Heo Ngốc, Làm Vợ Anh Nhé

Chương 30




Đối với thanh âm khóc thút thít của Nhị Cường, cùng sự kinh ngạc của thanh lâu nữ tử trong phòng, Tần Châu Ngọc phủi phủi tay, hùng hổ mở cửa hướng gian phòng thứ ba bên trái đi tới.

Nhìn cách cửa trước mắt đóng chặt, Tần Châu Ngọc lửa giận công tâm, không quản gì nữa nhấc chân đá văng ra.

Chỉ có điều nàng không nghĩ tới, cánh cửa này không đóng chặt.Mà nàng dùng sức quá mạnh, kết quả là lảo đảo ngã vào trong phòng, nửa người nằm sấp trên mặt đất.

Trong phòng, hai người đang ngồi đối diện trên bàn tròn phẩm trà đàm thư (thưởng thức trà thảo luận thơ), nhìn thấy vậy đều cả kinh. Đông Sinh khi nhìn rõ người vừa tới, thiếu chút nữa là mồ hôi lạnh đầy đầu.

Tần Châu Ngọc thở hổn hển đứng lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy Đông Sinh đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.

Nàng nhanh chóng xem xét hắn.Ăn mặc chỉnh tề, liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh, quần áo đầy đủ, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa mới thở ra, mới nhớ ra mục đích của chính mình, lao tới trước kéo vạt áo Đông Sinh: “Ngươi tên thư sinh bại hoại này, dám chạy tới thanh lâu mua xuân!”.

Nói xong, vung tay đánh lên người Đông Sinh.

Đông Sinh nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ theo bản năng tránh trái tránh phải, nhưng vẫn trúng mấy quyền không nặng không nhẹ của nàng. Ngọc Nương bên cạnh thở nhẹ ra tiếng, chạy tới kéo Tần Châu Ngọc: “Cô nương, cô nương, mau buông tay!”

Tần Châu Ngọc mắt đã đỏ hoe, quay người đẩy mỹ nhân phía sau xuống đất.

Đông Sinh nhìn Ngọc Nương té trên mặt đất liền hoảng sợ, nhanh tới dùng sức kiềm hai tay Tần Châu Ngọc lại, lớn tiếng quát: “Ngươi dừng lại cho ta!”

Bị hắn quát, khí thế của Tần Châu Ngọc thoáng bị áp chế, nhưng vẫn trừng mắt, hầm hừ bất mãn.

Đông Sinh thấy nàng an tĩnh lại, hung hăng bỏ tay nàng ra, đi lên trước kéo mỹ nhân dậy, ôn nhu hỏi: “Ngọc Nương, nàng không sao chứ?”

Ngọc Nương lắc đầu, nhìn hắn chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Nàng là ai a?”

Đông Sinh bất đắc dĩ thở dài: “Là người nhà ta...”

Hắn còn chưa tìm ra từ thích hợp, Ngọc Nương đã che miệng cười, tỏ ý hiểu rõ gật gật đầu. Nàng đứng dậy phủi phủi bụi áo, đi tới Tần Châu Ngọc đang đằng đằng sát khí: “Cô nương, Ngọc Nương bán nghệ không bán thân, Tống tiên sinhvới Ngọc nương chỉ là uống trà nói chuyện thi thư.”

Tần Châu Ngọc nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Ngọc Nương. Mỹ nữ trước mặt vầng trán Nga Mi, dung mạo như hoa như ngọc, ôn nhu như nước. Trong lòng Tần Châu Ngọc bỗngtrào lên tư vị chua xót, nhịn không được, hàm hồ đáp lời: “Ai biết được ngươi chỉ bán nghệ không bán thân thật hay không?”

Ngọc Nương sắc mặt tối lại, còn chưa mở miệng, Đông Sinh đã lên trước, cứng rắn nói: “Tiểu Ngọc, nàng không được nói lung tung, mau xin lỗi Ngọc Nương.”

Đây là lần đầu tiên Đông Sinh kêu tên mà chính mình đặt, Tần Châu Ngọc cảm thấy thực thân thiết lại dễ nghe, có lẽ bởi tên chính nàng đặt là tên thật của nàng. Tâm tình nàng tốt hơn một chút, nhưng vừa nhìn tới bộ dáng thanh sắc câu lệ (nghiêm túc)của Đông Sinh, nàng không khỏi chột dạ, không tâm tình nguyện đối mặt với Ngọc Nương: “Cái kia...ta không...”

Nhưng là lời còn chưa kịp nói, bỗng một toán người vào tới cửa.

