Hi Du Hoa Tùng

Chương 765: Thánh Dụ Tà Thần




Đời người lên xuống biết bao nhiêu, hôm qua hoa nở, hôm nay điêu tàn, ai có thể tự chủ được. Pháo hoa bùng nổ sôi trào, bụi bặm tán loạn chỉ còn hiu quạnh.

Một trận phồn hoa tan đi, vắng lặng lạnh lẽo, trước cửa giăng lưới bắt chim, so với mấy ngày trước thì chỗ Diệp Phàm đúng là một mảnh đìu hiu.

Sân viện yên lặng, lá vàng rơi rớt, Diệp Phàm ho khẽ, máu nhuộm đỏ khăn trắng, một mảnh chói mắt ghê người, hắn nhìn đỉnh viện lạnh tanh, thở dài một tiếng.

Đường đời lên xuống như hoa nở hoa tàn, tuy có lúc sáng lạn cũng không thiếu ngày điêu linh tăm tối, tất cả đều như cơn gió trần thế.

Thần Thành vẫn như ngày xưa, không có gì thay đổi, nhưng Diệp Phàm xuất hiện trở lại, cảm nhận đã khác nhiều.

Mấy ngày trước, có thể nói mọi người đều biết, không ngừng tiếp đón, hắn vì ứng phó phải tươi cười đến chết lặng. Còn nay xuất hiện trở lại, mặc dù vẫn làm người ta chú ý, nhưng ít có người tiến lên, lạnh nhạt vắng vẻ.

Khi xoay người, liền có kẻ chỉ trỏ bàn tán, kèm theo lời lạnh lùng, cảm nhận rõ ràng muôn mặt cuộc đời.

- Thánh thể xong rồi, sinh mệnh không đủ nửa năm, cuối cùng kết thúc ảm đạm, thất bại trước thiên địa mười vạn năm, rốt cuộc không sáng tạo được kỳ tích.

- Các Thánh tử có thể thở phào, ngọn núi đặt trong lòng bọn họ đã tự sụp đổ, trút bỏ bóng ma được rồi.

- minh châu Phong tộc không cần lo lắng nữa, nàng ta nhất định không đính hôn với Thánh thể như vậy. Có lẽ Phong tộc nên may mắn, còn chưa có quyết định hứa hẹn gì.

- Đánh vỡ nguyền rủa thì sao chứ, kết quả còn không phải chết, hắc hắc.

- Có chiến lực ngạo thị đời trẻ tuổi thì sao chứ, ông trời không cho hắn sống, hắn có thể đấu lại không, chỉ có thể chờ chết...

Có người đồng tinh, có người vui sướng khi người gặp họa, biểu tình không giống nhau, nói cái gì cũng có, có tiếng tiếc hận, tự nhiên cũng có lời trào phúng, bỏ đá xuống giếng.

Diệp Phàm bước đi trên đường, cảm nhận được hết thảy, hắn rất trầm lặng, không có một câu một lời.

Cuối cùng, hắn lại về chỗ cũ, ngày hôm nay hắn không đi gặp bất cứ ai, hắn cảm thấy phải yên lặng một chút, nghĩ kỳ một chuyện.

Đêm khuya, trong viện vắng lặng, trừ ánh sao ra chỉ có bóng tối tịch mịch.

Diệp Phàm lại tiếp tục ho ra máu, nhuộm một mảnh thê lương lên vạt áo trắng, hắn lau vết máu nơi khóe miệng, suy nghĩ xuất thần.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy khác thường, quay đầu nhìn lại, trên đầu tường có thứ vật nhỏ đang lấm la lấm lét nhìn lén, một cái sinh linh nhỏ màu vàng.

Nó vượt qua thiên kiếp thành công, hóa thành một con Kỳ Lân nhỏ màu vàng, chỉ to bằng bàn tay bộ dạng ngây thơ đáng yêu, mắt to trong suốt.

-Khụ...

Diệp Phàm lại ho ra máu.

Tiểu Kỳ Lân vàng bay tới, lăn xuống đất, cả người sáng chói béo ục ịch, bước đi lắc lư cẩn thận tới gần Diệp Phàm, sau đó cắn cắn ống quần hắn.

- Tiểu tử không hay ho này, bây giờ không sợ ta nữa?

Diệp Phàm ngồi trên ghế đá cúi đầu nhìn nó.

