Hi Chị Alice!

Chương 37: Tình Cảm Nào Có Thể Đợi 3




Edit: susublue

"Bác Dung Li." Cúi đầu chào một cái, mấy ngón tay Chu Phinh Đình lại siết chặt lại.

"Đứa bé ngoan, tiểu Uyển muốn con tới đây chơi với nó, bác không quấy rầy hai đứa nữa." Kinh ngạc nhìn Dung Li đi lên lầu hai, Chu Phinh Đình không ngờ hôm nay bà ta lại không làm khó mình.

Lúc đi qua người Lâm Uyển, mắt bà nhìn Chu Phinh Đình có thâm ý khác.

" Phinh Đình muốn uống cái gì?" Lâm Uyển cười sáng lạn.

"Gì cũng được." Suy nghĩ lại, cô lại nói thêm một câu, "Có trà nóng thì tốt hơn." Nói xong Chu Phinh Đình liền hối hận, nhìn Lâm Uyển cười trêu ghẹo, cô liền lập tức đỏ mặt. Bộ dụng cụ pha trà được bày ra theo thứ tự, Lâm Uyển bỏ lá trà vào trong ấm trà có sẵn nước ấm, lập tức có một mùi hương nồng đậm bay đầy không khí.

"Bích Loa Xuân." Chu Phinh Đình ngửi thấy mùi trà trong không khí, trong mắt có chút mềm mại.

"Tớ không giống A Lạc, không biết về trà nghệ, trà còn nóng cậu mau uống đi." Bưng một ly trà lên đưa cho Chu Phinh Đình, Lâm Uyển phát hiện cô càng lúc càng ngượng ngùng không khỏi buồn cười.” Sợ là cậu đã đặt cả trái tim trên người A Lạc rồi!"

"Tớ.." Ngẩng đầu cảm nhận được độ ấm của trà trong tay, cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thở dài.

Hương trà lượn lờ, cô lại nhớ tới lần đầu tiên gặp anh là lúc mười sáu tuổi, người thanh niên lớn hơn mình một tuổi như ngọc lạnh được điêu khắc tỉ mỉ vậy, cực kỳ tinh xảo.

Trong yến hội náo nhiệt, anh lại ngồi im lặng, yên tĩnh nhưng lạnh lùng, xa cách như vậy, trong mắt như không có bất kỳ kẻ nào, nhưng chỉ có người con trai như vậy mới được cô yêu đến tận tim. Cô bắt đầu xuất hiện thường xuyên ở nhà họ Dung, cô luôn đỏ mặt vụng trộm đánh giá từng cử chỉ hành động của anh.

Tựa như một thiếu nữ trải qua mối tình đầu vậy, cô cự tuyệt tất cả những thanh niên muốn tới gần để lấy lòng cô, chỉ thích người yên tĩnh như anh. Từ từ, cô phát hiện anh không giống những người khác, thích trà, thích cờ vây, ngẫu nhiên luyện tập thư pháp làm cho cô kinh diễm, cô yên lặng nhìn anh luôn lạnh lùng một thân một mình, không dám tới gần, cũng sợ tới gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Cô vẫn nghĩ đến anh sẽ vĩnh viễn chỉ có một mình, bởi vì ở trong lòng cô không có ai xứng với anh, cô cũng chưa bao giờ xa yêu cầu anh liếc nhìn cô một cái, diễn[dan2,,lle3quys";dôn nhưng không ngờ tất cả đều bị một đứa con gái phá vỡ. Cô phát hiện thì ra anh cũng có thể cười ôn nhu và sủng nịch như vậy, cô nhìn anh và cô gái kia ở cùng một chỗ càng lúc càng thân thiết, lòng của cô giống như bị xé nát, đau một ngày một đêm, cô hâm mộ thậm chí là ghen tị, có đôi khi cô còn muốn hỏi anh: Rốt cuộc cô có chỗ nào kém cô ta? Nhưng chung quy vẫn không hỏi ra miệng được.

" Phinh Đình?"

" Phinh Đình?"

"Hả?...Ừ."

Lâm Uyển nhìn cô thất thần hơn nữa ngày, hỏi: "Đáng giá sao?"

"Không có gì mà đáng giá hay không, chỉ là có nguyện ý hay không thôi."

"Không ghen tị sao?" Sửng sốt một chút, Chu Phinh Đình mới hiểu được Lâm Uyển nói cái gì, lập tức bĩu môi, "Ghen tị có ích lợi gì?"

"Vậy cậu cam tâm như vậy?"

"Không cam lòng?" Cười khẽ hai tiếng, cô tự giễu: "Có ích lợi gì?"

Mắt Lâm Uyển thâm sâu, xoa dịu không khí bi thương, "Lát nữa chúng ta lái xe ra ngoài đi dạo, không nghĩ đến những chuyện không vui này nữa."

"Được, được." Thu lại mớ suy nghĩ phức tạp của mình, khó có khi Chu Phinh Đình cười thoải mái như vậy.

" Phinh Đình, tớ đi thay quần áo, cậu ra cửa xem giúp tớ coi có bưu thiếp của bạn bè gì không?" Lâm Uyển vừa đi lên cầu thang, vừa nói: "Chìa khóa ở trên bàn."

"Được, cậu đi thay quần áo đi, tớ đi xem cho."

Nhìn bóng lưng Chu Phinh Đình dần dần biến mất, Lâm Uyển đứng lại, "Con có thấy được phản ứng gì không?" Không biết từ khi nào mà Dung Li đã đi đến cầu thang, "Dù là phản ứng gì thì những ngày tốt ở nhà họ Dung của con nhóc kia cũng sắp kết thúc rồi."

