Hẹn Yêu

Chương 13: Kết thúc




Đường Trọng bị tiếng ngáy của Hoa Minh đánh thức, đẩy cửa sổ ra, bên ngoài mưa tạnh gió ngừng, một vầng trăng sáng treo trên trời cao.

Hắn lặng lẽ đóng cửa, đi lên tầng thượng, nhìn lướt qua nhà dân thấp bé xung quanh đó, nhìn thấy một sườn núi liên miên bất tận ở nơi không xa.

Có một ngọn núi cao lớn, nhìn giống như một tiên nữ đeo dải lụa kéo dài tít đằng sau. Đường Trọng nghĩ, có thể đó là "núi Ngọc Nữ" mà họ sẽ đi vào sáng hôm sau.

Mưa thu mát mẻ, trăng sáng trên cao, nửa đêm không người, chỉ có âm thanh của trùng gáy chim reo.

- Không sơn tân vũ hậu. Thiên khí vãn lai thu. (Đại khái là núi cao sau trời mưa, khí trời thu muộn)

Đường Trọng bất chợt nhớ tới một câu tuyệt vời như thế.

Bịch bịch.

Có tiếng bước chân.

Đường Trọng kinh ngạc, bây giờ chắc khoảng bốn giờ sáng, ai lại đi lên sân thượng vào giờ này chứ?

Hắn lặng yên không lên tiếng, đứng an tĩnh chờ đợi ở nơi đó.

Thu Ý Hàn cũng không ngờ có người lên lầu vào giờ này, thấy sân thượng có bóng đen, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến sơn quỷ thụ yêu trong truyện xưa bà ngoại kể, sau đó há mồm định la lên...

Đường Trọng chạy gấp tới, nhanh chóng ôm Thu Ý Hàn vào ngực, bưng kín miệng nàng.

- Là tôi. - Đường Trọng nhỏ giọng nói.

Đôi mắt to của Thu Ý Hàn càng thêm trong suốt dưới ánh trăng, đen như mực, trắng như tuyết, lông mi dài chớp chớp, giống như một cây quạt được tỉ mỉ chế tạo. Nàng có nghi hoặc, nhưng lại càng vui mừng.

- Tôi biết rồi... - Nàng ưm ưm nói.

Đường Trọng sợ nàng hét chói tai làm phiền người khác ngủ, cho nên xông lại che miệng nàng. Tay vừa chạm vào khuôn mặt của nàng, cảm giác được sự mềm mại và co dãn kinh người.

Lần đầu gặp mặt, hắn cảm thấy cô bé này giống như một búp bê sứ xinh đẹp, sờ xong thì hắn lại nghĩ, nguyên liệu gì mới có thể chế tạo búp bê có cảm giác tốt như thế nhỉ?

Lúc nàng nói như rên rỉ kia, đôi môi không tránh khỏi ma sát với lòng bàn tay hắn. Cảm giác cũng mềm mại, ngứa ngứa giống như con thỏ của Hoa Minh liếm tay hắn đòi ăn vậy, làm cho Đường Trọng có cảm giác như bị điện giật.

Mặc dù không nỡ, nhưng hắn vẫn buông đôi môi của cô gái ra.

- Tôi còn tưởng anh là yêu quái chứ. - Thu Ý Hàn thở phào:

- Bà ngoại nói trong núi có nhiều cô hồn dã quỷ.

- Lấy đâu ra thứ đó? - Đường Trọng cười nói:

- Cô đã lo có yêu quái, sao còn đi lên sân thượng?

- Tôi cũng không muốn. - Khuôn mặt xinh đẹp của Thu Ý Hàn khổ sở, thoạt nhìn đáng thương, vén ống tay áo của mình lên cho Đường Trọng nhìn:

- Anh nhìn đi, có bao nhiêu nốt?

Nương theo ánh trăng, trên bàn tay trơn mịn, trắng như tuyết của Thu Ý Hàn có không ít nốt đỏ. Người khác bị muỗi đốt cũng chỉ có một nốt nhỏ mà thôi. Bởi vì da nàng quá nón, có thể có dị ứng đôi chút, những nốt đỏ đã lan tràn thành mảng lớn.

- Phòng của các cô không có màn à? - Đường Trọng hỏi.

- Không có. - Thu Ý Hàn nói:

- Thật ra bà Vương đã tháo màn ở phòng mình sang đưa cho bọn tôi, nhưng bị cự tuyệt. Chúng ta đi quấy rầy người khác đã rất khó xử rồi, sao có thể lấy màn nữa? Muỗi cũng không chỉ hút máu của người trẻ tuổi.

Nghe được lời nói ngây thơ đáng yêu của cô gái, Đường Trọng không nhịn được cười híp mắt:

- Ba người kia chẳng phải vẫn ngủ ngon hay sao?