Tiểu sinh linh màu vàng này trả cho hắn một cái trợn mắt, sau đó phun ra một chút sương bảy màu nhanh chóng nhập vào người hắn, hóa thành một cỗ lực lượng ấm áp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Phàm cảm thấy một trận thoải mái, căn nguyên sinh mệnh như được một làn gió xuân thổi qua, vết thương hơi dịu đi, nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được gì.

- Ngươi thật là có lòng...

Diệp Phàm thật không ngờ, khi không còn một người tới thăm, giữa ban đêm lạnh lùng này, Thần Tàm lại đến gặp hắn, tuy rằng nó đã quên đi, nhưng bản năng còn có, dùng trực giác đơn thuần phân biệt tốt và xấu.

Diệp Phàm lấy ra một khối nhỏ Thần Nguyên không còn thừa mấy, ném tới trước, Thần Tàm liền rất vui vẻ ôm vào lòng nhâm nhi thích thú.

Hưởng thụ xong Thần Nguyên, đột nhiên nó té lăn ra đất, bốn cái chân Kỳ Lân nhỏ khẽ run run, quả thật dọa Diệp Phàm nhảy dựng. Còn Thần Tàm lúc này lại trộm mở một mắt, tinh nghịch quỷ quái liếc lại.

- Giả chết phát nghiện mà.

Diệp Phàm cười.

Tiểu sinh linh màu vàng liền nhảy dựng lên, bất mãn càu nhàu, Diệp Phàm kinh ngạc, vật nhỏ này đang chọc hắn vui vẻ.

Trong nháy mắt này, hắn cảm khái một hồi, nghĩ tới rất nhiều chuyện, sinh vật nhỏ đơn thuần như nó có khi đáng yêu hơn là con người phức tạp.

Bỗng nhiên Diệp Phàm phát hiện hắn lòng cứng như sát lại có chút thương cảm, quay đầu nhìn vật nhỏ tới gặp hắn giữa đêm lạnh, hắn im lặng sờ sờ đầu tiểu sinh linh vàng này.

Hắn cũng không ngại tử vong, nhưng trong lòng hắn có tiếc nuối, thật sự muốn trở lại một nơi tinh không khác, muốn gặp lại cha mẹ, nhìn người thân bạn bè trong thời gian sinh mệnh không còn nhiều.

- Thần Tàm không hay ho này sao lại tới đây...

Tiếng nói Lý Hắc Thủy truyền tới.

Vù!

Thần Tàm tức giận vung vung móng vuốt nhỏ, chạy mất bóng nhanh như chớp, biến mất trong trời đêm.

Lý Hắc Thủy, Đồ Phi tiến vào trong viện, bọn họ biến mất mấy ngày đi mười ba đại cường đạo xin giúp đỡ, tìm kiếm phương pháp phá giải, lúc này mới trở về.

- Ăn mầm móng Kỳ Lân đi, tuy rằng không thể trị tận gốc, nhưng nhất định có thể kéo dài sinh mạng một thời gian, sau này từ từ nghĩ cách.

Hai người nói như vậy, hiển nhiên mười ba đại cường đạo cũng không có cách, Diệp Phàm đã sớm dự liệu được kết quả này.

Hừng đông, Bàng Bác đã trở lại, rất là mỏi mệt, Hắc Hoàng đi theo sau, bọn họ đi ưpng địa Yêu tộc.

- Trái tim Thanh Đế có lẽ sẽ giúp ngươi phục hồi, ta sẽ nghĩ cách lấy về.

Bàng Bác giọng kiên quyết.

Trái tim Đại Đế Yêu tộc có được sức sống vô tận, chỉ là không biết bị giấu ở chỗ nào. Bàng Bác cùng Hắc Hoàng tìm kiếm thật lâu ở trọng địa Yêu tộc cũng không mò được chút manh mối.

- Quên đi, những thứ ngoại vật không thể trị được vết thương đại đạo, theo đại nhân vật phỏng đoán thì dù là thần dược bất tử thành thục cũng không có hiệu quả.

Diệp Phàm lắc đầu, không cho Bàng Bác mạo hiểm.

- Có một chút hy vọng cũng phải thử, dù là đánh ra đường máu, ta cùng sẽ giúp ngươi đoạt lấy trái tim Thanh Đế.

Bàng Bác kiên quyết nói.

- Được rồi, không ai trong các ngươi được liều mạng, để cho bổn hoàng cân nhắc thật kỹ đã.

Đại hắc cẩu đi tới đi lui, sau đó nằm một bên im lặng.

