Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng

Quyển 6 - Chương 6




Mẹ Thi vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn thẳng mẹ Thần nói – “Phiền cô ăn nói cẩn thận, cái gì mà lại có liên quan đến con gái tôi, nó hiện không có nhà, cô có gì thì cứ nói thẳng”

Mẹ Thần uống một ngụm trà rồi nói – “Vậy cô không biết con gái cưng của cô đang là tình nhân của con trai tôi sao?”

Qua điều tra thì mẹ Thần biết được Nhược Thi là con gái của người bạn học cũ, người bạn mà bà chưa bao giờ muốn gặp lại.

Mẹ Thi nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên, đã lâu bà cũng không liên lạc với con bé, nhìn thấy phản ứng của mẹ Thi, mẹ Thần kiêu ngạo nói tiếp – “Tôi thật chẳng hiểu sao có loại bạn thân như cô, trước kia cô thất bại dưới tay tôi, giờ lại muốn đưa con gái đến để phục thù à? Tôi đã tìm được một tiểu thư xứng đáng với con trai tôi hơn đứa con gái ngốc nghếch của cô rồi, phiền cô nên hiểu chuyện chút.”

Mẹ Thi tức giận, lớn giọng nói – “Nếu đó là thật, tôi sẽ nói chuyện lại với con gái tôi, cô cứ yên tâm. Hiện tại gia đình tôi rất hạnh phút, tôi thấy rất hài lòng, còn cô, có hài lòng với cuộc sống hiện tại không hay là vẫn còn muốn nhiều thứ khác nữa, cô thật sự khác người mà tôi đã từng biết. Mời cô về, chuyện con gái tôi, sẽ không phiền đến cô.”

Nói xong mẹ Thi đứng dậy như muốn tiễn khách, mẹ Thần cũng đứng dậy rồi bước ra ngoài không nói gì thêm. Từ trên lầu, ba Thi bước xuống ôm hai vai mẹ Thi đang run lên.

“Đừng nghĩ nhiều, anh không để ý” – Từ lúc quyết định cưới mẹ Thi thì ba Thi đã không để ý gì tới chuyện quá khứ giữa mẹ Thi và ba Thần nữa. (Còn về là chuyện gì thì về sau ta sẽ tiết lộ tiếp nha).

Mẹ Thi hiểu, nên an ủi lại ông – “Ừm, chỉ là … em lo cho Nhược Thi, không lẽ là thật?”

“Gọi điện bảo con về, chúng ta sẽ nói chuyện.”

Mẹ Thi gật đầu, cả hai cùng đứng chết lặng ở phòng khách. Chẳng lẽ phải nhắc đến chuyện quá khứ một lần nữa, thật không muốn. Đột nhiên mẹ Thi nói – “Trên báo vẫn đưa tin, bệnh tình của ông ấy vẫn không có gì thay đổi.”

Thấy mẹ Thi đột nhiên nhắc lại người tình cũ, ba Thi đùa một chút – “Ây da, vợ ơi, tuy biết không có gì nhưng lòng anh cũng ngứa ngấy lắm. Với lại, dù ông ta là bệnh thật hay có bị hại thì cũng không liên quan đến ta, trước lúc cưới nhau chẳng phải đã hứa là sẽ không liên quan đến người nhà họ Quan sao. Anh không muốn lại thấy em chịu phải oan ức gì nữa.” – Tuy cả hai đã hơn 40 tuổi, nhưng tình cảm thì không kém ai đâu nha.

“Đúng, em không quên, xin lỗi anh, phải gọi con bé Nhược thi này về mới được.”

Phải, cũng đã là chuyện cũ, chuyện của 23 năm trước rồi. Có lẽ đã đến lúc nhắc lại, mẹ Thi thật không muốn con gái sẽ lại như mình, phải gánh chịu một quá khứ nặng nề như vậy.­­­­­­____________

Hồi tưởng kết thúc, Nhược Thi rất muốn biết tại sao một người phụ nữ xinh đẹp thế này lại nói chuyện nghe chói tai như vậy, rõ ràng cô đâu có làm phật lòng bà, mà căn bản là 2 lần gặp nhau cô chưa nói chuyện được 2 câu nữa. Cô chưa kịp tiêu hóa hết thì mẹ Thần nói tiếp.

“Lần này tôi về đây là để tổ chức buổi xem mắt cho Hạo Thần, đó là tiểu thư Thích Như Mộng, cô ấy hiện công tác ở một công ty xây dựng ở nước ngoài cũng đang chuẩn bị về nước, cô chắc là ngày nào cũng phải soi gương chứ. Tôi thấy, cô ngay cả làm tình nhân cũng không đáng.”

“Phu nhân, sao người không thích con, nếu người nói con đồng ý thay đổi để người vừa lòng.” – Cô nhỏ giọng nói.

Mẹ Thần đứng phắt dậy nói – “Nếu cô muốn thay đổi, thì hãy thay đổi người sinh ra cô trước, nếu làm được thì tôi mới xem tiếp coi cô còn cần thay đổi chổ nào. Nhưng tôi biết chắc là không được, nên cô đừng hòng có danh phận gì ở Quan gia … cho dù là tình nhân của con trai tôi.” – Câu cuối bà nhấn mạnh giọng.

