Heo Cưng Say Giấc

Chương 119: Lén giao dịch




Có những lúc phụ nữ cứ nghĩ rằng họ hiểu phụ nữ hơn đàn ông, nguyên nhân là do phụ nữ thì dễ hiểu tâm lý của nhau, cứ căn cứ theo suy nghĩ của mình mà phỏng đoán đối phương đang nghĩ gì.

Sự việc đúng là phát triển như lời Hồ Tiểu Dương phán đoán, Trần Tư Tư cuối cùng cũng kể cho Hứa Thiếu Phong nghe chuyện cô ta có thai.

Sau bữa ăn tối, Trần Tư Tư nôn đến phát sợ, cứ như là có cái gì trong dạ dày thì cho ra hết, cô cảm thấy rất khó chịu, lại rất tủi thân. Cơ thể thì khó chịu mà trong lòng thì tủi thân, cô bất giác nghĩ đến những lời Lâm Như nói: “Tôi biết là cô vẫn còn ôm giấc mộng đó, nghĩ rằng có đứa con rồi Thiếu Phong sẽ ly hôn với tôi và cưới cô. Cô không nghĩ là khi Thiếu Phong biết việc cô lén lút có con với anh ấy là một âm mưu, dùng nó mà ép buộc anh ấy thì hình ảnh của cô trong lòng anh ấy sẽ như thế nào sao? Vả lại, những người làm quan ai mà không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài? Có ai lại để mất chức vì một đóa hoa dại không? Cô đừng có nằm mơ nữa”. Những lời nói của Lâm Như giống như con dao giết người mà không thấy máu, nó đã đâm sâu vào trái tim cô, lần đầu tiên cô suy nghĩ về hành động của mình, cô đang nghĩ, bỏ công sức ra thế này liệu có đáng không?

Nhất là lúc vừa bị nôn một trận kinh khủng như thế cô lại gần như suy sụp hẳn, người ta có con thì có chồng đau thay, có mẹ chồng chăm sóc, trở thành của quý trong nhà, còn cô thì sao? Rốt cuộc là mình có thiếu gì đâu mà tự đi chuốc lấy sự thiệt thòi này vì người khác, rốt cuộc là tại sao chứ? Nghĩ vậy nên cô hết sức ấm ức, ngắm mình trong gương, đôi mắt như mất hồn, Trần Tư Tư liền khóc thút thít.

Khóc xong, rửa mặt rồi đi ra, nhìn Hứa Thiếu Phong đang ngồi xem ti vi trên ghế sofa, cô không kìm được nói: “Thiếu Phong, em có thai rồi”.

“Cái gì?”, Hứa Thiếu Phong đang xem phim lập tức quay ngoắt trở lại, có vẻ bất ngờ xen lẫn sợ hãi nói: “Em bảo em có thai rồi, có đúng là như vậy không?”

Cô gật đầu, trong lòng thấy ấm ức liền như con mèo chui vào vòng tay Hứa Thiếu Phong.

Hứa Thiếu Phong không chịu được, thật đúng là, tại sao trong giờ phút này mà cô ấy lại có thể mang thai được cơ chứ, cô ấy có thai thật hay chỉ là giả có thai để lừa gạt ông?

Hứa Thiếu Phong vòng tay ôm cô rồi thoa nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tư Tư, cố hết sức để kìm nén tình cảm của mình nói: “Bao lâu rồi?”

Trần Tư Tư đáp: “Chắc cũng phải được hai tháng rồi”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Em… sao lâu như thế rồi em không cho anh biết?”

Trần Tư Tư ngẩng đầu lên nói: “Không phải bây giờ em cho anh biết rồi đó thôi”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Thế em định thế nào?”

Trần Tư Tư đáp: “Em muốn sinh con, em muốn có con”.

