Hi Chị Alice!

Chương 13: Họa Tâm Nan Họa Cốt 3




Nam Bình Quận Vương uống rượu nhiều một chút buổi tối trực tiếp vào phòng Vương phi, Vương phi thấy người hắn khắp nơi là mùi rượu nhịn không được muốn đuổi hắn đi nơi khác. Cũng không biết Vương gia là say thật hay giả say, hắn cởi áo ngoài nằm thẳng lên giường miệng thì thà thì thào không biết là đang nói cái gì. Tết nhất, Vương phi thật đúng là không dám cứng rắn đuổi hắn đi huống gì hôm nay là mùng một theo quy củ Vương gia nên nghỉ ở nhà mình. Vương phi đành phân phó cho người đi lấy nước nóng còn sai người nấu canh giải rượu hầu hạ Vương gia uống, thay quần áo rồi dìu nằm xuống.

Vương phi ở phòng bên ngoài chơi cờ vây một lát xem chừng là Vương gia ngủ say mình mới kêu nha đầu đi vào hầu hạ mình rửa mặt nhẹ chân nhẹ tay lên giường nằm. Vương phi vừa nằm xuống không đợi nhắm mắt lại Vương gia liền lật người ôm nàng vào lòng, vương phi thẹn quá hóa giận đánh tay hắn “Ngươi lừa gạt ta”

Vương gia mở mắt ra chỉ thấy ánh mắt hắn thanh minh làm gì có dáng vẻ của người say rượu. Hắn nghiên đầu nhìn Vương phi vì tức giận mà hai má ửng đỏ, thanh âm mềm nhẹ nói “Tuyết Phỉ, mấy năm nay là ta hồ đồ ta biết sai rồi. Là ta cô phụ một mảnh thâm tình của nàng, ta vi phạm lời thề của chúng ta, ta chỉ cầu xin ngươi cho ta thêm một cơ hội. Chúng ta đã già rồi cũng không còn bao nhiêu năm để giằng co nữa, chúng ta thật tốt sống chung đừng giận dỗi nữa được không?”

Vương phi nghe vậy trong lòng mềm nhũn, lại thấy tóc mai hắn đã có hiển hiện ra màu bạc có chút không đành lòng, nhưng lại nghĩ đến hành vi mấy năm nay của hắn tức giận lại nổi lên. Vương phi lật người đưa lưng về phía vương gia không chịu nói gì. Vương gia thở dài nói nhỏ “Ta không muốn làm khó dễ ngươi, nhưng từ nay về sau ngươi đừng đuổi ta ra ngoài nữa” Nửa ngày Vương phi cũng chẳng nói gì, Vương gia xem như nàng đã ngủ rồi cũng nhắm mắt lại, qua thật lâu mới truyền đến một tiếng thật nhỏ “Được”

Mùng hai là ngày về nhà mẹ đẻ, trong lòng Nguyên Thu vẫn mong nhớ Lý thị, sáng sớm là tỉnh lại, bị Sĩ Hành ôm lại nhắm mắt thêm nửa canh giờ mới dậy. Bọn nha đầu phục vụ rửa mặt ăn một chút đồ. Hai người thay xiêm y ra ngoài đi trước chính phòng thỉnh an Vương gia, Vương phi.

Theo thường lệ, Vương phi dặn dò Nguyên Thu vài câu cẩn thận lời nói việc làm, lại cho thêm hai loại quà tặng, phân phó đi sớm về sớm. Sáng sớm Cố phủ đã cho gã sai vặt ra cửa canh chừng, cho đến giờ Thìn xa xa thấy xe ngựa đi tới có gã sai vặt vội chạy vào báo tin. Lý thị đang ở trong sân nhướng cổ nhìn nghe nói đã tới rồi vội gọi người ra nghênh đón.

Sĩ Hành, Nguyên Thu đến nhị môn lại đổi cỗ kiệu một đường đến chính phòng mới xuống kiệu, Cố Sơn đỡ Lý thị chờ tại cửa viện Nguyên Thu vội đi qua nói “Trời lạnh như vậy đi ra làm gì” Lý thị vỗ vỗ tay Nguyên Thu ý nhị nói “Nhanh đi vào nhà với ta, ngươi đông lạnh rồi” Hai mẫu tử đỡ nhau đi vào, Cố Sơn và Sĩ Hành hành lễ với nhau cười nói đi vào theo. Vào trong nhà, Nguyên Thu đỡ Lý thị ngồi xuống trước lạy lão thái thái lại hành lễ với Lý thị. Lý thị không cho Nguyên Thu hành xong lễ chỉ nói nàng thân thể không tiện cho người đỡ đứng lên.

