Heo Cưng Say Giấc

Chương 47: Hai người cùng cưỡi một con ngựa




“Tam vị công tử, đi chơi có vui không?” – Thanh âm bình tĩnh, không mang theo một chút cảm tình nào, một sự tĩnh lặng ngắn ngũi trước khi cuồng phong bạo vũ sắp xảy ra.

Nhưng Mai Tuyết Tình lại ngửi sơn vũ muốn đến Phong Mãn Lâu.

“Hoàng thượng …” hoảng hốt ném các đồ vật đang cầm trong tay xuống, Liên nhi cuống quít quỳ xuống.

“Hoàng huynh…” Ngạo Mai cũng không ngờ tới sẽ bị hoàng huynh bắt gặp.

“Ca ca… ” Mai Tuyết Tình cũng vội vàng học Ngạo Mai nhẹ nhàng hành lễ, không dẫn binh đi biên cảnh nữa rồi sao, trởv ề cũng không báo trước một tiếng, để cho mọi người có một sự chuẩn bị tinh thần.

“Ca …” cảm giác được Hạng Ngạo Thiên bất mãn chủ yếu là do nàng mà ra, Mai Tuyết Tình vội vàng giải thích, “Ca … là ta chủ trương xuất cung, Ngạo Mai không chịu, ta ép nàng cùng xuất cung, việc này Ngạo Mai muội muội không có lôi gì, cho dù quan hệ như thế nào cũng là do ta.”

“ta cũng biết chắc là ngươi dẫn đầu xuất cung ra ngoài dạo chơi rồi, Liên nhi không có quyền lực lớn như vậy, Ngạo Mai cũng không có lá gan lớn như vậy, chỉ có ngươi, từ khi ngươi bệnh nặng toàn bộ tốt hơn, ngôn ngữ hành vi vốn là càng ngày càng to gan”

Hạng Ngạo Thiên nói chính là lời nói thật, cái tiểu nữ nhân này ngôn ngữ hành vi không có chỗ nào giống như bọn nữ tử của Thiên Long Hoàng Triều, phảng phất như nàng không phải là người thuộc triều đại này.

Vậy nàng vốn là từ đâu tới đây?

Bởi vì nàng kêu hai tiếng “Ca ca “, Hạng Ngạo Thiên trong lòng đang tràn đầy tức giận, giờ giảm bớt hơn một nữa, hơn một tháng nay không nghe được thanh âm của nàng, bây giờ nghe gọi như vậy âm thanh vẫn rất dễ chịu lọt vào tai.

“Bây giờ tình hình biên cảnh không yên ổn, sau này không cho phép một mình xuất cung. Ngạo Sương, đưa cho ta lệnh bài mà ta đặc biệt ban thưởng.” Hạng Ngạo Thiên ra lệnh.

Mai Tuyết Tình giật mình run sợ, trong vài giây mới ý thức được Ngạo Sương chính là mình, chính mình bây giờ đang mang thân phận là công chúa, vừa rồi thiếu chút nữa là lộ tẩy rồi! Vội vàng ngoan ngoãn lấy ra tấm lệnh bài dâng trả Hạng Ngạo Thiên.

Kinh nghiệm tích lũy được trong công việc ở thế kỷ hai mươi mốt nói cho Mai Tuyết Tình, ngàn vạn lần không nên phát sinh tranh chấp với cấp trên mình trước mặt nhiều người, quyết định của cấp trên luôn là chính xác, ngay lập tức phải chấp hành ngay, ngay cả khi cấp trên đưa ra quyết định không chính xác, cũng không thể ngay trước mặt mọi người vạch trần, nói cách khác, làm cho cấp trên mất mặt, sau này chính bản thân mình có thể bị gặp rắc rối với sếp rồi.

Không có người sếp nào thích cấp dưới nhiều năng lực hơn mình, vả lại tôi thông minh hơn mà còn chịu đựng được ông chủ già khó tính, do đó đối với hoàng đế cổ đại cũng có thể như thế. Mai Tuyết Tình quyết định trước mắt cứ đem lệnh bài giao trả, qua vài ngày sẽ tìm cách lấy lại.

Khi thấy Mai Tuyết Tình có thể vui vẻ như vậy khi đem lệnh bài bài giao ra trả, Hạng Ngạo Thiên có chút giật mình, “Mau chóng về tẩm cung thay y phục, sau đó cùng ta dùng bữa.” Nói xong, phất tay áo bỏ đi.

