Hẹn Yêu

Chương 7: Người đàn bà không tim 3




Cái tát này không phải quất lên mặt Đường Trọng, mà là đánh vào mu bàn tay đang vuốt ve mông Lâm Hồi Âm. Làm Đường Trọng đang nhập tâm không kịp đề phòng gì đã bị đánh trúng.

Cạch.

Bạch Tố ấn nút tạm dừng, âm nhạc ngừng lại.

Nàng đi tới trước mặt Lâm Hồi Âm, quan tâm hỏi:

- Hồi Âm, em không sao chứ?

-... - Điều này làm cho Đường Trọng có cảm giác muốn thổ huyết. Người bị đánh là mình, sao lại đi hỏi người đánh có sao không? Giống tay của ngươi bị dao cắt trúng, cũng không thể chạy đi hỏi xem con dao có sao không chứ?

Mặt Lâm Hồi Âm không chút thay đổi nào so với bình thường, nhưng mà lỗ tai với cổ cũng đã nổi lên những áng mây đỏ nhàn nhạt:

- Không quen thôi.

Đúng thế, trước kia vai nam chính của MV là Đường Tâm. Đường Tâm cũng là con gái, nàng cũng đưa tay vuốt lưng và mông của Lâm Hồi Âm, mặc dù trong lòng Lâm Hồi Âm thấy quái dị, nhưng cũng nguyện ý nhượng bộ vì nghệ thuật. Nhưng mà, hôm nay bạn nhảy lại là Đường Trọng, là một người đàn ông chân thực. Cùng một người đàn ông xa lạ kề mặt nhảy múa, hơn nữa lại phải mặc cho hắn làm ra cái động tác câu dẫn này, trong lòng nàng hơi không thích ứng.

Lúc ngón tay Đường Trọng miết lên mông nàng, nàng chỉ cảm thấy chỗ đó giống như bắt lửa. Cũng chẳng suy nghĩ gì đã tát một cái, đẩy cái nguồn dẫn lửa này ra.

Sau đó, Đường Trọng "dính chưởng".

Thật sự Đường Trọng cũng cảm thấy mình ăn một phát tát này không lỗ lã mấy. Hắn là một người đàn ông... thôi được rồi, là nam sinh.

Nam sinh có sự hứng thú và truy cầu trời sinh với con gái. Lúc đầu ngón tay hắn tiếp xúc với bờ mông tròn trịa, mềm mại như bông gòn của nàng, hắn có cảm giác sao nhân sinh lại hạnh phúc như thế. Đầu ngón tay kia hơi đụng vào chút mà như bị hãm sâu vào, điều này làm cho Đường Trọng cũng không dám dùng sức. Giống như nếu dùng sức mạnh hơn một chút thì sẽ tách bờ mông của nàng thành hai nửa vậy.

Nếu như một cái tát đổi lấy một lần cơ hội vuốt ve mông Lâm Hồi Âm. Thế thì Đường Trọng không do dự gì mà lựa chọn ăn một tá phát tát.

Ngươi nhìn đi, dù là đàn ông ưu tú đi nữa nè, cũng không có biện pháp bỏ qua mấy trò xấu như là khe rãnh ở mông con gái nha.

- Không có chuyện gì đâu. - Đường Trọng nghiêm trang an ủi:

- Vuốt nhiều sẽ quen thôi.

- Ơ, lại còn vuốt nhiều thành quen! - Trương Hách Bản lên tiếng đả kích. Giống như Đường Trọng sờ Lâm Hồi Âm mà không sờ nàng làm nàng tức giận vậy:

- Ai cho anh sờ tiếp? Lưu manh thối.

- Vậy cô nói làm sao bây giờ? - Đường Trọng hỏi ngược lại:

- Động tác này có làm nữa hay không?

- Anh không thể "sờ gió" sao? - Trương Hách Bản nói:

- Làm tốt vẻ mặt và tư thế, cũng không cần mò mẫm tới mông chị Hồi Âm. Trên TV hôn nhiều như vậy, chẳng nhẽ tất cả đều là hôn thật à?

- Tình huống không giống nhau. - Đường Trọng nói:

- Tôi không sờ thì động tác sao đủ độ khiêu khích? Hơn nữa, tôi còn phải ôm cô ấy làm một động tác xoay tròn. Đây vốn là một chuỗi động tác liên tục, nếu như ống kính tới gần thì chúng ta sẽ lộ ra sơ hở. Thế thì không đạt tới loại mỹ cảm chỉnh thể kia được.

- Ơ, anh muốn sờ người ta sao không lễ phép gì chứ? Sao chị Hồi Âm lại phải cho anh sờ? Sao anh không cho chị ấy sờ? - Trương Hách Bản chống nạnh, bộ dạng giống hệt như một cô bé học làm đàn bà chanh chua.

Một khắc kia, Đường Trọng lệ rơi đầy mặt.

Bà cô của tôi ơi, tôi tình nguyện cho chị Hồi Âm của cô sờ a. Cô ấy muốn sờ thì cứ sờ, ai mà nhíu mày một chút thì là đồ khốn kiếp, rùa rụt đầu.

