Hẹn Ước Mười Năm

Chương 50: 50: Dị Thần Trở Lại




Tần Hiểu nhìn về phía Địch Hạo, mở miệng hỏi, " Đúng rồi Địch đại ca, búp bê lần trước tôi và Viêm Minh đưa anh đã xử lí xong chưa? Trong đó... đã tìm ra được nguyên nhân chưa?"

Nghe được câu hỏi Tần Hiểu, Địch Hạo dừng bước, hơi có chút khó hiểu mà nhíu mày.

Tần Hiểu thấy dáng vẻ này của cậu, nghi ngờ hỏi, "Làm sao vậy?"

Địch Hạo nhìn về phía Tần Hiểu, " Nói đến con búp bê kia, tôi trước tiên muốn thanh lọc oán khí trên nó, nhưng lúc tôi thanh lọc oán khí, tôi lại phát hiện trên con búp bê này không có một chút khí tức của linh hồn nào."

Tần Hiểu trừng lớn mắt, kinh ngạc nói, " Làm sao có thể? Tại sao lại như vậy?"

Khâu Viễn cũng mở miệng hỏi, " Không lẽ linh hồn trong con búp bê đó đã rời đi?"

Không đợi Địch Hạo mở miệng, Tần Hiểu liền lắc lắc đầu, " Không có khả năng đi, chúng em tìm thấy được con búp bê kia,là vì linh hồn bên trong đó hướng chúng em cầu cứu, nếu cô ấy có thể tự mình đi ra, hẳn là đã sớm tự ra."

Địch Hạo cũng gật đầu đáp, " Quả thật như thế, hơn nữa ngay sau đó, tôi đã dò xét một chút búp bê trên người ba thi thể nữ còn lại, phát hiện bên trong cũng không có bất luận linh hồn nào tồn tại, nhưng là... Tuy rằng búp bê ba người này không có linh hồn, nhưng mỗi búp bê đều có khí tức từng tồn tại của các linh hồn, nói cách khác, linh hồn của ba nữ thi này nhất định từng ở trong búp bê, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà tiêu thất, đến tột cùng nguyên nhân đằng sau là do người làm... hay là ngoài ý muốn..."

Khâu Viễn suy nghĩ, " Hơn phân nửa là do người làm."

Từ Tử Hạo vuốt cằm nói rằng, " Đội trưởng, nếu chúng ta hiện tại đem mục tiêu tập trung trên người Tiết Tử Diệu, manh mối cũng ở trên người Tiết Tử Diệu, như vậy chúng ta nghĩ cách tiếp cận hắn đi, như vậy mới có thể quan sát những người xung quanh cậu ta."

" Tôi có cách." Tần Hiểu mở miệng nói, nhìn mọi người, " Hai ngày nữa chính là đại hội thể dục thể thao trường chúng tôi, đến lúc đó mọi người có thể đến để tiếp cận, Tiết Tử Diệu là người chủ trì của đại hội, những người bên cạnh cậu ta đều sẽ tới phụ giúp, mọi người lúc đó có thể tìm xem bên cạnh cậu ta có ai khả nghi."

" Cách này được, đến lúc đó chúng ta tới đi." Địch Hạo gật đầu mở miệng nói.

Vài người gật đầu, cũng đều đồng ý.

Thất Thất giữ chặt hai má của Địch Hạo, hỏi, " Ba ba, con cũng phải đi."

" A? Nhưng hai ngày nữa trường mẫu giáo cũng khai giảng." Địch Hạo khó xử, " Bảo bối, con nên đi nhà trẻ."

Thất Thất mân mê miệng, dựng thẳng lên một ngón tay, lắc lắc trước mặt Địch Hạo, " Liền nghỉ một ngày đi."

Địch Hạo ý chí kiên định lắc đầu, " Một ngày cũng không được, tuy rằng trước kia con ở nhà có ba cùng cha nuôi Bành Vũ dạy dỗ, nhưng đến trường mẫu giáo nhất định phải đi, theo lý thuyết lúc con ba tuổi đã phải đưa đến trường, nhưng thể chất của con đặc biệt, lúc đó lại còn quá nhỏ, cho nên ba mới đem con giữ ở bên mình để nuôi dạy, nhưng hiện tại con đã 5 tuổi, bên cạnh không thể lúc nào cũng chỉ có chúng ta, phải có một số người bạn cùng tuổi chơi chung. Nghe lời ba ba, hai ngày nữa nhà trẻ khai giảng, ngoan ngoãn đi đến trường được không?"

