Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng

Quyển 2 - Chương 8




Farl bị dọa lui lại về sau ba bước, hắn là ma cà rồng, hướng đến hắn chỉ có thể dọa người khác, đây là lần đầu hắn bị người dọa đến, hơn nữa đối tượng còn là nữ nhân!

Hắn trừng mắt nhìn đối phương, đối phương cũng trừng mắt nhìn hắn.

“Không có khả năng! Ngươi hẳn là không thể động, cũng không thể nói chuyện mới đúng …….”

“Ta cũng không phải người chết, vì sao không thể dộng, cũng không thể nói chuyện?”

Farl trừ bỏ nghẹn họng nhìn trân trối,vẫn là nghẹn họng nhìn trân trối.

Khâu Phù Lạc tò mò đánh giá hắn. Thật sự là nam nhân kỳ quái, khoác hắn áo choàng, đeo kính sát tròng màu đỏ cùng răng giả, giả dạng làm ma cà rồng, bộ dáng giả thần giả quỷ, cũng không phải vạn thánh chương, chẳng lẽ là diễn viên của vũ đài tan tầm, hoặc là đang muốn đi tham gia vũ hội hoa 1trang? Nhưng là, vừa rồi là chuyện gì xảy ra?

Nhìn sáu man tử ngẩn ngơ ngây ngốc, nàng nhịn không được tò mò hỏi –

“Cám ơn ngươi đã cứu ta, nếu không có ngươi, đêm nay ta chỉ sợ tánh mạng khó bảo toàn, bất quá …….. Vì sao hắn lại bắn bị thương người nhà? Ngươi là ma thuật sư sao?” Thái độ bình tỉnh của nàng, một chút nhìn không ra vừa mới gặp phải hiểm cảnh, “Vì sao bọn họ đều ngây người, một chút phản ứng cũng không có phản hay là …… Ngươi là thôi miên sư?” Nàng lại lần nữa nhìn hắn.

Hắn không trả lời, biểu tình ngay từ đầu nghẹn họng nhìn trân trối, dần dần khôi phục thành thong dong tao nhã, hồng mâu lóe ánh sáng biến hóa kỳ lạ. Rất ý tứ, gặp dược nữ nhân tâm trí không chịu khống chế của hắn, làm cho hắn nổi lên hứng thú rất lớn.

“Làm chi?” Nàng nghi hoặc, hắn làm sao nhìn nàng chằm chằm, giống như đang xem động vật hy hữu, làm cho nàng toàn thân không được tự nhiên.

“Ngươi tên là gì?” Hắn thanh âm dụ hoặc khàn khàn mê người, nói chuyện đồng thời. mặt cũng càng dựa càng gần.

Cảm giác được hắn dần dần tới gần, nàng buộc lòng phải lui về phía sau, ý đồ bảo trì khoảng cách giữa hai người.

“Khâu Phù Lạc.”

“Khâu Phù Lạc ……” Ba chữ tinh tế nỉn non này, thanh âm khàn khàn tựa hồ có từ tính. “Tên Đông Phương rất êm tai.”

Hắn càng thêm tới gần, bóng dáng khổng lồ mang đến cảm giác áp bách, hơi thở ấm áp phất qua mặt của nàng, khiến cho một trận ma ma ngứa kích thích.

Ánh mắt ái mộ kia, tiếng nói ngả ngớn, khắp nơi biểu hiện ra ý đồ bất lương của hắn, làm nàng toàn bộ tinh thần đều đề phòng.

“Tiên sinh, mời ngươi tự trọng.” Nàng đã muốn không thể lui được nữa, thẳng đến phía sau tường, mới nghiêm mặt ngăn hắn tới gần.

Vừa mới bởi vì hắn cứu chính mình, cho nên đối với hắn có chút hảo cảm, ai ngờ hắn cũng lỗ mãng giống như những người khác!

Farl dừng động tác lại, thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp không chút sợ hãi của nàng. Chưa bao giờ có nữ nhân bình tĩnh đối mặt với hắn như thế, làm hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, đối với nàng hứng thú không chỉ có huyết, mà còn là ý nghĩ muốn giữ lấy —-

“Ta muốn ngươi.”