Lại xuất hiện trên đường phố Thần Thành, lại nghe những lời xôn xao kia, Diệp Phàm lại tĩnh lặng thần kỳ, dù có lời nói lạnh nhạt gì cũng khó làm hắn dao động.

- Gâu, nhân sủng ngươi đang chi chít cái gì đó?

Đại hắc cẩu vốn không phải thứ gì hiền lành, nghe những lời châm chọc này liền lao tới, ngửa đầu rống to muốn thu nhân sủng.

Trên đường bọn họ đi có không biết bao nhiêu người bị đại hắc cẩu làm tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể phát tác, chỉ có thể âm thầm nguyền rủa.

- Thánh thể sắp xong rồi, con chó chết bầm này còn ngông cuồng như vậy, đến lúc đó lột da làm thịt nó.

- Không bao lâu nữa, hắn chỉ có thể lưu luyến hồng trần một hồi này mà thôi, cuối cùng cùng sẽ chết.

Hắc Hoàng rời đi, vượt qua hư không mà đi, nó nói phải biến mất vài ngày, có lẽ tìm kiếm phương pháp cứu mạng Diệp Phàm.

Trời chiều ở Diệu Dục Am như một đường viền vàng, nằm trên đám mây có một tầng ánh sáng thánh khiết lưu chuyển, không minh an hòa.

- Không phải đó là Thánh thể của chúng ta đó ư? Nghe nói thân thể ngươi có bệnh nhẹ, sao không dưỡng bệnh cho tốt, đi tới đây làm gì?

Ngô Tử Minh cùng một đám người đã lâu không thay đi chung với nhau, vẻ mặt tươi cười sáng lạn.

- Đúng đó, thân thể quan trọng hơn, nên dưỡng bệnh cho tốt đã, nếu không... Hắc, ngươi nhìn hoàng hôn kia, tuy rất rất đẹp, nhưng chìm xuống rất nhanh.

Lý Trọng Thiên ở bên cạnh cùng híp mắt cười nói.

- Không muốn chết thì cách xa ta một chút.

Diệp Phàm quét mắt liếc một cái.

- đã sắp là người chết mà còn kiêu ngạo như thế, hắn còn thần lực không, ta nghe nói mỗi ngày hắn đều ho ra máu đó.

Trong đám người kia có kẻ khẽ thì thầm.

- Nhanh biến mất khỏi mắt ta, bằng không đừng trách ta vô tình.

Diệp Phàm khoanh tay đứng trên không trung, nhìn chằm chằm mười mấy người trẻ tuổi ở trước Diệu Dục Am.

Trong lòng mọi người nhảy dựng, đó là Thánh thể chút thành tựu, cho dù sinh mệnh không lâu, mỗi ngày ho ra máu, nhưng sau khi đánh vỡ nguyền rủa thì đám người trẻ tuổi đều vô cùng kiêng kỵ hắn.

- Xui, chúng ta đi!

Ngô Tử Minh không dám cứng đầu, xoay người bước đi.

- Dù sao cũng là kẻ sắp chết rồi, không cần để ý, đến lúc đó xem hắn bị ông trời dẫn đi.

Có người rất không cam lòng, lúc đi còn khẽ lẩm bẩm.

Diệp Phàm cười lạnh, nói:

- Tuy rằng mạng ta không còn lâu, nhưng các ngươi cũng không thể làm nhục được, ta đã cho các ngươi cơ hội, còn dám nói năng lỗ mãng.

Oong!

Hư không run lên, huyết khí màu vàng của Diệp Phàm xông tận trời, vung tay hóa ra một bàn tay vàng thật lớn chộp tới.

- Ngươi dám giết chúng ta trước công chúng?

Có người sợ quá kêu to:

- Ngươi có biết chúng ta là ai không?

- Vốn ta không quyết định giết các ngươi, nhưng nhìn những lời các ngươi nói, ta đưa các ngươi ra đi.

Bàn tay lớn màu vàng của Diệp Phàm mạnh mẽ đè xuống từ không trung.

Bùm!

Trời đất rung chuyển, ánh nắng chiều cũng bị đánh tan, một mảnh sương che chắn trời, bàn tay vàng của Diệp Phàm bao trùm toàn bộ mười mấy người, khoảnh khắc hạ xuống bắn tung một mảnh bùn máu.

- Diệp huynh không nên hiểu lầm...

chỉ có Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên trốn thoát, sợ tới mức hồn vía bay mất, vừa bay trốn chạy vừa hô to.

