Hey! What Do You Mean?

Chương 11




Hàng xóm.

Hai chữ này giống như gáo nước lạnh tạt vào mặt cô, xa xôi và không chân thực. Cô nỗ lực nhìn anh, ánh sáng phản quang của tấm kính khiến cho cô không mở mắt được.

Màu sắc của kính xe quá thần bí, anh khom người ngồi vào tay lái phụ, cửa sổ mở ra, phía sau có người đưa tới một điếu xì gà, châm lửa, anh hơi hạ thấp người tiếp nhận, vài giây sau, dựa lưng vào ghế.

Mùi thuốc xì gà quá nồng, anh dùng ngón cái và ngón trỏ cầm điếu thuốc, mấy ngón còn lại hơi cong lên, thở ra một ngụm, nghiêng đầu, né tránh màn sương mù dày đặc.

Lô Nhân đứng yên bất động, cô nhìn chằm chằm xuống mặt đất, cuối cùng nhìn lên chiếc xe. Trán anh có một vết sẹo, mái tóc cắt ngắn, rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy xa lạ.

Không bao lâu sau xe khởi động, đoàn xe lục tục chạy đi. Từ đầu đến cuối anh vẫn nhìn chằm chằm phía trước, cũng không quay đầu nhìn cô.

Trong lòng Lô Nhân trống rỗng, tầm một giây sau cô mới phản ứng.

Chiếc xe chạy bon bon trên đường, Lục Cường cầm điếu xì gà, cánh tay gác trên cửa xe. Một luồng khói nhẹ bị gió thổi tan, tàn thuốc rớt trên mu bàn tay, da thịt cũng không cảm thấy đau.

Lục Cường dựa lưng vào ghế, lười nhác vô ý liếc kính chiếu hậu, Lô Nhân cúi đầu, phờ phạc ỉu xìu.

Xe tăng tốc, bóng người con gái trong kính ngày càng nhỏ, mãi cho đến khi chỉ còn một chấm đen.

Tiếp theo là đến tiếng động của bật lửa, anh thu hồi tầm mắt.

Khưu Chấn đốt thuốc cho chính mình, mở cửa sổ xe, tay cũng gác ngoài cửa.

Lục Cường ngước mắt nhìn vào kính chiếu hậu, tóc Khưu Chấn đã dài, che khuất một bên con ngươi. Anh nhìn cậu ta vài giây, bốn mắt chạm nhau, đuôi mắt cậu ta hơi dài, con ngươi đen thùi, mắt một mí nhưng lại có vài phần rất giống anh, là dấu vết của những năm tháng thăng trầm và lắng đọng.

Khưu Chấn hỏi: “Anh Cường, anh ra tù khi nào thế?”

Lục Cường nói: “Gần nửa năm rồi.”

Cánh tay Khưu Chấn gác sau lưng ghế dựa, thân thể cường tráng.

Cậu ta nói: “Mấy năm nay em luôn ở nước ngoài, ngày trước có nghe bố bảo anh ra tù nhưng lại không trở về tổ chức, liên hệ không được. Hôm kia em vừa xuống máy bay, đừng trách em nhé.”

“Ừ.” Lục Cường nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, cười: “Tiểu Chấn, em ngày càng mạnh mẽ rồi.”

Khưu Chấn nói: “Chắc do ăn đồ ở Mĩ.”

“Lần này không về đó nữa?”

Khưu Chấn nhìn sang phía bên kia: “Để xem ý của bố em thế nào.”

Khưu Thế Tổ hừ lạnh: “Xem cái gì, cả ngày không lo làm việc đàng hoàng, tụ họp lêu lổng.”

Khưu Chấn âm thầm nhíu mày, ừ hử tùy ý hỏi Lục Cường: “Anh Cường, người lúc nãy đứng cạnh anh là ai thế?”

Lục Cường trầm mặc một lúc, bỗng dưng anh nhìn vào kính chiếu hậu, đôi mắt kia tràn ngập hứng thú, con ngươi tỏa sáng, Khưu Chấn không hề che giấu cảm xúc mừng rỡ. Sáu năm qua, kỳ thực cậu vẫn không hề thay đổi.

Anh lạnh mắt nói: “Hàng xóm thôi.”

“Có quen không?”

“Không quen.”