Nhược Thi bị lời nói ấy làm cho khó thở, thấy mẹ Thần định rời đi Nhược Thi cũng đứng nhanh dậy hỏi – “Ý người là sao? Con vẫn không hiểu”

Mẹ Thần đứng quay lưng lại Nhược Thi nói – “Về mà hỏi ba mẹ cô”

Nói xong bà đi lên phòng rồi sai dì Hân đem thức ăn lên phòng cho bà, Nhược Thi thì đến bàn ăn ngồi, đầu óc mơ màng liên tưởng đến những lời mẹ Thần nói, dù là biết sự hiện diện của Thích tiểu thư kia nhưng cô đều đã chuẩn bị sẵn để đối mặt rồi miễn là Hạo Thần sẽ không bỏ rơi cô. Cô khẽ cười rồi tự gắn cho mình cái mác là ‘vô sĩ’. Nhưng tại sao liên quan đến ba mẹ cô, việc này làm cô càng lo lắng thêm về cuộc điện thoại của mẹ.

Điện thoại cô vang lên, nhìn thấy là dãy số lạ, cô bắt máy nghe thì là Cách Cách gọi, Cách Cách nói chị Linh bệnh đang ở bệnh viện hỏi Nhược Thi có đi thăm không, Nhược Thi cũng là mới biết, Cách Cách nói chị Linh thích một loại hoa tên gì ở chổ nào đó và tên cái bánh kem ở tiệm bánh vô danh nào nữa, Nhược Thi nghe mà không thể nhớ nổi. Chắc ý Cách Cách muốn cô có đi thăm thì nhớ mua mấy thứ đó.

Nhược Thi cũng hiểu được nên nói là sẽ nhờ Hạo Thần đưa mình đi thăm chị xong rồi ngắt máy. Lo suy nghĩ không để ý, lúc này có một vòng tay ôm cô từ phía sau – “Nghĩ gì mà anh về cũng không ra đón”

“A, em không có” – Cô hơi giật mình nói.

“Mẹ anh nói gì à?” – Anh ngồi xuống cạnh cô, ra dấu cho dì Hân dọn thức ăn lên.

“Chỉ là chào hỏi vài câu”. – Nhược Thi nghĩ nghĩ vẫn là con người đang ngồi kế mình đây đáng giận nhất, tất cả đều từ anh mà ra.

Vốn dĩ Hạo Thần để Nhược Thi ở nhà thì sẽ tránh được sự rắc rối từ các đối tác của hắn, nhưng giờ khi cô ở nhà thì lại phải đối mặt với mẹ Thần khó tiêu này, đường nào thì cũng khổ cho Thi Thi nhà ta cả.

Hạo Thần gắp thức ăn cho Nhược Thi – “Ăn nhiều một chút, em vẫn còn gầy lắm, ôm em chỉ toàn xương thôi”

Nhược Thi đỏ mặt, trước mặt người làm mà anh không cho cô tí mặt mũi, cô lo cắm đầu ăn hết những thứ trong chén, nhớ đến cuộc gọi của Cách Cách, cô nói – “Tan tầm anh về đón em đến bệnh viện thăm chị Linh nha, Cách Cách nói chị đang bệnh”.

“Ừm”

“Cách Cách nói phải mua hoa và bánh kem mà chị thích” – Cô đưa mắt nhìn

“Anh biết rồi.”

Câu trả lời làm Nhược Thi hơi thất vọng, anh vẫn hiểu rõ chị như vậy. Nhưng tự nhiên lại đi ghen với người bệnh, cô đúng là từ khi gặp hắn thì con người cũng trở nên hẹp hòi hơn mà.

“Nha đầu, đừng nghĩ lung tung. Còn chuyện của mẹ, đợi Tiểu Cách về thì ra ngoài với nó thường xuyên em sẽ không thấy khó chịu nữa. Có anh ở đây, bà ta sẽ không làm gì em” – Hắn xoa xoa đầu cô.

Nhược Thi gật đầu – “Em muốn về nhà một chuyến, đã lâu không gặp ba mẹ.”

“Được, anh sẽ đưa em đi”

“Không cần đâu, em sẽ tự đi, anh cứ lo công việc của mình.”

“Anh sẽ kêu Thiên La đưa em về, khi nào xong chuyện sẽ để cậu ấy đến đón em về”

Nhược Thi gật đầu, cứ để hắn sắp xếp cô không có cách nào cự tuyệt được.

Cả ngày hôm nay, mẹ Thần ở trong phòng suốt, có chuyện gì cũng sai bảo mấy người làm ra ra vào vào, vậy cũng tốt. Nếu bà chịu như vậy suốt đời cô cũng không cảm thấy áy náy. Nhưng nghĩ kĩ chắc bà ta cũng không phải đang tránh mặt mình, chỉ là đang còn kiên nhẫn nên mới không ra mặt, đợi mình về nhà rồi không chừng bà ta sẽ lập tức chạy nhảy ăn mừng không chừng.