- Bản Bản. - Bạch Tố trợn mắt nhìn Trương Hách Bản một cái. Ngăn cản nàng nói ba lăng nhăng.

Sau đó, nàng nói với Đường Trọng:

- Thể chất của Hồi Âm tương đối nhạy cảm. Có biện pháp nào khác không?

- Có. - Đường Trọng gật đầu.

- Biện pháp gì?

- Tôi đeo găng tay. - Đường Trọng nói.

Lâm Hồi Âm còn chưa kháng nghị, A Ken đứng một bên đã la lên:

- Không được đeo găng tay, đeo găng tay sẽ làm mỹ cảm này bị ít đi. Các cô suy nghĩ kỹ một chút đi, trong tiếng nhạc làm cho người ta kích động, một người đàn ông dùng đầu ngón tay vạch từ lưng đến mông của cô gái, đây là một quá trình hấp dẫn duy mỹ thế nào nha. Ai yêu, nếu như đeo găng tay, tình cảnh lại trở nên quỷ dị đúng không? Không phải thành vẽ rắn thêm chân sao?

- Cũng không phải là sờ anh, anh phản đối cái gì? - Trương Hách Bản thấy A Ken nói chuyện hộ Đường Trọng, tức giận nói.

- Nếu cậu ấy sờ vào tôi, tôi cho cậu ấy sờ bao nhiêu cũng được. - A Ken giậm mạnh chân, cắn răng nói:

- Đây là hy sinh vì nghệ thuật, các cô chẳng có chút giác ngộ nào cả sao?

-...

Thân thể Đường Trọng run lẩy bẩy. Nghĩ thầm, anh có nguyện ý hiến thân, tôi cũng không muốn hiến tay đâu.

- Tốt lắm tốt lắm. Đừng cãi nhau nữa. - Bạch Tố nói, nàng nhìn Lâm Hồi Âm hỏi:

- Không có cách nào tiếp nhận sao?

Lâm Hồi Âm lắc đầu.

Tay của Đường Trọng vừa sờ lên là thần kinh và da thịt trên người nàng cứ như căng ra. Đừng nói là khiêu vũ, dù di động cũng khó khăn lắm rồi.

- Đường Trọng. - Bạch Tố xoay người nhìn Đường Trọng.

Đường Trọng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Thế này đi, tôi cũng cảm thấy vũ đạo này có chút vấn đề. Tôi sẽ cải tiến điệu nhảy một chút, khiến nó phù hợp với chủ đề bài hát hơn, như thế sẽ dễ lưu hành hơn.

- Đường Trọng, cậu còn có thể biên đạo múa sao? - Bạch Tố mừng rỡ hỏi.

- Không biết. - Đường Trọng nói:

- Để tôi một mình bày ra một điệu nhảy thì rất khó, nhưng mà dựa trên cơ sở có sẵn, cải tiến một chút thì không có vấn đề gì. Tôi nhảy từ lúc bảy tuổi đến mười lăm tuổi, sau đó lại cảm thấy khiêu vũ quá ấu trĩ.

- Cái gì? Anh nói khiêu vũ ấu trĩ? - Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm đồng thời căm tức Đường Trọng.

- Lúc ấy đúng là tôi nghĩ như thế. - Đường Trọng nhún vai nói. Sau mười lăm tuổi, hắn thích đọc sách và luyện chữ bằng bút lông hơn. Nếu không tĩnh tâm để ngồi được, chữ bút lông của hắn sao có được thành tựu hôm nay?

- Nhưng mà bản lĩnh thì vẫn còn. - Đường Trọng nói:

- Từ Tam Kim đã nói, khiêu vũ chính là dùng thân thể để vẽ tranh. Có vẽ được bức tranh kia hay không, chỗ này chỗ kia có nối liền hay không thì họa sĩ là người rõ nhất. Mặc dù vũ đạo này hỗn hợp nhiều loại phong cách, nhưng loại hình thức tạp phế lù thế này lại không tiện lưu hành. Chúng ta có thể biên soạn cho nó đơn giản hơn một chút, để cho tất cả những người nhìn thấy đều thích, hơn nữa còn dễ bắt chước.

- Ai yêu, em nghĩ giống tôi thật đó. - A Ken vỗ tay khen hay:

- Lúc đó, bài hát "Vi nhĩ trường đại" này có độ lan truyền rất cao, nhưng mà vũ đạo lại không bùng nổ. Tôi nghĩ, nguyên nhân cũng là do phong cách của điệu nhảy này quá tạp, không có trình độ chuyên nghiệp thì không nhảy được. Em xem, mỗi một điệu nhảy của Thái Y Lâm đều được bắt chước khi truyền bá, điều này có tác dụng rất lớn đối với danh tiếng của cô ấy...

Trong lúc nói chuyện, A Ken lại vung vẩy hai tay, nặn ra động tác Lan Hoa Chỉ, chiêu bài của "vũ nương". Làm cho cả Bạch Tố và Đường Trọng đều không đành lòng nhìn tiếp.