Hứa Thiếu Phong nghe xong tức giận nói: “Em điên hay sao?”. Suýt chút nữa anh hất bỏ Trần Tư Tư ra khỏi vòng tay mình, nghĩ một chút thì dù sao cũng không nên làm cho mâu thuẫn sâu sắc thêm liền nhẹ giọng nói: “Tư Tư à, sao em không nghe lời anh chứ, mối quan hệ này của chúng ta… bây giờ vẫn chưa phải là lúc có con được”.

Trần Tư Tư nói: “Sợ gì chứ? Anh không muốn chịu trách nhiệm thì cũng không cần phải chịu trách nhiệm, không muốn nhận con em cũng không ép buộc, em sẽ một mình nuôi dạy nó nên người”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Sao em hồ đồ thế nhỉ? Quan hệ của chúng ta thực ra là không thể có con được, đây không phải vấn đề chịu trách nhiệm hay không chịu trách nhiệm mà chuyện này liên quan đến sự nghiệp của anh, liên quan đến việc danh phận của đứa trẻ. Em à, phải nói thế nào mới đúng đây, em muốn có con đáng lẽ ra cũng phải hỏi qua xem anh có đồng ý không mới đúng, tại sao lại cứ tự mình quyết định?”

Trần Tư Tư vốn đã ấm ức trong lòng lắm rồi, nghe giọng điệu của Hứa Thiếu Phong thật chẳng khác Lâm Như là mấy, cơn giận dữ trong lòng cô được dịp giải tỏa, liền vùng người khỏi vòng tay của ông đứng dậy nói: “Loại quan hệ này thì sao chứ? Nếu anh cảm thấy không danh chính ngôn thuận, sợ con anh sau này bị người ta gọi là con hoang, bị người ta chửi rủa ảnh hưởng đến sức khỏe tâm lý của nó thì anh hãy ly hôn đi, ly hôn rồi thì không phải đứa con đã danh chính ngôn thuận có bố của nó sao?”

Hứa Thiếu Phong thực sự giận dữ nói: “Tại sao em có thể ăn nói như thế được chứ? Không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh không thể ly hôn, nhưng… tại sao bây giờ em lại ép buộc anh phải làm như thế?”

Trần Tư Tư tức nghẹn họng: “Ai ép anh phải ly hôn chứ? Anh muốn thì anh ly hôn chứ ai bắt được anh? Một mình em cũng có thể nuôi con được, không cần anh phải quan tâm, cũng không cần anh phải bận tâm, như thế đã được chưa?”

Hứa Thiếu Phong dở khóc dở cười, rõ ràng là A mà cô ta cứ nói là B, những người phụ nữ có chỉ số IQ cao thường hay ngạo mạn tỏ ra hơn người, so với những phụ nữ có chỉ số IQ thấp thì họ biết mọi việc không thể đạt đến sự hoàn mỹ mà chỉ cần cố gắng hết mình là được, bởi vì họ biết phải nói thế nào để phá bỏ sự logic của đối phương. Ông liền tức giận nói: “Nói rất hay, em thực sự muốn sinh con thì anh biết phải làm thế nào? Quan tâm hay không quan tâm? Không quan tâm thì không được, quan tâm thì lại bị người khác phát hiện anh có con riêng ở ngoài, thế thì làm sao mà được, để người ta kiện thì anh thực sự hết đời chẳng còn gì hết, gia đình không còn, chức quyền cũng hết, không biết chừng còn bị khai trừ cả chức vụ, ngay cả việc bảo đảm cuộc sống hàng ngày cũng không xong, em đã nghĩ đến những điều này chưa?”

