiểu tôi cũng sẽ đối xử tối với cô, không ly hôn với cô.- Nhìn bộ dạng không làm điều gì sai của cô, còn dám đuổi anh đi, Minh Dạ Tuyệt không nhìn được hét lớn, thái độ của cô ta là gì đây? Tại sao trở nên không biết nói lý lẽ như vậy?

- Nhưng vẫn không yêu tôi, đúng không? - Duy Nhất nhìn thẳng vào mắt anh, mặc dù, cô không nhìn thấu hết suy nghĩ trong đó, tuy nhiên vẫn có thể nhận ra trên người anh ta không có bất kỳ một chút tình cảm nào dành cho cô, thấy anh ta không phản ứng gì thì cô nói thêm - Nếu đã như vậy thì còn gì đáng nói.

- Không có gì đáng nói? Cô nói giữa chúng ta không còn gì để đáng nói? Chẳng lẽ cô không biết tôi luôn luôn tìm cô hay sao? Sống bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, biết tôi luôn tìm cô, mà cô thì không nói câu nào, cô là muốn làm cái gì? Muốn nhìn tôi rồi chê cười tôi sao? Thấy tôi điên khùng tìm kiếm cô, cô vui lắm sao? Cô thấy tôi ngốc nghêch lắm sao? - Minh Dạ Tuyệt bước lên tóm lấy cô. Đã cho rằng cô cố ý không nói, đã cho rằng cô muốn xem chuyện cười từ nơi anh.

Cũng bởi vì, anh đã vứt bỏ cô đi hay sao?

- Vậy anh đã từng nói cho tôi biết anh là ai chưa? Anh đã từng nói anh là Minh Dạ Tuyệt sao? Anh có nói cho tôi biết, anh chính là Tuyệt ca ca lúc còn nhỏ là anh sao? Chưa hề, chưa bao giờ. Là chính tôi nhận ra, tôi nghe tên anh thì biết liền anh là ai. Anh Phạm vừa nghe đến tên tôi thì đã biết tôi là ai, mà tôi lại ở bên cạnh anh bảy năm, anh lại không nhận ra tôi, không biết tôi là ai. Cho đến khi người ta nói với anh, thì anh mới biết. Bản thân tôi ở bên cạnh anh bảy năm trời, nhưng không sáng bằng một cái tên rất quan trọng. Vậy nói rõ clàm ái gì? Vậy chỉ có thể nói, bản thân tôi trong mắt anh quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức tôi ở bên cạnh anh bảy năm nay, anh vẫn không phát hiện ra tôi. Mặc dù tôi không biết lý do vì sao anh tìm tôi, chỉ là, vẫn nên cám ơn anh đã tìm tôi trong thời gian gần đây, cám ơn anh. Xong chưa? Như vậy đã đủ chưa? Anh có thể đi bây giờ chưa? - Cô nói mà lòng chua xót, cổ họng căng lên vì đâu. Chuyện đã sáng tỏ, cô ở trong lòng anhc ó bao nhiêu quan trọng, cô ở bên cạnh anh bảy năm, nhưng không sánh được một cái tên mơ hồ trong lòng anh, đây coi là cái gì? Cô không biết mình nên đau lòng hay là nên cảm ơn anh vì đã còn nhớ tên mình hay không.

- Cứ như vậy? - Minh Dạ Tuyệt không dám tin nhìn cô, anh tìm cô nhiều năm như vậy, chỉ nghe cô nói vài câu này là xong sao?

- Đúng, chính là như vậy.

- Đi? Cô bây giờ muốn tôi đi? Khốn kiếp, đừng quên năm đó là tôi đã mua cô.. số phận của cô là của tôi, người của cô cũng là của tôi, lập tức trở về của tôi, sau này không được bỏ đi, cũng không cho phép cô ở cạnh người đàn ông khác. - Minh Dạ Tuyệt nghe cô nói..., hung hăng nắm hai vai cô, muốn động thủ bóp chết cô, rồi lại không biết vì sao, tay không di chuyển đến cổ cô.