Sĩ Hành ngồi xuống nói vài câu, uống tách trà mới đi với Cố Sơn đến đằng trước. Nguyên Thu vào trong phòng tham đầu tham não “Tẩu tử đâu?” Lý thị cười “Không có đây đâu, đã dẫn theo Tuyền ca và Nguyên Tịch đi học rồi, để ta cho người gọi bọn họ về” Nói xong kêu Thái Tuyết để cho nàng đi mời đám người Tử Yên.

Tuyền ca dẫn đầu đi vào trong nhà, Nguyên Tịch và Tử Yên nắm tay nhau đi vào theo. Nguyên Thu kéo Tuyền ca đến trước mặt nghẹn ngào nói “Cao lên nhiều, cũng cường tráng ra” Vừa buông tay Tuyền ca lại kéo Nguyên Tịch tới “Nữu Nữu, có nhớ tỉ tỉ không?” Nguyên Tịch tựa đầu vào ngực Nguyên Thu khóc gật đầu.

Tử Yên lau nước mắt cười nói “Qua năm mới, nhanh thu hồi nước mắt, các muội rơi lệ trong lòng mẫu thân lại khó chịu” Nguyên Thu giương mắt thấy Lý thị quả nhiên đang khóc vội xoa dịu nói “Thật ra thì bình thường con ở nhà rất tốt nhưng hôm nay thân thể nặng nề vương phi không yên lòng để con ra ngoài một mình. Hơn nữa trời đang lạnh con cũng không dám mời mẫu thân qua sợ lạ bị cảm lạnh. Chờ mùa xuân thời tiết ấm chút mẫu thân nhớ con thì dẫn theo Nguyên Tịch đến Vương phủ gặp con” Tử Yên cũng phụ họa vài câu Lý thị mới khá hơn một chút.

Hôm nay, tinh thần của Cố lão phu nhân không bằng trước kia, lúc này thấy Nguyên Thu trở về tinh thần lại trở nên tốt hơn rất nhiều, hỏi tình huống trong Vương phủ một chút, Nguyên Thu lại trình lên danh mục quà tặng đem về. Nguyên Thu biết lão thái thái có chút tham tiền nên để tâm một chút, vì vậy quà tặng riêng cho lão thái thái cho người cầm đến trước mặt. Lão thái thái thấy đồ trang sức vừa là trân châu, vừa là san hô còn có lộc nhung nhất thời vui mừng quá đỗi lấy chìa khóa bên hông xuống cho nha đầu thu vào.

Lúc này Tử Yên đã có thai tám tháng hành động có chút không tiện, Nguyên Thu liền hỏi “Đã đặt bà mụ chưa? Tìm được bà vú chưa? Chuẩn bị đồ sinh đã đến đâu rồi?” Lý thị nhất nhất nói cho nàng lại cười nói “Ngươi không cần quan tâm mấy thứ này, dù sao thì trong nhà còn có ta. Bên ngươi thì có phủ nội vụ giúp ngươi chuẩn bị ta cũng không cần quan tâm”

Mấy người đang nói chuyện Trương di nương vén màn đi vào hành lễ với lão thái thái và Lý thị rồi làm lễ ra mắt với Nguyên Thu. Nguyên Thu vội cười nói “Nhanh đỡ di nương đứng lên, thân thể ta nặng nề không tiện đỡ ngươi” Chức Mộng vừa muốn đỡ Trương di nương, Trương di nương đã đứng lên miệng cười nói “Cô nãi nãi thân thể tốt không?” Nguyên Thu gật đầu nói “Phiền di nương nhớ thương, thân thể ta rất tốt. Mà thân thể Nguyên Dung tỉ tỉ ra sao? Có đưa tin về không?” Lý thị nghe vội nói “Nhị tỉ ngươi tháng trước sinh thiên kim, lúc này chắc đã đầy tháng rồi. Đại cô gia mùa xuân năm nay tham gia kì thi nói tháng hai là đến kinh thành. Phụ thân ngươi thấy tin tỉ tỉ ngươi đưa tới lòng cũng có chút nhớ nhung nàng. Ta nghĩ từ lúc hồi kinh đến giờ cũng không gặp tỉ tỉ ngươi liền cùng thương nghị với phụ thân của ngươi chờ đại cô gia vào kinh để cho tỉ tỉ ngươi ở đây. Góc tây bắc trong phủ chúng ta có một gian hơn mười phòng, mặc dù đơn bạc chút nhưng rất thích hợp cho việc học hành. Ta cho người quét dọn để cho phu thê bọn họ ở. Mỗi ngày đại cô gia có thể ở đó học hành hoặc đi theo đại ca ngươi thảo luận, cửa nách nhà nhị tỉ ngươi có thể đi vào trong này chẳng phải rất tiện nghi sao?”

