Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng

Quyển 1 - Chương 15




Diệp Nhân Sênh ăn mặc ngay ngắn từ trên xuống dưới, tuy tóc không buộc túm lên, nhưng cũng chỉ dài đến đầu vai, vài sợi tóc đâm vào cổ gây ngứa ngáy, cô ngơ ngác ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tường, vẻ mặt dại ra.

Tường trắng quá đi, ầy, còn có cả mạng nhện nữa, móc đất thật khéo... Chiếc đồng hồ này thoạt nhìn qua có vẻ khá là đắt tiền, không biết khách sạn tìm đâu ra? Trong phòng thoáng buồn bã, điều hòa phả ra khí có mủi lạ, vừa đứng lên lại cảm thắy tê rần, nhưng mà chẳng sao cả…

Điều đó có thể thấy được bây giờ Sênh ca có lối suy nghĩ rất là ngựa thần lướt gió tung mây. (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, khống câu thúc.)

Kỳ thật hôm nay Diệp Nhân Sênh đều đang tự hỏi về vấn đề này, ngày hôm qua rất nhộn nhạo căn bản không hề nhớ đến việc hỏi khi nào ở đâu liên lạc thề nào, hơn nữa Đường Dập cũng khống biết cô đã phát hiện, cũng sẽ không nhắn tin, huống hồ cô là một người què ngồi trốn xe lăn đã chú ý lắm rồi, thêm một Đường yêu nghiệt tỏa sáng hào quang, e là chẳng ai có thể tiếp tục ăn uống gì...

Cốc cốc

Diệp Nhân Sênh như là bị kinh phong phát tác quất cho một cái, cứ như cái thứ bị gõ đó không phải là cửa phòng mà chính là thần kinh cô. Cô luống cuống tay chân bổ nhào vào xe lăn, sau đó cuống cuồng di chuyển xe đến trước cửa, lấy cái gương cầm tay ra soi lại tạo hình cùa mình một lát, ờm, tuy rằng tóc tai bù xù vô cùng giống Mai Siêu Phong*, nhưng Đại Hoa Sen từng bảo có thể biều hiện như vậy thì cô rất giống mẫu con gái gợi cảm, cứ coi như số lần khổng nhiều, nhưng dầu gì cũng là con gái mà.

(1Mai Siêu Phong: Ma nữ trong "anh hùng xạ điêu”,)

Sau đó thì mờ cửa ra, trời đã bắt đầu tối, trong phòng ánh sáng lờ mờ, đèn trong dãy hành lang mở sáng khiến chiếc bóng bị kéo dài, Diệp Nhân Sênh đột nhiên không dám ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc giày bẩn bên cạnh, trong lòng chán nản khống thôi.

Quách Khả Kiêu nhất thời bị bộ dạng nữ nhi thẹn thùng vô cùng của Sênh ca dọa đến khiếp sợ toàn thân nổi da gà, anh ho nhẹ một tiếng, Diệp Nhân Sênh nghe thấy âm thanh không giống lắm, ngẩng đầu lên vừa nhìn đúng là Quách Khả Kiều, lập tức liền thay đổi vẻ mặt.

"Oh, ra là anh."

"... Cứ coi như thất vọng cũng không cần phải biẻu hiện rõ ràng thế đâu.” Quách Khả Kiêu trống thấy Diệp Nhân Sênh thay đổi sắc mặt, cảm tháy buồn cười, vốn khống tình nguyện vì Đường Dập đếnlàm chuyện này, nhưng lại càng không yên lòng để hai bọn họ nghênh ngang ra ngoài, nếu không hôm saú bi giật tít trên báo hay lênweb, thì tâm huyết mấy năm nay đều bị cuốn trôi.

"Ả..." Diệp Nhân Sênh nhất thời nghẹn lời, cảm thấy chột dạ, còn chưa nghĩ ra nói cái gì, lại nghe Quách Khả Kiêu cười cười: "Tôi tới đón cô đi.”

Là Đường Dập để cho anh ta tới? Trong chốc lát không biết Quách Khả Kiêu đã biét gi về quan hệ của bọn họ chỉ là gật đầu không thèm trả lời lại. Quách Khả Kiêu cũng im lặng, Diệp Nhân Sênh không biết cô bị đưa đến đâu, trong lòng hòi hộp bất ổn, lại có chút mong chờ.

