Hiền Thê Khó Làm

Chương 8




Người đang đứng nghe thấy tiếng hắn thì bóng lưng run một cái, quay đầu lại, chưa lên tiếng đã nở nụ cười, trên khuôn mặt trắng trẻo đều là niềm vui: "Anh ba..."

Người xoay mặt lại là Trịnh Phụng Kỳ.

Chỉ trong nháy mắt mà như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, Tiêu Bắc Thần cảm thấy máu toàn thân hắn đều lạnh hẳn, tình cảm chôn giấu ở nơi sâu nhất đó cứ tràn ra như thế, không kịp kháng cự, lại thêm một nhát dao đâm vào (tim), hắn không thể nào trốn thoát.

Trịnh Phụng Kỳ nhìn Tiêu Bắc Thần đi tới thì cười nói: "Em đi loanh quanh thôi, sau đó đi vào căn phòng này, sao anh cũng tới đây vậy?" Hắn nhìn sách trên giá đều bị đụng vào bừa bãi, ánh mắt trầm xuống, nói: "Ai cho cô chạm vào mấy thứ này?"

Trịnh Phụng Kỳ nén cười, nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao em không được đụng vào?"

Hắn quay đầu lại: "Đi ra!"

Cô ngớ người, ngơ ngác nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, mặt trở nên trắng bệch, rồi lại chuyển thành xanh, giọng nói cũng bắt đầu chua ngoa: "Anh nói gì?"

Hắn quay mạnh người nhìn cô, chiếc đèn trên đỉnh đầu chiếu vào đôi mắt hắn, tỏa ra sự lạnh lẽo như đao cắt, hắn giận dữ quát: "Ra ngoài cho tôi! Ngay lập tức! Chỗ này cô không xứng mà đứng! Cút! Nghe rõ chưa!"

Cô nghiến răng tức giận: "Tiêu Bắc Thần, anh được lắm!" Quay phắt người đẩy cửa đi, ra ngoài làm ầm ĩ một hồi khiến mấy người lính cũng kéo tới. Quách Thiệu Luân phải khuyên can hết lời rồi điều xe đưa cô ta về. Sau đó hắn chạy vội lên lầu nhưng lại thấy cửa phòng ngủ chính đã khóa trái, hắn chỉ đành đứng ngoài gõ một hồi lâu, bên trong vẫn yên tĩnh, chẳng có lấy một tiếng động. Hắn thở dài một hơi, buông thõng tay.

***

Từ xưa đến nay, đường Đông Lan ở thành Bắc Tân là nơi ở của các cán bộ quan chức và đại gia. Một dãy toàn nhà kiểu tây, lan can chạm trổ hoa văn, cột trụ bằng đá màu trắng nguy nga. Trầm Yến Thanh chuyển về đây mới được hơn hai tháng, không muốn nói cho ai hay. Hắn vốn là thư ký của ngài Terry công sứ* Mỹ, tri thức đầy mình. Ở chiến dịch tại Hạng Bình Khẩu một năm trước, nhờ khả năng ngoại giao tài ba mà xúc tiến được việc liên hợp giữa nam bắc, đổi lấy một khoảng thái bình cho đất nước. Do đó người Nhật không dám có hành động sơ xuất gì, tất nhiên họ cũng rất căm hận hắn.

* Chuyên viên ngoại giao có hàm thấp hơn đại sứ.

Chiều tối hôm nay có người hầu vào báo, bảo là thiếu soái Dĩnh quân Tiêu Bắc Thần đến. Trầm Yến Thanh vội vàng đứng dậy ra cổng đón. Tiêu Bắc Thần nhìn thấy hắn thì bật cười: "Đại ca cũng thật chẳng nể mặt gì, chuyển đến đây lâu thế rồi còn không báo em một tiếng."

