Hi Chị Alice!

Chương 4: Trọn Đời Có Lẽ Là Quá Dài




Đợi Nguyên Thu ra khỏi phòng lớn, vương phi sai người dọn xong bàn cờ cũng cho bọn họ đi, Sĩ Hành đỡ vương phi ngồi lên giường.

Mẫu tử hai người không ai nói gì chỉ là ngươi một con ta một con mà đánh cờ, đến khi bàn cờ kết thúc Sĩ Hành đếm cờ, vương phi nâng chung trà lên nhấp một ngụm mới chậm rãi mở miệng “Ta biết con và thế tử phi là phu thê trẻ so với người khác tình cảm rất tốt nhưng việc gì cũng phải có chừng mực, con không thể quá dung túng nàng”

Lòng Sĩ Hành lạnh lẽo ngoài mặt lại như không có gì giống nhau cười nói “Mẫu thân nói lời này là như thế nào? Xưa nay thế tử phi tiến lùi đều có chừng mực, mặc dù nhi tử thích nàng, thái phi và mẫu thân thương nàng, nàng cũng chưa làm chuyện gì quá đáng”

Vương phi liếc Sĩ Hành một cái ý vị sâu xa cười nói “Xem ra thê tử ngươi quản ngươi rất tốt” Sĩ Hành thấp mi mắt cười nói “Mẫu thân nói đùa, mỗi ngày thế tử phi đều để tâm vào chuyện ăn mặc của con không quan tâm hỏi đến thứ khác”

Vương phi thấy Sĩ Hành trả lời không yên lòng, mắt vẫn không quên đếm quân cờ liền nổi giận vung tay đánh bay quân cờ quát lên “Thê tử ngươi đã hiền hậu như thế, đuổi nhiều nha đầu như thế là vì sao? Nếu là cái khác còn không tính ngay cả bên cạnh ngươi hai nha đầu Băng Vân, Băng Cầm cũng tính đuổi. Băng Vân, Băng Cầm là người của thái phi phục vụ bên cạnh ngươi cũng mười năm, nàng gả chưa tới nửa năm đã muốn đuổi người ra ngoài, chẳng lẽ muốn nha đầu đắc lực bên cạnh ngươi cũng đuổi đi, thay người của mình vào về sau dễ quản lí ngươi?”

Sĩ Hành vội đứng dậy một bên giải thích “Mẫu thân hiểu lầm đuổi Băng Vân, Băng Cầm là ý tứ của nhi tử” Vương phi cười khẩy nói “ Vậy ngươi nói ta nghe một chút sao phải đuổi bọn họ đi? Chẳng lẽ không trung thành với thê tử ngươi?”

Sĩ Hành nói “Gần đây nha đầu Băng Vân phát ra không an phận, ngày thường đều ngoài sáng trong tối đều hướng về phía con mà tiếp cận, con đi thư phòng bận rộn công vụ nàng ta cũng đi theo bên người thao thao bất tuyệt, nàng làm con phiền muốn chết. Con chỉ xem như nàng ta đang tận chức tận trách lại cảm thấy nàng ta hầu hạ con nhiều năm như vậy cũng không nói gì nàng, ai ngờ nàng ta càng phát ra có năng lực ngay cả thế tử phi cũng dám oán trách. Sau lại thế tử phi chuyện gì cũng không sai bảo nàng đều là Chức Mộng đi làm”

Vương phi nhíu mày “Thế tử phi quen dùng người của mình, trước kia nàng là đại nha đầu, hôm nay người khác đi phía trước nàng trong lòng cũng có không thoải mái”

Sĩ Hành nói “Nếu chỉ có như vậy cũng thôi, thế tử phi cũng không tính toán mấy chuyện này. Hôm qua nàng cố ý ngã vào lòng con chủ động hôn con. Con không phòng bị bị nàng hôn, chẳng những thế tử phi nhìn thấy liền nha hoàn mama cũng đều thấy. Con không dám muốn nha hoàn không biết xấu hổ như vậy, nếu là truyền đi ra nha hoàn trong phủ ta có đức hạnh như vậy mặt chúng ta quăng đi đâu”

Vương phi giận tím mặt “Khá lắm tiểu đề tử không lương tâm, lại có người có tâm tư như vậy cư nhiên lại làm ra việc quyến rũ chủ tử, ngày thường là ta nhìn lầm nàng. Đã như vậy, lúc trước nên đuổi nàng ra ngoài sao lại kéo dài như vậy”

Sĩ Hành nói “Lúc ấy con cũng muốn đuổi nàng ta, thế tử phi liều mạng ngăn nói động tĩnh quá lớn sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của thái phi, trước cho con áp xuống, ý định đuổi nàng hay không tính sau”

Vương phi nghe vậy chân mày giãn ra, gật đầu nói “Nha đầu này suy tính tỉ mỉ. Vậy ta hỏi ngươi, Băng Vân phạm lỗi như vậy đuổi là được còn Băng Cầm thì như thế nào?”

