Hẹn Ước Mười Năm

Chương 15: 15: Thân Thế Thật Của Tông Chủ




Chưa bao giờ Lý Duy Nguyên lại cảm thấy tuyệt vọng cùng bất lực như lúc này, cả thân thể hắn đều bị trói chặt, hiện giờ hắn chẳng đủ khả năng cứu được Lý Lệnh Uyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng vừa khóc vừa uống chén nước bùa của vị đạo sĩ kia mà thôi.

Sau đó hắn lại nhìn nàng quỳ gối dập đầu trước mặt Dương Thị, nàng còn nói gì với bà cả hai người bọn họ cùng nhau bước vào phòng, hắn chẳng thể nào ngăn cản được.

Giờ phút này đây, hắn cảm thấy vô cùng thống hận chính bản thân mình, có lẽ hắn chỉ là một kẻ phế vật, ngay cả đến người mình yêu thương nhất, hắn cũng không có khả năng để che chở tốt cho nàng.

Cả bầu trời đêm nay tối đen như mực, chẳng hề có một ngôi sao nào xuất hiện, tựa như chỉ một chút lát nữa thôi, tất cả mọi thứ đều sụp đổ.

Ngay lúc này vẻ mặt của Nguyên Diệu chân nhân có chút nghiêm trọng, ông đang cùng hai tiểu đồ đệ của mình thầm thì to nhỏ điều gì đó.

Còn các nha hoàn bà tử đang đứng xung quanh lại chỉ trỏ vào căn phòng khi nảy Lý Lệnh Uyển cùng Dương Thị đã bước vào, mà bọn còn đang thì thầm bàn tán rằng, rốt cuộc lão thái thái cùng con yêu nghiệt kia bên trong phòng đang nói những gì.

Nhưng Lý Duy Nguyên chẳng hề có tâm trạng muốn quan tâm hay để ý đến bọn họ đang làm những gì, mà hắn chỉ đang nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa phòng đóng kín kia thôi.

Hắn là một kẻ không bao giờ tin vào chuyện quỷ thần có thể tồn tại trên thế gian này, nhưng từ sau khi xuất hiện chuyện của Lý Lệnh Uyển, hắn cũng có chút tin tưởng vào điều đó.

Mà vừa rồi hắn lại tận mắt chứng kiến Lý Lệnh Uyển, sau khi uống sạch chén nước bùa đó, nàng liền quay đầu nhìn hắn mĩm cười, vẫn là nụ cười tinh nghịch như lúc xưa, chỉ là trong lòng hắn vô cùng lo sợ.

Điều mà hắn lo sợ chính là, nếu chén nước bùa kia thật sự linh nghiệm, có phải Lý Lệnh Uyển sẽ bị thu phục hay không?

Nếu quả thực giống như lời cái vị đạo sĩ kia từng nói, sau khi nàng uống xong chén nước đó, liền bị hồn phi phách tán, như vậy hồn phách của nàng sẽ phiêu dạt khắp tận trời cuối đất, thì hắn phải đi đâu để tìm lại nàng đây?

Hiện tại trong đầu Lý Duy Nguyên vẫn luôn nghĩ đến việc ấy, vì thế hắn càng cảm thấy cực kỳ oán hận, ngọn lửa giận dữ bùng cháy như muốn thêu đốt cả con người hắn.

Hai mắt hắn trở nên đỏ ngầu, theo sau hắn nhìn về phía Nguyên Diệu chân nhân, lạnh lùng ra lệnh: " Ngươi mau đến đây cởi trói cho ta ngay."

Chỉ là giờ phút này, Nguyên Diệu chân nhân làm gì còn tâm trạng mà để ý đến lời nói của Lý Duy Nguyên nữa.

Đối với ông thì Lý Duy Nguyên chỉ là một thiếu niên thân thể gầy gò mà thôi, cho dù ánh mắt cùng cả người hắn đều toát ra khí chất lạnh lẽo, thì hắn cũng chỉ là một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch, thì có thể gây hại gì cho mình được chứ? Vì vậy ông vẫn cứ tiếp tục nói chuyện cùng đồ đệ của mình.

Nhưng ngay sau đó ông liền nghe được cái người đang bị trói chặt quỳ trên mặt đất kia, chậm rãi nói ra từng chữ đe dọa ông: " Ta thề sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi."

Giọng nói của hắn tuy nhẹ nhàng bình thản, chỉ là vô cùng lạnh lẽo, khiến cho người khác nghe xong, ngăn không nổi liền sởn cả tóc gáy, làm toàn thân toát cả mồ hôi lạnh.

Vì thế Nguyên Diêu chân nhân liền quay đầu lại nhìn Lý Duy Nguyên, ông nhận thấy giữa ấn đường của hắn tỏa ra một luồng khí cực kỳ hung ác cùng tàn bạo.

Trong lòng ông bắt đầu sinh ra một chút kinh hãi, ngay lập tức ông quay đầu sang hướng khác không dám nhìn về hắn nữa, ông vẫn luôn cảm nhận được, cái vị thiếu niên ở phía sau mình, hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, chon nên khiến cả cơ thể ông đột nhiên run rẩy.

Lúc này Nguyên Diệu chân nhân cố gắng áp chế nổi sợ hãi của mình, sau đó ông liền đi về phía Lý Duy Nguyên dùng chân đạp thật mạnh vào hông của hắn, vốn dĩ trên chân ông đang mang một đôi giày da hươu, đế giày lại vô cùng cứng, cho nên cú đạp mạnh này của ông khiến hắn đau đớn.

Nhưng hắn cũng không hề kêu lên một tiếng, thậm chí cả vẻ mặt cũng không hề nhăn lại, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyên Diệu chân nhân bằng đôi mắt lạnh lùng tàn ác mà thôi.