“Vậy anh giúp em... Em, ouch...” Cậu ta ấp úng nói, ôm cái ót: “Tại sao bố lại đánh con!”

Khưu Thế Tổ lạnh lùng nói: “Bệnh cũ tái phát à, cái gì cũng muốn thử?”

“Bố có thể nào đừng nói như vậy được không? Phát mệt.” Khưu Chấn phiền lòng, cũng không dám chống đối, lẩm bẩm: “Cũng có hỏi cái gì quá đáng đâu.”

Bầu không khí yên tĩnh.

Xe dừng lại ở bãi đỗ xe của ‘tổ chức’, Lục Cường và Khưu Thế Tổ đi bộ một đoạn, bãi xe trống rỗng, xung quanh có một vài bao rác chưa dọn.

Mùi thuốc lá và mùi rượu còn chưa tiêu tán.

Khưu Thế Tổ đi ở đằng trước, hướng về phía sau vung tay, lập tức có người đi qua dọn dẹp.

Chính giữa đại sảnh là sàn nhảy, từ bên cạnh vòng qua có một hành lang, tận cùng hành lang là thang máy, vào thanh máy là có thể đến tầng mười tám.

Một loạt tiếng bước chân vang lên, đỉnh đầu có đèn thủy tinh lộng lẫy sáng rọi, thủy tinh và kim loại bọc bên trong tường vênh vang sang trọng, toàn bộ đại sảnh đều vàng rực.

Lục Cường đi theo phía sau mọi người, ngước mắt nhìn, nơi này từng là nơi anh sinh sống, thay đổi quá nhiều khiến cho anh không quen. Sáu năm không đặt chân về, vật không thuộc về mình, cuối cùng sinh ra vài phần buồn bã.

Khưu Thế Tổ ngồi xuống ghế dựa, bên cạnh còn có người giúp ông ta châm thuốc, ông ta nhìn qua phía Lục Cường.

Lục Cường vẫn đang mặc bộ đồ bảo vệ, chân mang giày bố.

Khưu Thế Tổ nhìn lướt một vòng, hỏi: “Lạnh không? Tôi tìm người dẫn cậu đi thay quần áo?”

“Không cần.” Lục Cường nghiêng người tới trước: “Ông chủ Khưu, tôi phải đi rồi, thật ngại quá.”

Ông ta cười nhạo một tiếng: “Đây là chỗ của cậu, cậu còn muốn đi đâu?”

Lục Cường cúi đầu nở nụ cười.

Khưu Thế Tổ nói: “Tối hôm qua Trần Thắng tìm cậu gây chuyện?” Anh không nói, ông ta tiếp tục: “Mấy năm nay cậu không ở đây, Trần Thắng được tổ chức giúp đỡ rất nhiều, bây giờ cậu ra tù, Trần Thắng sợ địa vị của mình bị lung lay nên mới xúc động làm chuyện vô liêm sỉ.”

Lục Cường nói: “Không trách cậu ấy.”

“Mẹ nó, tôi vừa dạy cho nó một bài học, bây giờ còn đang quỳ ở phía trong.”

Lục Cường cười nói: “Cũng không có gì, ông chủ Khưu, đừng nên nổi giận.”

Khưu Thế Tổ rút hai điếu thuốc, ấn tàn thuốc vào gạt tàn nghiền nát: “Cuộc gọi lần trước vội quá, vả lại Casino cũng vừa mới khai trương, không có thời gian đi tìm cậu...” Ông ta dừng một chút: “Nửa năm chơi đủ rồi, hiện giờ tôi đang cần người, huống chi sau này tiểu Chấn sẽ cai quản sự nghiệp của tôi, cũng cần người hỗ trợ nó.”

Khưu Chấn ngồi bên cạnh, chen vào: “Anh Cường, trở về giúp em đi, chúng ta đã ở cùng nhau nhiều năm, em lúc nào cũng tin tưởng anh.”

Lục Cường cúi đầu trầm mặc hồi lâu.

Khưu Thế Tổ nhìn Lục Cường, không lâu cau mày: “Cậu mang tiểu Chấn đến Casino mới.” Dừng một chút: “... Bên kia tuyệt đối sạch sẽ. Nếu muốn, nơi đó sau này sẽ do cậu quản lý, Trần Thắng chỉ phụ trách kinh doanh.”