Trầm Yến Thanh ở nước ngoài từ nhỏ, hiện đã hơn ba mươi tuổi. Cả người phong độ ngời ngời, nho nhã tuấn tú, hắn thấy Tiêu Bắc Thần vừa tới thì non nửa đường Đông Lan đều được canh gác, binh lính tăng cường, bèn cười nói: "Vốn muốn đến thành Bắc Tân nghỉ ngơi một hồi mà cậu xem, cậu vừa biết tin là anh chẳng còn được yên thân nữa, ít nhất thì hàng xóm ở đây thể nào cũng chửi anh chết."

Hắn đưa Tiêu Bắc Thần vào phòng khách. Trên cái cổng vòm khắc hoa màu trắng ngà ở phòng khách có treo mành thủy tinh, từng chuỗi hạt rủ xuống, chạm mặt tấm thảm. Trong phòng cũng được trang trí theo phong cách phương tây, sô pha vải hoa. Trên cái giá bên cạnh có bày một bình hoa Cảnh Thái Lam, cắm mấy cành tường vi trắng như tuyết.

Tiêu Bắc Thần ngồi xuống, mới hàn huyên cùng Trầm Yến Thanh được mấy câu thì người hầu nữ mang trà lên. Trà đựng trong bộ chén men xanh, rất hợp với trà Bích Loa Xuân, tạo nên một màu thanh nhã tươi mới. Tiêu Bắc Thần cười nói: "Đại ca thật có mắt nhìn." Trầm Yến Thanh nhìn sang người hầu, bà nói: "Đây là do phu nhân chọn ạ."

Trầm Yến Thanh chỉ cười nhẹ: "Thím Trương, thím lui xuống làm việc đi." Thím Trương bèn im miệng, mới lui xuống thì chợt có một đứa bé trai tầm tám chín tuổi chạy vào từ bên ngoài chiếc mành hạt thủy tinh. Cậu đi đôi giày da nhỏ, âu phục kiểu tây, hoảng hốt định trốn đằng sau chiếc sô pha. Trầm Yến Thanh bèn nói: "Tiểu Khác, thấy chú mà không chào một tiếng hả? Sao lại không lễ phép như thế?" Tiểu Khác nằm bẹp xuống dưới gầm sô pha, đôi mắt to đen nhánh mở to như quả nho, nhìn Tiêu Bắc Thần: "Chú, chú đừng lên tiếng nhé, mẹ bắt cháu uống thuốc, cháu không uống đâu."

Tiêu Bắc Thần bật cười khẽ, bỗng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền tới, có một giọng nói vang lên từ sau bức mành thủy tinh, nhẹ nhàng, dìu dịu như trong mơ, khiến trái tim bất giác mềm hẳn đi: "Thím Trương, thím thấy Tiểu Khác đâu không?"

Cả người hắn chợt cứng đờ, lồng ngực tắc nghẹn, nghe tiếng Trầm Yến Thanh cười nói với bên ngoài: "Em còn không đến bắt nó đi này, tiểu quỷ đang trốn trong đây." Tiếng bước chân đó bèn đến gần, càng ngày càng gần, đằng sau màn thủy tinh xuất hiện một bóng người. Tiếp đó, những ngón tay thon nhỏ vén tấm mành lên.

Nháy mắt đó, cả người hắn như bị sấm sét đánh trúng, trở nên đờ đẫn.

Cô vén mành rồi xuất hiện trước mắt hắn, khuôn mặt xinh đẹp đó vẫn không hề thay đổi. Váy màu xanh như màu bầu trời sau mưa, trên váy có thêu hình hoa lan nhã nhặn, càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Tóc dài đen nhánh, đôi mắt sáng ngời. Trên môi đang nở nụ cười dịu dàng đến thuần khiết.

Lâm Hàng Cảnh nhìn thoáng qua phòng khách, thấy hắn thì mặt cô lập tức trở nên trắng bệch. Cô quay người định đi ra ngoài. Trong lòng hắn đang rất xúc động, hắn bèn đứng bật dậy. Có tiếng gọi của cậu bé vang lên từ sau lưng hắn: "Mẹ, mẹ, đừng đi, mẹ đừng đi." Mấy tiếng này như nước đá ập xuống, hắn cứng người như tượng đá.