Cuối chân trời buổi hoàng hôn thoáng hiện lên tia sáng, chiếu lên những áng mây còn đang quay cuồng trong sắc tối. Quách Khả Kiêu giúp cô băng qua con phố lộn xộn, lúc trốn trong xe chớp mát ghé nhìn Diệp Nhân Sênh, cố gắng muốn nhìn ra chút cảm xúc đắc ý trên mặt cố. Đáng tiếc mái tóc của Diệp Nhân Sênh suôn mượt, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chóp mũi cao, thoạt nhìn lại có vài phần yếu đuối.

Yếu đuối…

Cứ cho là tận thế đi nữa, Sênh ca cũng không bao giờ có quan hệ với từ đáng yêu này, chỉ cần nhìn vào trận PK tối hôm qua, chắc chắn 4 từ Sênh Sênh Ly Ca đã in sâu vào tâm trí, từ nay về sau thay thế 4 chữ dũng mãnh biến thái, hoàn toàn chấn động giang hồ.

….. Được rồi, càng lúc sự việc càng bi kịch, không còn ai hoài nghi Sênh ca không phải nhân yêu, hoàn toàn không phải.

Trong lòng Diệp Nhân Sênh lúc này đã bắt đầu vẽ vòng tròn với Quách Khả Kiêu, nói không chừng người ta tin vào cái gọi là quan hệ trong sang nên mới đến đây giúp Đường Dập, nhưng mà nhìn thế nào đi nữa cũng không thấy Quách Khả Kiêu có thể tốt bụng đến thế, cô nhíu mày, cảm thấy như mình đã bỏ quên một khâu nhỏ hết sức quan trọng nào đó, tên khốn có thể có quan hệ với Lệnh Hồ Đường Dập chính là …

Bất Khả Tiểu Bảo.

Quách Khả Kiêu.



Diệp Nhân Sênh nhịn không được muốn nhấc xe lăn…

Trong đầu cô lộn xộn đang không biết phản ứng thế nào, đã trông thấy Quách Khả Kiêu đưa cô dừng lại bên đường đầy sỏi trong công viên tối, bầu trời tối đen gió thổi mạnh, ánh trăng mông lung, không khỏi khiến Diệp Nhân Sênh cảm thấy Quách Khả Kiêu thế nhưng thật ra đã làm cô lay động …

Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong nháy mắt, một bong người đội mũ cao to đứng lên từ trên băng ghế dài trong công viên, áo sơ mi đen bình thường cùng với quần cao bồi, anh như dung hòa vào trong bong đêm, lại có vẻ như bong đem vì anh lắng đọng lại. Giọng nói của Đường Dập dễ nghe khiến trái tim cô đập một cách kỳ di: “Cám ơn.”

'Nhấc tay làm phiền thôi. Khóe miệng Quách Khả Kiêu giật giật, dường như những điều muốn nói không phải chỉ là bốn chữ này. Đừờng Dập lại gần đó, Diệp Nhân Sênh khống nghĩ đến đột nhiên anh lại xuất hiện, còn chưa nghĩ ra nên chào hỏi thế nào, trong chóc lát đã lắp bắp: 'Anh, xin chào.”

Có dám tiếp tục ngu nữa hay không đây...

Đường Dập còn chưa chuyển hướng đến cô, đã nghe Quách Khả Kiêu nói ẩn tình sâu xa với Đường Dập một câu "chú ý an toàn*, sau đó đột ngột cúi người nói nhỏ bên tai Diệp Nhân Sênh một câu: “Chú ý biện pháp bảo vệ."

Diệp Nhân Sênh ngay từ đầu còn tưởng là bảo vệ an toàn cho cái kẻ nổi tiếng này, chờ đến khi trông tháy nụ cười tà dâm của Quách Khả Kiêu mới hiểu được, nhất thời đỏ mặt, sợ Đường Dập nghe thấy, liền hung tợn nói mấy chữ: “Đồ gay chét tiệt!"