- Cái gì gọi là ngủ ngon? Mấy cô ấy đều dùng quần áo với giấy báo bọc người thành xác ướp. Tôi không có quần áo, lại không muốn dùng quần áo của các cô ấy, không thể làm gì khác hơn ngoài chạy lên đây. - Thu Ý Hàn giải thích.

- Trên này gió mát, đúng là không có muỗi. - Đường Trọng cười nói:

- Cô không ngủ được?

- Anh có ngủ hay không? - Thu Ý Hàn hỏi:

- Nếu anh muốn ngủ, chúng ta ngủ cùng nhau. Nếu anh không ngủ, tôi cũng không ngủ.

- Ngủ cùng nhau? - Đường Trọng mở to hai mắt nhìn:

- Chúng ta có phải phát triển quá nhanh không?

Thu Ý Hàn giờ mới hiểu mình vừa nói bậy nói bạ, hai má hồng rực, bối rối xua tay:

- Không phải, tôi không có ý này. Ý tôi là nếu anh về ngủ, mình tôi cũng không dám ngồi trên này. Nếu anh không về, tôi ngồi đây nói chuyện với anh. Tôi... tôi đâu có muốn ngủ với anh đâu.

- À, là tôi nghĩ nhiều rồi. - Đường Trọng cười nói.

- Ừ, tôi... - Thu Ý Hàn mặt đỏ như quả táo, cũng không biết nói thế nào.

- Cô chờ ở đây một lát. - Đường Trọng nói. Hắn xuống lầu vác một cái ghế dài lên:

- Chúng ta ngồi đây một lát. Tý nữa mặt trời mọc, chúng ta ngồi ngắm bình minh.

- Tốt tốt. - Thu Ý Hàn kích động, vui vẻ reo lên:

- Tôi cũng muốn xem mặt trời mọc, nhưng không có cơ hội, lần nào cũng đều ngủ quên.

Núi đêm, trăng tàn, gió thanh mà lạnh lẽo, nóc nhà, ghế dài, thiếu nữ trẻ tuổi, còn có mùi thơm cơ thể say đắm tâm hồn sau khi nhích lại gần nữa.

Hai người ngồi song song nói chuyện phiếm. Sau khi quen thuộc, Thu Ý Hàn đặc biệt hay nói, đại bộ phần thời gian cũng là nàng nói, Đường Trọng nghe.

Nàng nói toàn là vài chuyện cười Đường Trọng từng nghe, hoặc là một ít chuyện cũ lúc mình còn bé. Ví dụ như mấy chuyện món đồ chơi hoàng tử ếch bị mất làm cho nàng khóc lóc mất ba ngày, sau đó lại lén lút chạy đi trượt băng với bạn học bị ngã trầy chân. Nhưng mà Đường Trọng vẫn nghe vô cùng chăm chú.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, một vầng sáng vàng nhạt ngượng ngùng le lói nơi ngọn núi xa xa.

Đường Trọng muốn nhắc nhở Thu Ý Hàn mau nhìn, nhưng quay mặt lại thì thấy nàng đã dựa lên vai mình ngủ say.

Không biết từ bao giờ, nàng đã ngủ như thế.

Tóc dài để xoa, thân thể co lại, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, chảy ra một dòng nước miếng.

- Đúng là một cô bé. - Đường Trọng nhếch môi nở nụ cười.

Ăn xong cháo và bánh mì mà bà Vương làm cho bọn họ, Đường Trọng dẫn đoàn người đi về phía đỉnh Ngọc Nữ.

Lúc đi lên cầu đá, lại đụng đầu bọn Chu Duy một lần nữa.

- Hôm qua mấy người đã tìm được chỗ ngủ hay sao? - Chu Duy chạy đến trước mặt Lương Đào hỏi.

- Dĩ nhiên. - Lương Đào dương dương đắc ý nói:

- Bọn tao không chỉ tìm được chỗ ở, mà còn được ăn đặc sản lẩu gà đồng, mùi vị kia ý à...

- Không phải chứ? - Chu Duy không tin:

- Người địa phương thường giữ gà đồng lại đẻ trứng, ra giá không đủ, bọn họ không thể nào bán cho mày.

- Nếu như tao nói họ không thu tiền của bọn tao, mày cũng không tin phải không? - Lương Đào hỏi.

- Mày cho rằng tao bị ngu à? - Chu Duy cười lạnh.

- Là thật nha. - Lạc Hoan bổ sung:

- Cháu trai nhà bọn họ mấy ngày không đại tiện được, Đường Trọng xoa bụng cho nó một lát là thằng bé đi được ngay. Sau đó họ liền giết gà làm lẩu cho bọn tôi, ăn quá là ngon, bây giờ nghĩ lại còn chảy nước miếng.