Sĩ Hành cười lạnh nói “Nếu là Băng Vân ý định bất chính, Băng Cầm chính là tâm cơ quá sâu. Băng Vân nha đầu là từ nhỏ người xem đến lớn, tâm tư nàng có bao nhiêu không phải người không biết. Từ nhỏ nàng đều tin Băng Cầm chính là nói chuyện gì nàng cũng không để trong lòng, con không tin nàng tính toán chuyện này lại không nói cho Băng Cầm. Huống chi hôm qua nàng cố ý ăn mặc, buổi sáng phục vụ con rửa mặt con thấy nàng sơ chính là hoa đào búi tóc, đến khi con trở về lại thay đổi thành dạng hoa mai, tóc nàng từ trước đến giờ đều là Băng Cầm sơ giúp, vừa thay quần áo vừa đổi kiểu tóc chẳng lẽ Băng Cầm không hỏi một câu? Tuy là Băng Cầm không hỏi lấy sự thông minh của nàng chẳng lẽ không đoán được Băng Vân định làm gì? Cố tình lúc Băng Vân giở trò quỷ Băng Cầm tự mình dẫn thế tử phi đến, khiến thế tử phi thấy một màn ôm ấp yêu thương như vậy”

Vương phi nghe suy nghĩ một chút nói “Hôm qua đúng là Băng Cầm mời thế tử phi về, vội vội vàng vàng đi cũng không nói rõ cái gì, ta còn đang nghi ngờ chuyện này thì ra là đánh chủ ý này. Nhưng nàng cũng là tốt cho phu thê ngươi cũng xem như là trung thành”

Sĩ Hành cười lạnh nói “Băng Cầm và Băng Vân từ nhỏ được mua vào cùng nhau, hai người ở chung cũng hơn mười năm. Băng Vân lớn hơn Băng Cầm một chút từ nhỏ đã chăm sóc nàng, khi còn bé Băng Cầm bướng bỉnh mỗi lần làm sai đều là Băng Vân gánh tội thay. Như vậy mười năm ở chung nếu là người làm bằng sắt cũng bị hòa tan. Nhưng Băng Cầm không biết chủ ý gì, không khuyên giải Băng Vân nhưng sau lung lại bán đứng nàng. Có thể thấy, người quan tâm đến nàng mười năm nàng còn như thế chủ tử như chúng ta tương lai không biết chừng cũng bị nàng bán”

Vương phi nghe vậy sắc mặt trầm xuống ánh mắt quan sát Sĩ Hành “Có khi nàng không biết? Đừng vô duyên vô cớ oan uổng nàng, tránh thái phi trách tội”

Sĩ Hành nói “Nếu chỉ có chuyện này nhi tử thật không xác định còn có một việc: Lúc trước nhi tử ở thư phòng làm việc hôm đó Băng Vân đi theo phục vụ, nhi tử ngại nàng dài dòng đuổi nàng ra ngoài phòng. Băng Vân vì trung thành đừng ngay ở cửa chờ phục vụ, mùa đông lạnh bị đông cứng một buổi chiều. Khi đến giờ lên đèn, con mới hết công việc nghe thấy bên ngoài Băng Cầm đến, Băng Vân nói muốn đi rửa mặt năn nỉ Băng Cầm đứng chờ thay nàng. Ngoài miệng Băng Cầm đáp ứng, đợi Băng Vân đi xa mời con về dùng cơm căn bản là không đợi Băng Vân trở lại. Bởi vì mấy ngày đó con chán ghét Băng Vân dính con vì vậy cũng không vạch trần nàng”

Vương phi hừ lạnh nói “Thứ người như thế đúng là làm cho người chán ghét, trước mặt giả bộ làm người tốt sau lung cắn người một ngụm, theo ta thấy Băng Cầm ngay cả Băng Vân cũng chẳng bằng”