Lại là một xú nam nhân không có hảo ý! Nàng ánh mắt đề phòng càng thêm phẫn nộ, nghĩ đến hắn là có hảo tâm đến cứu người, không nghĩ tới vô liêm sĩ như vậy, dám ngôn ngữ khinh bảo với nàng.

“Phải không? Vậy ngươi sẽ thất vọng.”

Trong tay nàng đã sớm nắm điện giật bổng Standby, nói vừa xong, lập tức thừa dịp hắn không chú ý tới công kích hắn.

Chuyện kinh người đã xảy ra, điện giật bổng rõ ràng đã đụng phải hắn, điện lực cường độ đủ để một nam nhân tráng kiện lập tức ngã xuống, nhưng hắn phản ứng chính là nhắm mắt lại, thân thế chấn một chút, nhưng lại không ngã xuống, khi cặp ánh mắt kia lại mở ra, ánh mắt trở nên phá lệ lợi hại.

Đối với chuyện trái lẽ thường này, nàng kinh ngạc thiếu chút nữa nói không nên lời. “Ngươi…….Không có khả năng ……..”

Hắn cười tao nhã mang theo tà khí “Thưc thoải mái, giống mã sát gà.”

“Ngươi rốt cục là loại người nào?” Nàng hô hấp gấp gáp, tim đập gia tốc, biết có một số việc không thích hợp.

Tay hắn chậm rãi xoa dung nhan tái nhợt lạnh như băng kia, đối với nàng càng thêm thưởng thức, nàng đến tận bây giờ vẫn bảo trì trấn định như cũ, nếu là người khác đã sớm bị dọa đến hôn mê.

“Nhớ kỹ ta, ta là ma cà rồng Ferl.” Hắn tuyên bố, hai tròng mắt lóe lên quang mang, gần kề chạm đến cánh môi nàng……..

Không ngờ từ xa truyền đến tiếng còi cảnh sát, gián đoạn hảo sự của hắn, hồng mâu nhíu lại, khóe môi gợi lên, ở bên tai nàng hứa hẹn một câu—

“Ta sẽ lại đến tìm ngươi.”

Bóng đen lui lại, ở trước mắt nàng nhảy lên nóc nhà, tức khắc biến mất vô tung, để lại nàng khiếp sợ thật lâu, chậm chạp không thể tin được

Khâu Phù Lạc là cô nhi, người nhà của nàng chết trong một lần khủng bố bom công kích, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng lựa chọn làm pháp y, bởi vì nàng coi trọng sinh mệnh, muốn giúp người chết oan tìm công đạo, là chính nghĩa mà nàng theo đuổi.

Nàng nhậm chức hình sự xem xét trung tâm cho Los Angeles, thành viên trung tâm xem xét có sinh học vật gia, độc vật học gia, bệnh lý h5oc gia, tâm lý học gia, thậm chí nhân loại học gia cũng có, mà nàng chính là xem xét giải phẩu học.

Nhóm pháp y ở trung tâm đa phần đều làm nam nhân, trong đó cũng không thiếu nữ nhân, Khâu Phù Lạc tuy rằng không phải là nữ nhân duy nhất, bất quá vẫn như cũ là pháp y bị chú ý nhiều nhất, hơn nữa nàng còn có gương mặt Đông Phương, cho nên càng làm cho nàng trở nên đặc biệt.

Nàng dẫn dắt là tiểu tổ mạnh nhất Los Angeles, thành viên tiểu tổ người người tài cao gan cũng lớn, có chuyên nghiệp mạnh nhất mới có chính nghĩa, Khâu Phù Lạc ngày thường trừ bỏ giám thức công tác, ghi lại công tác, hối chỉnh tư liệu, liên lạc với cảnh sát, khi tất yếu cũng vì cảnh sát cung cấp xem xét chuyên nghiệp.

Một ngày hai mươi tư giờ, trừ bỏ thời gian ngủ, thành viên tiểu tổ cơ hồ đều kính dâng ở vân tay, bộ lông, dấn chân, dược vật, đang chờ xem xét vô số, bởi vì ở Los Angeles tội phạm rất cao, lượng công việc của pháp y tự nhiên cũng lớn, mặc kệ là ăn cơm, hẹn hò, xem phim, thậm chí là trong giấc ngủ, khi nghe điện thoại cũng phải lập tức chạy đến hiện trường vụ án phối hợp cùng cảnh sát tiến hành khám nghiệm.

