Heo Ngốc, Làm Vợ Anh Nhé

Chương 9




"Ngươi nhìn đủ chưa?" Đông Hoa Đế Quân ngồi dựa lưng vào thành ghế tay cầm một cuốn kinh thư, miệng tùy tiện hỏi vị nào đó từ khi tiễn Thiên Quân về thì luôn nhìn ngài bằng ánh mắt si mê.

"Chưa!" Người nào đó còn có thể là ai ngoài tiểu đế cơ Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu? Nàng thực sự rất vui cuối cùng nàng cũng có thể đường đường chính chính mà ở lại Cung Thái Thần với Đế Quân, cũng không phải lo sợ phụ thân nàng sẽ đánh nàng nữa. Như vậy thật tôt!

"Ngươi nói chưa đủ?" Đế Quân liền liếc Phượng Cửu một cái làm nàng bất giác như lửa cháy trong lòng vô cùng sợ chàng sẽ không vui.

"Không phải! Ý... ý của Phượng Cửu là... là người giúp ta nhiều như vậy cho nên những gì ta làm ở Cung Thái Thần là... là chưa đủ để báo đáp người!"

"Là như vậy?"

"Thật sự là vậy!" Phượng Cửu thêm một lần nữa khẳng định nhưng điều nàng vừa nói.

"Bỏ đi, cũng muộn rồi. Ta muốn đi nghỉ!" Đế Quân nhìn trời không biết từ khi nào đã tối sầm lại, đoán chắc cũng đã khuya rồi.

"Vậy Phượng Cửu cáo lui trước!" Đế Quân nói như vậy nàng cũng đâu có mặt dày mà ở lại đây được nữa, vẫn là về chổ của nàng thì hơn.

"Khoan đã! Ngươi, ngày mai chuyển tới gần thư phòng của ta mà ở. Bản Đế Quân muốn dạy ngươi pháp thuật cũng không thể tới chổ của cung nga được." 

Phượng Cửu thầm nghĩ cũng phải, Đế Quân làm sao tới chổ các cung nga đó được chứ? Nghĩ vậy nàng chỉ gật đầu rồi liền rời đi. 

"Phượng Cửu tỷ tỷ!" Aly không biết là từ chổ nào đi tới trước ặt làm nàng suýt rớt tim.

"Tiểu thiên tôn của tôi ơi, đệ đừng dọa ta có được không?" Phượng Cửu nhìn Aly lại cảm thấy bản thân có chút vô tâm. Tiểu đệ của mình đáng yêu như vậy mà nàng chưa từng thăm nó. Thật có lỗi mà!

"Đệ xin lỗi! Phượng Cửu tỷ tỷ, bao giờ đệ có cháu?" Lúc nãy Phượng Cửu còn cho rằng bản thân vô tâm vớ Aly nhưng bây giờ thì hết rồi, tiểu tử này mới mấy trăm tuổi? Lại có thể nói ra câu này, không đơn giản! Quả là không hổ danh con trai của cô cô nàng. Bình tĩnh lại Phượng Cửu mới hỏi Aly.

"Aly, đệ nói vậy là sao?"

"Thì Thành Ngọc nói nếu nữ nhân vào tẩm phòng nam nhân lúc nửa đêm thì sau một thời gian nữ nhân đó sẽ có con. Con của tỷ đương nhiên là cháu của đệ rồi!" Aly trưng ra bộ mặt ngây thơ mà nói những lời này bất quá hoàn toàn không làm Phượng Cửu cảm thấy đáng thương.

"Đệ đó, sau này ít đọc mấy thứ sách của Thành Ngọc đi. Trẻ con có một số truyện không nên biết thì hơn." 

"Nhưng mà tỷ không phải cũng hay cùng Thành Ngọc xem sách hay sao?" 

"Ta là người lớn!" 

"Đệ cũng lớn mà!" Aly lại chu môi làm bộ ủy khuất.

"Tóm lại đệ nhớ lời ta, ít xem những thứ sách đó đi." 

"Dạ!" 

Phượng Cửu lại chợt nhớ giờ này cũng là nửa đêm tiểu Aly không ở Khánh Vân Điện chạy tới đây làm gì? Hỏi thì nàng mới biết là Dạ Hoa quân cướp mất mẫu thân của nó nên nó mới đi tìm người nói chuyện cho hết buồn. Kể ra Aly đúng là con trai của Dạ Hoa có khác, nếu là nàng chắc chắn khóc ầm ỉ đòi mẹ rồi. Tiểu tử này cũng quá ngoan đi. Phượng Cửu dẫn theo Aly về Khánh Vân Điện dỗ nó ngủ rồi mới trở về nghỉ ngơi.