Lục Cường vỗ vỗ trán, vẫn không nói chuyện.

“Lục Cường.” Khưu Thế Tổ dựa lưng vào ghế, giọng trầm xuống: “Từ lúc nào mà lại trở nên chần chừ như vậy, trước kia cậu quyết đoán lắm mà?”

Lục Cường xoa xoa tay, vài giây sau mới ngẩng đầu: “Ông chủ Khưu, ông còn nhớ đến tôi là tôi biết ơn ông nhiều lắm rồi, có điều tôi không còn cách nào.”

“Lý do?”

Lục Cường nói: “Tối hôm qua vào cục cảnh sát một chuyến, chuyện của Trần Thắng tôi cũng không dám khai, sợ phiền toái lại phải vào trong ngục...” Anh cầm điếu thuốc trên bàn, rít mạnh mấy cái mới bình tĩnh nói: “Vài năm gần đây tôi ở trong tù người không giống người, quỷ không giống quỷ, nó là một cơn ác mộng, bây giờ ra rồi, vẫn còn rất sợ...”

Anh rít thuốc: “Tôi không thể giúp được tiểu Chấn, bây giờ tôi rất vô dụng.”

Khưu Thế Tổ trầm mặc thật lâu rồi mới thở dài: “Trách tôi sao...”

Lục Cường nói: “Không có, ân tình này cả đời tôi cũng không quên.”

***

Lục Cường không muốn người của Khưu Thế Tổ lái xe đưa mình về, anh tìm được trạm xe buýt gần nhất.

Phía sau có người gọi, anh quay đầu, là Khưu Chấn đuổi theo ra đến tận đây: “Anh Cường...” Cậu ta chạy qua đường cái: “Em tiễn anh.”

Anh chỉ vào trạm xe buýt: “Không cần, phương tiện này rất tiện lợi.”

Khưu Chấn móc túi, châm thuốc đưa qua: “Sáu năm không gặp, ước gì chúng ta có thể như trước kia.”

Lục Cường rít một ngụm, cũng không nói nhiều: “Tiểu Chấn, kinh doanh không phải cứ một hai ngày là đạt, từ từ cố gắng.”

Khưu Chấn thành khẩn nói: “Không có kinh nghiệm, chỉ mong anh có thể quay lại.”

Lục Cường nói: “Kinh nghiệm đều do mình thôi.” Vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Vấn đề là thời gian, em chắc chắn sẽ làm được.”

Cậu ta há mồm nhìn anh, anh chỉ về phía trạm xe buýt, nói: “Xe đến rồi.”

Lục Cường bước chân lên xe.

Nhiệt độ giữa trưa tăng vọt, trong xe oi bức, mồ hôi dính vào vết thương càng thêm đau rát, thần sắc anh vẫn bình thường, một tay túm chặt vạt áo phía sau, vỗ vỗ hai lần.

Trở lại phòng an ninh, Đàm Vi đã rời đi rồi, trên bàn để lại một tờ giấy, Lục Cường liếc mắt, vò thành một cục ném vào thùng rác.

Buổi sáng Căn Tử có ghé qua nhưng không nhìn thấy Lục Cường, chạng vạng lại nghe có người đón anh bằng xe hơi, buổi tối cậu ta bỏ hết công việc chạy đến.

Lúc giao ca, Lục Cường và Căn Tử ngồi ngoài băng ghế. Bác Lý thích náo nhiệt, cũng qua tán dóc vài câu rồi mới về phòng pha trà uống.

Căn Tử sốt ruột hỏi: “Đại ca, sao rồi? Trần Thắng tìm anh gây phiền phức? Nghe nói hôm nay ông chủ Khưu đến tìm anh?”

Lục Cường ậm ờ: “Tin tức của chú mày cũng nhanh thật.”

Căn Tử quẫn bách gãi đầu: “Có bị thương không?”

Anh liếc cậu ta một cái, cũng không giấu diếm, trực tiếp vén áo lên.

Căn Tử hít sâu một hơi, giật mình.

“Anh bị thương sao không đến bệnh viện khám?”

Lục Cường nói: “Đừng chuyện bé xé to, không đổ máu không xướt da, đi cái gì.”

“Bôi thuốc làm sao mau hết được, ngày mai nó sưng tấy, trời lại nóng, bên trong nhiễm trùng sinh mủ, tội nhất vẫn là bản thân.”

