[ĐM] Hey Stupid! Do You Love Me!?

Chương 1




_Cố Hàn Băng khẽ nhướng mày lên nhìn cô em gái quí hóa của nó ,giờ mới nhìn kĩ cô gái này có dáng người nhỏ bé, mái tóc xoăn nhẹ màu đen tuy không mền mại suôn mượt như tóc cô,dáng người không đẹp bằng cô,chậc chậc…không hiểu sao mắt mấy nam nhân không biết mình còn đẹp hơn cô ta à…

(LinhNana: tự kỉ rồi *khinh bỉ Băng tỷ* ; CHB: ..kệ tôi… ai dám *kiêu ngạo*)

đôi mắt to tròn mọng nước như muốn rơi bất cứ lúc nào,cô thầm nghĩ quả đúng là nữ chủ mà xinh như hoa ,dịu dàng cái mốc..âm hiểm giả tạo thì có..mắt mấy nam nhân này bị lé rồi sao …dạng Bạch liên hoa như vậy ở đâu chả có, tác giả viết bộ này không bị úng nước rồi chứ hèn chi nguyên chủ tức giận ,muốn xé rách bộ mặt giả tạo của cô ta ,

đáng tiếc a nữ chủ này có quá nhiều người bảo vệ che chở cho nên mới nói nguyên chủ tính cách như vậy so sánh nữ chủ đúng là khác biệt lấy gì mấy nam nhân này không thể không chọn con bạch liên hoa này, giờ nghe cô gái này nói khuyên nhủ thì cười lạnh

“ cô không cần nói gì hết, cô nói vậy tôi là người sai sao , nói vậy tôi thấp hèn hơn cô nhân viên này sao,ân~” cô vô tội nhìn Tiêu Băng Nhi cười nhạt

“ cũng đúng sao có thể cô ta làm sai vậy cô nói xem tôi ở đây đã nói những gì từ khi tôi bước chân vào đây ,hử, không biết thì cô đừng xen vào , đôi mắt và đôi tai là luôn không đúng những gì cô muốn biết,cô nên cẩn thận thì hơn“.

Nói xong không thèm chấp cô ta nữa còn cô ta thì nghẹn họng mặt đỏ bừng bởi tức giận nhưng không dám tiết lộ bản chất trước mặt mọi người chỉ đứng yên bình tĩnh lại nhìn cô bằng ánh mắt âm độc ,

Cố Hàn Băng thản nhiên nhìn Lâm Vũ Hàn,Long Hạo Thiên và 2 người cũng nhìn cô rất ngạc nhiên vì một cô gái qua 1 đêm bị bọn họ lăn qua lăn lại thì bỗng nhiên thay đổi ,chắc không phải chơi lạt mềm buột chặt chứ ,chắc là vậy

Và còn 1 điều nữa cô gái trước mặt này mảnh khảnh như vậy lấy đâu ra sức mạnh 1 cú đá đánh bay 1 nam nhân to lớn như vậy, rõ ràng cô đâu phải là người như vậy ,lẽ nào cô ta giả vờ bấy lâu nay sao,

xem ra cần phải tìm hiểu rõ cô ta thôi Lâm Hàn Vũ lên tiếng “ nói vậy nhân viên chúng tôi sai tôi sẽ xem xét lại ,còn cô thì sao,ít ra cô cũng ra tay đánh người “.

_Cô nghe thế không kinh ngạc tựa hồ biết anh ta sẽ nói vậy

“tôi ra tay đó là tự vệ bởi tôi không thích lề mề, rắc rối ,nên dứt gọn như vậy đó là tự nhiên của con người , không lẽ tôi phải đứng để họ đánh tôi sao thưa ngài tổng giám đốc,

bây giờ ngài ở đây thì tôi nói thẳng xin hỏi tôi đến đây mua đồ thì tôi cần người giới thiệu đồ cho tôi hay không ,hiện tại tôi không muốn nhiều lời mất thời gian quí báu của tôi ,còn cô ta” chỉ cô nhân viên đang ngơ ngác , kinh hoảng

“ anh nên hảo hảo mà quản cho tốt công ty của anh và cô ta đi không thì hành động và thái độ cả lời nói của cô ta như hôm nay ,tôi không biết sao này còn khách hàng nào dám đến nữa không. “

nói xong cô bỗng nhiên nghiêm túc ,khí thế lãnh ngạo bộc phát sâu tận xương tủy cho lời khuyên:“anh nên nhớ khách hàng là thượng đế chứ không phải là bản thân nhân viên hay bất kể ai làm việc ở đây mới là thượng đế“.

Lâm Vũ Hàn càng thêm kinh ngạc một lần nữa sau đó anh bình tĩnh nhìn cô mặc dù ghét cô nhưng cũng hiểu ý tứ của cô ,cũng không so đo với cô, anh xoay người nhìn cô nhân viên nhàn nhạt thản nhiên âm trầm

“ Cô còn gì để nói không , hãy nói đúng sự thật ,công ty của tôi không chứa người dối trá,ngu ngốc đâu,cho cô 1 cơ hội để nói“.

-Cô nhân viên bàng hoàng ,hoảng sợ,run rẩy nói ra sự thật 1 nửa không dám đổi trắng thay đen,sau khi nói đúng sự thật như Cố Hàn Băng thì cô bối rối hoảng sợ nhìn tổng giám đốc ,sợ anh sẽ giết hay đuổi việc cô vậy.

Quả nhiên, giờ thì mọi người mới biết lòng người đúng là …. ,còn Lâm Vũ Hàn không có biểu lộ ý tứ xin lỗi chỉ nhàn nhạt hiểu rõ sự việc ,anh nói

“ bây giờ cô đuổi việc,cô ngày mai không cần làm ở đây nữa, tôi không chứa người như vậy làm việc. “ cô nhân viên tuyệt vọng và hối hận biết vậy không nên làm thế a~.

Lâm Vũ Hàn nhìn Cố Hàn Băng lạnh lùng cười nhạt “ vậy thì coi như đó là lỗi của chúng tôi ,tôi sẽ mời nhân viên khác cho cô thế nào”

Cố Hàn Băng cũng không so đo gì với anh chỉ nhàn nhạt giật đầu ý tứ cô đồng ý, anh thấy vậy không nói nhiều liền đi mời nhân viên mới đến giúp cô, còn anh thì xoay người nhìn Tiêu Nhi đôi mắt hóa ôn nhu nói

“ chúng ta đi thôi “,Cố Tiêu Nhi nhìn Hàn Băng 1 cái rồi sau đó nhìn anh ngọt ngào cười

“ được ,em đi trước đây chị,chị nhớ về gia tộc thăm mọi người nha,mọi người nhớ chị đó”

Cô không giật đầu cũng không liếc nhìn cô 1 cái chỉ đi theo cô nhân viên khác đi mua đồ ,thản nhiên đi ngang qua mấy người đó ,3 người nhìn cô đi xa không thèm nhìn bọn họ làm cho 3 người này kinh ngạc ,

họ tưởng sẽ làm gì tiếp theo không ngờ cô chỉ thản nhiên đi ngang qua thậm chí không thèm nhìn bọn họ cứ như người xa lạ vậy,Cố Tiêu Nhi tức giận ,đôi mắt lóe lên sự đố kị âm độc rồi tắt bởi cô tự tin không nam nhân nào không yêu cô,cô nghĩ thế mà cười đắc ý

nhưng biểu cảm của cô tình cờ lọt vào mắt Long Hạo Thiên ,anh ngạc nhiên anh nghĩ chắc anh hoa mắt rồi thì phải ,cô ấy sao có thể là người như vậy .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.