Đi đầu đúng là thanh lâu nữ tử ở trong phòng Nhị Cường lúc nãy. Nàng lôi lôi kéo kéo tú bà bên cạnh, đi hướng thân ảnh Tần Châu Ngọc: “Hồng di, chính là nàng, nàng chính là người gây sự.”

Tú bà kêu Hồng di kia nhìn tới Tần Châu Ngọc, khuôn mặt biến sắc, chống nạnh hung tợn nói: “Nguyên bản là nha đầu chết tiệt ngươi, thế mà lại trốn ta chui vào được.”

Nói xong, khăn tay vung lên, hướng vài tên to khỏe phía sau nói: “Ném nàng ra ngoài cho ta, không cần khách khí.”

Đông Sinh thấy tình cảnh, biết Tần Châu Ngọc gây họa, lập tức che nàng ra sau người, hai tay ôm quyền nói: “Chậm đã Hồng di, Tiểu Ngọc nhà ta nếu có gì đắc tội, mong người thứ lỗi, bây giờ ta mang nàng đi.”

Hồng di thấy Đông Sinh như vậy, vẫy vẫy tay bảo mấy tên to khỏe dừng lại, biểu tình phẫn nộ: “Nguyên bản là cô nương nhà Tống tiên sinh. Mấy năm nay danh tiếng ca nghệ của Ngọc Nương nhà ta lan xa, không thể thiếu công lao của Tống tiên sinh. Hồng di ta và Ngọc nương đều ngưỡng mộ tài năng của Tống tiên sinh, chỉ cần Tống tiên sinh đến thăm Vọng Xuân lâu, tất nhiên là khách quý. Nhưng vô luận như thế nào, cô nương này làm loạn là làm hỏng quy củ của chúng ta, Hồng di ta không thể cứ bỏ qua như vậy được.”

Đông Sinh than thầm, hắn mặc dù rất ít tới thanh lâu, nhưng hiển nhiên biết có bao nhiêu ngư long hỗn tạp ở nơi này. Nay Hồng di cường ngạnh như vậy, trong lòng hiểu được chuyện hôm nay hẳn là không ổn.

Quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn mắt Tần Châu Ngọc, thấy nàng dường như cũng bị tình thế trước mắt dọa hoảng, lại có chút không đành lòng. Hắn đành quay đầu tiếp tục hướng Hồng di chịu tội: “Lần này là Tiểu Ngọc không hiểu chuyện, bất quá nàng vẫn là nữ nhi nhà ta, nếu Hồng di cố ý muốn phạt, không bằng tại hạ thay nàng chịu phạt.”

Tần Châu Ngọc nghe hắn nói như vậy, lập tức tưởng hiên ngang lẫm liệt định ai làm người đó chịu. Nhưng Đông Sinh mạnh mẽ ngăn trở, bất động thanh sắc đađá nàng một cước, ý bảo nàng an phận chút.

Hồng di tất nhiên là không muốn như vậy, nhưng nàng chưa kịp mở miệng nói gì thì Ngọc Nương nãy giờ yên lặng cười chân thành tiến lên, cầm tay nàng nói: “Hồng di, nếu này cô nương là người nhà Tống tiên sinh, Tống tiên sinh lại nguyện thay nàng chịu phạt, cũng không có gì đáng trách. Nhưng Tống tiên sinh là thư sinh, phải chịu đòn roi thật không thích hợp chút nào. Không bằng Hồng diphạt Tống tiên sinh miễn phí cho Ngọc Nương mười bản thi nhạc(điền mười thủ từ; mười bài thơ ca)? Người cũng biết nửa năm nay Tống tiên sinh một chữ cũng không cho Ngọc Nương, bây giờ trong tay Ngọc Nương đều là những bản thơ ca đã cũ, nửa nămnày thật nhiều khách nhân nghe cũng đã chán ngấy.”

Hồng di thoáng trầm tư, cân nhắc một lát sau, vẫy vẫy tay ý bảo mấy tên hộ vệ đi xuống, hướng Đông Sinh nói: “Vậy quyết định như thế, tiên sinh cứ giúp Ngọc Nương làm tốt mấy bản thơ ca, qua mấy ngày ta sẽ sai người tới nhà tiên sinh lấy.”

Nghĩ nghĩ một lát, Hồng di trừng mắt với người được Đông Sinh bảo hộ phía sau, chỉ chỉ vào khuôn mặt chỉ lộ ra một nửa của Tần Châu Ngọc:“Tống tiên sinh nhất định nên quản tốt giai nhân xinh đẹp này của người, nếu ngày nào đó lại gây họa đắc tội người khác, chỉ sợ người bình thường sẽ không giống Hồng di ta nhắc nhở người đâu.”

