Heo Cưng Say Giấc

Chương 25: Nha đầu quỷ linh tinh quái




Này, vì sao lại cởi đồ của em…

Không đợi Cơ Khinh Sa và Tân Lâm mở miệng, Uyển Thiên Thiên đã lớn tiếng kêu lên. “Đệ nhất ma nữ” không sợ trời không sợ đất rốt cục trong giọng nói cũng lộ ra sự kinh hoảng.

Đừng nhìn tính cách Uyển Thiên Thiên nhanh nhẹn bạo dạn, nói gì cũng dám nói, nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng dám làm. Hơn nữa chuyện nam nữ cô hoàn toàn là “gà mờ” nha.

Đồ không phải là không thể cởi, nhưng trước tình hình này mà bị Cơ Khinh Sa và Tân Lâm cởi sạch sẽ trần như nhộng trước mặt Tiêu Phàm thì mùi vị quả là rất “độc đáo”. Uyển Thiên Thiên nằm mơ cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy.

Cứ coi như cô là bà xã hay bạn gái Tiêu Phàm đi nữa, muốn vì Tiêu Phàm mà cởi áo, nới dây lưng thì cũng phải là do mình tự làm.

Hiện tại đây coi là cái gì thế này?

Điểm then chốt hiện giờ là cô đang nằm trên giường, cử động một chút cũng không thể, người khác phải cởi quần áo cho cô, cô thật đúng là một vết bánh xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị lột nhẵn bóng.

- Lấy huyệt thiên trung của tôi đối với huyệt du tâm của cô, dùng chân nguyên của tôi để bảo vệ kì kinh bát mạch của cô.

Tiêu Phàm đơn giản giải thích một câu.

- Không được!

Tân Lâm lập tức nói, thần sắc trở nên cực kì nghiêm túc.

- Tu vi của anh còn chưa khôi phục hoàn toàn, anh không thể làm như vậy.

Tân Lâm tiếp tục nói, giọng điệu chắc như đinh đóng cột, khuôn mặt nhỏ nhắn xị xuống giống như giọt nước đang rơi.

- Em cũng không đồng ý…

Uyển Thiên Thiên nằm đó kêu la, hai má đen như than chì lại trở nên đỏ rực, tựa như vừa mới nhỏ máu rơi xuống, mắt to đen láy hiện lên sự ngượng ngùng cực độ.

Vừa rồi Tiêu Phàm nói rất rõ ràng, hắn nói hắn sẽ lấy huyệt thiên trung của mình, lấy chân nguyên của mình để bảo vệ kì kinh bát mạch của cô. Thông tường mà nói, hai người sẽ phải cởi nhẵn bóng, Tiêu Phàm sẽ ôm cô vào lòng, lấy huyệt thiên trung ở ngực hắn tới huyệt thiên trung của cô để kết nối chân khí nội lực.

Lớn như vậy khỏi nói tới bị một nam nhân trần truồng ôm vào trong ngực, cho dù cầm tay thôi vẫn còn chưa có.

Xấu hổ chết đi được

Cơ Khinh Sa cũng trầm ngâm:
- Tiêu nhất thiếu, lấy chân nguyên của mình ra trị thương, nhất định phải cực kì thận trọng.

Phòng có bốn người, không ai là không phải cao thủ võ thuật, nội lực thâm hậu cả. Chính bởi vậy, mọi người đối với việc Tiêu Phàm đưa ra “phương án trị liệu” này mới có cố kị. Cho dù toàn bộ đều trôi qua thuận lợi, nguyên khí của Tiêu Phàm cũng sẽ bị thương tổn nặng nề, một khi trong quá trình trị liệu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vậy thì sẽ rất phiền.

Thêm cả Phạm Nhạc nữa thì trong năm người, nội công Tiêu Phàm vẫn mạnh nhất. Nếu hắn xảy ra vấn đề , người khác rất khó có thể giúp được.