Hôm nay, khi mọi người vội vàng làm việc, bọn họ đều được công nhận là không hơn không kém thủ trưởng công tác cuồng — Khâu Phù Lạc,

Hôm nay, khi mọi người vội vàng giám thức công tác, bọn họ hướng đến đều công nhận là công tác cuồng không hơn không kém thủ trưởng – Khâu Phù Lạc, hiện tại thái độ khác thường ngẩn người, trừ bỏ công tác, Khâu Phù Lạc rất ít khi vì chuyện khác mà xuất thần, nhưng hiện tại, trong đầu nàng tất cả đều là chuyện phát sinh tối hôm qua.

Tối hôm qua sau khi cảnh sát tới rồi, đem bảy tên bắt cóc mang về cảnh cục, trừ bỏ một tên bắt cóc bị nàng dùng điện giật bổng làm cho hôn mê, còn lại sáu kẻ bắt cóc thanh tỉnh nhưng chuyện phát sinh tối hôm đó đều không nhớ, cũng không biết chính mình vì sao đối với nàng bất lợi. Cảnh sát kinh nghiệm phá án phong phú, ké bắt cóc có phải hay không đang nói dối đều nhìn ra được, nhưng sáu người đều đồng thời giở trò sẽ không hợp lý, nhưng phát hiện chứng thật bọn họ không có nói sai, xác thực mất đi một đoạn trí nhớ, hoàn toàn quên đi nam nhân thần bí kia.

Khâu Phù Lạc tự nhiên cũng làm ghi chép, nhưng là cũng không có nói ra là nhìn thấy ma cà rồng, loại sự tình này ai sẽ tin tưởng? Nói ra sợ rằng người khác còn nghĩ rằng là nàng điên rồi! Một người ở trước mặt nàng nhảy lên nóc nhà hơn mười tầng lầu cao, chuyện này là không thể tin được, cho tới bây giờ, nàng còn không dám tin tưởng đây là thật sự.

Bình tĩnh hồi tưởng lại ánh mắt cuồng dã kia, ý vị ma mỵ làm trái tim nàng vừa áy náy vừa động.

Trên đời này làm sao có thể có ma cà rồng?

Nhưng lúc ấy nàng từng quan sát trạng thái mê dại của sáu kẻ bắt cóc kia, nhìn kỹ, rõ ràng phát hiện trên cổ bọ họ thật sự để lại vết cắn, nàng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vết cắn này, dần dần khôi phục nguyên trạng, chỉ còn để lại hai vết màu hồng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng thật sự là không thể tin.

“Này, Phù Lạc ngươi lại ngẩn người nha.” Đứng ở trước cửa vă phòng, cách màn thủy tinh che, một nử tử mắt xanh tóc vàng dáng người yểu điệu, lấy tay không ngừng đẩy David. Nàng là Tony, năm nay hai mươi tám tuổi, là thành viên tổ giám chức của Phù Lạc, cùng David đều là trợ thủ đắc lực của Phù Lạc.

Tony nhiệt tình, David hài hước khôi hài, hai người đối với xem xét hình sư đều nhiệt tình cự độ, bọn họ phối hợp thủ trưởng Khâu Phù Lạc làm giám thức công tác, mấy năm qua mười phấn ăn ý, cũng vẫn hợp tác khăn khít.

Bất quá hai người làm việc thập phần chăm chỉ, vẫn là kém với thủ trưởng bọn họ, Phù Lạc thái độ công tác quả thực chấp nhất đến không người có thể cập bộ, cho tới nay, bọn họ luôn nhìn thấy Phù Lạc chuyên tâm nhất chí, không ngớt làm việc, cũng không phải ngẩn người giống như bây giờ.

Đúng vậy, thủ trưởng bọn họ ngẩn người, hơn nữa còn ngẩn người thật lâu.

Phù Lạc như vậy thực không thích hợp, bọn họ cho tới bây giờ không gặp Phù Lạc ngẩn người qua như thế, huống chi ngẩn ngươi chính là cả một người.

“Nàng hôm nay cả một ngày đều như vậy.” David nói.