Nhìn bộ dạng này của hắn, Nguyên Diệu chân nhân thật sự đã bị dọa sợ đến xanh mặt. Mà ông cũng không hiểu tại vì sao, cái vị tiểu thiếu niên trước mắt này, tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng lại khiến cho ông có cảm giác rằng, những gì hắn đã nói ra, thì nhất định hắn sẽ biến chúng thành sự thật.

Giờ phút này trong đầu Nguyên Diệu chân nhân cũng có thể tưởng tượng ra kết cục bị thảm của mình sau này. Ông nghĩ vậy liền rùng mình, nhưng trên miệng vẫn nói năng hùng hổ, lại còn muốn đạp Lý Duy Nguyên thêm một cái nữa.

Trong lòng ông thầm nghĩ, thừa dịp Lý Duy Nguyên vẫn còn đang bị trói chặt không thể cử động được, ông ta sẽ tận dụng cơ hội tốt này, ông ta muốn đạp hắn mấy cái nữa, khiến hắn bị trọng thương, để xem sau này hắn còn có thể nói năng ngông cuồng như thế nữa không.

Chỉ là lúc ông định nhấc chân lên đạp tiếp, thì phía lại sau vang lên tiếng cánh cửa phòng mở ra.

Theo sau đó lại là tiếng quát lớn của tiểu nha đầu: " Cái tên đạo sĩ chết bầm kia, ngươi đang làm gì vậy?"

Nguyên Diệu chân nhân nghe xong, lập tức quay đầu lại nhìn, nhưng chưa kịp nhìn thấy bóng dáng của người đó là ai, thì ông đã bị một người chạy đến xô té ngã chỏng vó xuống đất,ngay cả cái quan hoa sen đội trên đầu mình cũng rơi xuống đất.

Hai vị đồ đệ của ông nhìn thấy tình huống như vậy, thì hai người bọ họ lập tức chạy đến đỡ ông ta đứng dậy.

Chờ đến khi ông được bọn họ dìu đứng lên, ông chợt nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đang quỳ đối mặt với Lý Duy Nguyên, nàng đưa tay cởi trói cho hắn. Hoá ra người xô ngã ông chính là Lý Lệnh Uyển.

Sau khi Nguyên Diệu chân nhân biết bản thận do Lý Lệnh Uyển xô ngã, trong lòng ông vô cùng tức giận. Vừa rồi ông hết bị cái tên nhóc kia đe doạ, bây giờ lại đến cái con tiểu nha đầu này xô ngã chỏng vó trên mặt đất, thật khiến cho ông mất mặt trước mọi người mà.

Vì vậy Nguyên Diệu chân nhân vừa tức giận vừa mắng: " Yêu nghiệt đi chết đi, bần đạo lần này sẽ không bỏ qua cho...." Nhưng khi ông còn chưa kịp nói xong câu nói đó, thì liền nhìn thấy Lý Lệnh Uyển chợt quay đầu liếc nhìn về phía ông.

Mà ánh mắt này của tiểu nha đầu lại vô cùng lạnh lùng, chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đả khiến cả người ông phát run.

Nguyên Diệu chân nhân...

Ông thầm than thở trong lòng, đậu má cả một buổi tối hôm nay, ông đều bị hai đứa nhóc này dọa sợ đến toát cả mồ hôi lạnh rồi.

Mà hiện tại Lý Lệnh Uyển, chỉ liếc xéo ông một cái, nàng quay đầu trở lại, nàng tập trung cởi trói cho Lý Duy Nguyên.

Khi ấy Lý Duy Nguyên vừa nghe được tiếng cửa mở, hắn lập tức hướng mắt nhìn về phía căn phòng ấy, sau đó hắn lại thấy nàng từ trong phòng bước ra, nàng chạy thật nhanh về chỗ hắn, đến khi hắn tận mắt nhìn rõ gương mặt nàng, thì hắn cũng chẳng dám rời mắt khỏi nàng nữa.

Lúc này đôi môi hắn nhấp nháy dường như muốn nói điều gì đó, chỉ là chẳng dám nói nên lời.

Trong lòng hắn giờ phút này rất khẩn trương, cả cơ thể đều căng thẳng, tựa như sợi dây đang bị kéo căng. Nhưng hắn vẫn không hiểu được tại sao bản thân mình lại có những cảm xúc như vậy.

Cuối cùng Lý Lệnh Uyển cũng đã cởi hết dây thừng trên người hắn ra, theo sau nàng lại đưa tay dìu hắn đứng dậy.

Nhưng Lý Duy Nguyên không hề có ý định đứng lên, toàn thân hắn dường như rất căng thẳng, hắn cũng không chịu lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm nàng không rời mắt.

Khi Lý Lệnh Uyển đưa tay chạm vào cánh tay hắn, nàng cảm nhận rõ ràng là cả người hắn đều cứng đờ.

Vì thế nàng liền ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng nàng không hiểu tại sao hắn lại bị như thế, cho nên nàng liền hỏi: " Ca ca, huynh làm sao vậy?"

Nghe được một tiếng ca ca này của nàng, cả thân thể Lý Duy Nguyên như được thả lỏng. Theo sau hắn cúi người chống tay xuống đất.

" Uyển Uyển?" Giọng nói của hắn nghẹn ngào kêu tên nàng, ánh mắt của hắn vẫn luôn gắt gao nhìn nàng đến không hề chớp mắt một cái.

Lý Lệnh Uyển cũng không hiểu hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn trả lời hắn: " Vâng, ca ca, muội đây."

Ngay sau đó đột nhiên Lý Duy Nguyên ôm chặt nàng vào lòng. Nàng cũng cảm nhận được trên cổ mình có gì đó ướt ướt, thì ra là nước mắt của hắn.

Đây là lần thứ hai hắn khóc vì nàng. Lý Lệnh Uyển chợt ngây người, nàng không biết Lý Duy Nguyên tại sao lại khóc như thế, rõ ràng là nàng đâu có bị thương tổn gì đâu, mà hắn phải đau lòng đến bật khóc.

