Hi Chị Alice!

Chương 38: Thành Công Hay Thất Bại




Edit: Tịnh Hảo

Học sinh đã học một học kỳ rất căng thẳng, vì để giảm bớt căng thẳng, cho mọi người ăn một cái tết vui vẻ, đề thi cuối kỳ ra rất đơn giản.

Thi xong lại học bổ túc hai tuần, đến hai mươi bảy tháng chạp hôm nay mới được nghỉ.

Trong hẻm Kiều Hoa đã giăng đèn trang trí, giống như những năm trước. Nhưng hai năm nay bắt đầu cấm pháo, tết đã phai nhạt hơn so với trước đây.

Ngô Ứng Dung đã sớm làm xong một bàn đầy đồ ăn, ba người vừa trở về liền trực tiếp ăn cơm. Tưởng Tây Trì phụ giúp vào phòng bếp lấy bát đũa, Ngô Ứng Dung thẳng lưng nhìn Tưởng Tây Trì, cười nói, “Lại cao thêm rồi, bây giờ cao bao nhiêu?”

“1m82 ạ.”

Lấy canh vịt củ từ hầm trên nồi đất trên bếp lò than lửa đang cháy rừng rực. 

“Còn sợ cháu học lớp 12 căng thẳng, ăn không ngon.”

“Dì Đinh nấu cơm ngon lắm ạ.”

Ngô Ứng Dung rửa sạch bát đũa đưa vào trong tay anh, cười nói: “Bà thấy cháu bị hai người ấy mua chuộc rồi.”

Tưởng Tây Trì nở nụ cười.

Chuyện của anh và Phương Huỳnh, sau này Ngô Ứng Dung và Nguyễn Học Văn biết cũng không phản đối một câu, còn hay trêu đùa bọn họ, nói chuyện Tưởng Tây Trì giúp đỡ năm đó, chính là cứu “con dâu nuôi từ bé” của mình trở về.

Trong phòng khách, “con dâu nuôi từ bé” đang ngồi trên mặt đất, đang nghiên cứu con chim có bộ lông màu tro bị nhốt ở trong lồng cùng với Nguyễn Học Văn.

Nguyễn Học Văn: “Con chim này không thích ăn sâu, thích ăn thịt kho tàu, cháu nói xem có kỳ lạ hay không chứ?”

Ngón tay Phương Huỳnh duỗi vào trong lồng sắt, muốn sờ cái đầu trơn bóng của nó, nó lập tức nghiêng đầu, mỏ cứng liền muốn nhổ tới.

Phương Huỳnh lập tức rút tay, “Ôi chao, thật hung dữ.”

Ngô Ứng Dung bưng đồ ăn ra, nhìn một già một trẻ vây quanh lồng chim: “Hai ông cháu mau rửa tay ăn cơm đi, đã bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như đứa trẻ.”

Nguyễn Học Văn nhỏ giọng nói: “Bà ngoại Ngô của cháu thật không thú vị.”

Phương Huỳnh cũng nhỏ giọng nói: “Tính trẻ con của ông vẫn chưa phai mất.”

“...” Tưởng Tây Trì nghe thấy được toàn bộ.

Ăn cơm trưa xong, Phương Huỳnh đi theo Đinh Vũ Liên về nhà quét dọn phòng.

Mùng một năm kia, sau khi Phương Chí Cường bị bẽ mặt trước hàng xóm, cũng rất ít khi về nhà, sau đó ông ta ở ngoài tìm phụ nữ, khi đó lại theo ông chủ đến công trường ở phương Bắc, mấy năm nay cũng không nghe thấy tin tức gì, cũng không trở về hẻm Kiều Hoa nữa.

Phương Huỳnh xem ông ta như đã mất, mừng rỡ nhẹ nhõm.

Căn nhà ở hẻm Kiều Hoa, bây giờ cô và Đinh Vũ Liên không ở, nhưng Đinh Vũ Liên vẫn luôn phải trở về quét dọn một lần, tốt xấu gì cũng là nhà.

Ngày hôm sau, Phương Huỳnh kéo Tưởng Tây Trì đến quán rượu thăm hỏi La Tiêu.

Mấy năm nay xung quanh đã phát triển thành một con phố toàn quán rượu, buôn bán không tốt lắm, nhưng La Tiêu lại cố chấp, cảm thấy quán rượu phải có dáng vẻ như trong phim HongKong. Mấy năm nay tất cả mọi người đều trang hoàng, các phương diện phục vụ cũng phí rất nhiều tâm tư để cho sáng tạo, chỉ riêng anh giậm chân tại chỗ, khách hàng rời đi từng người một.