Hương hoa thoang thoảng thật dễ chịu, mới đầu sáng mà cả tẩm phòng của Đế Quân chỉ toàn hương thơm của hoa, trà. Phượng Cưũđa dậy từ sớm giúp chàng chuẩn bị nước rửa mặt, pha một bình trà ngon lại chuẩn bị một bửa ăn sáng thịnh soạn. Lúc trước nàng nghe nói Đế Quân luôn không dùng bửa sáng có lẽ do trước kia ngài chính chiến không có thời gian ăn sáng nên đã thành thói quen, nhưng Phượng Cửu luôn cảm thấy bửa sáng rất cần nên mới mạo muội làm thử một lần cho Đế Quân.

"Ngươi tới đây làm gì?" Đợi Đế Quân tỉnh lại thì chưa được nàng lại đợi được vị Tri Hạc Công chúa vốn xưa nay ghét nàng.

"Ta chuẩn bị bửa sáng cho Đế Quân." Tri Hạc hỏi thì nàng cũng thành thật mà trả lời, nàng vốn chẳng có gì cângiâú diếm cả.

"Bạch Phượng Cửu, ngươi đừng nghĩ ngươi là đế cơ của Thanh Khâu thì cí thể tùy tiện lấy cớ báo ơn mà câu dẫn Đế Quân. Ngươi đến thói quen của người còn không biết thì lấy tư cách gì mà câu dẫn ngài?" Tri Hạc khỉnh bỉ nhìn Phượng Cửu.

"Câu dẩn? Đó là gì? À... ta biết rồi nhưng mà Đế Quân đâu phải con vật đâu, ta làm sao mà câ cùng dẫn ngài chứ?" Ai cũng nói Phượng Cửu nàng là người ngây thơ không hiểu chuyện tình cảm nhưng tới mức này thì quả là...

"Ngươi... ngươi dám nói Đế Quân, huynh ấy là con vật?" Tri Hạc tức giận lớn tiếng với Phượng Cửu, hoàn toàn không giữ chút gì là phong thái công chúa.

"Ồn ào quá! Các ngươi lại dám vào tẩm phòng bản Đế Quân phá giấc ngủ của ta?" Đế Quân đưa tay lên ôm đầu, "Tri Hạc, ngươi là nghĩa muội của ta cũng là công chúa Thiên Tộc lại không biết quy tắc Thiên Tộc? Dám xông vào tẩm phòng của ta?" Đế Quân lấy áo chùm khoác lên người rồi mới từ từ đến nói chuyện với Tri Hạc.

"Đại ca, muội..." Tri Hạc muốn chạy tới khóc lóc với Đế Quân nhưng lại bị ánh mắt lạnh băng của Đế Quân dọa cho tới nói cũng không nói được.

"Quay về đóng cửa sám hối cho ta! Chưa có lệnh của ta không được tới Thái Thần Cung! Đi!" Đế Quân cũng không thèm để ý đến bộ mặt bây giờ của Tri Hạc đã khó coi cở nào, nhưng mà lời của Đế Quân đã nói Tri Hạc dám không nghe? Nàng ta nhanh chóng rời khỏi tẩm phòng, cả căn phòng lớn chỉ còn Đế Quân và Phượng Cửu.

"Đế Quân... ta chỉ là... chỉ là muốn chuẩn bị cho ngài một bửa sáng thôi. Ta cũng nghe nói ngài không thường ăn sáng, nhưng bửa sáng rất quan trọng. Ngài vẫn nên ăn một chút chứ!" Phượng Cửu cho rằng bản thân là người làm sai nên mở miệng nói trước thì hơn.

"Ừ!" Đế Quân nhàn nhạt đáp một tiếng.

"Người không trách phạt ta?" Chẳng phải Đế Quân phạt Tri Hạc sao? Tai sao không phạt nàng?

"Nếu ngươi muốn!" 

"Không!" 

Phượng Cửu giúp Đế Quân rửa mặt rồi bày biện bửa sáng ra cho ngài. Còn bản thân sau khi xong việc liền ngồi xuống chống tay ngắm Đế Quân, trong lúc ngài ăn, nàng vô tình đưa tay lên vẽ trên môi ngài một nụ cười. 

"Đế Quân, người cười thật yêu nghiệt, tại sao ta không thấy người cười vậy?" 

Bạch Phượng Cửu nàng là không biết vấn đề này rồi, Cửu Trung Thiên có ba tảng băng lớn đó là Thái Tử Dạ Hoa, Mặc Uyên Thượng Thần và người còn lại chính là ngài-Đông Hoa Đế Quân; Dạ Hoa và Mặc Uyên đã vào thể không biết cười còn Đế Quân, người chính là thể người trên nổi đau của người kác. Mấy năm nay ở Thái Thần Cung không có việc nào đặc biệt ngài đương nhiên không còn cười nhiều nữa. 

"Ta dạy cô tiên pháp!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.