Sĩ Hành vội phụ họa nói “Nhi tử mỗi ngày ở bên ngoài đã phải ứng phó với người khác, về đến nhà còn đề phòng bọn nha hoàn tính toán, vì vậy nhi tử mới quyết định chủ ý đem Băng Vân, Băng Cầm mấy nha đầu động tâm tư không đúng đắn cũng đuổi hết ra ngoài”

Vương phi liếc qua danh sách nhìn Sĩ Hành nói “Ngươi có biết những nha đầu kia vì sao có ý định như vậy?” Vương phi thấy Sĩ Hành không nói nâng chung trà lên gẩy gẩy lá trà mới chậm rãi mở miệng “Thế tử phi mang thai, mà bên cạnh ngươi không có nha đầu thông phòng, mấy nha đầu này mới động tâm tư”

Sĩ Hành nói “Chủ tử không lên tiếng, người hầu tự tiện động lòng vốn là đã sai, huống chi con đã sớm nói không cưới trắc phi thị thiếp, không thu thông phòng, những lời này thái phi vương phi cũng đã biết. Mà mấy nha đầy đem lời này làm gió thoảng bên tai chẳng những đem thái phi, vương phi còn có con không để trong mắt? Cho là thái phi, vương phi với con là người nói mà không giữ lời sao?”

Vương phi nghe vậy cứng lại, mấy ngày nay nàng bị xúi giục không phải là không có động lòng muốn nhét người vào phòng Sĩ Hành, vì vậy làm như vậy cũng là có ý tứ muốn thử. Sĩ Hành sao lại không hiểu ý nghĩ của mẫu thân vì vậy không đợi vương phi nói chuyện liền cố làm ra vẻ đau thương nói “Huống chi nhi tử thấy phụ vương nạp phi thiếp, chẳng những mẫu thân thương thân, thái phi cũng vì vậy mà lo lắng. Khi còn bé, phụ thân sủng ái con trai của Hứa phu nhân ngay cả con cũng bỏ qua một bên nếu không phải khi đó con đã được sắc phong thế tử, không biết chừng vị trí thế tử có thể rơi vào trên đầu ai đâu?”

Vương phi nghe vậy vỗ bàn “Nói bậy, ngươi là trưởng tử, thân phận cao quý há phải là loại thôn sơn dã phụ sinh ra nhi tử có thể so sánh? Quá hoang đường rồi”

Sĩ Hành thở dài nói “Nhi tử còn nhớ rõ lúc năm sáu tuổi, mẫu thân mang thai mỗi ngày con tâm tâm niệm niệm mẫu thân có thể cho con thêm một đệ đệ, kết quả bị cơ thiếp phụ thân tức đến sanh non, hài tử lớn sáu như vậy mà không có. Mấy ngày đó mẫu thân nản lòng thoái chí chỉ ôm con rơi lệ”

Vương phi kinh ngạc nhìn khóe mắt rơi vài giọt “Ngươi nói chuyện này làm gì?”

Sĩ Hành vung áo khoát quỳ xuống trước mặt vương phi “Nhi tử không muốn tương lai con của con cũng đi theo chịu những cơn khổ này, càng không muốn bị thê thiếp tranh đấu mà mất đi con, nhi tử chỉ muốn yên lặng an bình, vui vẻ mà qua cuộc sống, cả đời chỉ có chính thê cùng con trai trưởng là đã đủ”

Vương phi khom người đỡ Sĩ Hành dậy vuốt ve mặt hắn nói “Đứa nhỏ ngốc vì ngươi đau lòng mẫu thân mới hiểu mấy thứ này mẫu thân rất vui. Chuyện mấy nha đầu kia trước ngươi về đừng nói ra, Băng Vân, Băng Cầm muốn lập gia đình cũng phải nói một tiếng với thái phi, ngày mai ta đi liêm vương phủ hồi bẩm với thái phi”

Sĩ Hành đáp, vương phi cảm thấy mệt mỏi, tựa vào đệm phất tay cho Sĩ Hành lui ra. Nha hoàn Cúc Hương bên cạnh vương phi thấy thế tử đi lặng lẽ vào xem thấy vương phi gần như ngủ thiếp, liền vội tiến lên nhẹ giọng nói “Nô tì hầu hạ vương phi rửa mặt?”