Tiêu Phàm trầm giọng nói:
- Nếu chỉ là nội thương thêm tổn thương âm sát thì có thể nghĩ ra phương pháp khác, nhưng trong cơ thể cô ấy lại có lực cắn nuốt, nhất định phải loại trừ. Nếu không căn nguyên của cô ấy sẽ rất nhanh bị cắn nuốt sạch sẽ. Đến lúc ấy chỉ sợ tôi nguyện ý lấy chân nguyên của mình trị liệu cho cô ấy cũng chỉ là vô ích.

- Đó … đó là loại yêu quái gì vậy?

Uyển Thiên Thiên hét lên.

Nuốt sạch sẽ căn nguyên của cô sao?

Những lời này mới nghe tưởng không có gì, nhưng nghĩ kĩ lại thì lập tức khiến cả lông tóc dựng đứng.

Tiêu Phàm thở dài:
- Cô nói nó là yêu quái, nó đúng là yêu quái đấy… loại lực cắn nuốt này là do trận pháp sinh ra. Một đại sư thuật pháp cực kì cao minh đã bố trí phong thủy tuyệt sát trận. Chôn dưới đất đã một hai ngàn năm, oán khí sâu nặng vô cùng. Cô cứ u u mê mê đâm vào, có thể không gặp chuyện sao?

Trong giọng nói của hắn chứa chút oán giận.

Đã sớm cảnh cáo cô, có một số cổ mộ không thể đụng vào lại cố tình không nghe.

Hiện tại không phải quá phiền phức rồi sao?

Trì Bân so với cô cẩn thận hơn rất nhiều, tuyệt không xuống dưới cung, bằng lòng ở ngoài đánh lén, so với tính mạng thì thanh danh là cái rắm gì chứ?

Uyển Thiên Thiên mân mê cái miệng nhỏ xinh xắn, tựa hồ rất uất ức đối với lời phê bình của Tiêu Phàm.

Cô gái như thế này, bất kể là “ đệ nhất ma nữ” danh chấn thiên hạ hay là cô tiểu nha đầu yếu đuối, ngươi cũng không được phê bình nha. Kể cả cô có phạm sai lầm thật, ngươi phê bình, cô liền ủy khuất cho ngươi xem!

- Em không phản đối anh cứu cô ấy, nhưng em vẫn kiên quyết không đồng ý để anh mạo hiểm.

Tân Lâm lại trầm giọng nói rất rõ ràng.

Phản đối Tiêu Phàm cứu người, lời này Tân Lâm không thể nói ra được, trái với giáo lí môn quy của Vô Cực Môn. Cho dù Tân Lâm có phản đối, Tiêu Phàmvẫn sẽ rat ay cứu người. Ở những loại chuyện như này, Tiêu Phàm có nguyên tắc của riêng mình, cố chấp vô cùng. Tiêu Phàm lấy chân nguyên trị liệu cho Uyển Thiên Thiên, Tân Lâm rất không yên lòng.

Cơ Khinh Sa nói:
- Nhất thiếu, nơi này dù sao cũng không phải địa bàn của chúng ta, chưa quen được với cuộc sống nơi đây. Hay anh nghĩ cách đợi Thiên Thiên ổn một chút, sau đó trở về thủ đô thì tính tiếp được không?

Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Có ba người làm hộ pháp rồi, nguy hiểm có lớn cũng chẳng sao. Nếu có thể ổn, tôi cũng không nguyện ý mạo hiểm. Được rồi, thời gian cấp bách, chúng ta không cần thảo luận thêm nữa, lập tức bắt đầu thôi.

- Ấy, tôi…

Uyển Thiên Thiên reo lên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ sẫm lại như máu, nói “ tôi” thôi cũng không đến nơi.

Cô thật không thể để Tiêu Phàm chữa trị không được sao?