Tay nghề đánh một gậy hết sạch bàn của Phương Huỳnh mấy năm không luyện, cũng hạ xuống, mở một ván cùng với La Tiêu, lại không hề có lực hoàn thủ.

Mọi người ngồi xuống sofa đã rách nát không chịu nổi ở tầng hai uống rượu tán gẫu, La Tiêu hỏi dự định của bọn họ sau này.

“A Trì được cử đi thi tuyển thẳng, ba tháng có kết quả, nhưng chắc chắn có thể được.” Phương Huỳnh có chút tự hào.

“Còn em?”

Phương Huỳnh nhìn Tưởng Tây Trì ngồi ở bên cạnh, “Em đi đại học C.”

“Tụi em là hai tên nhóc có tiền đồ.” La Trì nhấp một ngụm rượu, vô cùng xúc động cảm thán một câu như mấy ông lão.

“Anh định làm gì đây? Quán rượu lỗ vốn thành như vậy rồi.”

La Tiêu cười một cái nói: “Thụ chuyển tử, nhân chuyển sinh, năm sau anh bán quán rượu này ra ngoài, làm cái khác.”

“Chị La nói thế nào?”

La Tiêu không mở miệng, hít một hơi thuốc lá.

Phương Huỳnh nhìn có chút không thích hợp, “Anh cãi nhau với chị La à?”

Trên mặt La Tiêu hiện ra chút vẻ mật mỏi, “Vấn đề cũ, cô ấy lại đem ra lãi nhãi nữa.”

Chị La không có khả năng sinh đẻ.

Năm đó La Tiêu cực khổ theo đuổi chị ấy ba năm, nghỉ phép của bộ đội không nhiều, còn xa nhau không ở cùng một chỗ. Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, La Tiêu nhất định sẽ giành thời gian còn lại đi tìm chị La.

Sau này chiến hữu của La Tiêu nhận nhiệm vụ hy sinh, La Tiêu không cầm súng được nữa, liền xin xuất ngũ. Cảm thấy không xứng với chị La, cũng không quấn theo chị ấy nữa, nhưng lúc này chị La chủ động tìm tới cửa. Không qua bao lâu, hai người kết hôn, nhưng hai năm chị La cũng không có mang thai.

La Tiêu cũng không vì chuyện này mà ly hôn với chị La, ngược lại còn an ủi chị ấy. Không phải không biết tiếc nuối, nhưng cô gái mà anh thành tâm thành ý theo đuổi, thật lòng muốn cưới về, bởi vì chuyện này mà vứt bỏ vợ cả, thì thành dạng gì đây? Trong nhà thường hay thúc giục, nhưng La Tiêu đều gánh dùm lý do là mình không thể sinh.

Trong lòng chị La hơi ngượng, cũng từng đề cập ý kiến nhận con nuôi, nhưng vẫn chưa hành động. Tính tình hai người đều cứng rắn, thường có lúc mâu thuẫn cãi nhau, mỗi lúc như thế này, chị La đều sẽ cảm thấy, nếu như có đứa nhỏ hòa hoãn, quan hệ của hai người chắc chắn sẽ dịu đi một chút. Lời nói lúc nóng giận đã nói ra, cuối cùng chị La bảo anh đi tìm phụ nữ khác.

Việc này cũng thường có, nhưng là người đã qua trung niên, ầm ỹ một lần đến xé thịt xé gan, nhưng La Tiêu cũng không biết bày tỏ sự chung thủy ra sao, mới có thể để cho chị La tin tưởng, tiếc nuối thì tiếc nuối, nhưng có đứa con hay không, thật sự không đến mức ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Anh đã bình thường trở lại, chỉ có chị La tự mình áy náy, còn thường xuyên gây chuyện.

Phương Huỳnh cười nói: “Ai bảo anh mở quán rượu, nhiều gái đẹp lui tới như vậy, chị La có thể có cảm giác an toàn sao?”

La Tiêu tắt điếu thuốc, “Vậy nghe em, bán quán rượu anh mở tiệm net, tất cả đều là đại lão gia, được rồi chứ!”

Phương Huỳnh cười ha ha.

Trước khi đi, La Tiêu thừa dịp Tưởng Tây Trì đi toilet, kéo Phương Huỳnh đến một bên, “Học phí đi đại học, đủ không?”

Ba năm nay, học phí ở trường trung học ngoại ngữ Mặc Thành, tất cả đều nhờ La Tiêu giúp đỡ. Đinh Vũ Liên ngoài việc chăm sóc hai đứa nhỏ ra, buổi sáng và buổi chiều đều sẽ làm chút công việc part-time gần đó, nhưng tiền đều lấy ra để Phương huỳnh và bà chi tiêu hằng ngày, cũng tiết kiệm không được bao nhiêu.