Sau đó Lý Lệnh Uyển chợt suy nghĩ lại, có lẽ ngay từ lúc ban đầu chính bản thân nàng đã khiến cho hắn phải lo lắng, vì vậy khi hắn nhìn thấy nàng không có chuyện gì xảy ra, hắn mới mừng quá đến nổi phát khóc.

Lý Lệnh Uyển không hề ngờ tới, cái vị tương lai sẽ trở thành đại gian thần này lại là một kẻ yếu đuối như vậy.

Dù trong đầu thầm nghĩ thế, nhưng nàng vẫn đưa tay vuốt nhẹ lưng hắn để an ủi, còn nhẹ nhàng trấn an hắn: " Ca ca, muôi không sao đâu, muội cũng không hề bị một chút tổn hại nào mà, huynh đừng khóc nữa."

Sau khi Lý Duy Nguyên dù nghe nàng nói như vậy, hắn cũng không hề lên tiếng đáp lại, chỉ vừa khóc vừa ôm nàng thật chặt.

Thật may quá, nàng không bị hồn phi phách tán. Nếu nàng thật sự bị tan biến đi, chắc hắn sẽ nổi điên lên mất, nhất định hắn sẽ để tất cả mọi người ở đây cùng bồi tán theo nàng.

Từ nãy đến giờ Dương Thị vẫn đang đứng trước cửa phòng quan sát hai người bọn họ, bà cũng cảm thấy kinh ngạc.

Dương thị kinh ngạc là bởi vì tại sao trong lòng Lý Duy Nguyên lại để tâm đến Lý Lệnh Uyển như thế?

Chứ không phải vì việc Lý Duy Nguyên ôm Lý Lệnh Uyển, dù sao bọ họ cũng là đường huynh muội ruột thịt, hơn nữa tuổi tác của bọn họ cũng còn nhỏ, cho nên việc ôm nhau là chuyện hết sức bình thường.

Lúc này bà thầm nghĩ, có lẽ trong lòng Lý Duy Nguyên vẫn luôn lo lắng an nguy của Lý Lệnh Uyển, cho nên khi nhìn thấy nàng không có tổn hại nào, nhất thời kích động như vậy.

Mà cũng phải thôi, gặp chuyện thế kia ai mà không bị dọa sợ mất hồn. Sau đó Dương Thị liền thu hồi tầm mắt, lạnh giọng phân phó Song Hồng: " Ngươi đi kêu Hoa Bình cùng Ngô ma ma đến đây cho ta."

Buổi tối hôm nay xảy ra việc như vậy đều do hai mẫu tử bọn họ gây ra, để tránh cho trong lòng Lý Lệnh Uyển còn oán giận với bà, vì vậy bà phải đòi lại công bằng cho nàng, tất nhiên là phải tìm ra người đã gây ra sự việc hiểu lầm ngày hôm, đó không thể là ai khác ngoài Hoạ Bình cùng Ngô ma ma.

Song Hồng nghe xong liền nói vâng một tiếng, tiếp đến nàng cũng không sai nha hoàn đi kêu hai người bọ họ, mà đích thân nàng đi kêu bọn họ đến đây.

Từ lúc Nguyên Diệu chân nhân làm phép cho Lý Lệnh Uyển, thì hai mẫu tử bọn họ đã nhanh chân chạy về phòng, vì bọn họ lo sợ Lý Lệnh Uyển sẽ tìm cách báo thù hai mẩu tử của mình, nhưng bọn họ vẫn luôn lo lắng nghe ngóng tin tức ở bên ngoài.

Đột nhiên lúc này, các nàng lại nhìn thấy Song Hồng đến đây tìm hai mẫu tử bọn họ, hơn nữa Song Hồng còn truyền lời rằng, lão thái thái kêu các nàng đến Thế An Đường có việc cần bàn bạc.

Khi Hoạ Bình cùng Ngô ma ma đến Thế An Đường, thì bên trong vẫn được thắp đèn sáng trưng như cũ.

Nhưng chỉ là buổi làm phép đã kết thúc, hiện giờ bên ngoài sân vẫn còn bày biện những đồ vật dùng để làm phép như khi nảy, mà hai cây nến đỏ đã được thổi tắt.

Lúc này Dương Thị đang ngồi trên ghế bành trung nơi hành lang sát cửa phòng, sắc mặt bà có vẻ giận dữ, bên cạnh bà là Song Hồng đang đứng một bên hầu hạ.

Khi Dương Thị nhìn thấy hai người bọn họ bước đến đây, bà trầm giọng lên tiếng: "Quỳ xuống."

Từ lúc Hoạ Bình bước vào đã thoáng nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đang dìu Lý Duy Nguyên đứng dậy, nàng cũng không biết rõ, rốt cuộc con yêu nghiệt trên người của Lý Lệnh Uyển đã được thu phục hay chưa, cho nên nàng muốn tiến đến chỗ Lý Lệnh Uyển hành lễ để thăm dò.

Nhưng chưa kịp lên tiếng nàng liền nghe mệnh lệnh của Dương Thị, bảo nàng đi đến chỗ mình cho nên nàng đành phải đi về phía Dương Thị, sau đó nàng liền quỳ gối trước mặt bà.

Dù sao Ngô ma ma cũng đã sống đến từng tuổi này rồi, ít nhiều gì bà cũng lờ mờ hiểu được có điều gì đó không ổn đang diễn ra ở nơi đây, cho nên bà liền cảm thấy lo lắng, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh hỏi Dương Thị: " Lão thái thái, có phải con yêu nghiệt trên người tam tiểu thư đã được thu phục? Hiện tai tiểu thư đã trở...."

Nhưng Ngô ma ma chưa kịp nói xong câu, đã bị Dương Thị ra lệnh cho bà tử đứng kế bên: " Vả miệng cẩu nô tì đó cho ta."