Trần Tư Tư cũng hét to: “Hứa Thiếu Phong, em không ngờ là anh lại ích kỷ đến vậy, anh chỉ nghĩ đến gia đình của anh, chức quyền của anh, sao anh không nghĩ cho em, không nghĩ cho người con gái đã cùng anh mấy năm nay, em đã tính toán gì chứ? Không phải là tính toán cho tình cảm này hay sao, em vẫn chưa hoàn toàn có được anh, em không trách anh, chỉ trách số em khổ thôi. Em chỉ muốn có một đứa con, muốn có một đứa con thì sao chứ, thế mà anh cũng không đồng ý. Em biết là anh không đành lòng bỏ vợ anh, không đành lòng từ bỏ gia đình, em không gánh vác nổi việc gia đình anh tan nát, ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, bây giờ anh vẫn có thể quay đầu lại, quay về với vợ của anh, em sống hay chết không cần anh quan tâm, mãi mãi cũng không cần anh quan tâm”, nói xong liền khóc nức nở.

Hứa Thiếu Phong cảm thấy Trần Tư Tư càng nói càng chẳng có chút suy nghĩ đúng đắn gì cả, nói toàn những lời khó nghe. Trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội nhưng không thể không kìm nén tình cảm của mình, liền từ từ an ủi: “Tư Tư, không phải anh nhẫn tâm, cũng không phải anh không hiểu biết, em vẫn còn rất trẻ, chưa hiểu biết, em nghĩ là nuôi một đứa trẻ thì dễ lắm sao? Nó không giống như nuôi một con chó con mèo, sau này còn phải nuôi nấng dạy bảo nó, còn phải suy nghĩ đến việc cho nó đi học nữa. Hơn nữa, quan niệm của xã hội mình không thoáng như người phương Tây, một người đàn bà chửa hoang sẽ bị xã hội ghẻ lạnh, việc này em đã nghĩ đến chưa? Liệu em có chịu đựng được không? Nếu anh có thể ly hôn thì tốt rồi, nhưng Lâm Như nhất định không chịu ly hôn, anh cũng không còn cách nào khác, anh lại càng không muốn đem chuyện gia đình ra mà làm ầm lên để người ta biết được. Đó chẳng phải chuyện hay ho gì, anh lại không phải người của riêng gia đình, anh là cán bộ Nhà nước, là công vụ viên của quốc gia, nếu để người ta biết anh vì một cô gái xinh đẹp mà bỏ vợ thì em xem ảnh hưởng xấu sẽ như thế nào? Tổ chức còn để anh làm Cục trưởng nữa không? Chức vụ của anh chắc chắn là không thể giữ rồi, nếu anh chẳng còn gì thì khi lấy em, liệu em có cảm thấy hạnh phúc không? Bởi vậy, nhất định phải bỏ đứa con này đi không thể giữ lại được”.

Đạo lý này không phải Trần Tư Tư không biết, cái gì cô cũng biết cả, cái gì cũng hiểu, thực ra cô làm như vậy cũng chỉ là ngụy biện, muốn ép ông ly hôn. Khi thấy chuyện này không thể xảy ra, cô cảm thấy rất mơ hồ, không biết nên làm thế nào? Cô rất hy vọng Hứa Thiếu Phong sẽ đến bên dỗ dành cô, chỉ cần an ủi vài câu thôi cũng được, nhưng đằng này Hứa Thiếu Phong lại không làm như thế khiến cô giận điên lên, quay người khóc lóc nói: “Không nghe, em không nghe. Nếu anh cảm thấy em làm anh mệt mỏi đến vậy, ảnh hưởng đến tiền đồ của anh, anh có thể đi, đừng để ý đến em làm gì. Đi đi… anh đi đi”.

Hứa Thiếu Phong không biết làm thế nào, chỉ còn biết lắc đầu, cảm thấy bây giờ nói gì cũng thừa, một khi đã quyết định chia tay thì không thể lại thân mật với cô ấy được, liền nhân cơ hội này nói luôn: “Vậy được, em cứ bình tĩnh lại đi, anh đi đây”.

Hứa Thiếu Phong mở cửa đi ra ngoài, khi vừa đóng cửa thì lại nghe thấy tiếng khóc đau lòng của Tư Tư từ trong nhà vọng ra, dường như nó là một con dao vô hình đang đâm nát trái tim anh.

Anh ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi khỏi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.