Nhưng phương pháp trị liệu này thật có chút… Uyển đại đương gia da mặt mỏng, có chút không chịu nổi nha.

Cơ Khinh Sa thở dài, chậm rãi tiến lên, vươn hai tay tinh xảo ra.

- Chị…

Uyển Thiên Thiên tức giận, cau có khuôn mặt, quần áo kia… hay để Tiêu Phàm cởi đi!

Để mấy mỹ nữ lột sạch … cái chuyện gì thế này?

Cơ Khinh Sa thoáng sửng sốt, cười khổ lắc đầu, thu hai tay lại nói:
- Nhất thiếu, việc này tôi không thể giúp được. Tôi ra làm hộ pháp đây.

Nói xong quay đầu đi ra ngoài.

Cởi quần áo của Uyển Thiên Thiên, không chỉ Uyển Thiên Thiên không được tự nhiên, mà Cơ Khinh Sa cũng không được tự nhiên như vậy. Mấu chốt là mấy vị mỹ nữ đều cách ứng nhau, rất không tự nhiên.

Tân Lâm không nói một lời, theo Cơ Khinh Sa đi ra ngoài.

- Tân Lâm, cậu ấy là vì cứu người, không có ý gì khác cả…

Mắt thấy mặt Tân Lâm trầm như nước, Cơ Khinh Sa thấp giọng nói một câu.

- Tôi biết.

Tân Lâm gật gật đầu, nói. Giọng nói đã trở nên rất bình tĩnh.

Tính tình của Tân Lâm từ tước tới giờ đều rất lãnh đạm, một khi Tiêu Phàmđã quyết, cô sẽ yên lặng tuân theo quyết định của hắn.

Cơ Khinh Sa và Tân Lâm rời khỏi không những không làm bầu không khí dễ chịu hơn mà còn ngược lại càng thêm xấu hổ. Con ngươi đen láy của Uyển Thiên Thiên đảo mọi chỗ, không dám đối diện với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhẹ ho khan một tiếng, nói:
- Thiên Thiên…

Khuôn mặt tái nhợt phía trên cũng đỏ sẫm lại như máu.

Trong phòng lâm vào một mảnh trầm mặc.

- Em.. dù sao em cũng không nhúc nhích được.

Không biết trôi qua bao lâu, Uyển Thiên Thiên mới hừ hừ nói. Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, may mắn Tiêu Phàm nội lực thâm hậu, nếu không quả đúng là không nghe rõ.

Dù sao người ta cũng không nhúc nhích được, muốn động liền động đi, người ta cũng có ngăn được đâu mà…

Tiêu Phàm cười khổ một tiếng.

Mặc dù là trị bệnh cứu người bất đắc dĩ, nhưng dù sao vẫn phải “ thẳng thắn hỗ trợ”, hai người trẻ tuổi như vậy, chàng chưa lập gia đình, thiếp chưa gả, sau phát sinh tình hình gì, quan hệ của hai bên sẽ phát sinh một số biến hóa đặc thù.

- Vậy đắc tội…

Tiêu Phàm không do dự chần chừ nữa, nói.

Uyển Thiên Thiên lắc mạnh đầu, mắt to đen nhánh lặng yên nhìn hắn, nói:
- Tiêu Phàm, đừng nói nói đắc tội. Anh nói đắc tội vậy thì thương thế của em không thể trị, chết thì chết.

Ngữ khí kiên định, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

Tiêu Phàm không khỏi ngẩn ngơ một lúc.

Đừng nhìn Tiêu chân nhân anh duệ ngút trời, cái thế vô song, nhưng đối mặt với tâm tư mấy cô gái lại không hiểu chút gì.

Rất khó nắm bắt!

- Được rồi. Sau khi bắt đầu, tận lực thả lỏng người, đừng nghĩ gì cả, phóng thích đan điền khí hải của cô ra, coi như thân thế này tạm thời không phải của cô nữa, để tôi khống chế một lúc, hiểu chưa? Ngàn vạn lần không được chống cự…

Tiêu Phàm không có ở đây dây dưa ôm ấp phái nữ này nọ, nhanh chóng cắt nhập “phương diện kĩ thuật”.