Cái từ gay* này thoáng chốc biến thành mũi tốn sắc ben, đãm phập vào trái tim của Quách mỗ.

... Sênh ca nhận ra anh ta!

Đường Dập không hề để ý đến anh ta, đi thẳng đến phía sau Diệp Nhân Sênh, xe lăn bắt đầu chuyển dộng vè phía trước.

Khóe miệng Quách Khả Kiêu run run, làm quái làm quái gì. Làm quái gì mà anh đường đường là người đại diện cao cấp, có thể lợi dụng tí mối quan hệ nhỏ bé muốn giới truyền thông hât ngã Diệp Nhân Sénh dễ như trở bàn tay, hẳn là Diệp Nhân Sênh nên sợ anh mới đúng. Làm quái gì vừa mới đó, anh chỉ sợ Diệp Nhân Sênh đạp cho mình một cước là sao...

Cũng như trận đấu xuất sắc tuyệt vời tối hôm qua, chính là quần áo màu xanh nhạt, trong lúc cười nói đã phá vỡ thế kết thúc, cô lanh lẹ hoạt bát, đem tai họa lớn nhất Thần phái dễ dàng hóa thành vô hình.

Vì thế mới có câu nói: “Sênh Sênh Ly Nhân khí phách đàn ông như vậy, nhưng thật ra cô nàng là hộ vệ của Lệnh Hồ….”

Nói đùa gì vậy!

Tuy rằng đầu năm nay có phong trào nick nam tự cưới hộ vệ của mình, thì cũng bởi vì cái phần thưởng kỹ năng vợ chồng với nhiệm vụ vợ chồng kia khiến người chơi chảy nước miếng mà ra. Nhưng nếu cái nick nam này là Lệnh Hồ thì …

Diệp Nhân Sênh đánh mắt, chỉ tự trách mắt mình sao nó không mọc ở sau đầu, nếu không cũng không khiên toàn bộ thần kinh đều tập trung ở sau lưng.

Lúc này, bên bờ song trong công viên tới lui đều là người đi tản bộ, nhưng màn đêm buông xuống, những quán hàng ròng chen chúc đầy người, người già trẻ nhỏ vô cùng náo nhiệt, ngược lại chỗ này không ai chú ý đến.

Nhưng là …không khí này quá im lặng, Diệp Nhân Sênh âu sầu nhìn chằm chằm vào tay vịn xe lăn, bình thường những chuyện vô nghĩa chạy đi đâu mất rồi, làm mốc gì Đường Dập cũng không nói chuyện? Cô nhắm mắt lại, cuối cùng quyết định quay đầu lại.

Đột nhiên xe lại dừng.

Diệp Nhân Sênh sém chút nữa bị hất ra ngoài, ánh mắt Đường Dập giấu trong vành mũ, cho dù ở phía dưới cũng không nhìn thấy rõ ràng. Chỉ nhìn rõ chiếc mũi anh tuấn trắng nõn duyên dáng.

“Muốn ăn cái gì cũng không nên khách khí ha.” Diệp Nhân Sênh chật vật bám lấy tay vịn, giả bộ đánh trống lảng.

Khóe miệng Đường Dập cong cong: “Cái đó còn xem cô cầm theo bao nhiêu tiền đã.”

“Ở đây đi, ăn quanh một lần khu phố này cũng đủ rồi.”

“Vậy thì tôi thật sự không khách khí.” Đường Dập cúi đầu nói nhỏ: “Tôi thật sự không có kinh nghiệm với những thứ đó, khách tùy chủ được chứ?”

Diệp Nhân Sênh khí phách hào hùng gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Vì thế lúc Diệp Nhân Sênh còn đang lau nước mắt với đống đồ cay, Đường Dập cười có phần miễn cưỡng.

“Ăn ngon lắm đó…” Diệp Nhân Sênh hít hà. “Ăn cay lắm đó…”

Đường Dập tỉnh bơ đẩy chén của mình qua: “Nếu thích thì ăn nữa đi.”

“Tôi mời anh ăn sao có thể tự tôi một người ăn được?” Diệp Nhân Sênh cười tà ác, không hỏi gì bèn gắp một miếng khoai tây ở bát đưa đến miệng Đường Dập, cô vốn chỉ là muốn xem bộ dáng không dám ăn cay của anh, lại đột nhiên kịp phản ứng lại, loại động tác này với bạn bè, có phải đã quá thân mật không?