“Nàng sẽ không bị dọa đến ngu đấy chứ?” Tony có chút lo lắng, có thể hay không là vì chuyện ngày hôm qua làm cho nàng đến bây giờ còn chưa bình tĩnh trở lại.

“Không có khả năng! Phù Lạc là pháp y tài cao gan cũng lớn, chúng ta không chỉ chứng kiến qua một lần lá gan của nàng, ngay cả nam nhân đều kém nàng, nàng sẽ không bị vài tên đánh lén dọa đến.” David vẫn là khâm phục Phù Lạc. “Ta nghĩ, nàng là đang tự hỏi chuyện gì, mỗi lần có chuyện không rõ, nàng sẽ tạo giả thiết, chứng thực, thăm dò, cho nên chúng ta mới có thể sinh ý thịnh vượng, ngay cả hình cảnh cũng đến thỉnh giáo thủ trưởng xinh đẹp của chúng ta hổ trợ.

“Ngươi xem xem, chuyện gì làm nàng ngây ngốc lâu như vậy?”

Chuyện của Phù Lạc, ở trung tâm giám thức chỉ có Tony cùng David biết được, mà Phù Lạc mệnh lệnh cho bọn họ không thể nói cho người khác biết, bọn họ đành phải nghe theo, tuy rằng thực sự lo lắng cho nàng, nhưng cũng hiểu được cá tính của nàng, là tuyệt không cúi đầu với thế lực ác.

“Có thể nàng là phát hiện manh mối gì, làm cho nàng hảo hảo tự hỏi, chúng ta đừng làm phiền nàng.”

Không có kết luận, bọn họ chỉ có thể hảo hảo tiếp tục đi làm công tác của chính mình, nhưng vào lúc này, một vị nam tử cương vị cao ngất đi vào, hấp dẫn ánh mắt mọi người, sau khi nhìn diện mạo hắ, mọi người thập phần kinh ngạc.

“A!” Khi nhận ra hắn, Tony không cẩn thận kêu ra tiếng nhỏ.

Namtử cương nghị đi hướng Tony, đưa ra giấy chứng nhận thân phận hắn, ngữ điệu hữu lực nói thẳng ý đồ chính mình đến.

“Ta tìm Khâu tiến sĩ.”

Tony đỏ mặt nói: “Nàng ở…..” Còn chưa nói xong, đối phương theo hướng nàng chỉ nhìn lại, trực tiếp cắt đứt lời nàng.

“Cám ơn.” Nói xong, liền hướng bên trong văn phòng đi đến.

David lại gần, nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng khuôn mặt phi hồng, khó hiểu hỏi: “Hắn là ai vậy?”

Tony hướng đến tư liệu nghiên cứu trên máy tính, chỉ cần xem qua hồ sơ, trong đầu liền có ấn tượng, nàng một cái tâm hoa nộ phóng trả lời David.

“Hắn là tham viên cục điều ra liên bang điều tra.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Khâu tiến sĩ.”

Phù Lạc trong trầm tư, đột nhiên suy nghĩ bị lôi kéo, quay đầu nhìn về phía truyền đến thanh âm.

Chỉ thấy một gã nam tử đứng trước cửa văn phòng, hắn dáng người cường tráng, làn da ngăm đen, vừa nhìn thấy là biết người thường chạy bên ngoài, ánh mắt có quần thâm cùng nếp nhăn, biểu hiện hắn thường xuyên tự hỏi, cũng thể hiện hắn cá tính không dễ thỏa hiệp.

“Ngươi là……”

“Thực thật có lỗi khi quấy rầy ngươi.” Hắn đưa ra giấy chứng nhận, có con dấu của cấp trên hắn, viết thành viên cục điều tra liên bang nước Mỹ, tên là Uy Đức – White.

“Nhĩ hảo, White tiên sinh.” Nàng đứng lên, vươn tay cùng hắn hàn huyên, nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc, có thể nào có vụ án quan trọng cần người của cục điều tra liên bang ra tay?

Uy Đức vừa nhìn thấy nàng, vẻ mặt nghiêm túc hiện lên một tia kinh ngạc, bởi vì hắn không thể nào đoán được người mà chính mình muốn gặp là một nữ pháp y, lại còn là một mỹ nhân Phương Đông xinh đẹp.

“Cứ gọi ta là Uy Đức.” Hắn nói, hai mắt hữu thần sáng ngời nhìn nàng.