Nhìn thân ảnh cao của Hạng Ngạo Thiên ngất rời đi, ba người đều thở phào nhẹ nhõm, có thể xem như là sống trở lại.

“Lệnh bài không có, sau này, chúng ta không bao giờ có thể xuất cung được nữa!” Liên nhi nói, có chút cảm giác mất mát.

“Đừng nóng vội, ta sẽ cố nghĩ cách lấy lại!” Mai Tuyết Tình nói một cách tự tin.

“Thật sự, làm thế nào lấy lại được lệnh bài!” Liên nhi vừa nói vừa nhảy lên.

“Tỷ tỷ, thật tỷ có thể lấy lại lệnh bài sao?” Ngạo Mai không dám chắc hỏi.

“Yên tâm, trong vòng năm ngày, chắc chắn trong tay ta có được lệnh bài!”

“Công chúa, người không phải nghĩ muốn thừa dịp Hoàng thượng không chú ý, trộm trở về chứ?” Liên nhi trêu ghẹo nói.

“Ngươi một tiểu nha đầu, ta là cái loại người này sao? Huống chi làm vậy thật là mất mặt hả, ta muốn quang minh chính đại lấy lại tấm lệnh bài, các ngươi chờ coi được rồi!”

…..

Ngạo Mai cùng Mai Tuyết Tình trở về tẩm cung thay đổi lại y phục nữ nhi, cùng nhau chạy đến ngự tiệc rượu của Hoàng thượng. Khi tiến vào đại sảnh, các phi tử từng người một đều đã an vị, hai bên cạnh Hạng Ngạo Thiên mỗi bên đều còn chừa ra một chỗ trống. Hậu cung tổng quản Lưu công công kéo ghế, xin mời nhị vị công chúa vào ngồi.

Mai Tuyết Tình vào cung đã hơn một tháng, nhưng chưa lần nào nhìn thấy Lưu công công, trong ấn tượng của nàng thái giám đối với hoàng đế luôn vâng vâng dạ dạ, phục tùng, khúm núm, chỉ biết có mỗi hoàng đế, đối với những người khác vừa kiêu căng, cao ngạo, không thể đoán được họ nghĩ gì, nhưng mà tên Lưu cung công công này làm cho người ta ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm, hòa ái hiền lành, tươi cười nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm giác hắn như trưởng bối, như phụ thân.

Có vẻ như, nếu bốn người tiểu cung nữ có chuyện cần xuất cung tìm hắn, hẳn là không có gì khó khăn. Mai Tuyết Tình thấy Lưu công công lịch sự, chuyên nghiệp, nói cười, như là thói quen trong công việc thường ngày vô thức thể hiện ra.

Sau khi yên vị, Mai Tuyết Tình nhìn quanh một lần các bàn ở bốn phía nhẩm tính, một vị, hai vị, ba vị, hết thảy tám vị phi tử. Thêm hai vị công chúa cùng Hạng Ngạo Thiên nữa tổng cộng mười một người, cũng xem như là buổi liên hoan gia đình.

Cái tên hoàng đế này, hứng thú của hắn cũng không phải nhỏ, cung vàng ẩn dấu tám người phụ nữ, đúng là kim ốc tàng kiều, hắn không cảm thấy phiền toái, thì không phải cũng bận rộn mà mệt chết đi được à! bất quá, con số nghe có vẽ rất cát tường, tám tám tám, phát phát phát hả! Không phải cổ đại hoàng đế vốn là tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, bọn họ thật có nhiều phi tử như vậy cả sao? Nếu thật có bảy mươi hai phi tần, lúc này nếu muốn mở liên hoan gia đình, phải xếp đặt bao nhiêu cái bàn hả! Mai Tuyết Tình thầm cười nhạo trong lòng.

“Muội muội, ngươi lại cười cái gì, nói ra, tất cả mọi người cùng nghe một chút!” Khi nàng vừa bước vào, Hạng Ngạo Thiên nhìn nàng quan sát, lúc nàng mặc nam trang trông rất tuấn tú, hắn thích, khi nàng đổi lại quay về nữ trang thì tao nhã cao quý, hắn cũng thích, nhất là mái tóc dài được vén cao, thêm vào khí chất tao nhã của nàng càng làm tăng thêm vẽ đoan trang thục nhã.