- Tốt. - Bạch Tố gật đầu:

- Đường Trọng, chuyện sửa điệu nhảy làm phiền cậu. Chúng ta còn một thời gian nữa, nếu như chỉ thay đổi một chút, chi bằng làm cho dễ học hơn đi.

- Thật mong đợi nha. - A Ken cười hì hì nói:

- Tiểu Tâm Tâm, tôi tin rằng em sẽ làm nổi lên một trào lưu.

- Đừng có mang tới một đống nước miếng là tốt rồi. - Trương Hách Bản, nàng không thèm tin Đường Trọng có thể sửa điệu nhảy này cho tốt hơn.

Bạch Tố làm bộ muốn khóa miệng Trương Hách Bản lại, Trương Hách Bản vội vàng trốn sau lưng Lâm Hồi Âm.

Bạch Tố hỏi:

- Đường Trọng, khi nào thì bắt đầu?

- Bây giờ. - Đường Trọng nói. Mặc dù bây giờ còn cách thời gian lễ kỷ niệm nửa tháng, nhưng mà hắn đã đáp ứng với bọn Hoa Minh, Thu Ý Hàn. Đợi đến lúc kỳ nghỉ lễ trung thu thì phải theo bọn họ đi núi Ngọc Nữ du ngoạn. Nếu như hắn vào núi, cũng không biết bao giờ về được, hắn hy vọng có thể an bài tốt chuyện khiêu vũ này.

- Bây giờ? - Bạch Tố kinh ngạc nói:

- Cậu suy nghĩ kỹ rồi chứ?

Biên đạo múa giống như vẽ tranh, cũng giống như sáng tác. Cần phải có linh cảm mới được nha, không có linh cảm thì biên soạn điệu nhảy thế nào được?

- Thử một chút đi. - Đường Trọng nói:

- Chúng ta vừa mới nhảy một đoạn ngắn, tôi nói ý kiến về đoạn đầu tiên luôn đi. Động tác lúc Hồi Âm có thể tăng biên độ một chút. Bước phải rộng ra, lúc hất đầu thì phải có lực thêm một chút.

Đường Trọng vừa nói vừa tách hai chân ra, bất chợt làm một động tác "xoạc chân" trên sàn nhà, nói:

- Làm xong những động tác liên tiếp thì dùng động tác này để kết thúc. Hồi Âm, cô rất lạnh lùng, vậy thì lãnh diễm đến tận cùng đi.

- Hách Bản, vũ đạo của cô không thành vấn đề, nhưng vẻ mặt có vấn đề. Cô không cần cố ý giả vờ đáng yêu.

Trương Hách Bản nổi giận, nếu không phải Bạch Tố ngăn lại, nàng không xông lên cắn "Tiểu Đường Trọng" của Đường Trọng là không thể. Ức chế chỉ vào Đường Trọng nói:

- Tôi sao phải giả vờ đáng yêu? Tôi sao phải giả vờ đáng yêu, hả? Tôi vốn dĩ rất đáng yêu, không đúng à?

- Đúng thế, cô rất đáng yêu. - Đường Trọng phụ họa:

- Cho nên, cô chỉ cần giữ vững vị đạo vốn có là được. Tự nhiên một chút, tự nhiên hơn một chút.

Nghe Đường Trọng nói như thế, Trương Hách Bản không náo loạn nữa, thật sự suy tư vấn đề của mình.

Đợi đến khi Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản nghe thủng mấy lời của Đường Trọng, bắt đầu luyện tập theo phương thức cải tiến theo lời hắn, Bạch Tố lặng lẽ lui vào góc.

- Cậu ta sẽ trở thành thiên vương. - Ánh mắt A Ken sáng ngời nhìn Đường Trọng, nói:

- Tố Tố, cô có tin không? Nhất định cậu ta sẽ thành thiên vương.

- Tôi đã sớm nói với cậu ấy như thế. - Bạch Tố vui mừng gật đầu:

- Nhưng mà, tôi lại mong cậu ấy trở thành thiên hậu hơn. (DG: Vãi lão Huy Thiểu,:131: thâm vãi lúa)

- Hừ, cậu ấy chỉ giả trang thành con gái, vẫn sẽ trở thành thiên vương của mọi người mà thôi. Cô cứ chờ mà xem, giống như Lâm Thanh Hà thể hiện Đông Phương Bất Bại thành kinh điển, cậu ấy cũng sẽ giả trang nhân vật này thành kinh điển.

Bạch Tố nhẹ nhàng thở dài nói:

- Đáng tiếc, cậu ấy không phải Đường Tâm.

Xe taxi đến đường học phủ, Đường Trọng vừa xuống xe, đang chuẩn bị đi bộ vào cổng trường thì một âm thanh phụ nữ vang lên phía sau:

- Đường tiên sinh, xin chờ một chút.

Đường tiên sinh?

Đường Trọng cười.

Ai lại đi tôn trọng mình như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.