Đinh Vũ Liên mượn tiền của La Tiêu, từng khoảng đều nhớ rõ, nói chờ Phương Huỳnh đi đại học, mình sẽ đi tìm một công việc lương cao, sau này sẽ từ từ trả lại.

Bây giờ quán rượu buôn bán ảm đạm, sao Phương Huỳnh không biết xấu hổ lại lấy tiền của La Tiêu chứ, “Đủ, học phí ở đại học không tốn nhiều tiền lắm, hơn nữa còn có thể xin vay của trường. Anh còn có tâm tư lo chuyện của em, quán rượu này của anh sắp đóng cửa rồi.”

La Tiêu bảo cô cút xéo.

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đi khỏi, thừa dịp thời tiết tốt, cùng nhau trở về hẻm Kiêu Hoa.

Vừa đến đầu cầu, một bác gái đã chặn đầu. Bác gái nhìn Phương Huỳnh, gấp gáp nói: “Còn nhàn nhã tản bộ nữa! Cha cháu đã trở về rồi kìa, e là muốn đánh nhau…”

Trong lòng Phương Huỳnh rùng mình, nghẹn ngào nói: “Phương Chí Cường?!”

Chân cô đã phản ứng nhanh trước một bước, chạy về phía hẻm đông.

Tưởng Tây Trì nhanh chóng đuổi kịp.

Phương Huỳnh thở hổn hển ngừng ở cửa nhà, mạnh mẽ đẩy cửa gỗ lụp xụp khép hờ ra.

Bên trong Đinh Vũ Liên sợ tới mức lui vào trong góc, Phương Chí Cường đang chỉ vào bà chửi ầm lên.

“Phương Chí Cường! Ông mắng lại một câu thử xem!”

Lúc này Phương Chí Cường mới để ý tới Phương Huỳnh đã trở lại, còn có Tưởng Tây Trì cao 1m82 theo vào.

Vẻ kiêu ngạo của ông ta giảm đi một nửa, nhưng trong miệng vẫn hùng hổ, “Nhà này của ông đây, ông đây còn chưa có chết đâu! Dám không cho tao vào cửa à!”

Bốn năm rưỡi không gặp, dáng vẻ của Phương Chí Cường càng ngày càng thô tục, trên người mặc áo bông không biết dính vết bẩn gì, trên mặt nhợt nhạt có hai bọng mắt cực to. Tóc thì không biết mấy ngày chưa gội, từng sợi từng sợi tỏa ra mùi tanh rình.

Phương Huỳnh tức giận đến cả người phát run, bản năng muốn chiến đấu với người này đã sớm khắc sâu vào trong lòng nay lại quay về, “Mau cút!”

“Đây là nhà của tao, mày dựa vào gì mà bảo tao cút!”

Vừa dứt lời, Tưởng Tây Trì nhất thời tiến lên một bước che chở cho Phương Huỳnh ở phía sau.

Phương Chí Cường bắt nạt kẻ yếu, nhìn Tưởng Tây Trì thân hình cao lớn, đứng ở chỗ đó, mơ hồ tỏa ra một khí chất không thể chọc vào, mấy năm nay ông bị rượu chè vét sạch thể xác, chỉ sợ bây giờ không không phải là đối thủ.

Phun một ngụm, hùng hổ đi mất.

Phương Huỳnh nhanh chóng ôm vai Đinh Vũ Liên, “Mẹ, không có việc gì...”

Đinh Vũ Liên bị mấy trận đánh tàn nhẫn những năm trước luyện ra phản ứng có điều kiện, Phương Chí Cường nói một tiếng, bà liền sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Phương Huỳnh trấn an nửa ngày, bà mới khôi phục lại.

Tưởng Tây Trì sợ Phương Chí Cường trở về gây chuyện, bất cứ thế nào cũng không để hai mẹ con tiếp tục ở chỗ này.

Đến hẻm tây, Ngô Ứng Dung nghe chuyện này xong vô cùng tức giận, liền bảo Đinh Vũ Liên vừa đúng dịp Phương Chí Cường lộ diện, ly hôn với ông ta. Hủy bỏ quan hệ vợ chồng, sau này ông ta muốn làm bừa nữa, cũng không thuận tiện như bây giờ.

Chuyện này được Phương Huỳnh làm trong một ngày, chuẩn bị đến cục dân chính làm, ép cũng phải ép Phương Chí Cường đi theo Đinh Vũ Liên ly hôn.