Ngày hôm qua vừa có mưa, thùng thư trước cửa nhà họ Lâm cũng đầy nước, lấy chìa khóa mở thùng thư ra, Chu Phinh Đình không thấy bưu thiếp nào cả, nhưng lại thấy bên trong có một túi tư liệu được bao lại bằng giấy. Không hề nghĩ nhiều, cô vươn tay lấy ra, ai ngờ lại trượt tay, túi tư liệu rơi xuống đất, đồ bên trong rơi đầy trên đất. Thậm chí còn bị nước làm ướt bị dơ một góc, thở dài một tiếng, Chu Phinh Đình cúi người nhặt lên, vất vả lắm mới nhặt được hết những tờ giấy rơi đầy đất lên, muốn lau vết nước bẩn bên trên đi. Lấy khăn tay ra lau tờ giấy, đột nhiên, động tác của cô dừng lại một chút...

Cầm lấy mấy trang giấy kia, Chu Phinh Đình càng xem càng cảm thấy khiếp sợ, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt... Cô gái đó lại là...

Điều chỉnh lại suy nghĩ, hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý tưởng duy nhất đó là nhất định phải cho Dung Lạc biết được điều này, cô không thể để anh bị lừa. Cô vẫn hiểu là chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, tuy rằng Dung Lạc chưa từng liếc mắt nhìn cô một cái, cô cũng không thể anh lấy một cô gái như vậy.

Ngón tay vẫn hơi run run, lấy di động ra bấm số của Lâm Uyển, cô cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình cho bình tĩnh lại, "A Uyển, tớ thấy không được thoải mái, nên về nhà trước rồi."

"Thân thể không thoải mái?" Lâm Uyển đứng ở ban công phòng ngủ nhìn người nói chuyện với mình đang đứng ở cửa lớn, lại giả bộ lo lắng, "Vậy có cần đến bác sĩ không?"

"Không sao đâu, tớ về nghỉ ngơi một chút sẽ tốt lên thôi."

"Vậy cậu lái xe cẩn thận, lần sau đi dạo cũng được."

“ Được, nhất định rồi."

Tắt điện thoại di động, nhìn chiếc xe thể thao chạy về hướng nhà họ Dung, mắt Lâm Uyển rất u ám.

Nhà họ Dung, trên sô pha trong phòng khách.

Dung Trạch đi làm, Dung Ngữ đến trường, trong nhà cũng chỉ còn Mộc Yên và Dung Lạc.

Mộc Yên vừa tắm xong, mái tóc dài rối tung, nằm trên sô pha xem tiết mục điều tra phá án, diễn;dann/l3quy1d00n Dung Lạc cầm một quyển sách dựa vào bên cạnh. Ngẫu nhiên hai người thảo luận vài manh mối phá án, sau đó đoán rốt cuộc ai là hung thủ và tội phạm, không khí cực kỳ ấm áp.

Qua vài lần phân tích, Mộc Yên ngẫu nhiên liếc mắt nhìn người phá án trên TV, bĩu môi, "Không cho anh phân tích nữa!"

“ Sao vậy?" Dung Lạc kinh ngạc, khép sách lại, sờ tóc của cô bằng cánh tay không bị thương.

"Mỗi lần anh phân tích đều đoán ra tội phạm rất sớm, vậy tôi còn coi làm gì nữa?" Cảm giác được bàn tay to sờ tóc cô chậm rãi trượt xuống dưới, Mộc Yên giận dỗi cắn một cái lên tay anh.

Dung Lạc ngẩn ra, sau đó lại nhẹ nhàng nở nụ cười, khó có khi thấy được tính trẻ con của cô như vậy, anh cảm thấy tâm trạng rất tốt. Bởi vì anh cười mà Mộc Yên dần đỏ mặt.

"Tôi khát." Cô xấu hổ muốn nói sang chuyện khác.

"Lại đây, bóc cho em mấy trái nho."

Nghiên người liếc nhìn cánh tay phải bị thương của Dung Lạc, cô hoài nghi hỏi anh: “ Anh chắc chứ?"

Kéo mâm đựng trái cây đến bên cạnh, ngón tay thon dài nhặt một quả nho màu tím lên, chậm rãi bóc vỏ, lại lấy hết hột nho ra, mỗi một động tác đều trôi chảy mà tao nhã. Mộc Yên sợ hãi than thầm, thì ra tay trái cũng có thể dùng. Nhìn anh mỉm cười đưa trái nho tới miệng cô, cô cũng không thấy ngượng ngùng, lập tức há miệng. Có chút chua, có chút ngọt, thịt nho nhiều nước, cô giống như mèo con vừa lòng chép miệng. Thấy cô thích, Dung Lạc lại giúp cô lột mấy quả nữa rồi đút cho cô.

Nho đưa tới đôi môi phấn nộn, cô dùng hàm răng trắng như tuyết để cắn, nước trái cây ngọt chảy ra, khiến cho sắc mặt của cô càng mềm mại mê người.

Mắt Dung Lạc âm u, "Ngon không?"

"Tự anh nếm thử không phải sẽ biết sao." Không nhìn vào mắt anh, lực chú ý của cô đều đặt vào TV.

Bỗng nhiên bờ môi nóng lên, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta nhẹ nhàng mút, Mộc Yên ngẩng đầu trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt.

"Hương vị quả thật không tệ." Anh trêu tức nhìn cô, lại cúi đầu xuống tiếp tục hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.