Diệp Phàm lật tay vỗ ra, bàn tay vàng che trời, tuy rằng hai người đều là Tứ Cực Bí Cảnh, nhưng cảm giác như đang chống lại Thần chủ, căn bản không thể chống được.

Phốc!

Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên tan vỡ, hóa thành một mảnh sương máu, tuy rằng là siêu cấp cường giả Tứ Cực Bí Cảnh nhưng vẫn bị Diệp Phàm xóa số dễ dàng.

ở xa xa, tất cả những người thấy một màn này đều rung động vô cùng, mặc dù Thánh thể bị thương nhưng uy thế không giảm, vẫn không thể mạo phạm.

Thánh thể không thể nhục, trong lòng mọi người tràn khí lạnh, đối phương sắp chết cho nên không cần cố kỵ gì, tuyệt đối không thể chọc tới - đó là ý nghĩ trong đầu mỗi người.

Đặc biệt những người đã từng nói bóng nói gió càng sợ hãi hơn, chân như nhũn ra, nghĩ tới những lời đã nói liền chột dạ không thôi, sợ bị Diệp Phàm nghe được.

Diệp Phàm thoáng nhìn qua những người khác, áo trắng lay động tiến vào Diệu Dục Am.

ở trong một tòa cung điện, tường vàng lá ngọc, rường cột chạm ưổ, mây mù quấn quanh như cung khuyết Quảng Hàn.

Diệp Phàm ngồi trước bàn ngọc trắng, bình thản uống trà đánh giá tuyệt đại giai nhân đối diện.

An Diệu Y phong hoa tuyệt đại, suối tóc đen bóng, làn da trắng hơn tuyết, đôi mắt linh động, hàng mi thật dài, môi mọng đỏ gợi cảm, nàng duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp làm người ta khó thở, đường cong toàn thân kinh người mà hoàn mỹ.

- Tiểu nam nhân, ngươi làm cho người ta đau lòng.

Lời của nàng êm tai như tiếng trời, nhẹ nhàng đi tới như tiên hoa trong suốt tung bay.

- Tuy rằng ta đánh vỡ nguyền rủa, nhưng không còn nhiều thời gian, nàng muốn tự tay giết ta ư?

Diệp Phàm mỉm cười.

- Ta đã nói, nếu ngươi thất bại, ta sẽ lập tức giết ngươi, nhưng ngươi đã như thế, ta làm sao nhẫn tâm được.

An Diệu Y đang cười, rất ngọt ngào, rất động lòng người, nhưng trong mắt đã có một tia không cam lòng.

- Trên đời có ai không chết, ngay cả Đại Đế cũng không ngoại lệ, ta chỉ tiếc là không thể trở về quê cũ.

Diệp Phàm khẽ than.

- rõ ràng đánh vỡ nguyền rủa, vì sao còn không thể thay đổi vận mệnh?

An Diệu Y buông mái tóc đen, cơ thể trong suốt lưu chuyển ánh sáng thánh khiết, như nữ thần hoàn mỹ phủ xuống thế gian, nói:

- Ngươi có tính toán gì không?

- Tối nay đến gặp nàng, sau đó đi từ biệt Thần Vương, lập tức rời xa Thần Thành.

Diệp Phàm nói.

- Cuối cùng ngươi cũng không nói một tiếng liền đi.

Trên mặt An Diệu Y treo ý của, xinh đẹp cực điểm, nói:

- Nếu ta vĩnh viễn rơi vào hồng trần, ngươi sẽ như thế nào?

Diệp Phàm muốn nói gì, nhưng bị nàng dùng tay ngọc che môi.

An Diệu Y cười, đứng dậy, mái tóc tung lên, nói:

- chỉ cần ngươi sống sót là được.

Diệp Phàm không nói gì thêm, chỉ lãng lặng nhìn cô gái xinh đẹp vô song này.

- Ta muốn ngươi sống sót.

An Diệu Y xoay người, đi tới bàn sách, sau đó một quyển sách cổ, nói:

- Ghi nhớ bộ tâm pháp này.

- Đây là gì?

- Hơn một ngàn năm trước, một đệ tử của Thích Ca Mâu Ni để lại ở Diệu Dục Am.

- Cái gì, đệ tử của Thích Ca Mâu Ni?

Diệp Phàm vùng đứng lên.

- Tối nay ngươi ở lại.

An Diệu Y nhẹ nhàng bước tới...

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.