Cứ việc hắn nói như vậy, Phù Lạc vẫn như cũ bảo trì giọng điệu có torng công việc, lễ phép mà có khoảng cách.

“Xin hỏi có cái gì cần ta phục vụ sao?” Nàng phỏng đoán, Uy Đức tham viên khẳng định là có án tử khó giải quyết, cần chuyên nghiệp của nàng xem xét.

“Ta đã xem qua lời khai của ngươi, có liên quan đến chuyện tập kích phát sinh ngày hôm qua, ta nghĩ có vài chuyện muốn nói cùng ngươi.”

Lời hắn vừa nói ra, Khâu Phù Lạc liền hiểu được có sự kỳ quái, trong đầu lại hiện lên hình ảnh nam tử tóc đen thần bí kia. Chuyện này cùng cục điều tra có liên quan sao? Tối hôm qua chuyện mới phát sinh, hôm nay tìm đến đây, thật sự là không tầm thường.

Thỉnh đối phương ngồi xuống, nàng ấn hạ bộ đàm, gọi Tony bưng cà tới, sau đó cũng ngồi vào vị trí, vừa vặn thoáng nhìn thấy đối phương lấy thuốc ra khỏi bao, đang muốn châm bật lửa.

“Ngượng ngùng, ta nơi này cấm hút thuốc.” Nàng mỉm cười, lễ phép nhác nhở đối phương.

Uy Đức đành thủ thế, tỏ vẻ xin lỗi, rất phong độ đem bao thuốc cùng bật lửa thu hồi.

“Chỉ là theo thói quen, nhất thời không sửa được.”

“Ta hiểu, các người phá án rất áp lực, hút thuốc có thể hiểu được, bất quá như thế rất có hại.”

“Cám ơn, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Lúc này Tony vừa bưng cà phê tiến vào, đem cà phê đặt ở trước mặt khách, không dấu vết liếc mắt ngắm Uy Đức anh tuấn một cái, lại đem một ly nước sôi cho Khâu Phù Lạc, cũng hướng nàng nháy mắt, ám chỉ nàng nam nhân này điều kiện không sai, muốn nàng nắm bắt cơ hội.

Khâu Phù Lạc tức giận dùng ánh mắt cảnh cáo nàng đừng nhiều chuyện, đồng sự khoa giám chức này, bao gồm cửa bảo vệ, người người đều giống nhau sợ nàng gả không đi, vừa thấy nam nhân không sai, trở nên so với nàng càng cơ khát, càng không ngừng ý bảo nàng hành động, thường khiến cho nàng dở khóc dở cười.

“Cám ơn, nơi này không có chuyện của ngươi, có cần ta sẽ gọi ngươi.” Nàng dùng ánh mắt cảnh cáo Tony nên đi ra ngoài.

Đợi nàng đi rồi, mới bưng ấm nước lên, lơ đãng thoáng nhìn ánh mắt nghi hoặc của Uy Đức tham viên, mới thản nhiên giải thích nói: “Ta không uống cà phê.”

“Không hút thuốc lá, không uống cà phê, khó trách làn da ngươi tốt như vậy.”

Từ trong hắc ca ngợi, Khâu Phù Lạc cảm giác được hắn đối với chính mình có hảo cảm, đây là trực giác nữ nhân, dù sao thì nàng cũng có rấ nhiều kinh nghiệm bị nam nhân theo đuổi, nhưng nàng trước mắt không thể tính chuyện yêu đương, không thể xác định đối phương là thật tâm hiểu biết nàng, nàng cũng duy trì ý nghĩ về người phía trước, nàng sẽ không dễ dàng lại phóng tình cảm.

“Ngươi nói muốn cùng ta nói chuyện chi tiết về vụ án tối hôm qua?” Nàng trực tiếp đi vào vấn đề chính.

Uy Đức tham viên vuốt cằm, hỏi: “Cảnh sát có ghi chép, ngươi nói sáu kẻ bắt cóc kia cuối cùng nảy sinh xung đột, người một nhà bắn người một nhà?”

“Đúng vậy.”

“Vậy bốn phía trừ ngươi ra, không có người khác?”

“…… Đúng vậy.”

Nàng chần chờ một giây, cuối cùng vẫn là lựa chọn trả lời như vậy, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được nghi hoặc của Uy Đức tham viên.