- Đã biết… nhưng Tiêu Phàm, em cũng nói trước cho anh một tiếng, em là nội công Yên Chi môn, cùng những nội công môn phái khác kế thừa có chút không giống, thời khắc mấu chốt có thể sẽ tự động hộ chủ.

Tiêu Phàm giật mình kinh ngạc.

Đây cũng là tình huống ngoài ý muốn, may mà Uyển Thiên Thiên nói cho hắn, khiến hắn đề phòng. Bằng không, đợi lúc lúc hành công tới đoạn quan trọng, nội công Yên Chi môn tự động hộ chủ, bất ngờ mà không đề phòng kịp, làm không tốt sẽ xảy ra chuyện rắc rối lớn.

- Được, tôi biết rồi.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, trên mặt đã hồi phục như lúc đầu, điềm tĩnh tự nhiên.

Bất kể nói thế nào, chuyện kế tiếp hắn phải làm là cứu mạng Uyển Thiên Thiên, chuyện khác không nên suy nghĩ quá nhiều.

Uyển Thiên Thiên mặc đồ màu gỉ sét đi đêm, là kiểu dáng đường trang, hai hàng cúc áo cài trước ngực. Tiêu Phàm vươn tay túm lấy cúc áo thứ nhất.

Bình thường đàn ông cởi quần áo cho phụ nữ, là sẽ cởi từ cúc áo ở trên cùng, Tiêu Phàm kinh nghiệm không phong phú, phương pháp trái ngược, cởi cúc bên dưới trước, cũng may chưa bị Uyển đại đương gia chê cười.

Nói tới Uyển Thiên Thiên lúc này, tim đập loạn xạ, cũng không điềm tĩnh hơn so với Tiêu Phàm được bao nhiêu.

Tiêu Phàm hít một hơi, cưỡng ép trấn tĩnh lại, xách cánh tay áo nâng cao cổ tay, đem từng cúc trên trang phục vải bố đi đêm cởi bỏ, thật không ngờ là hắn không có chạm vào người Uyển Thiên Thiên. Sau một lát, y phục đi đêm cuối cùng cũng cởi xong, lộ ra bộ nội y buộc trắng nõn.

Tiêu Phàm nhất thời ngẩn tò te.

Loại áo ngực buộc thế này, hắn chưa từng tiếp xúc qua. Cùng Tân Lâm sống chung hơn ba năm, cũng đã thấy qua nội y của Tân Lâm, nhưng hình như không phải là loại này. Chậc chậc, rốt cuộc là bộ dạng gì, Tiêu chân nhân cũng không nghĩ ra.

Ấn tượng rất mơ hồ.

Nhưng xem tình hình từ bộ nội y buộc chặt trên người Uyển Thiên Thiên thế này, nghĩ muốn cởi một cách “ mây bay nước chảy” mà không chạm đến thân thể của Uyển Thiên Thiên thì đúng là rất khó thực hiện.

Hai gò má Tiêu Phàm bỗng nhiên ửng hồng, trán túa mồ hôi, hít thở cũng trở nên trầm trọng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của Uyển Thiên Thiên lại quét tới, vừa đúng lúc đụng ánh mắt Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên như phản xạ có điều kiện nhắm chặt mắt vào.

Xấu hổ ghê gớm!

Rốt cuộc, bàn tay của Tiêu Phàm cũng chậm rãi duỗi tới bộ ngực cao ngất của cô, có lẽ trong lúc vô tình, cách lớp vải chạm vào của cô, một cảm giác tê tê nháy mắt truyền khắp toàn thân, dường như trong tích tắc cả người co rút lại.

Một cảm giác kì lạ trước nay chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.