Nguyên Thu nghe cười một tiếng với Trương di nương “Vậy trước ta chúc mừng di nương” Trương di nương xoa xoa tay cười nói “Phu nhân thiện tâm, ở xa như vậy còn băn khoăn nhị cô nương, ta cũng được thơm lây, đời này có thể thấy được nhị cô nương rồi” Lý thị thấy lời nói của nàng không mạch lạc liền sai phái chuyện cho nàng đi làm. Nhìn thấy nàng đi ra cửa mới quay đầu nói với Nguyên Thu “Từ lúc ngươi xuất giá lòng ta mỗi ngày đều nhớ ngươi. Dầu gì chúng ta đều ở kinh thành một tháng có thể gặp một lần. Nhưng di nương ngươi lại không giống như vậy nàng và Nguyên Dung đã vài năm không gặp. Ngươi nói xem, nàng ngày ngày ngồi trong viện chẳng phải là đều nhớ đến nhị cô nương? Ta nghĩ vậy mà lòng thấy không đành. Hơn nữa phụ thân ngươi cũng nhắc đến Nguyên Dung vài lần, ta liền muốn để nàng đến kinh thành vài năm”

Nguyên Thu nói “Chỉ có thể hi vọng tính khí bướng bỉnh của nhị tỉ đã khá hơn một chút, không uổng công mẫu thân vì nàng suy nghĩ nhiều như vậy”

Không bao lâu lão thái thái đã cảm thấy tinh thần mệt mỏi, cho Lý thị dẫn theo mọi người vào phòng nàng nói chuyện. Lý thị để Tuyền ca ra đằng trước tìm ca ca hắn, rồi dẫn theo Nguyên Thu, Tử Yên, Nguyên Tịch vào phòng mình. Tử Yên và Nguyên Thu thấy lưng đau từ sớm, Lý thị cho hai người nằm trên giường kiêu hai tiểu nha đầu bóp chân cho hai nàng mình thì ôm lấy Nguyên Tịch ngồi xuống.

Nguyên Thu hỏi Nguyên Tịch về chuyện học hành, Lý thị ở một bên cười nói “Đừng thấy lúc nhỏ Nguyên Tịch như tiểu bá vương, mỗi ngày chui chỗ này chạy chỗ kia, hiện tại chững chạc rất nhiều, cũng đã bắt đầu học châm tuyến. Từ lúc ngươi gả đi, nàng khóc hai lần về sau càng hiểu chuyện”

Nguyên Thu cười nói “Xem ra, cái này thật là hiếm thấy. Mấy năm nay học thật tốt quy củ mặc dù nữ tử chúng ta không thi trạng nguyên nhưng cũng không thể không biết chữ. Chờ qua mười tuổi mẫu thân để cho nàng quản lí chuyện nhà cũng để cho nàng biết làm đương gia cũng không dễ”

Lý thị nghe ôm Nguyên Tịch nói “Lại nói, để nàng mười tuổi học quản gia ta cũng đau lòng. Cũng không biết lúc trước sao ngươi lại có khả năng như vậy, bảy tám tuổi đã có thể xử lí mọi chuyện ngay ngắn rõ ràng. Cũng là lúc đó bên cạnh ta không có người, lại có thiếp thất nhìn chằm chằm, một thứ nữ không an phận. Hơn nữa trong bụng ta lại có Tuyền ca và Nữu Nữu, mới mệt nhọc ngươi nhỏ như vậy đã phải quan tâm nhiều chuyện”

Nguyên Thu nhớ mấy chuyện lúc nhỏ nhịn không được mỉm cười “Thì cũng nhìn thấy hồ lô rồi vẽ ra cái gáo thôi, thật ra thì cũng có nhiều chuyện không ổn thỏa” Mấy người hàn huyên đến giờ cơm trưa, Tôn thị phái người tới mời đi ăn cơm. Sai khi ăn xong Sĩ Hành sợ Nguyên Thu buồn ngủ, dẫn Nguyên Thu về phủ sớm.