Sau khi bà tử nghe lệnh xong, liền đi đến trước mặt Ngô ma ma vả cho bà vài bạt tay, bà chỉ biết kêu trong đau đớn.

Còn Họa Bình quỳ bên cạnh, khi nàng nhìn thấy mẫu thân của mình bị như thế kia, khiến nàng cảm thấy sợ hãi đến choáng váng, quên cả khóc, thân thể nàng bắt đầu run rẩy tựa như chú chim non bị mắc mưa ướt sủng.

Một khi Dương Thị không ra lệnh dừng tay, tất nhiên vị bà tử kia cũng không dám ngừng lại. Vì thế bà tử kia lại càng mạnh tay tát lên mặt Ngô ma ma.

Cuối cùng sau khi tát gần ba bốn chục cái tát, thì Dương Thị mới kêu dừng tay. Mà bây giờ mặt của Ngô ma ma đã sưng phù giống như cái đầu heo, khoé miệng cũng chảy máu.

" Sau này nếu người còn dám nói năng xằng bậy là Tam tiểu thư bị yêu nghiệt nhập vào người, thì sẽ có hậu quả như ngày hôm nay." Dượng Thị dùng giọng nói uy nghiêm nói ra lời đó.

Sau đó bà liền chỉ tay vào đám nha hoàn nô tỳ đang đứng trong viện, tất cả bọn họ thấy thề liền quỳ xuống, nghiêm giọng nói tiếp: " Còn bọn nô tì các ngươi nữa, nếu để ta biết được thì coi chừng cái miệng của mình đấy."

Lúc này bọn họ đồng loạt vâng lên một tiếng, Dương Thị nghe được liền gật đầu, tiếp đến bà liếc mắt nhìn đến Họa Bình đang hốt hoảng quỳ trên mặt đất.

" Khi ấy ta đã từng nói với ngươi điều gì, có phải ta đã nói rằng, nếu những lời ngươi nói ra có một chữ giả dối thôi, ta liền sai người lóc da nhà ngươi ra có phải không." Dương Thị lạnh lùng nói, " Ngươi như vậy mà dám cả gan nói tiểu thư của mình đã lén ăn hai quả đào, lại một mực khẳng định rằng việc đó là sự thật sao?

Ngươi lại còn dám nói, từ sau khi tiểu thư nhà mình té ngã đập đầu tỉnh lại, liền thay đổi thành một người khác, thậm chí có đôi khi nhìn thấy nàng có vẻ mặt rất dữ tợn, chắc là do yêu ma nhập vào người có đúng không? Còn dụ dỗ ta hôm nay thỉnh đạo sĩ đến đây lập đàn làm phép, ngươi tại sao lại phải nói những lời vu oan cho tiểu thư nhà mình?"

Họa Bình nghe xong liền vội vàng giải thích: " Nô tì làm sao có dám cả gan lừa gạt lão thái thái. Những lời nô tì nói đều là sự thật, cầu xin lão thái thái mình xét."

Lúc này Lý Lệnh Uyển đang đứng bên cạnh chợt hừ nhẹ, từ khi nào mà nàng có vẻ mặt dữ tợn như lời Hoa Bình thối tha kia nói chứ?

Nàng rõ ràng lớn lên xinh đẹp, đáng yêu như vậy mà dám nói là nàng dữ tợn sao? Xem ra nàng không nên giữ lại cái đứa nha hoàn không biết điều này bên cạnh mình nữa rồi.

Còn về phần Lý Duy Nguyên, sau khi hắn biết mọi việc xảy ra tối hôm nay đều do Hoạ Bình gây ra, hắn liền giận dữ nhìn Họa Bình, trong đầu hắn có một suy nghĩ táo bạo.

Được lắm, thì ra chính là ngươi đã đi nói cho lão thái thái biết, xem ra cái thứ nha hoàn như vậy không thể giữ lại trong Di Hoà Viện hầu hạ Lý Lệnh Uyển nữa, chỉ có cách làm ả ta chết đi mới không bao giờ có thể gây hại đến nàng nữa.

Nhưng Lý Duy Nguyên cảm nhận hình như Dương Thị cũng không hề có ý định giữ lại Họa Bình lại.

Cho nên bà phân phó hai bà tử: " Đem gậy gỗ đến đây, đánh cho con tiền tì này một trận. Nếu đánh đến chết thì trực tiếp đem đến bãi tha mà mà ném đi."

Sau khi nghe mệnh lệnh của lão thái thái, hai bà tử liền tức tốc đem gậy gỗ đến, tiếp đến bọn họ lôi Hoạ Bình nằm trên ghế dài, bọn họ ra sức đánh mạnh trên người nàng, xung quanh vang lên tiếng gậy đập thật mạnh vào da thịt, lại còn có tiếng kêu la thảm thiết của nàng, điều đó khiến cho các nha hoàn, vú già trong viện đều bị dọa kinh sợ đến mặt mày trắng bệch.

Tận mắt chứng kiến những việc như vậy, thì sau nay tất nhiên sẽ không có ai dám ở sau lưng ăn nói lung tung về Lý Lệnh Uyển nữa.

Hơn nữa bọn họ cũng hiểu được lão thái thái rất coi trọng Tam tiểu thư, mọi người trong phủ sau này lại càng phải cung kính với Lý Lệnh Uyển hơn.

Lúc này Ngô ma ma lại không màng đến hai má sưng phù của mình, lập tức nhào về phía Dương Thị dập đầu cầu xin: " Lão thái thái, cầu xin người tha cho Hoạ Bình một con đường sống."

Dương Thị nghe bà cầu xin cũng không hề dao động một chút nào, chỉ phân phó nha hoàn bên cạnh: " Mau đem Ngô ma ma tránh ra chỗ khác."

