Heo Ngốc, Làm Vợ Anh Nhé

Chương 50




Đông Sinh ngước nhìn mặt trời chói trên đỉnh đầu hai người, nhận được sự nhiệt tình của nàng làm Đông sinh đỏ mặt. Nói nhỏ vào lỗ tai Tần Châu Ngọc: “Mau đứng lên đi, người ta thấy sẽ cười cho!”

Tần Châu Ngọc đang vui sướng liền trở lại bình thường, lập tức đứng lên, nhìn vào hướng hai nam nhân vừa mở miệng trên chọc hai người bọn họ, giọng giận dữ rống lên: “Nhìn cái gì mà nhìn! Đồ nhiều chuyện!”

Hai người bị mắng không những không tức giận mà còn, nói giọng ngã ngớn chọc họ: “Ôi! Nương tử của Đông sinh thì ra là một mụ la sát! Đông Sinh Đông Sinh, người phụ nữ ở trên giường có phải cũng hung dữ như vậy không?”

Hai người này cùng Đông Sinh từ nhỏ lớn lên, chẳng qua Đông Sinh người ta trưởng thành là một tú tài tuấn tú lịch sự, còn bọn họ lớn lên lại trở thành bọn không học hành không nghề nghiệp.

Hai tên không có học thức lễ phép cho nên nói chuyện tất nhiên là không biết ngại ngùng là gì, thấy Đông Sinh đỏ mặt, nói càng hăng say.

Nhưng bọi hon không nghĩ tới là, nương tử của Đông Sinh, sự thật là một mụ la sát. Tần Châu Ngọc thấy hai người vẫn đang trêu chọc, nói ra những câu không hay, ngồi xổm xuống đất, hai tay cầm hai cục bùn, giận dữ ném vào mặt hai người đó.

Ba! Ba! Hai tiếng. Thành công chọi trúng bùn vào giữa mặt hai người đó.

Đông Sinh thấy hai người bị chọi trúng bùn la lối um sùm, cũng mở miệng cười to lên, mới lúc nãy còn cảm thấy xấu hổ: “ tiểu tử thúi, các ngươi lần sau còn dám trêu chọc đại ca như ta đây.”

Hai người kia bị chọi hai quả bùn vào miệng, mở miệng nói: “Đông Sinh ca, ngươi thật thảm, cưới về một nương tử hung dữ như vậy, tim con cọp cái về làm dâu nhà huynh, huynh đệ chúng ta thật lo lắng cho huynh.”

Đông Sinh cười: “Đừng thay ta lo lắng, các ngươi vẫn nên lo kiếm vợ cho bọn ngươi trước đi!”

Lời này nói ra trúng chỗ đau của hai người bọn họ, hai ngươi bọn họ cũng không thèm cãi lại lau mặt tức giận bỏ đi.

Tần Châu Ngọc đắc ý vỗ vỗ tay: “Cho bọn hắn biết sự lợi hại của ta.”

Đông Sinh nhìn thấy khuông mặt nhỏ nhắn của nàng lộ vẻ đắc ý, trừng mắt nhìn nàng một cái: “Biết nàng lợi hại, ngồi yên trên ruộng đợi ta, đừng làm phiền ta làm việc.”

Tần Châu Ngọc đối với lời nói của Đông sinh cô nghĩ là rất đúng, cười khanh khách, rất biết nghe lời trèo lên trên ruộng ngồi xổm xuống đợi hắn.

Đông Sinh tuy rằng nhìn là một thư sinh nhỏ nhẹ, nhưng đối với xử sự trong cuộc sống, cũng là một chút không sợ ai. Bởi vì không có cha, Đông Sinh từ nhỏ thấy mẹ hắn làm việc mệt nhọc, từ lúc biết chuyện nhìn mẹ hắn mà cảm thấy đau lòng, luôn tranh việc làm để đỡ đần cho mẹ hắn. Tuy rằng mẹ Đông Sinh vẫn hy vọng Đông Sinh đọc sách thật tốt, thi đậu công danh, nhưng từ khi lớn tuổi, có con trai chia sẻ cũng xảm thấy an ủi.

Đông Sinh làm vừa cẩn thận vừa nhanh chóng, động tác thành thục, thân người có một chiều cao lý tưởng, nhìn hắn vừa giỏi giang tuấn tú.

Tần Châu Ngọc chống đầu, khóe miệng hướng hai bên thật rộng, tươi cười chân thật trong sáng. Nàng vẫn nghĩ Đông Sinh là thư sinh tay trói gà không chặt, không nghĩ, làm việc nhà nông cũng có thể thành thục giỏi giang như vậy. Đây là tướng công của nàng, so với tướng công của người khác là giỏi nhất. Bất tri bất giác, cảm thấy kiêu ngạo và thỏa mãn, trong lòng Tần Châu Ngọc mãn nguyện và hạnh phúc.

Đông Sinh tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của nàng, ngẩng đầu xa xa nhìn về phía nàng. Nàng hướng hắn vẫy vẫy tay, khóe miệng mở to, tươi cười sáng lạn như ánh ban mai vào sáng sớm, Đông Sinh chỉ cảm thấy có chút mê muội, không biết là bị ánh mặt trời chiếu, còn nhìn thấy được núm đồng của nàng khi cười.

Hắn ngượng ngùng nở nụ cười, yên lặng cúi đầu.

Đương nhiên, hắn cũng không có nhắc nhở nàng, trên mặt nàng dính bùn do hai tay nàng tạo nên.