Tan tầm, Hạo Thần lái xe chở cô đến bệnh viện, trên xe đã có sẵn bó hoa đủ màu sắc, hương thơm nhẹ nhè không gắt rất dễ chịu, bên cạnh là cái hộp nhỏ, cô nghĩ chắc là bánh mà chị thích, cô cũng không hỏi nhiều. Chị Linh bị suy nhược cơ thể lại thêm sốt cao, giờ đã có phần giảm nhưng vẫn đang truyền dịch, cũng vì vậy mà quán bar mấy ngày này ngừng kinh doanh.

Thấy chị Linh nằm trên giường bệnh, Nhược Thi cuối chào, vẻ mặt chị lúc này rất tái nhợt, có phần tiều tụy. Cảm nhận được hình như chị đang né tránh ánh mắt của mình, không lẽ chị thấy áy náy sao?

“Gian Hùng đâu?” – Hạo Thần hỏi

“Anh ấy đi đón Tiểu Minh rồi, xong sẽ đến đây.”

Nhược Thi đoán chắc Gian Hùng là chồng chị. Linh cố ý nói – “Lúc sáng anh đã ghé thăm em, sao giờ lại đến nữa?”

Nhược Thi hiểu được ý chị cố không lộ biểu tình gì, nói – “Là Cách Cách nói với em chị bị bệnh, nên em nhờ anh ấy đưa em đến”

Linh chỉ mỉm cười rồi nhìn Hạo Thần, Nhược Thi thì không chịu thua đâu nha, nếu đã cùng một thân phận với nhau thì cô cũng có quyền khai chiến.

“Hạo Thần, có thể nhờ anh một chuyện được không?”

“Em cứ nói” – Hừ, cái gì mà em cứ nói, cái tên này, nói vậy là người ta nhờ gì cũng giúp sao, Nhược Thi liếc nhìn hắn.

“Phiền anh đi thay hoa dùm em …” – Linh cười nói tiếp – “Em muốn nói chuyện với Nhược Thi”

“Được” – Hạo Thần đem hoa đi, Nhược Thi nghĩ người như anh mà cũng chịu sai vặt, chị ta rõ ràng là làm cho mình xem mà.

Thấy Hạo Thần đã ra cửa được một lúc, không khí trở nên ngột ngạt, cả hai nhìn nhau.

Không đợi Linh lên tiếng Nhược Thi liền khẳng định nói một câu – “Lần trước chị thấy chết không cứu”

“Ừm” – Linh thừa nhận.

Nhược Thi có hơi ngạc nhiên, cũng không biết nên phản ứng tiếp thế nào – “Chị không phủ nhận?”

“Đó là sự thật, chị căn bản đâu có muốn giúp em. Nhưng em hãy hiểu, nếu là chị thì em cũng sẽ làm như vậy thôi”

Nhược Thi thấy ngọn lửa trong mình đang được châm ngòi – “Đừng nghĩ ai cũng như chị, cứu người là xuất phát từ bản năng chứ không ai tính toán chư chị, em thật không tin được chị lại thừa nhận dễ dàng như vậy”

“Đừng giận chị, những gì chị làm đều xuất phát từ tình cảm chị dành cho Hạo Thần, chị là không muốn anh ấy bị ai uy hiếp hay phải chịu sự đe dọa nào”

Nhược Thi như muốn ôm bụng cười thật lớn, hại cô suýt bị người ta làm nhục lại còn bày ra vẻ mặt ‘tôi làm vậy là đúng mà’. Lại còn có thể mở miệng nói nhiều như vậy.

“Chị đặt chồng con chị ở đâu?”

Linh nhìn cô một lúc rồi trả lời, tay Linh chỉ ở tim rồi nói – “Chồng và con chị ở đây”

Tiếp theo, Linh lấy tay chỉ vào thái dương mình – “Hạo Thần thì ở đây”

Nhược Thi hoàn toàn sửng sờ, ngày xưa ông bà ta nói núi này cao thì còn núi khác cao hơn. Giờ thì cô sẽ nói người vô sĩ thì sẽ còn người khác vô sĩ hơn.

“Chị…giờ đang hối hận, vì sao trước đây lại từ bỏ anh ấy. Nhưng giờ, chị sẽ không buông tay nữa. Chị sẽ kéo anh ấy về lại với mình”

Nhược Thi nghĩ bà chị này có phải sốt ảnh hưởng tới não rồi không – “Còn anh Gian và Tiểu Minh thì sao?”

“Họ sẽ không biết, Nhược Thi đừng trách chị” – Ánh mắt Linh mang vẻ cầu khẩn nhìn Nhược Thi.

Đây là cái loại tình huống gì, đây là hình ảnh một người vợ, một người mẹ nên có sao? Nếu như Linh biết được trước đây Hạo Thần từng có ý cưới chị thì không biết chị sẽ vui mà nhảy tưng xuống giường bệnh hay là tiếc đến nổi về nhà đập đầu vào miếng tàu hủ đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.