“Ngươi xác định ngoại trừ ngươi cùng kẻ bắt cóc ra, không có người khác bên cạnh?”

“Lúc ấy trời đã khuya, đèn đường lại không đủ sáng, ta chỉ nghĩ nên đào tẩu thế nào, cũng không chú ý tới bên cạnh.

Uy Đức tham viêm lâm vào suy nghĩ sâu xa, Khâu Phù Lạc mẫn cảm phát hiện, đối phương tựa hồ chỉ là muốn nàng chứng thực cái gì.

“Trong ghi chép có nhắc đến, ngươi nói một trong sáu ké bắt cóc đột nhiên hướng đồng bọn nổ súng?”

“Đúng vậy.”

“ Có khả năng hay không…” Uy Đúc khuynh thân về phái trước, giọng điệu hỏi có phần nghiêm trọng. “Có thể bọn họ bị người nào đó thôi miên?”

Hắn biểu tình thực nghiêm trọng, làm nàng bừng tỉnh. “Nếu là ta thôi miên, có thể trực tiếp thu phục kẻ bắt cóc, cũng không cần cầu cứu cảnh sát.”

“Không, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là vô tình hoài nghi, chính là phỏng đoán chuyện này cùng một gả nam tử có liên quan.”

“Namtử?” Nàng tim đập thật mạnh, thực kinh ngạc nhìn Uy Đức tham viên, chẵng lẽ hắn cũng biết ma cà rồng có tồn tại.

“Ta hoài nghi chuyện ngươi bị kẻ bắt cóc đánh lén là do một gả nam tử sai khiến, người này hay đeo kính sát tròng màu đỏ đi giả thần giả quỷ, để một đầu tóc dài, cho rằng chính mình là ma cà rồng đi tập kích người khác, vì tránh né sự lùng bắt của chúng ta, hắn lợi dụng thuật thôi miên làm cho thủ hạ quên hết mọi chuyện, làm cho chúng ta không thể điều tra được thân phận cùng hành tung của hắn.”

Không – Không đúng! Người kia xác thực là ma cà rồng! Nàng trong lòng thực khẳng định.

“Ta truy tìm hắn thật lâu, hy vọng có thể đem kẻ giết người không chớp mắt này ra trước pháp luật.”

“Giết người?” Nàng trong lòng rùng mình.

Uy Đức sắc mặt chuyển sang thâm trầm. “Người này đã mất đi thiên lương, ở các châu đều gây án, đã bị liệt vào dah sách tội phạm bị truy nã, đưa hắn lên ghế điện, là nhiệm vụ của ta.”

Trực giác cho Khâu Phù Lạc biết rằng hắn không phải là kẻ giết người không chớp mắt, bởi vì đêm qua hắn trừ bỏ hút máu người, cũng không có thương tổn đến kẻ khác, đối với nàng nhiều lắm chỉ là khinh bạc mà thôi….. Nhớ tới gương mặt kia, hắn mang theo ý cười biểu thị công khai muốn nàng, làm nàng khong tự chủ hai má nóng lên.

Không không không! Nàng thầm mắng chính mình.

“Thật thực có lỗi, ta chỉ biết có như vậy.” Nàng không hề nói thêm cái gì, nếu suy nghĩ Uy Đức tham viên cùng nàng chênh lệch lớn như vậy, vẫn là bảo trì im lặng thỏa đáng.

“Nếu về sau Khâu tiến sĩ có tin tức gì về người này, xin liên lạc với ta.” Uy Đức tham viên lại hàn huyên vài câu, liền đứng dậy cáo từ, trước khi đi, lại liếc mắt nhìn nàng một cái mới rời đi.

Tiễn bước người khách, Khâu Phù Lạc lại ngồi xuống, Tony lập tức khẩn cấp chạy vào.

“Các ngươi tán gẫu như thế nào?”

Tony biểu tình giống như các tú bà kỹ viện trong phim Á Châu, nàng không khỏi bật cười.

“Tá gẫu? Chúng ta là nói chuyện công sự.”

“Hắn bản thân có phải rất hảo suất hay không?”

“Ngươi quen biết hắn?”