Đông Sinh rất nhanh nhổ sạch sẽ cỏ, lại xử lý tốt số lúa bị Tần Châu Ngọc làm hư. Thở phào nhẹ nhõm, đi trở về trên bờ ruộng.

Tần Châu Ngọc mở to đôi mắt đen lúng liếng, cười đối hắn nói: “Thư ngốc, chàng thật lợi hại.”

Nàng khen hắn, một nửa xuất phát thật lòng, một nửa xuất phát nịnh nọt. Đông Sinh hiểu tính của nàng quá, thản nhiên nhìn bộ dánh chân chó của nàng: “Chạy nhanh đi rửa chân cho sạch rồi về nhà, đừng phơi nắng lâu quá sẽ xấu xí.”

Tần Châu Ngọc liên tục gật đầu.

Nước suối mát lạnh, chảy xuống chân thật là sảng khoái. Tần Châu Ngọc ngâm rử cả ngày cũng không muốn rời đi, còn lôi kéo Đông Sinh không cho đi, tâm tình rất tốt đã ngân nga hát.

Đông Sinh nghe tiểu khúc xa lạ: “Bài hát này nàng học ở đâu?.”

Tần Châu Ngọc ngẩn đầu nghĩ nghĩ: “Không biết, vì sao cứ hát được ra miệng thôi.”

Đông Sinh mày hơi chau lại, ca khúc này thật sự hắn không biết, nhưng hắn có thể khẳng định không phải của vùng này. Như thế, Tần Châu Ngọc chỉ sợ từ phương xa trôi dạt về đây.

Nghĩ như vậy, Đông Sinh trong lòng không biết nên vui mừng, hay là lo lắng.

Tần Châu Ngọc thấy Đông Sinh nửa ngày không nói tiếng nào, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, con mắt lúng liếng, hắc hắc cười mở miệng: “Thư ngốc, ta nghĩ ta đã yêungươi!”

Đông Sinh đang suy nghĩ bị câu nói này làm cho bừng tỉnh, trên mặt đột nhiên đỏ lên. Nha đầu này suy nghĩ như thế nào liền nói như thế đó, hắn thoáng ngại ngùng, khó khăn cự tuyệt:: “Hiện tại là ban ngày.”

Tần Châu Ngọc biểu môi coi thường, oán giận: “Khi ở nhà lại gặp mẹ chàng, ta lại không thể lại gần ngươi.”

Trong lòng Tần Châu Ngọc đã nhận định, Đông Sinh chính là tướng công của nàng, đương nhiên không cần gì phải dấu diếm.

Đông Sinh quay đầu, nhìn phía sau sườn mặt của nàng, nhìn đến vành tai của nàng đỏ bừng, chỉ giỏi mạnh miệng nói, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào, mặc kệ ai thấy muốn đi qua ôm nàng vào lòng, đang đi đến bên cạnh nàng, Tần Châu Ngọc bỗng nhiên lại quay đầu, u oán nhìn hắn.

Bao nhiêu nhiệt tình của Đông Sinh liền bay mất, yên lặng lui ra phía sau một ít khoảng cách, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn trên mặt nàng hai vết bùn thật lớn, mặt không biến sắc mở miệng: “Sợ người khác nhìn thấy, chúng ta không có sự e ngại. Lỡ nói tới tai mẹ ta thì không hay cho nàng thôi.”

Tần Châu Ngọc bất mãn oán thầm, cũng chỉ bơ đi ý định thân mật ở ngoài.

Như Đông Sinh đoán trước, khi mẹ hắn về đến nhà, trời đã muốn tối đi. Hấp tấp đivào cửa, liền lớn tiếng ồn ào: “Đông Sinh, Đông Sinh, ngươi thành thật nói cho mẹ biết, có phải hay không ruộng kia do ngươi làm đúng không?”

Tần Châu Ngọc chột dạ nhìn mặt Đông Sinh, chỉ thấy hắn vẻ mặt vô tội nói: “Ta hôm nay luôn luôn tại trong phòng đọc sách, làm sao có đi ra đồng nhổ cỏ được. Ta nghĩ là Tiểu Ngọc làm đó, nàng giữa trưa mới từ ruộng quay trở về.”

Thấy Đông Sinh nói chuyện bình tĩnh không giống như nói dối, Tần Châu Ngọc cũng không còn lo lắng, ngẩn đầu phụ họa: “Chính là con làm, con làm mất hết cả một buổi sáng đó!”

Mẹ Đông Sinh vốn không tin hai người này, nhưng thấy trên mặt Tần Châu Ngọc dính hai vết bùn thật lớn, sự nghi ngờ cũng bớt đi một nữa, nghĩ nhổ cỏ cũng không phải là công việc gì khó khăn, liền nửa tin nửa ngờ tin bọn họ. Nghĩ nghĩ, lại chỉ vào Tần Châu Ngọc nói: “Ngươi... Ngày mai theo ta đi lên núi đốn củi.”

Tần Châu Ngọc vừa nghe, kêu nàng đi đốn củi, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng.

Đông Sinh bỏ quyển sách trên tay xuống nói: “Nương, chuyện đốn củi vẫn nên để con đi tốt hơn.”

Mẹ Đông Sinh lần này cũng không lập tức ngăn cản, chỉ là nghĩ nghĩ: “Được, chúng ta ngày mai ba người cùng đi đốn củi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.