Lập tức liền có người tới kéo Ngô ma ma đi chỗ khác, giờ phút này Hoạ Bình còn bị hai bà tử đánh thật mạnh vào người, nàng kêu lên từng tiếng đau xé lòng.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Lý Lệnh Uyển cũng cảm thấy không chịu nổi, tuy rằng trong lòng nàng chẳng hề thích Hoạ Bình này chút nào, nhưng cũng không hề có ý giết chết nàng ta.

Hơn nữa nàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh dùng gậy gỗ đánh người, cho nên khiến nàng bị doạ sợ không ít, cả khuôn mặt nhỏ cũng có chút tái xanh.

Trong lòng nàng liền cảm thán, Dương Thị thật sự quá tàn nhẫn nha. Nếu không phải vừa rồi nàng đã khiến bà tin tưởng những gì nàng nói, thì chỉ sợ là bà vẫn nghĩ nàng bị yêu nghiệt nhập, có khi nào lại hạ lệnh kêu người đánh nàng không?

Cũng có thể cái người bây giờ nằm trên ghế dài chịu những cây gậy đó không phải Hoạ Bình mà là nàng.

Mới vừa chỉ nghĩ như vậy thôi,nàng đã cảm thấy sợ hãi rồi, tay chân cũng phát lạnh. Đột nhiên có một đôi tay âm áp nắm lấy tay nàng, còn dịu dàng nói bên tai nàng: " Uyển Uyển, đừng sợ. Đã có ca ca ở đây."

Nàng quay lại xem người đó là ai, thì ra chính là Lý Duy Nguyên đang nắm chặt đôi tay nàng, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn nàng rất ôn nhu.

Đôi mắt của hắn dường như có một loại ma lực gì đó, khiến nàng chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy nỗi sợ hãi lúc nảy biến tan.

Hiện tại Hoạ Bình đã bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, tuy rằng tiếng khóc cùng tiếng la thê lương của nàng đã im bặt, nhưng những cây gậy vẫn liên tục hạ xuống trên người nàng thật mạnh.

Lúc này Dương thị thấy da thịt của Hoạ Bình đã bị đánh đến tróc từng mảng từ phần lưng trở xuống, thì bà mới ra lệnh cho hai bà tử dừng tay, lại phân phó bọn họ: " Đem con tiện tì này nhốt vào phòng củi. Chờ vết thương trên người nó đỡ hơn, lập tức sai người mang nó bán đi."

Sau khi nghe xong hai bà tử liền vâng một tiếng, tiếp đến bọn họ lôi Hoạ Bình nhốt vào phòng củi.

Sau đó Dương Thị liền nhìn về phía Nguyên Diệu chân nhân. Từ nảy tới giờ ông vẫn luôn đứng cúi đầu xấu hổ đứng cạnh đàn làm phép, những gì Dương Thị làm với Hoạ Bình ông đều chứng kiến hết, còn nghe rõ bà nói Hoạ Bình vu oan hãm hại Lý Lệnh Uyển là yêu nghiệt, chẳng phải lúc đầu chính bà cũng tin Lý Lệnh Uyển là yêu nghiệt kia mà, sao bây giờ lại thay đổi như vậy?

Cũng là chính Dương Thị thỉnh ông đến đây thu phục yêu nghiệt, nhưng tại sao lại xảy ra những chuyện này?

Nguyên Diệu chân nhân liền cảm thấy vô cùng khó chịu, bởi vì ông nghĩ mình đã bị Dương Thị chơi một vố.

Cho nên khi ông nhìn thấy Dương Thị đang nhìn về phía mình, ông chắp hai tay trước mặt, nhàn nhạt nói với bà: " Nếu nơi này của lão thái thái đã không cò chuyện gì nữa, bần đạo xin mạng phép cáo lui."

Dù sao thì trong lòng Dương Thị vẫn luôn tin tưởng vào những việc thần linh ma quỷ, cho nên bà đối với các tăng ni đạo sĩ đều cung kính.

Nhưng qua sự việc buổi tối hôm nay bà mới biết Nguyên Diệu chân nhân chỉ là một kẻ đạo sĩ lừa bịp, chỉ là bà cũng không muốn làm khó ông.

Cho nên khi nghe được những lời này của ông, thì bà chỉ gật đầu, nhàn nhạt nói: " Thứ lão tử tuổi đã cao, thân thể cũng già yếu cho nên không thể đứng lên tiễn chân nhân, mong chân nhân niệm tình bỏ qua."

Ngụ ý lời nói này của bà là không hề muốn đưa cho ông dù chỉ một phân tiền nào.

Lúc này Nguyên Diệu chân nhân lại cảm thấy tức giận, dù sao ông đã vất vả đến đây làm phép suốt một đêm, thì dù tốt xấu gì bà cũng phải thưởng cho ông chút bạc không phải sao?

Nhưng Dương Thị này đã chẳng hề đưa bạc cũng không khen ông lấy một lời, chỉ mở miệng là muốn đuổi ông đi sao?

Nguyên Diệu chân nhân cảm thấy uất ức, nhưng cũng đành hậm hực kêu hai tiểu đồ đệ của mình thu dọn đồ đạt ra về. Chỉ là thâm tâm ông cực kì chán ghét Lý Lệnh Uyển, cho nên liền liếc xéo nàng một cái.

Lý Lệnh Uyển đang xem xét vết thương bên hông của Lý Duy Nguyên. Mới hôm qua trời đột nhiên đổ mưa, trên mặt đất vẫn có chút ẩm ướt cùng ít sình lầy, mà vừa rồi Nguyên Diệu chân nhân lại dùng chân đang mang giày có dính chút bùn đất kia, mà đạp vào bên hông Lý Duy Nguyên, làm cho phía trên áo choàng bên hông của Lý Duy Nguyên xuất hiện một dấu chân to tướng.

Chỉ là khi nãy nàng vẫn luôn chú tâm đến những việc khác không hề để ý trên áo của hắn, nhưng khi nàng muốn xem hắn có bị thương ở đâu không liền phát hiện ra việc này.