Chuyện Phương Chí Cường trở về, rất ảnh hưởng đến tâm tình của Phương Huỳnh. Nhưng cô lo lắng cho cảm xúc của Đinh Vũ Liên, không dám biểu hiện ra ngoài quá mức.

Giao thừa cùng với Tưởng Tây Trì, đã thành thói quen mấy năm nay.

Mấy người lớn đều không thức khuya được, 11 giờ liền phát tiền lì xì, bảo Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì cuộn tròn ở trên ghế sofa chơi trò chơi đi ngủ sớm.

Phương Huỳnh đang chơi một trận khó qua, sao buồn ngủ được, thuận miệng nói “dạ dạ dạ”, liền điều khiển tay cầm chém nhân vật của Tưởng Tây Trì.

Nhìn máu của nhân vật trên màn hình đã mất hơn phân nửa, Phương Huỳnh cười ha ha.

Tưởng Tây Trì: “...”

Có chút buồn bực.

Anh và Lương Yến Thu đấu đơn, kết quả 10 trận thì thắng hết 9 trận, nhưng cho dù chơi cái gì, từ nhỏ đến lớn, gỡ mìn đến PK võng du, rất ít khi có thể thắng được Phương Huỳnh.

Phương Huỳnh thừa thắng xông lên, vài cái đã chém chết nhân vật của Tưởng Tây Trì, nhìn trên màn hình chữ “WIN” nhảy ra bên nhân vật của mình, nhíu mày hỏi, “Phục không?”

Tưởng Tây Trì ném tay cầm, cầm lấy cổ tay cô, trực tiếp đè cô xuống sofa.

Chân Phương Huỳnh xoạt ra hai bên, cũng yên tĩnh, đưa tay ôm lấy bả vai anh, đáp trả nụ hôn của anh.

“... Khụ.”

Hai người sợ tới mức mất hồn mất vía, tách ra rất nhanh, ngồi nghiêm chỉnh.

Ở cầu thang, Ngô Ứng Dung đang cầm một cái bình giữ nhiệt, “… Đánh nhau à?”

“... Dạ.”

“Lớn rồi, đừng đánh nhau, giải quyết văn mình.”

Ngô Ứng Dung thong thả đi vào phòng bếp, thêm nước ấm cho đầy bình giữ nhiệt, lại từ từ lên lầu. Đi hai bước, quay đầu nhìn, hai người giống như học sinh tiểu học, tay đặt trên đầu gối, lưng rất thẳng tắp.

“Đêm hôm khuya khoắt, ngồi trên ghế sofa phạt ngồi sao? Mau đi ngủ đi!”

Hai người cùng lên tiếng: “... Dạ.”

Đợi bóng dáng của bà ngoại Ngô biến mất ở trên bậc thang, Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngay cả cổ cũng đỏ ửng.

Phương Huỳnh đánh anh một cái, “Đều tại cậu.”

Tưởng Tây Trì không nhịn được cười một tiếng.

“Buồn ngủ không, mau đi rửa mặt đi.”

Phương Huỳnh lắc đầu, “Chơi thêm một lát.” Nói xong lại nhặt tay cầm lên.

Tưởng Tây Trì thua cũng không cáu kỉnh, đè vào tay cô, “Hôm nay không chơi nữa.”

“Vậy cậu nhận thua.”

Tưởng Tây Trì bất đắc dĩ, “Được được được, tớ nhận thua.”

Phương Huỳnh đắc thắng, vui vẻ, “Có phải thua thì phải chịu bị phạt không?”

“Cậu nói đi.”

“Vậy tớ hỏi cậu một câu, cậu phải nói thật.”

“Cậu hỏi đi.”

Cái này, Phương Huỳnh hơi ngại ngùng, liếc anh một cái, lại tựa như khó có thể mở miệng.

Do dự sau một lúc lâu, cuối cùng đứng lên định đi toilet, “... Hay là bỏ đi.”

Lòng hiếu kỳ của Tưởng Tây Trì hoàn toàn bị gợi lên, túm lấy tay cô kéo trở về, “Hỏi đi.”

“Thật sự muốn hỏi?”

“Hỏi.”

Phương Huỳnh tựa như không dám nhìn anh, đưa tay ôm lấy anh, mặt giấu ở trên vai anh.

Hơi thổ cô ấm áp, thoảng qua làn da nơi cần cổ nên hơi ngứa.

Qua hồi lâu, liền nghe giọng nói thấp đến không thể nghe thấy của Phương Huỳnh: “... Mỗi lần cậu hôn tớ, có phải đều... cứng rắn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.