Sắc mặt Chu Duy hơi quái dị, nhìn sang phía Đường Trọng. Nghĩ thầm, thằng này không chỉ giỏi đánh nhau, tài ăn nói cao, còn có thể chữa bệnh. Nó là Ultraman đa di năng không gì không làm được à?

Chu Duy đề nghị mọi người cùng đi chơi núi, Đường Trọng cũng không cự tuyệt, bởi vì Trần Học Binh bên Chu Duy là người địa phương, hắn hẳn là có thể tìm được vài chỗ có phong cảnh đặc biệt hơn người khác.

Khe núi sâu trong bóng tối, trong đó có đầy tai phật kim loại, gõ nhẹ còn có thể phát ra tiếng vang dễ nghe. Phật Nhĩ động, còn có Kim Ngọc Lan Hoa Cốc, du lịch bằng bè trúc nữa.

Khi bọn họ trèo lên đỉnh Ngọc Nữ, đã qua thời gian cơm trưa, bọn họ chỉ có thể dùng bánh quy, mì tôm và nước khoáng để lót dạ, người cũng mệt mỏi không chịu được.

Mấy nam sinh còn khá hơn một chút, thân thể bọn họ có tố chất mạnh hơn nữ sinh. Hơn nữa, vì mặt mũi của đàn ông, dù thế nào cũng phải cắn răng chịu đựng.

Các cô gái thì không được, thân khổ thấu trời, ngồi nghỉ trên tảng đá mà không muốn đứng dậy.

Sao mà nam sinh lại thích đi du lịch với nữ sinh? Chính là vì thời khắc này.

Cho nên, mấy nam sinh thể lực không tệ rối rít chạy đến chỗ nữ sinh mình đã chấm trúng nhưng chưa có cơ hội xuống tay.

- Tiểu Lệ, mình cõng bạn nhé. Mình vẫn còn nhiều sức lắm.

- Tiểu Hoa, mình tới đỡ bạn. Không được ngồi, ngồi xuống là không đứng dậy được, chúng ta phải cùng đi lên đỉnh núi cho sớm.

- Tiểu Hồng, mặc dù mình không cõng được bạn, nhưng lòng của mình luôn đi theo bạn. Nếu bạn đi tiếp, mình sẽ cùng leo lên với bạn. Nếu bạn không muốn đi, mình sẽ ngồi lại ở đây với bạn, chờ họ quay lại.

Trong đám nữ sinh, Thu Ý Hàn có thể lực yếu nhất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trán đầy mồ hôi hột, bước chân lảo đảo, đi trên đường nghiêng trái ngã phải, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.

- Ý Hàn, mình đỡ bạn đi. - Chu Duy chạy tới, ân cần nói:

- Như vậy có thể tiết kiệm ít sức lực. Nếu không, bạn không thể kiên trì trèo lên đỉnh núi đâu.

- Không cần. - Thu Ý Hàn cự tuyệt ý tốt của hắn.

Lương Đào cũng không thể để tình địch ăn mảnh, cũng chạy lên trước nói:

- Thu Ý Hàn, nếu không chúng ta không đi lên nữa được không? Dù sao trên núi cũng chỉ có một tòa đạo quan (như kiểu miếu đạo sĩ), cũng không có gì đẹp. Chúng ta ngồi đây chờ bọn họ quay lại.

- Tôi muốn đi. - Thu Ý Hàn nhìn thân ảnh đi tuốt đằng trước kia, cắn răng nói.

Nghe được thanh âm của bọn họ, Đường Trọng cũng quay người nhìn sang.

Thấy trạng thái của Thu Ý Hàn lúc này, hắn không khỏi nhíu mày.

Cô bé này sắp hết sức rồi, kiên trì nữa để làm gì?

- Cô ngồi đây chờ đi. - Đường Trọng nói:

- Bọn tôi cũng xuống nhanh thôi.

- Không, tôi muốn đi tiếp. - Thu Ý Hàn cố chấp.

Đường Trọng suy nghĩ một chút, vươn tay ra với nàng rồi nói:

- Lại đây, túm lấy quần áo của tôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Ý Hàn rạng rỡ như hoa, nở nụ cười còn xinh đẹp hơn cả ánh mặt trời. Nàng chạy nhanh hai bước, bắt ngay được cánh tay Đường Trọng.

- Cô không cần dùng sức, tôi kéo cô đi. - Đường Trọng nói.

- Ừ. - Thu Ý Hàn gật đầu đáp ứng.

Bàn tay nhỏ bé nắm cánh tay Đường Trọng dần trượt xuống, rồi trượt đến lòng bàn tay Đường Trọng.

Tay to cầm tay nhỏ, chúng ta cùng đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.