Nàng lập tức nhớ lại vừa rồi khi nàng từ bên trong bước ra, hình như có nhìn thấy Nguyên Diệu chân nhân nhấc chân, ý định muốn đạp Lý Duy Nguyên, nhưng nàng cũng không nhìn rõ lắm thì phải?

Nếu bị đạp đến nỗi có dấu chân như vậy, thì chắc chắn là phải đau lắm. Lý Lệnh Uyển ngăn không được sự đau lòng, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Duy Nguyên mà nước mắt cũng tuông rơi, hỏi hắn: " Ca ca, huynh có đau lắm không?

Lý Duy Nguyên vừa nhìn thấy bộ dạng khóc lóc này của nàng, hắn liền cảm thấy trên hông mình không còn chút đau đớn nào nữa.

Cho nên hắn lắc đầu, giơ tay muốn lau nước mắt trên mặt nàng, nhưng chỉ là khi hắn vừa định giơ tay lên, liền nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đã quay đầu về phía Nguyên Diệu chân nhân mà quát lớn: " Ngươi đứng lại đó cho ta."

Lúc này Nguyên Diệu chân nhân cùng hai tiểu độ đệ đang nhấc chân muốn rời khỏi, thì bị tiếng quát lớn của Lý Lệnh Uyển khiến ông phải dừng bước.

Sau đó các nha hoàn cùng bà tử trong viện đều nghe Lý Lệnh Uyển quát to không ngừng về phía ông, còn kêu bọn họ ngăn cản ông lại.

Tiếp đến Lý Lệnh Uyển đã nhanh chân chặn trước mặt Nguyên Diệu chân nhân.

Nếu khi nãy nàng không phát hiện trên người Lý Duy Nguyên có dấu chân của ông, thì có thể nàng còn cho ông rời khỏi đây mà không gây phiền phức gì. Nhưng hiện tại thì điều đó không thể xảy ra.

Nàng là người có ơn tất báo, khi nàng biết được Lý Duy Nguyên là thật lòng quan tâm mình, còn vì nàng mà chịu đựng những việc như thế, tất nhiên nàng sẽ đòi lại công bằng cho hắn cũng như từ nay về sau nàng sẽ đối xử với hắn bằng cả tấm lòng.

Vì thế Nguyên Diệu chân nhân đã đạp hắn một cái như thế, thì nàng làm sao có thể buông tha cho ông đi dễ dàng như vậy được?

Cho nên Lý Lệnh Uyển liền hai tay chống nạnh, giương đầu nhìn ông với nụ cười khinh bỉ nói: " Ngươi muốn đi cũng được thôi, nhưng trước khi đi thì hãy để lại cái quan hoa sen trên đầu, cùng hai bảo vật kia của ngươi."

Nguyên Diệu chân nhân làm sao có thể đồng ý việc này, vốn thanh kiếm gỗ cùng hồ lô kia, chúng là những món đồ kiếm cơm của ông kia mà, làm sao ông có thể đưa cho con nhóc thối tha này được chứ?

Cũng đừng mong ông sẽ đưa cái quan hoa sen trên đầu mình cho nàng, đây là thứ được làm riêng cho ông, sao ông có thể dễ dàng đưa như vậy.

Cho nên Nguyên Diệu chân nhân liền lạnh lùng nói: " Yêu nghiệt chớ có nói năng lung tung."

Nghe ông nói xong, Lý Lệnh Uyển vẫn tiếp tục cười khinh bỉ, đến bây giờ ông còn dám gọi nàng là yêu nghiệt.

Mà ở phía xa Dương Thị nhìn bộ dạng này của nàng, bà liền nghĩ nàng hiện tại vẫn còn chút dáng vẻ kiêu căng đanh đá như lúc xưa, xem ra lão thái gia sợ nàng sẽ gây chuyện nên mới thay đổi tính tình của nàng như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn còn lưu giữ lại một chút.

Vì thế Dương Thị trong lòng càng thêm tin tưởng lời nói lúc nãy của Lý Lệnh Uyển.

Hơn nữa bởi vì bà cảm thấy việc tối hôm nay đã làm Lý Lệnh Uyển chịu oan ức không ít, vì thế khi nàng muốn ngăn cản Nguyên Diệu chân nhân rời đi, còn ăn nói lỗ mãng như vậy, Dương Thị cũng không có ý ngăn cản nàng, chỉ ngồi trên ghế lẳng lặng quan sát mà thôi.

Nhưng ngược lại với sự bình tĩnh của Dương Thị thì Lý Duy Nguyên lại cảm thấy lo lắng rằng Nguyên Diệu chân nhân sẽ làm hại đến nàng, cho nên hắn liền chạy đến đứng bên cạnh nàng để bảo vệ nàng.

Có Lý Duy Nguyên đứng bên cạnh, Lý Lệnh Uyển dường như cảm thấy mình được tiếp thêm dũng khí. Vì thế nàng liền duỗi tay chỉ vào Nguyên Diệu chân nhân nói: " Mau đem tất cả bọn chúng đưa đây cho ta."

Vừa nghe nàng nói xong Nguyên Diệu chân nhân đùng đùng nổi giận, theo sau ông trừng mắt với nàng. Nhưng Lý Lệnh Uyển không hề sợ ông chút nào, cho nên nàng liền trừng mắt lại với ông ta.

Lúc này Lý Duy Nguyên đột nhiên lên tiếng: " Sao nào, đường đường là pháp sư Nguyên Diệu chân nhân nổi tiếng khắp kinh thành, mà lời mình nói ra lại không chịu thừa nhận, chẳng lẽ nào chỉ là một kẻ vô tài vô đức như vậy sao? Rõ ràng mới vừa rồi mọi người đều nghe thấy,ngươi hùng hồn đánh cược cùng chúng ta, nhưng ngươi đã thua mà không chịu làm theo giao ước sao?