“Ai, không quen biết nha! Nhưng hắn là Uy Đức tham viên đại danh lừng lẫy, thuộc cục điều tra liên bang, chuyên phá các vụ án khó giải quyết, rất nhiều vụ án khó điều là do hắn phá án bắt giam, còn từng nhận qua huy hiệu do tổng thống tự mình trao tặng, ở trên tivi có phát sóng, đừng nói ngươi không biết.”

Khâu Phù Lạc vẻ mặt không hề phản ứng, làm cho Tony mở to mắt.

“Không thể nào, ngươi thật sự không biết.”

Khâu Phù Lạc nhún vai. “Ta hiện tại đã biết.”

“Không thể nào?”

“Hắn độc thân, ba mươi lăm tuổi, anh tuấn vĩ đại, mặc kệ là bề ngoài hay tuổi tác, đều vừa vặn xứng với ngươi, hơn nữa tính chất công tác của hắn cùng ngươi giống nhau, nhất định có thể hiểu công tác của ngươi, các người bất quá thích hợp nhất.”

Nói hơn nữa ngày, nguyên lai là muốn giúp nàng, nàng tức giận nói: “Ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, hay là lượng công việc quá ít? Nhưng lại đến đây làm thần tình ái, đáng tiếc ta hiện tại vô tâm yêu đương, chỉ muốn hảo hảo công tác!”

“Căn cứ trực giác nữ nhân, ta cảm giác được hắn đối với ngươi có ý tứ.”

“Cảm tạ, ta không có hứng thú.”

“Hắn điều kiện rất tốt, lương một năm rất cao, lại là người tâm phúc của cảnh giới, thiệt nhiều nữ nhân thích hắn.”

“Ngươi hiểu hắn nhiều như vậy, ta tặng cho ngươi.”

“Ta là vì muốn tốt cho ngươi nha, Phù Lạc.” Nàng là vì thủ trưởng a, thực không biết nắm chắc cơ hội.

“Phiền ngươi trở về công tác, nếu ngại công việc quá ít, ta sẽ tìm thêm công việc cho ngươi.”

Thủ trưởng bày ra uy nghiêm, Tony đành phải thức thời trở về công tác, chính là đi tới cửa, nhịn không được quay đầu.

“Ngươi thật sự không để ý?”

“Tony!” Nàng trừng mắt liếc nhìn Tony một cái, Tony đành phải le lưỡi nhanh như chớp rời đi.

Khâu Phù Lạc lắc đầu, thở dài, trở về vị trí, nhìn số liệu trên máy tính, trong lòng nghĩ tới lời Tony vừa nói.

Uy Đức tham viên thật sự là nma tử mê người, khí độ trần ổn mà nam tử khí pháp cần có, nhưng nàng chính là không có cảm giác, ngược lại đối với một đầu tóc dài tối qua, ánh mắt ở trong đêm tối giống như khảm hai viên ruby, cả người hắn tản ra hơi thở quỷ dị, chậm chạp không thể quên.

Khẩu vị của nàng có phải hay không có vấn đề?Namnhân bình thường không thương, lại nhớ tới nam tử đáng giận kia, khuôn mặt còn hơi hơi nóng lên…….

Trời ạ! Nàng đang suy nghĩ cái gì a, hắn là ma cà rồng nha! Vẫy vẫy đầu, đem việc suy nghĩ trong đầu vứt bỏ.

Trở về vấn đè chính, người của cục điều tra tới thăm, tỏ vẻ chuyện này không đơn giản, nam tử đáng giận kia rốt cuộc đúng là tà? Hắn thật sự giết người? Nàng cảm giác hắn không phải người xấu, chính là hành vi có chút khác thường mà thôi, nhịn không vì hắn lo lắng đứng lên.

Lo lắng? Ngay cả chính nàng cũng không dám tin tưởng, nhất định là do chuyện gặp ma cà rồng làm ảnh hưởng đến nàng chỉ tin khoa học. trở nên không bình thường.

Có phải hay không cùng người ch6et1 ở chugn lâu lắm, làm cho chính mình ngay cả ý tưởng đều trở nên không giống người thường, khó trách đồng sự đều, đề nghị nàng nên tìm người sống ước hội, ai!

Trong óc hiện lên đôi mắt màu đỏ kia, nàng lại lần nữa lâm vào ngẩn người lần thứ n.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.