Vương phi mở mắt ra “Cúc Hương, đi dâng hương” Cúc Hương đoán là vương phi muốn đánh đàn liền cầm đưa qua, lấy thân đặt vào bên trong lư hương, chôn hương tro vào, lại lấy thêm lá ngân diệp đặt lên trên, sau cùng lấy hương hoàn đặt lên trên cùng, mới lui ra.

Vương phi nhẹ gẩy dây đàn, trước hết nghỉ đến tân hôn vui vẻ, lại nghỉ đến lúc mình sinh non vương gia chẳng quan tâm cả ngày chẳng thấy bóng dáng trong lòng u oán. Một khúc “Bậc thềm ngọc oán” từ ngón tay bật ra.

Nam Bình Quận Vương đứng ở cửa xuyên qua bức rèm nhìn thấy vương phi hai hàng lông mày nhíu chặt, trong mắt rưng rưng bắn ra một bài như vậy. Trong lòng thở dài, một khúc đàn xong, vương gia vung rèm tiến lên trước mặt vương phi “Rốt cuộc ngươi thừa nhận là oán trách ta. Đã như vậy lúc đầu sao còn ép ta nạp Sương Lăng làm trắc phi?”

Vương phi nâng lên đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vương gia gằn từng chữ một “Ngươi ôm nàng vào lòng, dẫn nàng tới trước mặt ta hỏi ta có chịu hay không tại sao nói ta bức ngươi? Chẳng lẽ ta nguyện ý giao trượng phu cho nữ nhân khác?”

Vương gia cười lạnh nói “Nếu không phải ngươi tung nàng, nàng có thể dễ dàng một lần hai lần đến gần ta? Nếu không phải ngươi ngầm cho phép, nàng có thể thỉnh thoảng đến trước mặt ta lấy lòng? Ta vẫn muốn xem ngươi xử lí chuyện này thế nào, ngươi lại một dạ bày tỏ không thèm để ý. Ta nhẫn nhịn không được dẫn người đến thì ngươi gật đầu cười nói nhiều tỉ muội thêm phần náo nhiệt. Ngươi độ lượng như thế, ta không nạp thêm vài cơ thiếp thì thật xin lỗi ngươi”

Vương phi nghe vậy ngửa đầu cười lớn như điên đợi nàng cười đủ nhìn vương gia nói “Ngày đó ngươi cứu nàng về, ta thật sự đối tốt với nàng, thay nàng tìm kiếm nhà thân thích nhưng nàng lại nói với ngươi ta muốn đuổi nàng đi, ngươi không phân tốt xấu đến trước mặt ta mắng ta dừng lại. Sau lần đó, chỉ cần là chuyện của nàng ngươi luôn có thành kiến, cho là ta ngại người ta ăn không ở không chán ghét nàng. Ta dầu gì cũng là vương phi chẳng lẽ còn sợ nuôi không nổi một người rãnh rổi. Ai ai cũng biết tâm tư của nàng nhưng ngươi lại không biết còn cho rằng ta hẹp hòi. Đối với hành động của nàng chẳng lẽ ta không nói qua sao, ngươi suy nghĩ một chút ngươi trả lời ta như thế nào? Ta cho là ngươi đã quyết định, chỉ đành đối với hành động của nàng chẳng cần quan tâm, còn phải giả bộ rộng lượng duy trì mặt mũi vương phi”

Nam Bình Quận Vương nhăn lông mày lui một bước, sau nửa ngày suy tư nói “Ban đầu là ta sai lầm sao?” Vương phi cười lạnh nói “Ngày đó ta toàn tâm toàn ý vì ngươi, chỉ vì nàng đến ý định ngươi liền thiên lệch, sau lại đem nàng cưng chiều lên trời, hôm nay lại tới chất vấn ta vì sao ép ngươi cưới nàng làm trắc phi? Ngươi cũng không nghĩ, thân phận của nàng có thể làm trắc phi sao? Còn không phải vì ngươi kiêu căng ngoan cố cưới nàng làm trắc phi, hoàng thượng không có cách với ngươi mắt nhắm mắt mở cho nàng vị trí trắc phi”

Nam Bình Quận Vương quanh co lúc lâu mới nói “Ta giận ngươi không để ý đến ta, mới cố ý cưới nàng làm trắc phi, ngày đó nếu ngươi nói chữ không ta sẽ không cưới nàng. Ta còn nhớ cố ý ngày đó ta dẫn nàng đến trước mặt ngươi để cho ngươi tức giận để cho ngươi nói không được, nhưng ngươi chỉ mỉm cười ngươi có biết lúc ấy ta thất vọng cỡ nào không, ta thậm chí hoài nghi ta chẳng có phân lượng nào trong lòng ngươi”