Nếu để việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ là cái danh Nguyên Diệu chân nhân này của ngươi sau nay chắc chắn sẽ không thể lăn lộn ở kinh thành này được nữa đâu."

Tiểu tử thối! Nguyên Diệu chân nhân liền liếc xéo Lý Duy Nguyên một cái, cái đồ như ngươi mà cũng dám uy hiếp ta!

Tất nhiên Lý Duy Nguyên làm sao không dám uy hiếp ông, hơn nữa hắn sẽ còn cho ông biết thế là nào uy hiếp thật sư nữa kìa.

Tương lai sau khi hắn trở thành người có quyền có thế, hắn lập tức kêu người tìm đến tính sổ với Nguyên Diệu chân nhân một trận, để báo thù cho những điều hôm nay, ông đã làm tổn hại đến Lý Lệnh Uyển.

Phàm là kẻ nào dám gây tổn hại đến Lý Lệnh Uyển, dù chỉ một cọng tóc thôi, thì măc kệ kẻ đó có trốn đến chân trời góc biển nào, hắn nhất định cũng sẽ tìm ra kẻ đó.

Dù cho kẻ đó có chết đi nữa, hắn cũng sẽ đào mồ kẻ đó lên, đem xương cốt nghiền nát thành tro bụi.

Tuy rằng Lý Duy Nguyên chỉ là một thiếu niên, nhưng luận về khí thế hắn chẳng hề thua kém Nguyên Diệu chân nhân chút nào.

Hiện tại ông cảm nhận được sát khí đang cuồn cuồn trong ánh mắt của hắn, cho nên ông chỉ biết ngoan ngoãn gỡ quan hoa sen trên đầu mình xuống, cũng kêu hai tiểu đồ đệ đưa hai bảo vật của mình đến đây giao cho Lý Lệnh Uyển.

Sau khi nàng nhận lấy những đồ vật đó, nàng liền kêu nha hoàn đem một cái rìu tới đây, thực hiện như lời lúc nảy nàng đã nói với ông ta. Cái quan hoa sen thì nàng dùng chân dẫm đạp, còn hai món bảo vật kia thì nàng dùng rìu phá nát.

Lý Duy Nguyên sợ nàng sức lực yếu ớt, lúc nàng giơ rìu lên, có thể vô tình khiến nàng bị thương, cho nên hắn liền đề nghị: " Uyển Uyển, để ta giúp muội nhé?"

Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói như thế, nàng lập tức đưa rìu trong tay mình cho hắn.

Phải công nhận là cái rìu đó nặng thật nha, nàng chỉ mới cầm trong tay thôi đã không thể nhấc nổi rồi, huống hồ chi dùng nó mà phá nát hai món bảo vật kia.

Theo sai Lý Duy Nguyện tiếp nhận rìu trong tay nàng, hắn nhanh chóng đập nát cái hồ lô kia, còn bửa thanh kiếm gỗ thành năm bảy khúc, nhìn chúng bây giờ chẳng khác nào đống gỗ chụm lửa, làm sao có thể sử dụng được nữa.

Chờ sau khi làm xong hết mọi việc, lúc này Lý Duy Nguyên cầm rìu trong tay, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Nguyên Diệu chân nhân. Ông nhìn thấy biểu hiện này của hắn, giống như là muốn dùng cây rìu đó bửa vào người ông ta vậy.

Bởi vì ông cảm nhận được tại thời khắc này đây, toàn thân hắn tỏa ra một luồng sát khí dầy đặc dường như hắn đang muốn lấy mạng của mình.

Nguyên Diệu chân nhân cả người đều toát mồ hôi lạnh, tay chân run rẩy, mặt mày tái méc, tim còn đập nhanh loạn xạ, ông sợ đến nổi phải lùi về sau hai bước.

Khi Lý Lệnh Uyển thấy bộ dạng sợ sệt này của ông, nàng liền vỗ tay sung sướng, sau đó nàng dùng chân mạnh bạo đá vào đầu gối của ông, khiến cho ông đau đớn kêu lên một tiếng.

"Ngươi, ngươi.." Nguyên diệu chân nhân vừa nén đau đớn vừa chỉ tay vào mặt Lý Lệnh Uyển nói: " Ngươi dám đá ta?"

" Thế nào, tại sao ta không dám đá ngươi chứ?" Lý Lệnh Uyển hơi híp mắt nhìn hắn, nói tiếp: " Chẳng phải vừa rồi ngươi cũng đã đạp vào người ca ca ta đó sao? Chính là ngươi tự tìm đường chết trước mà, còn dám oán trách ta tại sao lại đá ngươi à?"

Lúc này Lý Duy Nguyên mới hiểu được, vừa rồi tại sao nàng lại tức giận như vậy, thì ra tất cả đều là vì nàng đã nhìn thấy trên người hắn có dấu chân của ông đã đạp vào mình, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một cảm giác ấm áp đang lan tỏa trong tim, khiến hắn càng cầm chặt cây rìu trong tay hơn.

Nếu bây giờ Lý Lệnh Uyển kêu hắn đánh chết cái gã đạo sĩ này, hắn cũng không hề do dự một chút nào sẽ lập tức cầm rìu bửa vào người ông nhiều nhát cho đến chết.

Nhưng tất nhiên hắn biết Lý Lệnh Uyển sẽ không bao giờ làm ra những việc như vậy. Lúc này nàng chỉ đang lạnh lùng nhìn Nguyên Diệu chân nhân, bằng ánh mắt vô cùng ghét bỏ rồi phất tay đủi hắn đi: " Ngươi mau cút đi cho ta."

Từ nãy đến giờ Nguyên Diệu chân nhân bị nàng sỉ nhục như vậy, ông vô cùng muốn chửi nàng một trận, nhưng khi ông liếc mắt nhìn thấy bên cạnh nàng còn có Lý Duy Nguyên đang cầm rìu hùng hăng nhìn mình, có lẽ chỉ cần ông dám lên tiếng chửi nàng một câu, thì hắn sẽ dùng rìu mà bửa vào người mình mất.