Anh nghĩ nghĩ: “... Phiền phức thật.”

Lục Cường vừa đứng dậy bỗng nhiên bị một người chặn trước mắt. Anh híp mắt nhìn, một cơ thể nóng bỏng nhào tới.

Người phụ nữ mặc chiếc váy ôm sát cơ thể, dưới chân còn mang tất da, môi đỏ mọng ướt át, tóc dài che khuất nửa trán.

Cô ta chính là cô gái đã báo có người phóng hỏa trên sân thượng trước đây, họ Trương.

Lục Cường đưa cánh tay ngăn, đùa cợt nói: “Trương tiểu thư, không khỏe sao?”

Cô ta sửng sốt: “Không phải.”

“Đứng thẳng rồi nói.”

“Chán ghét.” Cô ta tức giận đáp, rời khỏi cánh tay Lục Cường, kéo kéo váy: “Có đồ chuyển phát của tôi chưa?”

Lục Cường nói: “Hết ca rồi, cô vào bên trong hỏi bác Lý đi.”

“Anh không biết sao?”

“Không biết.”

“Anh làm bảo vệ thật không có tâm.” Đưa tay vẽ vẽ lên ngực Lục Cường, cười quyến rũ.

Cô ta dẫm giày cao gót xuống đất, xoay mông bước tới phòng an ninh, đi chưa được mấy bước lại quay đầu nói: “Ôi chao, vòi nước nhà tôi hỏng rồi, hôm nào anh rảnh thì ghé nhà giúp tôi sửa nhé?”

Anh liếc cô ta một cái.

Cô ta nhướng mày: “Nhà số 8 tầng 4.”

Lục Cường khẽ gật đầu: “Chuyện này để bác Lý lo.”

Anh bước đi, Căn Tử nhìn theo bóng lưng cô ta, một hồi lâu mới bước theo.

Cậu ta nhỏ giọng: “Anh, sao anh lại cự tuyệt hả?”

“Mày muốn không?”

“Không phải.”Căn Tử liếc Lục Cường một cái: “Trước kia anh không phải như vậy!”

“Trước kia thế nào?”

Căn Tử cười hắc hắc, khinh bỉ chau mày.

Lục Cường đánh Căn Tử: “Thằng nhóc này...”

......

Trước cửa tiểu khu là chỗ để xe tư gia, bên cạnh có cửa dành cho người đi bộ, cánh cửa không rộng nhưng miễn cưỡng cũng có thể đi song song.

Lục Cường đi phía trước, bên ngoài có người đi vào, anh nhường đường, đợi vài giây, lại có người qua, lần này anh không nhường.

Người đối diện bị ngăn chặn, bước chân dừng một chút.

Lô Nhân ngẩng đầu thoáng nhìn thấy Lục Cường đứng trước mặt, mắt sáng lên, cả một ngày tâm tình cô chán nản, đột nhiên nhìn thấy gương mặt này lại không hiểu vì sao có sinh khí, há to mồm, vừa muốn nói chuyện thì thấy phía sau còn có người theo anh, phút chốc cô nhanh chóng cầm bịch xốp trên tay giấu phía sau lưng.

Cô bước qua phải một bước, muốn vòng qua người anh, anh lại bước qua ngăn cản. Cô cắn cắn môi, lại đi qua trái, bỗng chốc đâm sầm vào ngực anh.

Cô nổi giận nhìn anh.

Lục Cường cong môi hỏi: “Người đẹp, đi bên nào?”

Lô Nhân cúi đầu liếc mắt: “Trái.”

Anh không nhường đường, cô không thể không nói rõ phương hướng.

Tiếng cười trên đỉnh đầu truyền xuống cực kỳ đáng ghét: “Trái hay phải cũng chẳng phân biệt được sao?”

Lô Nhân âm thầm đưa tay nhéo người anh, cả khuôn mặt đỏ lên.

Bế tắc vài giây, phía sau có người đi qua, Lục Cường nới tay, không trêu cô nữa.

Nháy mắt, Lô Nhân lấy khuỷu tay thục vào người anh: “Đáng ghét.”

Gáy anh tê rần, hai chữ này trong mắt người khác là thấp kém hạ lưu, còn từ miệng cô nói ra lại mang theo vài phần oán trách, anh cơ hồ lập tức có phản ứng.