Vương phi cười lạnh nói “Chẳng lẽ ta không phải như thế? Ngày trước còn thề non hẹn biển cùng ta, nhưng mấy năm qua quay đầu liền ngọt ngào cùng người khác, sau lại lần lượt nữ nhân vào phủ như vậy khắp thiên hạ đều biết hoa danh của Nam Bình Quận Vương ngươi”

Nam Bình Quận Vương chán chường tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại chậm rãi nói “Bắt đầu là giận ngươi sau liền chết lặng, nhận từng cái vào nhưng không cái nào có cảm giác như ban đầu với ngươi. Lúc Hứa thị vào là thiên chân hồn nhiên giống như lúc ngươi mới gả cho ta, ta liều mạng xem nàng như ngươi, nhưng rốt cuộc là nàng không phải ngươi, dần dần nàng tục tằng lại càng không coi ngươi ra gì. Ngươi cho rằng ta đưa nàng đi là thật thích bà con xa biểu muội của ngươi? Thật ra thì bởi vì lúc nàng nguyền rủa ngươi ta nghe thấy mà thôi”

Vương phi hừ lạnh một tiếng “Nếu nói như vậy trong lòng ngươi chỉ có một mình ta, còn những thứ kia vì giận ta không coi trọng ngươi nên mới nhận vào phủ hay sao?” Nam Bình Quận Vương chậm rãi gật đầu. Vương phi hung hăng vỗ bàn ngọc quát lên “Năm đó ta sinh non ngươi ở đâu? Ngươi có vào liếc ta một cái hay sao? Suốt một tháng cũng không thấy bóng dáng của ngươi, ngươi còn cùng nữ nhân khác lêu lổng. Ngươi sủng ái con trai Hứa thị ngay cả Sĩ Hành con trai trưởng cũng ở thứ yếu, đường đường con trai trưởng ở trong mắt ngươi không bằng thứ xuất”

Nam Bình Quận Vương vùi mặt vào lòng bàn tay nhẹ giọng nói “Lúc đấy ta vẫn ở thư phòng, ta muốn gặp ngươi nhưng không dám, ta thấy ngươi thì sẽ đau lòng sẽ tức giận. Mà con Hứa thị ta vừa nghỉ ngơi trong phòng nàng có người nói là ngươi sinh non. Sau Hứa thị truyền đến tin vui ta mới nhớ là hôm đó Hứa thị mang thai. Ta cảm thấy ngày Hứa thị mang thai là đứa bé ngươi bị hư, vì vậy ta tăng gấp đôi cưng chiều hắn cũng bởi vì ý niệm bồi thường. Nhưng sau ta phát hiện ngươi chán ghét đứa bé này ta mới tỉnh táo lại, vô luận thế nào hắn cũng không thể là đứa bé đã mất kia của ta. Vì vậy ta giao hắn cho biểu muội của ngươi nuôi lại sai người hạ độc”

Vương phi nghe vậy kinh hãi “Đứa bé kia chết non là do ngươi”

Nam Bình Quận Vương gật đầu nói “Đứa bé kia vô cùng kiêu căng, bị cưng không còn dáng vẻ gì nữa ngày sau nhất định gây phiền toái cho Sĩ Hành. Huống chi nhìn thấy hắn ngươi lại nghĩ đến đứa bé bỏ lỡ mà không vui. Ta khi đó muốn vãn hồi với ngươi nhưng không biết làm sao, ta sợ ngươi hận ta”

Vương phi cười lạnh nói “Ngươi cho rằng bây giờ ta không hận ngươi sao? Ngươi đã không làm cho ta vui vẻ được ban đầu còn hứa như vậy làm gì?”

“Ta cho là trong lòng ngươi căn bản không có ta, cho đến hôm nay nghe ngươi đánh đàn ta mới biết ta sai rồi, thật ra ngươi một mực chờ ta quay đầu lại” Giữa kẻ tay đang bụm mặt của Nam Bình Quận Vương chảy ra hai hàng nước mắt, nhỏ giọt trên mặt đất. Vương phi ngây ngẩn cả người, lúc lâu Nam Bình Quận Vương ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói “Tuyết Phỉ, thật xin lỗi ngươi”

Tuyết phỉ là nhủ danh của vương phi.

sssssssssssssssssssssssssssssssss

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.