Vì thế Nguyên Diệu chân nhân không dám lên tiếng chửi mắng, theo sau ông liền cùng hai tiểu đồ đệ của mình vội vàng bỏ chạy ra cửa viện, ông chạy thật nhanh giống như nhà đang có đám tang cần về gấp vậy.

Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Lý Lệnh Uyển liền đem cây rìu trong tay Lý Duy Nguyên đưa cho một nha hoàn đứng bên cạnh, tiếp đến nàng nắm tay hắn kéo hắn đi về phía Dương Thị.

Khi đi đến trước mặt bà nàng vừa cười vui vẻ vừa kêu một tiếng tổ mẫu. Lý Duy Nguyên lúc này chỉ rủ mắt xuống, cũng kêu một tiếng tổ mẫu.

Dương Thị đưa mắt nhìn hắn, những lời nói vừa rồi của Lý Lệnh Uyển bà cũng có chút tin tưởng, hiện tại trong lòng bà vẫn còn nghĩ ngợi, đứa tiểu tử tương lai sẽ trở thành quý nhân của Lý phủ thật sao?

Lại là kẻ dưới một người mà trên vạn người vậy chắc chắc chức quan của hắn không nhỏ có đúng không?

Chẳng lẽ sẽ trở thành Tể tướng sao? Tuy rằng lời của Đại Giác Pháp sư vân in sâu trong đầu bà ta, nhưng nếu lựa chọn bà ta vẫn thà tin vào lời của Lý lão thái gia hơn.

Mà vì lý do này Dương Thị nhìn Lý Duy Nguyên cũng cảm thấy thuận mắt hơn một chút.

Cho nên lúc Lý Duy Nguyên kêu bà một tiếng tổ mẫu, thì bà vẫn nhàn nhạt ừ một tiếng, cứ coi như là trả lời hắn.

Sau đó bà kêu Song Hồng đến đây, phân phó nàng: " Buổi tối hôm nay đại thiếu gia cũng đã mệt mỏi rồi. Sáng sớm ngày mai kêu người đi đến nhà kho trong hậu viện lấy một cây nhân sâm tốt nhất, đem đến phòng bếp kêu Trương Tẩu tử, làm một con gà hầm nhân sâm đưa đến cho đại thiếu gia dùng. Sau đó tìm mấy khúc vải tốt may vài bộ y phục cho đại thiếu gia, còn phải tìm một bộ văn phòng tứ bảo tốt nhất đem đến cho đại thiếu gia, để sau này đại thiếu gia dùng chúng để học tập."

Tất nhiên Song Hồng biết lý do tại sao Dương Thị lại phân phó nàng làm như vậy, thế nên nàng liền vội vàng đáp ứng. Mà tất cả nha hoàn vú già trong viện nghe Dương Thị nói thế liền ngây người.

Bọn họ nhớ rõ từ trước đến nay Dương Thị chẳng phải đều không thích đại thiếu gia sao?

Hôm nay chẳng lẽ gió đổi chiều nên lòng người cũng đổi hướng sao, Lão thái thái lại sai người đưa đến cho đại thiếu gia nhiều đô như vậy?

Mà quan trọng nhất chính là, hiện nay lão thái thái đã bắt đầu yêu thích đại thiếu gia, thì sau này trong phủ còn ai dám khi dễ hắn nữa?

Sau khi nghe Dương Thị nói như vậy, trong lòng Lý Duy Nguyên cũng bất ngờ, hắn không hiểu tại sao thái độ Dương Thị đối với mình lại thay đổi nhanh như vậy.

Chỉ là lúc này hắn lại để ý đến vẻ mặt Lý Lệnh Uyển vẫn luôn tươi cười vui vẻ, không hề thấy nàng có chút ngạc nhiên nào khi thấy điều đó, chắc chắn là do nàng đã giở trò quái quỷ gì nữa rồi.

Sau đó hắn liền xa sầm mặt mày, rốt cuộc vừa rồi trong phòng nàng đã nói cái gì cùng Dương Thị?

Mà hơn nữa sau khi bọn họ bước ra khỏi phòng, bà không còn nói Lý Lệnh Uyển là yêu nghiệt nữa, lại còn khiến Dương Thị đối xử tốt với hắn như vậy?

Tuy rằng hắn không để tâm Lý Lệnh Uyển tóm lại đã nói với Dương Thị cái gì, nhưng dù sao thì hắn cũng muốn biết rõ nguyên do, có phải Lý Lệnh Uyển đã biết trước điều gì đó hay không?

Nếu không thì lần trước nàng làm sao lại lỡ miệng nói ra rằng, sau này hắn sẽ trở thành Tể tướng? Hay thật sự nàng là người có thể biết trước được chuyện tương lai?

Nhưng Lý Duy Nguyên tin chắc rằng, nếu bây giờ hỏi nàng, thì nàng sẽ không bao giờ thừa nhận đâu, hắn thật lòng vẫn muốn biết trước được chuyện tương lai sẽ xảy ra việc gì.

Chỉ có như thế hắn mới lập ra được kế hoạch thật tốt cho tương lai mình sau này, cũng sẽ có khả năng bảo vệ nàng tốt hơn.

Hắn không muốn lại tái diễn những việc như đêm hôm nay nữa, tuyệt đối hắn sẽ không bao giờ để cho Lý Lệnh Uyển trải qua chuyện này một lần nào nữa.

————————//———//——————————

Nghe chưa nghe chưa ai dám đụng tới bé Uyển là anh Nguyên xuống xác với người đó đó ?? Nhưng mà sao chương này dài quá các bạn ơi edit muốn khùng luôn ?? Nhưng mà tớ rất vui khi thấy con Họa Bình đã bị trừng trị ??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.