- Anh mua tôi, nhưng cũng làm mất tôi, không phải sao? Anh chỉ mua tôi lần thứ nhất, cùng chưa từng bán lần thứ hai. Đồ ngốc của anh, đã chết vào cái đêm anh vứt bỏ rồi. Người đang trước mặt anh bây giờ, không có bất cứ quan hệ gì với anh, rõ chưa, mời anh đi giùm tôi.- Duy Nhất nhã từng chữ một.

Trong cả cuộc đời, chuyện cô thống hận nhất là chuyện cô bị bán đi, đó là chuyện cô không bao giờ muốn người khác nhắc đến. Mặc dù bị bán đi, khiến cô gặp anh, nhưng cô thà tình nguyện cả đời này chưa biết anh, cả đời chưa gặp anh.

- Cô. . . . . . - Nhìn Duy Nhất cự tuyệt, Minh Dạ Tuyệt nheo mắt, người phụ nữu này càng ngày càng quá mức, trước kia không biết còn chưa tính, không phải đồ ngốc của anh luôn ngoan ngoãn nghe lời anh hay sao?

- Xin. . . . . . - Duy Nhất đi tới cửa rồi đưa tay làm động tác mời về. Trên mặt không mang bất kỳ vẻ mặt nào.

- Cô đi theo tôi. -Nhìn động tác cô, Minh Dạ Tuyệt không làm gì , đứng đó.

- Từ cái hôm anh gặp lại tôi, anh cứ nhiều lời bảo tôi quay về với anh, nói nhiều lần như vậy không cảm thấy phiền sao? Tôi đã nói, chúng ta đã ly hôn , vậy anh muốn tôi về đó làm gì? Và tại sao anh lại muốn tôi về đó?

- Cùng tôi trở về. - Minh Dạ Tuyệt cứ nhìn cô cứ lặp lại câu nói.

Anh không nghĩ ra lý do tại sao cô phải quay về bên cạnh mình, nhưng anh chỉ biết cô nhất định phải quay về cùng với anh. Bằng không, tim của anh rất trống trải, giống như thiếu đi vài món đồ vậy.

- Xin đi giùm - Duy Nhất cũng nhìn thẳng vào anh, không chịu thỏa thuận.

Nếu bàn về sự chịu đựng, cô không bao giờ thua anh.

Cho đến cuối cùng, hai người cũng không lên tiếng nói chuyện, chỉ căm tức nhìn đối phương không chịu thỏa hiệp, thời gian như ngừng lại vào giây phút ấy.

- Được, rất tốt. - Sau hồi lâu, Minh Dạ Tuyệt cắn răng nhã ra hai chữ, đột nhiên xoay người đi về phía cửa, nếu cô không tự đi, anh có biện pháp khiến cô tự đầu hàng.

Nghe anh ta nói, Duy Nhất sững sờ, nhưng khi nhìn động tác của anh ta thì cô giật mình, vội vàng chạy theo hướng người đàn ông kia, lúc anh ta chuẩn bị chạm vào nắm cửa, cô vội chặn giữa anh ta và cánh cửa.

- Anh muốn làm gì? - Thận trọng nhìn anh ta, trong mắt toát lên vẻ phòng bị.

- Làm gì? Tôi muốn mang con gái của tôi đi. - Minh Dạ Tuyệt nhìn người đang dang hai cánh tay đứng trước mặt anh, cản trở đường đi của anh chỉ là một người phụ nữ, anh cười ác ý, cũng không tin không trị được cô.

- Anh đừng mơ mộng hão huyền, không được. -Duy Nhất cắn răng nói ra, chưa bao giờ biết người đàn ông này có thể làm như vậy.

- Không được? Đừng quên nó là con gái của tôi. - Minh Dạ Tuyệt nói.

- Anh cũng đừng quên, Nhu Nhi thuộc quyền nuôi dưỡng của tôi, tôi không có đồng ý, anh cũng không có quyền mang nó đi. - Duy Nhất bình tĩnh đứng trước cửa , nhưng lòng thì lạnh hơn vài phần.

