Hỉ Tương Phùng

Chương 17: Bắt cóc bất ngờ




Chỉ là nắm chặt tay của cô, giơ lên trước mặt nhìn kỹ hồi lâu, quả thật có thể nhìn thấy trên mu bàn tay nối lên dấu vết nhàn nhạt. Nghĩ tới đây vốn là một đôi tay đàn dương cầm, ngón tay vốn nên bay múa ở trên phím đàn, lại bởi vì bức bách của kế sinh nhai mà làm những việc như vậy...

Trái tim của anh đau nhói khó nhịn, làm sao cũng không thể suy nghĩ, cô nhỏ nhắn xinh xắn, nhu nhược như vậy, sao có thể làm việc ở trên công trường, sao có thể làm bạn với gạch bùn, sao có thể chịu đựng hết khổ sở và dằn vặt.

“Sau này anh sẽ đối tốt với em, cả đời đều đối tốt với em.” Anh ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng mở miệng. Không phải hứa hẹn, lại hơn cả hứa hẹn.

“Em cũng không tin lời nói từ trong miệng của anh, hãy dùng hành động đến bày tỏ.” Trong lòng cô giống như đổ mật, ngoài miệng vẫn không buông tha người như cũ.

“Cái này đơn giản.” Anh lại lập tức bế cô lên. Vào một khắc hai chân cách mặt đất kia, Tĩnh Tri sợ hãi kêu ra tiếng, lại giống như cực kỳ sợ hãi ôm chặt lấy cổ của anh.

Anh cũng không để ý đến đám người hầu, không để ý An Thành còn đứng ở trong phòng khách biệt thự, trực tiếp ôm cô đi lên lầu, thậm chí còn vung tay lên ra hiệu mọi người đi xuống, đừng tới quấy rầy bọn họ!

Tĩnh Tri xấu hổ đến hận không thể chui vào giữa kẽ đất, chỉ dùng sức bấm cánh tay của anh. Nhưng không ngờ người này rất xấu, kéo căng cánh tay phồng bắp thịt lên, không để cho cô thực hiện được, khiến cô không nhịn được oán hận, ghé vào trên cổ của anh, hung hăng cắn một cái. Nhưng không ngờ cô mới cắn lên, anh lập tức khoa trương ai u một tiếng, ngược lại ôm cô bước nhanh hơn, trong miệng lưu manh nói: “Bà xã đừng nóng vội, phải vào phòng mới có thể... Ai u... nhẹ một chút đi bà xã... Thịt đều bị em cắn rớt... Đợi một lúc sẽ để cho em cắn ... Đừng cho người nhìn thấy... Mau buông ra...”

Còn chưa đi tới cửa gian phòng, anh ai u ai u luôn miệng kêu to, khiến mọi người dưới lầu không nhịn được cười, Tĩnh Tri gần như sắp ngất đi rồi. Thường ngày người này luôn luôn bảo vệ, thương tiếc lại tôn trọng ý nguyện của cô, nhưng hết lần này đến lần khác ở trong chuyện khuê phòng, liền giống như biến thành một hỗn thế ma vương, miệng thật sự là xấu muốn chết. Mỗi một lần nói ra, gần như đều là lời rất khó nghe, mà anh lại chính là làm không biết mệt, thích nhìn bộ dáng thẹn thùng kỳ cục của cô...

Cô thực sự là cực kỳ hận anh như vậy, nhưng lại... nhưng lại luôn luôn nhịn không được mất đi tất cả lý trí dưới lời trêu chọc như vậy của anh. Tới cuối cùng, lại biến thành một vùng nước mềm nhũn dưới thân của anh...

Tắm rửa xong đi ra, cô mặc một áo choàng tắm rộng lớn, mà anh chỉ quấn một cái khăn tắm, lộ ra lồng ngực rắn chắc và khêu gợi. Làn da của anh là màu lúa mạch xinh đẹp và mê người, rèn luyện kiên trì lâu dài đã sớm khiến anh có vóc người hoàn mỹ làm phụ nữ thét chói tai. Vai dày rộng, mông căng chặt, hai chân thon dài lại rắn chắc có lực, trên khăn tắm chính là sáu khối cơ bụng sắp hàng thật chỉnh tề, mê người và hấp dẫn giống như chocolate.

Tĩnh Tri nhanh chóng liếc anh một cái, liền ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác, tìm máy sấy tóc. Anh lại lưu manh đi tới, đỡ cô ngồi ở trước gương bàn trang điểm lớn sạch sẽ và sáng ngời, được chạm trổ tỉ mỉ. Động tác anh kéo mái tóc dài của cô để sấy tóc rất thành thục và dịu dàng, lại len lén quan sát mặt của cô ở trong gương.

Sau khi cô tắm xong, hai gò má đều mang theo vẻ hồng hào xinh đẹp, áo choàng tắm hơi lớn mở rộng cổ áo ra một chút, liền mơ hồ có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt vời trong đó...

Trong cổ họng hơi kéo căng, hầu kết khêu gợi lên xuống mấy cái, ngón tay vốn đang kéo tóc cô liền di động tới trên cổ nhỏ bé của cô. Chỉ vừa nhẹ nhàng chạm vào, cả người cô liền mẫn cảm run rẩy một chút, giận dữ liếc mắt nhìn anh một cái từ trong gương, lại là phong tình vạn chủng nói không nên lời: “Anh có sấy nữa không?”

Anh cúi thấp thân thể, lập tức bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng cắn môi của cô, ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm: “Không sấy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.