Thất Thất mân mê miệng không nói lời nào, ghé vào trên vai Địch Hạo, vùi đầu vào trong.

Địch Hạo ở trong lòng thở dài, vỗ vỗ bả vai Thất Thất—— Thất Thất từ nhỏ đã rất dính cậu, trừ bỏ bên người Thất Thất chỉ có một người thân là Địch Hạo, cho nên luôn có cảm giác không an toàn, dù sao bé cùng người thường không giống nhau, tuy rằng từ nhỏ đã thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ.

Tần Hiểu nhìn không khí có chút trầm mặc, vì thế cười cười mở miệng hỏi, " Ai? Địch đại ca nhà trẻ Thất Thất học tên gì a?"

Địch Hạo hồi đáp, " Nhà trẻ Thần Tinh."

" Oa, đây là nhà trẻ nổi tiếng nhất ở đây mà." Tần Hiểu ra vẻ kinh ngạc, sau đó vỗ vỗ bả vai nhỏ của Thất Thất, " Ai, bảo bối, nhóc xem ba ba của em đối xử với em thật tốt, đây chính là trường mẫu giáo rất nổi danh nha, người bình thường không học nổi đâu, nhóc nhìn xem, ba nhóc keo như vậy, nhưng lại vì nhóc bỏ ra nhiều tiền như vậy, ba rất yêu nhóc nha."

" Nói cái gì đó." Địch Hạo trừng mắt liếc Tần Hiểu một cái —— dám nói cậu keo? Tìm đánh đúng không.

" Ách... Ha hả, nói sai nói sai rồi, không phải keo, không phải keo" Tần Hiểu vội vàng phủ nhận.

Lúc này, Thất Thất ngẩng đầu lên, hỏi, " Ba ba, trường mẫu giáo con học rất đắt sao?"

" Đắt gì mà đắt, đừng nghe Tần Hiểu nói bừa, hơn nữa bảo bối của ba dĩ nhiên là phải được học ở trường tốt nhất rồi." Địch Hạo hôn hôn mặt Thất Thất, " Ba kiếm tiền không phải để chăm lo cho con sao"

" Ngô..." Thất Thất nghĩ nghĩ, " Ba ba, lúc con đi nhà trẻ ba nhất định phải tới đón con nha"

Địch Hạo cười nói, " Yên tâm đi, ba ba không đón con thì ai đón đây."

" Ân ân."

Qua vài ngày, đại hội của đại học Kinh bắt đầu, trường mẫu giáo Thần Tinh Thất Thất học cũng khai giảng, cho nên Địch Hạo đặc biệt đưa Thất Thất đến trường, làm cho bao người ở phòng đặc biệt sủng Thất Thất đều rơi nước mắt đầy mặt, không nỡ để bé đi. Thất Thất cũng nước mắt lưng tròng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Địch Hạo, hy vọng khiến cho Địch Hạo động lòng trắc ẩn. Cuối cùng Địch Hạo không chịu nổi, một cước đặt mông đạp tới, "Con tôi đi trường mẫu giáo! Cũng không phải không trở lại, ta kháo! Biểu tình này của mấy người là cho ai nhìn, làm tâm tình tôi cũng không tốt."

Tuy nói như thế, nhưng ý định đưa Thất Thất tới trường mẫu giáo của Địch Hạo vẫn là rất mạnh a, sau khi đuổi mọi người đi, Địch Hạo liền đưa Thất Thất đi rồi.

Ngoài cửa trường mẫu giáo Thần Tinh luôn có những cô giáo nghênh đón, để tập cho con mình tính độc lập, các phụ huynh phải đứng ngoài cửa, vì thế hiện tại trước cửa nhà trẻ một trận kêu khóc khắp nơi, những đứa trẻ đều đang khóc. Vốn là Thất Thất cũng rất thương tâm, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, bé liền quên việc khóc, chỉ ngây ngốc nhìn, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Một vị nữ phụ huynh đứng bên cạnh Địch Hạo nhìn Thất Thất bên người Địch Hạo một chút cũng không khóc, vì thế liền nói với con mình đang khóc thét, " Con nhìn bạn nhỏ bên kia, một chút cũng không khóc, con cũng phải giống như người ta, giống nam tử hán một chút được không, đã đến nhà trẻ bao nhiêu lần, tại sao lần nào khai giảng con cũng khóc." Đứa bé kia nghe mẹ nói xong, tiếng khóc quả nhiên nhỏ xuống, chẳng qua vẫn còn khóc thút thít, nữ nhân nháy mắt vừa lòng không ít, sờ sờ đầu nhi tử nhà mình, sau đó hướng về phía Địch Hạo cười cười, " Vị tiên sinh này, con của anh cũng thật kiên cường a, chẳng lẽ bé mỗi lần khai giảng đều không khóc sao?"