Cô đi hơn mười mét, anh thu hồi tầm mắt, cảm thấy cả người khô nóng, miệng vết thương lại đau.

Căn Tử choáng váng hỏi: “Đại ca, anh còn biết đùa giỡn nữa hả?”

Lục Cường nói: “Anh bảo này, về sau mày phải gọi cô ấy là chị dâu đấy.”

Căn Tử trợn mắt há mồm: “Thật sao?”

Lục Cường hỏi: “Có ý kiến?”

“Không giống.” Cậu ta nói thầm một câu: “Kia rõ ràng là con gái nhà lành đứng đắn, dường như cô ấy không hề biết anh.”

“Mẹ kiếp.” Lục Cường chụp đầu Căn Tử đánh nhẹ một cái: “Ý mày bảo anh không đứng đắn?”

“... Không, ý em không phải như vậy.”

Lục Cường nói: “Cái gì cũng không thể gấp gáp, từ từ sẽ đến.”

Căn Tử còn chưa hoàn hồn lại nghe thấy Lục Cường nói: “Hôm nay mày về trước, có thời gian anh sẽ mời uống rượu sau.”

“... Ơ, anh không đi bệnh viện à?”

Lục Cường nhìn bóng lưng xa xa, sớm nhìn thấy trong tay cô đang cầm cái gì rồi: “Không cần.”

***

Lô Nhân về nhà chưa đầy 2 phút, vừa thay quần áo đã có người gõ cửa.

Trong lòng cô nghẹn lại, muốn không để ý cuối cùng vẫn phải mở cửa.

Cô xoay người vào nhà, anh đóng cửa. Cô đi chân đất, dép lê vẫn còn chưa mang.

Anh tóm được chiếc cổ cô cắn yêu vài cái, cô giãy dụa lại chống không được sức lực của anh, cắn cắn biến thành khẽ hôn, hơi thở dày đặc, trong không khí ái muội hơi thở ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Trời còn chưa tối, trong phòng không mở đèn, rèm cửa cũng không kéo, bọn họ nhìn thấy rõ nhau.

Tim Lô Nhân đập thình thịch, khuôn mặt đỏ như trái cà chua, tình thế cấp bách xoay người lại nhéo vào eo anh.

Lục Cường giật mình, buông cô ra, hơi thở gấp gáp, chỉ vào cô: “Dám động vào thắt lưng của anh lần nữa, lần sau giết chết em.”

Nói xong, lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, cầm dép lê, ngồi xổm xuống: “Nhấc chân lên.”

Cô chống tay lên bả vai anh, đưa chân mang vào, anh đứng dậy, cô lui về sau nửa bước.

Xúc động qua đi, tất nhiên anh không còn nguy hiểm nữa, quay đầu nhìn thấy bao túi nhựa ở trên sofa, miệng khẽ cười, ngồi xuống mở ra.

“Vì anh mua?”

Lô Nhân mạnh miệng: “Vừa vặn tiện đường.”

Trên người có thương tích vốn không muốn nói cho cô biết, buổi sáng bị cô phát hiện, cũng không muốn giấu diếm.

Anh ôm đầu kéo áo: “Đến giúp anh.”

Cô nhìn thấy vết thương ở trên người anh, tuy đã sẵn sàng tiếp nhận nhưng trong lòng vẫn hoang mang.

Hôm nay cô trở về muộn, trên đường đi ngang tiệm thuốc, biết rõ mối quan hệ của cả hai vẫn chưa đạt tới mức này, lúc sáng nhìn thấy vết thương trên người anh, do dự mãi, vẫn là đi vào.

Nhân viên hỏi cô mua gì.

Cô nói quanh co nửa ngày, hình dung không ra bệnh trạng cụ thể, cuối cùng cô mua một đống trở về.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Lại đây, em đứng ở đó ngây ngốc cái gì?”

Lô Nhân đi qua, trong tay cầm miếng bông, Lục Cường vặn mở lọ thuốc: “Rửa vết thương trước.”

Anh dựa vào sofa, nhìn chằm chằm cô.

Lô Nhân xiết chặt miếng bông, không biết xuống tay từ chỗ nào, ngực anh phập phồng, trước ngực là một hình xăm dữ tợn.