Từ lúc nàng bước vào, ánh mắt hắn dõi theo nàng như không muốn rời, nhưng lại sợ bị người khác phát hiện ra sự khác thường, vừa nhìn thấy khóe miệng nàng có chút nhếch lên, hắn giả vờ như không có chuyện gì thản nhiên hỏi.

“Không có gì, được cùng ca ca dùng bữa, nên tâm trạng cũng cao hứng hơn.” Mai Tuyết Tình vội vàng khép miệng lại, nhịn cười, cái tên hoàng đế này cũng tinh mắt gớm!

“Thật vậy sao? Mấy ngày nay không thấy hoàng huynh,có suy nghĩ gì không?” Hạng Ngạo Thiên làm như vô tình hỏi đến.

“Hả? … suy nghĩ, suy nghĩ!” Mai Tuyết Tình vội ho một tiếng, nghĩ hay không, chính bản thân mình cũng nói không rõ, chỉ là trong đêm khuya, thường thầm cầu nguyện cho hắn, hy vọng hắn và các tướng sĩ có thể bình an trở về.

Lúc chiều khi nhìn thấy hắn ở Ngự hoa viên, rõ ràng cảm giác thấy khuôn mặt hắn đã gầy đi rất nhiều, màu da cũng ngăm đen nhiều hơn. Xuất chinh bên ngoài, sương gió dãi dầu, bữa ăn bữa không, nghỉ ngơi không đủ vì nguyên nhân đó. Mai Tuyết Tình trong tâm cũng cảm nhận được điều này.

Sau tất cả những gì hắn làm, như vậy cũng là tốt với mình và người thân của hắn lắm rồi, thân là vua của một nước, làm được như thế, cũng không phải dễ dàng gì!

Từ sự an bài của hắn các vị trí trong dạ tiệc lần này, hắn an bài hai vị công chúa ngồi ở vị trí hai bên mình, cũng có thể nhận ra được vị trí của những người thân yêu trong thâm tâm của hắn.

“Thật sự có suy nghĩ sao? Thấy ngươi dường như chỉ là miễn cưỡng thôi?” Hạng Ngạo Thiên nghĩ muốn trêu đùa nàng.

“Ca.. ” Mai Tuyết Tình kéo dài giọng nói, biểu thị sự bất mãn của nàng.

Nghe được âm thanh của nàng gọi “Ca”, trong tâm Hạng Ngạo Thiên như có một dòng nước ấm áp chảy qua, làm cho hắn quên cả suy nghĩ.

Hạng Ngạo Thiên nói vào vấn đề chính: “Hôm nay, hoàng cung chúng ta, mọi người cùng nhau dùng bữa, có hai mục đích, một vốn là, lần này cùng Nam Trần quốc giao chiến, nước ta đại thắng, do đó chúc mừng các tướng sĩ khải toàn trở về. Hai là…, ” Hạng Ngạo Thiên dừng lại một chút, như vô tình nhìn thoáng qua Mai Tuyết Tình, sau đó nói tiếp: “Chúc mừng Ngạo Sương muội muội bệnh nặng được chữa khỏi, vẫn không có thời gian, hôm nay mới có dịp chúc mừng sức khỏe Ngạo Sương, vốn là hơi muộn một chút, muội muội, ngươi sẽ không trách hoàng huynh này không quan tâm đến ngươi chứ?” Hạng Ngạo Thiên cỏ vẻ nghiêm túc nhìn Mai Tuyết Tình.

“Không…, không…” Thấy vậy Mai Tuyết Tình cảm thấy căng thẳng sợ hãi, “Ca ca đối với ta rất tốt rồi, bây giờ ta thân thể cũng khỏe mạnh rồi, sau này, ca ca cứ tập trung tinh thần sức lực vào việc triều chính đi!”

Hạng Ngạo Thiên cười nói: “Ngươi trí nhớ, thể lực hãy còn chưa khôi phục hoàn toàn, hoàng huynh không yên tâm, chờ sau khi ngươi hoàn toàn khôi phục lại trí nhớ và thể lực, lúc đó hoàng huynh sẽ yên tâm mà gả ngươi cho một công tử môn đăng hộ đối!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.