Đông Sinh liên tục đáp ứng, Tần Châu Ngọc vẫn bất mãn nhe răng trợn mắt.

Hồng di liếc mắt một cái, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, phẩy tay áo bỏ đi.

Đông Sinh thở phào nhẹ nhõm, đem Tần Châu Ngọc theo phía sau xách ra, oán hận quát nàng: “Còn không hướng Ngọc Nương cảm tạ.”

Tần Châu Ngọc bĩu môi, loại chuyện cảm nói lời cảm tạ này cũng không hải là một việc thiên kim Hầu phủ hay làm, vì thế mở miệng ra là loại ngữ điệu kỳ quái: “Đa tạ!”

Đông Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, ôm quyền hướng Ngọc Nương trịnh trọng nói lời cảm tạ rồi lôi kéo Tần Châu Ngọc xuất môn.

Hôm nay có thể thuận lợi ra khỏi nơi này như vậy, ít nhiều cũng nhờ Đông Sinh cùng Vọng Xuân lâu có chút sâu xa.Đã nhiều năm trước, hắn bị vài người đồng thôn lừa đếnVọng Xuân lâu khai trai. Hắn ban đầu không biết, tới Vọng Xuân lâu mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, nhưng muốn chạy trốn đã không có khả năng, liền thuận miệng gọi một cô nương bán nghệ không bán thân, cũng chính là Ngọc Nương.

Lúc đó Ngọc Nương vẫn là một nha đầu nhìn không chớp mắt, tuổi còn nhỏ, tư sắc không xuất chúng, ca nghệ không nổi bật nhưng lại biết chút thi từ, bất đắc dĩ cũng có thể tiếp khách.

Đông Sinh cùng nàng hàn huyên chút từ khúc, xem như hợp ý, hưng trí nổi lên, liền vì nàng làm mấy bản thơ ca.

Nào biết rằng mấy bản thơ ca này đã làm cho Ngọc Nương trở thành cô nương có tiếng, khách nhân tới nghe càng ngày càng nhiều. Hồng di biết chuyện liền phái người tới thôn Đông Sinh cầu thi nhạc, thường xuyên qua lại, Đông Sinh với Vọng Xuân Lâu cũng coi như có chút quen biết từ đó. Cùng với Ngọc Nương, miễn cưỡng cũng có thể gọi là hồng nhan tri kỷ.

Chẳng qua, Đông Sinh không có hứng thú với chốn yên hoa.Thư sinh khí phách quá cao, đối với ca múa mừng cảnh thái bình, đêm đêm xướng ca gì đó, vẫn là xem không vừa mắt.

Đi Vọng Xuân lâu số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay. Sau khi vào thành làm phu tử, nếu hai biểu đệ không lôi kéo hắn đến, hắn tất nhiên là không hề có ý định muốn đi.

Đông Sinh lôi kéo Tần Châu Ngọc vội vàng xuống lầu, đại sảnh lúc này tràn ngập tiếng ca, kiều ngữ, cảm giác say sưa, nồng đậm mùi son phấn.Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc không hẹn mà cùng nhíu mày, biểu tình chán ghét.

Hai người đi được rất nhanh ra tới đại môn.Nhưng vừa ra tới cửa lại đụng phải một công tử đang kéo hai thanh lâu nữ tử. Người kia hiển nhiên đã uống rượu, mùi rượu nồng đậm phả thẳng tới mặt.

Gương mặt hé ra của hắn vừa vặn nhìn thấy Tần Châu Ngọc, hai mắt lờ mờ say rượu bỗng nhiên sáng ngời, không khỏi vươn người sờ tới mặt của nàng: “Vị cô nương này là mới tới sao? Sao chưa thấy qua bao giờ?”

Tần Châu Ngọc chán ghét tránh khỏi bàn tay chút nữa khinh bạc mình, chuẩn bị vung quyền đánh hắn lại bị Đông Sinh dùng sức kéo ra ngoài cửa.

Mà ngoài cửa, hai biểu đệ Đông Sinh đang cúi đầu chờ hồi lâu, nhìn thấy người tới, lập tức đứng dậy, lệ nóng doanh tròng hô: “Biểu ca, các người không có việc gì chứ?”

Đông Sinh lắc đầu trấn an hai vị biểu đệ đã bị kinh hách, sau đó mấy người hơi có chút

chật vật hướng về nhà.

Trong bóng đêm, ở cửa Vọng Xuân lâu ẩn ẩn thanh âm quyến rũ xinh đẹp vang lên: “Trương công tử, có tỷ muội chúng ta còn chưa đủ sao? Cô nương người ta không phải người Vọng Xuân Lâu chúng ta, ngài đừng suy nghĩ tơ tưởng nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.