Cô không chịu đưa tay, anh liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé sờ vào hình xăm, anh cảm giác được tay cô đang run.

Anh nhìn đôi mắt cô, hỏi: “Sợ sao?”

Cô mím mím môi.

Anh khẽ cười: “Chỉ một hình xăm, em sợ cái gì.” Anh cầm miếng bông đang rớt trên tay cô, lấy tay cô vuốt ve ngực mình, nói: “Chạm vào đi, tập làm quen, nhìn nó hung ác nhưng kỳ thực... rất dịu dàng với phụ nữ.”

Cô liếc anh một cái, anh cầm ngón tay cô xẹt qua qua từng đường cong trên cơ thể mình. Làn da cứng rắn mang theo hơi ấm nóng bỏng.

Lô Nhân hơi cong ngón tay, Lục Cường cũng không tha, anh cầm bàn tay cô di chuyển đến trái tim mình, cô cảm nhận được trái tim anh đang đập mạnh.

“Nó đối với tưởng tượng của em không đáng sợ đúng không, lúc còn trẻ hơi mù quáng... Khi đó làm điều này là do ngông cuồng...” Anh cười, miệng đưa tới gần lỗ tai cô: “Còn có “người anh em” của anh, khi đó suýt tý nữa cũng xăm luôn rồi...”

Lô Nhân phản ứng vài giây, sau đó mới hiểu được Lục Cường đang nói gì, máu xông lên não.

Anh giữ gáy cô, để mặt cô đến gần ngực mình: “Có muốn hôn lên nó không, xem như học cách gần gũi?”

Lô Nhân ngạc nhiên nâng tay đẩy ngực Lục Cường, còn chưa sử dụng lực anh đã buông cô ra, hóa ra là anh trêu cô.

Cô thở hổn hển dùng sức rút tay ra, anh cười ha ha, tâm trạng mệt mỏi phút chốc tan biến.

Lô Nhân không còn sợ nữa, túm lấy miếng bông trong tay Lục Cường hỏi: “Còn muốn bôi thuốc không?”

“Ừ.” Anh cố nín cười, ngồi thẳng ngoan ngoãn chờ cô bôi thuốc.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Toàn bộ quá trình anh không thốt một lời, cô nhịn không được nhíu mày.

Sau khi bôi thuốc xong, anh chuyển người lại, dựa sofa.

Nhịn một lúc lâu, cô hỏi: “Sao lại bị thương?”

Anh từ từ nhắm chặt hai mắt, nói bâng quơ: “Tối hôm qua gặp vài tên côn đồ muốn cướp tiền.”

Lô Nhân mím môi dưới, hỏi: “Sáng nay anh đi đâu?”

“Gặp khách hàng cũ.”

“Trước kia anh làm gì?”

“Kinh doanh.”

Không một câu nào là thật, Lô Nhân căn bản không tin.

Trầm mặc một lúc: “Kinh doanh thì sao bị nhốt vào tù?”

Đây là lần thứ hai cô hỏi anh.

Lục Cường bỗng nhiên híp mắt, Lô Nhân dừng động tác, anh đứng dậy, cô vẫn còn ngồi trên ghế sofa, anh cúi chân xuống trước mặt cô.

“Nhân Nhân.” Anh gọi: “Đó là chuyện quá khứ mà anh không cách nào giải thích với em, hiện tại anh nghĩ anh muốn trở thành người bình thường.” Anh vuốt tóc cô: “Em là người đầu tiên khiến anh thật sự rung động, hai chúng ta chỉ cần giống như bây giờ, những gì tốt đẹp nhất anh đều sẽ dành cho em, như vậy đã đủ chưa?”

Lô Nhân hạ mí mắt: “Em chỉ nghĩ rằng chúng ta không hợp... Kỳ thực, có phải chúng ta nên bình tĩnh suy nghĩ không...”

Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, anh nhìn cô một lúc lâu, nắm chặt cằm cô: “Dường như em đã biết quan tâm đến anh?”

Hơi thở Lô Nhân bị kiềm hãm, đôi mắt nhấp nháy.

Ngón tay Lục Cường quơ quơ: “Trả lời anh?”

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh hỏi: “Phải không?”

Cuối cùng cô nhẹ nhàng gật đầu.

Môi anh chạm vào trán cô, nói: “Câu hỏi vừa rồi xem như là anh chưa hỏi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.