" A... Đây là ngày đầu tiên con tôi tới trường " Địch Hạo cười cười nói rằng.

" A, thật không!" Nữ nhân kinh ngạc mở miệng nói, " ngày đầu tiên đến trường mẫu giáo mà đã trấn định như vậy, tiên sinh anh thật có phúc, đứa bé nhà anh đúng là quá tuyệt vời, anh không biết con tôi ngày đầu tiên đến nhà trẻ làm ầm ĩ biết bao nhiêu, lúc ấy tôi phải bồi nó mấy canh giờ mới rời đi."

" Ha hả, lúc ấy còn nhỏ đi."

" Ai u, lớn nhỏ cái gì, anh nhìn xem, bây giờ còn không phải vẫn ầm ĩ như vậy sao"

Người phụ nữ vẫn tiếp tục nói mãi dường như không có ý định dừng, khiến cho Địch Hạo không thể không đánh gãy nàng, " Cái kia, chị à, bọn họ đã đi vào, chúng ta..."

" A a a, anh xem, cùng anh tán gẫu cái gì tôi đều quên." Sau khi nói xong, nữ nhân cùng Địch Hạo cáo biệt, mang theo hài tử tìm cô giáo của con mình.

Địch Hạo thoải mái thở ra một hơi, nhìn nhìn Thất Thất, " Bảo bối, con thật là ngoan thế nhưng không khóc."

Thất Thất ưỡn ngực nhỏ, " Ba ba, con ở nhà trẻ sẽ ngoan mà."

Địch Hạo mang theo Thất Thất đi tìm giáo viên, không ngờ giáo viên của bé lại là nam, nhưng mà thoạt nhìn bộ dáng thực ôn nhu thanh tú, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, đằng sau vị lão sư này lúc này đã có không ít học sinh, hắn nhìn thấy Địch Hạo mang theo Thất Thất lại đây, tươi cười không thay đổi nói, " Chào ngài, tiên sinh, tôi họ Ôn, Ôn Ngọc, anh có thể gọi tôi là Ôn lão sư, tôi là giáo viên phụ trách lớp một, đây là con anh đi, thật đáng yêu." Ôn Ngọc hướng về phía Thất Thất lắc lắc đầu, lên tiếng chào hỏi.

Địch Hạo gật gật đầu, giữ chặt tay Thất Thất nói, " Đây là con trai tôi, tên Địch Húc, nhũ danh Thất Thất, về sau liền phiền Ôn lão sư chiếu cố bé rồi."

" Không thành vấn đề, anh yên tâm đem con mình giao cho tôi đi." Ôn Ngọc cười gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Thất Thất, vươn tay nói rằng, " Thất Thất? Con đồng ý đến chỗ của Ôn lão sư không? Về sau chúng ta sẽ thường xuyên ở chung, chào con."

Thất Thất gật đầu, " Chào thầy ạ." Sau đó ngẩng đầu nhìn Địch Hạo một cái.

Địch Hạo buông tay ra, ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ mông Thất Thất, " Đi thôi, Ôn lão sư đang chờ con đấy, ba ba cũng phải đi rồi, buổi chiều sẽ tới đón con sớm một chút."

" Ân, ba ba nhớ đến sớm một chút nha." Thất Thất lo lắng dặn dò.

" Được." Địch Hạo hôn hôn hai má Thất THất.

Có được hứa hẹn của Địch Hạo, Thất Thất lúc này mới yên tâm đi tới chỗ Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc nắm tay Thất Thất, cùng Địch Hạo cáo biệt, sau đó xoay người tiếp tục nhận các tiểu bằng hữu khác.

Địch Hạo nhìn đồng hồ trong tay một chút, phát hiện thời gian còn kịp, vì thế vội vàng hướng về phía đại học Kinh lái xe tới.

Đại hội thể thao thường niên của trường rất náo nhiệt, không cần lên lớp, đại hội vẫn chưa chính thức bắt đầu, vì thế rất nhiều học sinh đều đi dạo quanh vườn trường, Địch Hạo xuyên qua đám người, chuẩn bị gọi điện cho bọn Khâu Viễn, hỏi bọn họ đang ở đâu.