Trầm Khác chín tuổi thò đầu ra từ sau sô pha, chạy vụt tới, kéo tay cô: "Mẹ, mẹ, con uống thuốc là được chứ? Mẹ đừng giận."

Cô bị Trầm Khác kéo tay, đi không được mà ở cũng không xong, tuy vậy cô vẫn quay lưng lại kéo Trầm Khác đến trước mặt mình, cúi đầu nói nhỏ một câu khiến cậu bé ngoan ngoãn thò đầu ra nhìn cha: "Cha, mẹ bảo cha qua đây."

Trầm Yến Thanh hơi ngẩn người, quay sang nói với Tiêu Bắc Thần: "Anh đi một lát." Hắn thấy mặt Tiêu Bắc Thần nhợt nhạt thì không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì thêm mà đi đến chỗ Lâm Hàng Cảnh. Cô cúi đầu dẫn Tiểu Khác ra ngoài, Trầm Yến Thanh cũng đi theo.

Rèm hạt thủy tinh hãy còn đung đưa.

Trà Bích Loa Xuân trong chén men xanh lặng lẽ lắng xuống đáy chén, nhưng cách một màn hơi nước, màu xanh biêng biếc ấy trở nên nhạt hơn trong mắt hắn.

Bữa tối vẫn là ăn ở nhà Trầm Yến Thanh. Bàn ăn dài kiểu tây, ghế dựa sơn vàng, đèn trần xanh nhạt. Người hầu đưa thức ăn lên, Trầm Yến Thanh vui vẻ cười, lấy bình rượu vang Cabernet Sauvignon trên giá để rượu, đặt lên trên bàn rồi nói: "Lâu lắm rồi mới gặp, tối nay chúng ta không say không về."

Chai Cabernet Sauvignon này là rượu mạnh, đổ vào ly đế cao, rượu đỏ như ráng chiều. Tiêu Bắc Thần trầm ngâm, hắn nhìn chỗ rượu đó. Trầm Yến Thanh quay sang nói với thím Trương: "Gọi phu nhân và thiếu gia qua đây, bảo là khách này không phải người ngoài, bọn họ không cần tránh."

Vị thím Trương hơi ngạc nhiên, nhìn Trầm Yến Thanh một lát rồi mới nở nụ cười mang đầy ý sâu xa: "Vâng, tôi đi gọi phu nhân đến."

Tiêu Bắc Thần cười: "Đại ca kết hôn từ lúc nào thế?"

Trầm Yến Thanh đáp: "Cũng mới hơn nửa năm thôi, cậu biết đấy Khác nó không được khỏe, có mẹ mới cũng như có người chăm sóc nó chu đáo." Hắn đang nói thì Trầm Khác đã chạy từ ngoài vào phòng ăn, bổ nhào vào lòng Trầm Yến Thanh, ngẩng đầu lên cười hì hì: "Cha, hôm nay mẹ dạy con ba bài thơ, con thuộc hết cả rồi."

Lúc cô đi vào khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng, Trầm Khác đến kéo tay cô, nhõng nhẽo: "Mẹ phải thưởng con kem, ăn kem ăn kem!"

Cô lau mồ hôi trên mặt cậu: "Vừa uống thuốc xong, không ăn kem được. Con uống nước cam đi."

Trầm Yến Thanh cười nói: "Em lại chiều nó."

Cô cười nhẹ, kéo Trầm Khác đến ngồi cạnh Trầm Yến Thanh. Hắn giới thiệu với cô: "Đây là tam đệ của anh - Tiêu Bắc Thần, thiếu soái Dĩnh quân. 24 tỉnh phía bắc này đều là của nhà họ Tiêu."

Cô nhìn sang Tiêu Bắc Thần, cười cười, chào lịch sự: "Tiêu thiếu soái, hân hạnh được gặp anh."

Hết chương 25.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.