- Bây giờ tôi hối hận rồi, quyền nuôi dưỡng tôi không muốn giao cho cô nữa.- Minh Dạ Tuyệt đột nhiên áp mặt vào mặt cô, nhẹ nhàng nói. Mắt chăm chú nhìn cô, trong đêm tối phát ra ánh sáng nguy hiểm.

Một lần lại một lần nhượng bộ, cô vẫn không biết điều, vậy thì đừng trách anh ra tay ngoan độc.

- Đáng tiếc, luật pháp đã có hiệu lực rồi, bây giờ Nhu Nhi là của tôi. - Duy Nhất không bị lời anh ta hù được đâu, muốn đoạt lại Nhu Nhi trong tay cô sao? Nằm mơ.

- Tôi có thể kháng án, đừng cho rằng tôi đã hết cách với cô. - Âm thanh của anh ta càng ngày càng thấp, đôi môi cũng càng ngày gần cô hơn, khóe mắt đuôi mày cũng lộ ra sự quyết tâm trong tình thế bắt buộc.

- Tốt, anh có thể thử xem, tôi bảo đảm sẽ không như ạm mong muốn. Hiện tại Nhu Nhi đã khá lớn, dù là luật pháp thì cũng tôn trọng ý kiến của trẻ con. Anh cho là, nó sẽ chọn đi theo anh sao? - Đừng tưởng rằng anh không hiểu, lúc ấy vì quyền nuôi dưỡng Nhu Nhi, cô đã tìm hiểu kỹ về quyền nuôi con trước khi tính toán việc ly hôn rồi, muốn lừa cô cũng không có dễ đâu.

- Luật pháp? Cô cho rằng cái này có thể ngăn cản tôi được dao? Cô phải biết, luật pháp là do con người định đoạt, là do con người quan lý, chỉ cần tôi muốn, cô nghĩ mình sẽ thắng được tôi? Cô có tin hay không, chỉ cần tôi muốn, thì quyên nuôi dưỡng Nhu Nhi nhất định là của tôi đấy, bây giờ tôi cũng có thể khiến cô không về nhà, biết không?

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, trong lòng Duy Nhất run lên, một lát sau sau, cô mới khe khẽ mở miệng.

- Tin, tôi làm sao không dám tin, có chuyện gì mà Minh Dạ Tuyệt anh không thể làm được hứ? Chỉ là, anhtin hay không, chỉ cần người đó bị làm sao, tôi có thể biến mất ngay lập tức trước mặt anh, để cho anh vĩnh viễn không bao giờ tìm được tôi, cũng không tìm được Nhu Nhi? Cả đời này anh cũng không thể gặp lại tôi đâu, biết chưa?

Giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo mang theo sự quyết tâm và không thỏa hiệp của cô, Minh Dạ Tuyệt nhướng mày, trái tim, lỡ một nhịp đập. Lời của cô đáng trúng vào chỗ đau của anh, chuyện cô biến mất mười năm, anh vẫn chưa biết gì cả. Nếu là lúc trước, cô nói ra như vậy, anh sẽ hừ mũi khinh thường, nhưng bây giờ, anh lại không dám phớt lờ.

- Mời đi. -Duy Nhất nói lần nữa, âm thanh không có chút lo lắng.

- Được, tốt. Tôi, sẽ không trở quấy rầy cô, nhưng cũng đừng làm cho tôi nhìn thấy bất cứ tên đàn ông nào bên cạnh cô, nếu không, tôi sẽ mặc kệ bất cứ giá nào, đem Nhu Nhi về bên cạnh tôi, người bên cạnh cô cũng đừng mong khá hơn là bao. - Minh Dạ Tuyệt lui từng bước về phía sau, lần đầu tiên anh biết cảm giác không đủ mạnh, lần đầu tiên anh biết, trên cõi đời này cũng có một chuyện anh không thể làm được.

Duy Nhất nhìn anh ta lui từng bước ra khỏi cửa, thân thể đang dựa cửa từ từ trượt lên đất, trong lòng tim đập dữ dội, trong đầu hỗn loạn không thôi.

Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Tại sao ly hôn rồi mà còn xuất hiện trong cuộc sống của cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.