Lúc này, một bàn tay khoát lên bả vai Địch Hạo, Địch Hạo phản xạ tính một tay nắm di động, một tay bắt lấy cái tay đang đặt ở trên vai mình

" Là tôi."

Thanh âm trầm thấp vang ở bên tai, Địch Hạo quay đầu mạnh, " Tần Chí? Sao anh ở chỗ này?" Địch Hạo kinh ngạc mở miệng hỏi.

" Đại hội của trường, tôi..."

Không đợi Tần Chí mở miệng nói xong, Địch Hạo con mắt chuyển chuyển, mở miệng nói rằng, " Anh muốn tham gia đại hội thể dục thể thao? Anh đều nhiều hơn người ta mấy tuổi rồi, còn tham gia đại hội thể dục thể thao cái gì, đến lúc anh lấy hạng chót có mất mặt mặt không."

Tần Chí bất đắc dĩ nhìn Địch Hạo, giơ tay lên, một phen áp trụ cổ Địch Hạo, cắn răng nói, "Tôi có tính tham gia đại hội thì cũng lấy được hạng nhất."

Địch Hạo lắc lắc cổ, " Được được, cùng anh nói giỡn một chút, anh xem anh, tích cực như vậy làm gì, dù anh muốn tham gia, người khác còn không cho đâu." Tuổi lớn như vậy, ai cho ngươi tham gia a...

Tần Chí cong lên khóe miệng, " Cũng không nhất định"

" Tại sao?" Địch Hạo nghi hoặc

" Tôi là nhà đầu tư của trường, cậu nói xem vì sao" Tần Chí nhướng nhướng mày.

" Bà nó, tại sao chỗ nào cũng có anh, anh là một thương nhân, lấn chiếm nhiều vậy làm chi?" Địch Hạo bĩu môi.

" Thương nhân thì phải đầu tư, không thì cậu cho rằng tôi vì sao lại đầu tư cho hoạt động đào cổ mộ của đại học Kinh." Tần Chí mở miệng nói, "Cho nên nếu tôi muốn tham gia đại hội thì liền có thể đi."

Nghe được Tần Chí nói như vậy, Địch Hạo ha ha nở nụ cười, một bên cười còn một bên vỗ bả vai Tần Chí, " ai u, tôi nói, lời tôi nói mà anh tính làm thật sao? Ha ha, chơi thật vui."

Tần Chí nghẹn một chút, một phen kháp trụ hai má Địch Hạo, " Đi thôi tôi mạng cậu đi tìm Khâu Viễn bọn họ."

Địch Hạo một bên đánh tay Tần Chí, vừa nói, " Uy, anh là đang tức giận cùng xấu hổ đi?" (Câu này Địch Hạo nói lái đi do bị véo má nên không phát âm chuẩn, mình dịch theo âm chuẩn luôn)

" Cậu nói cái gì, tôi nghe không hiểu." Tần Chí thản nhiên mở miệng nói.

" Vậy anh phải thả tôi ra chứ!" Địch Hạo tức đến khó thở đạo, " Mặt rất đau a!"

Tần Chí buông tay ra, " a, quên."

Địch Hạo trừng Tần Chí, " Em gái anh! Anh chính là đồ người già đãng trí!"

Tần Chí vừa định xoa mặt cho Địch Hạo, nghe nói như thế, nhíu mày nói rằng, "Hôm nay cậu nhất định phải gán cho tôi cái mũ người già à?"

Địch Hạo xoa mặt của mình, hừ hừ hai tiếng không nói.

Tần Chí thở dài, chỉ vào phía trước nói, " Đi thôi, Khâu Viễn ở phía trước chờ chúng ta, các ngươi không phải muốn tra án sao?"

Địch Hạo liếc Tần Chí một cái, dẫn đầu hướng phía trước đi đến.

Tần Chí đi theo sau Địch Hạo, đi ngang qua một tòa nhà, bí mật nhìn kính phản chiếu mình —— chỗ nào già rồi, ba mươi cũng chưa tới.

Lại nhìn những học sinh chung quanh, Tần Chí lần thứ hai ở trong lòng gật gật đầu, khẳng định chính mình —— một chút đều không già. Nhưng là vẫn quyết định chờ sau khi trở về, muốn chuyên gia dinh dưỡng trong nhà làm chút thực vật điều dưỡng sức khỏe đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.