Tháng giêng, các phủ tiệc tùng không ngừng, Nguyên Thu chỉ trốn trong phòng dưỡng thai, bên ngoài thì có phụ tử Vương gia xã giao, bên trong thì có Vương phi quan tâm. Loáng một cái đã qua tháng giêng, Thái phi lấy lí do thân thể Nam Bình Quận Vương phi không tốt bản thân muốn chăn sóc Nguyên Thu quay về Quận Vương phủ. Bích Đình đang tính toán xin Vương phi cho Như Uyển muội muội Liêm Vương thế tử phi Khương thị tới làm thơ văn nhưng không ngờ bị thái phi một ngụm cự tuyệt “Mới qua tết vài ngày cũng cần phải nghỉ ngơi. Hơn nữa thân thể tẩu tử ngươi càng ngày càng nặng nề không được ầm ĩ nàng. Thế tử ca ca ngươi phải bồi tẩu tử ngươi, một ngày thì đến nửa ngày ở nhà, vậy làm sao lại đi mời cô nương người ta đến được? Ta thấy thơ văn cái gì mấy tỉ muội các ngươi tự mình làm là được rồi. Nếu các ngươi ở nhà buồn bực thì đi qua đại bá mẫu các ngươi bên kia chơi đùa với các tỉ muội cũng được”

Bích Đình nghe vậy cười làm lành nói “Nguyên là năm trước đã định ra rồi nhưng thân thể vương phi không khỏe nên mới trì hoãn” Thái phi nói “Ngươi muốn chơi cũng phải nghĩ đến người khác. Khương cô nương năm nay cũng đã cập kê rồi không biết chừng trong nhà nàng bận rộn như thế nào. Nếu ngươi phái người đi mời người ta đương nhiên không thể chối từ. Nhưng đến đây lại làm trễ nãi chuyện trong nhà của nàng. Ta xem, chuyện này thôi đi”

Bích Đình nghe nói đành thôi viết một lá thư cho Khương Như Uyển, uyển chuyển bày tỏ chuyện không thể thực hiện lời hứa. Lúc Khương thị về nhà đã nói ý tứ của thái phi với Như Uyển. Như Uyển vốn là chưa thấy Sĩ Hành đối với hắn cũng vô ý là Khương thị xúi giục nàng, luôn ở bên tai nàng nói Sĩ Hành tốt như thế nào Như Uyển nghe lâu ngày cũng có chút động lòng hơn nữa thấy tỉ tỉ khí phái phô trương trong lòng cũng có chút hâm mộ. Dần dần nàng thật tâm tính kế lấy lòng thái phi, Vương phi và Nguyên Thu đến gần với các cô nương Nam Bình Quận Vương phủ tạo cơ hội tốt cho mình. Lúc Như Uyển cả lòng đều là tự tin Khương thị lại dội cho nàng một bát nước lạnh tiếp đó lại nhận được tin của Bích Đình mặt đỏ lên đến Liêm Vương phủ khóc với Khương thị “Ngày đó tỉ dụ dỗ muội, hôm nay muội đã hãm vào tỉ lại không giúp muội” Khương thị gấp đến loạn lòng nói “Ngươi còn không biết ta giúp ngươi thế nào. Chính miệng thái phi nói chuyện này, ngay cả vương phi nhà chúng ta cũng không thể cãi. Ta là một thế tử phi làm sao dám chọc giận thái phi. Muội muội tốt, ngày sau ta sẽ giúp ngươi chọn một vị hôn phu thật tốt được không?”

Như Uyển hai má vương lệ nói “Ngày đó tỉ thề son sắc bảo đảm, hôm nay thì sao? Muội không thể tin được tỉ. Còn nữa, chuyện đến lúc này đã quyết định rồi, để xem tỉ giúp thanh danh muội muội ra sao?”

Khương thị thở dài nói “Chẳng lẽ ta không muốn cho ngươi gả đi? Nhưng hiện tại quả thật là không có cách nào. Bình thường thế tử phi đến phủ chúng ta là do có thái phi ở đây. Hôm nay thái phi qua bên kia, chỉ có ta đi qua bên đó bái kiến họ đã không tới đây rồi”

Như Uyển nói “Lúc tỉ đi xem thái phi thì dẫn muội theo, nói là muội nhớ thái phi vội đến thỉnh an lão nhân gia” Khương thị nhìn chằm chằm Như Uyển nói “Muội muội tốt sao ngươi lại không rõ ràng như thế, thái phi đã ý tứ rõ ràng cấm ngươi đến phủ bên kia. Bằng không vì sao ngay cả Bích Đình cô nương cũng không dám mời ngươi sang” Như Uyển nghe, khóc vài trận chỉ đành thôi. Khương thị và mẫu thân hỏi thăm xung quanh công tử nào tốt qua hai tháng quả nhiên tìm được nhà thích hợp hai nhà trao đổi thiếp canh coi như đem hôn sự định xuống.

Trong thời gian này nhiều chuyện xảy ra Nguyên Thu cũng không biết, mỗi ngày ở trong sân nàng đi dạo một chút còn không là cùng Chức Mộng, Thúy Oanh may đồ cho trẻ con hoặc đánh đàn hoặc đánh cờ mấy ngày này vô cùng thoải mái. Đến trung tuần tháng hai, Cố phủ gởi thư đến nói Nguyên Dung trở lại. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.