Cô vừa định xấu hổ rụt tay về, không ngờ Đường Dập đã cắn một cái, lập tức cầm chai nước bên cạnh, ngửa cổ tu một ngụm lớn, bên má có chút phớt hồng. Diệp Nhân Sênh cười đến nỗi điên cuồng đập bàn, ngẩng đầu đã thấy một miếng khoai tây to, bên trên là dính đầy ớt cay.

“Á… đây là trả thù hả?” Cô chịu phận bất hạnh cắn một miếng, phản ứng đầu tiên cũng là chụp lấy chai nước bên cạnh, kết quả mới uống một ngụm đã phát hiện, chai nước của cô còn chưa mở nắp, vậy chai nước vừa uống là …

Hôn gián tiếp trong truyền thuyết đây mà!

Thế nên thời gian tiếp đó, Diệp Nhân Sênh để mình không giống cây cà chua, liền vùi mình trong đống đồ cay.

“Nếu anh sớm bảo mình không ăn được đồ cay, tôi đã không mua món này rồi.” Diệp Nhân Sênh chột dạ nói sang chuyện khác.

Có vẻ như Đường Dập người ta chưa phát hiện ra chuyện hô gián tiếp: “Thật ra cũng rất ngon, chỉ là không ngờ lại cay đến thế.”

“Ớt bên Mỹ bộ cũng không cay thế này à?” Diệp Nhân Sênh trêu chọc, Đường Dập dừng lại một chút: “Mẹ tôi là người Hồ Nam, không ăn cay không ngon.”

Mẹ Đường Dập đã sớm qua đời, Diệp Nhân Sênh xấu hổ, lại nghe Đường Dập mỉm cười nói: “Xem ra ngoại trừ khuôn mặt, tôi chẳng di truyền chút gì của mẹ cả.”

“Hả, vậy mẹ anh nhất định là một đại mỹ nhân.” Diệp Nhân Sênh buột miệng nói, lập tức gãi đầu: “Hì hì hì, đây là tôi khen khéo anh đẹp trai đó.”

Đường Dập bị sặc ớt, lại nhanh chóng đi lấy nước.

Vì thế, lại tiếp tục hôn gián tiếp.

“Năm hai muoi mốt tuổi thì bà ấy mang thai tôi, bố tôi lúc ấy còn đang phấn đấu vì sự nghiệp, con gái của tổng giám đốc thích ông ấy, cái hôm họ kết hôn, mẹ tôi nâng cao bụng, vứt bỏ tất cả đi sang Mỹ.”

“Tên khốn này…” Ba chữ vừa buột ra khỏi miệng Diệp Nhân Sênh, lập tức kịp phản ứng chữ “tên khốn” đấy chính là cha đẻ Đường Dập, nhanh chóng che miệng tỏ vẻ thương tâm nói: “ Bác gái thật là kiêu ngạo, tôi rất thích đó.”

Ừm, nếu bà có thể quên bố tôi, thì thật sự là rất thoải mái.” Đường Dập nói nhỏ: “Đáng tiếc lúc bà ấy sinh tôi ra thì mắc chứng trầm uất nghiêm trọng, hơn mười năm tương tư thành tật, chỉ là cố chấp không về nước, rồi đến cả một giây trước khi chết đều là nhìn ảnh bố tôi.”

Diệp Nhân Sênh hoàn toàn bị tình huống trong phim Hàn này làm chấn động: “Cho nên anh mới hận ông ấy?”

“Không, chỉ là có chút tò mò.” Đường Dập dừng một chút. “Cái người khiến mẹ tôi trả giá cả đời, rốt cuộc ông ta có cái gì hay?”

Diệp Nhân Sênh nhìn Đường Dập, ánh mắt của anh, cho dù che giấu trong bóng đêm, cũng sang tựa vì sao.

Cô thu hồi ánh mắt: “Chuyện tình của đời trước đã qua, chúng ta có hạnh phúc của chúng ta. Đường đại minh tinh, thịt cay ăn đủ rồi, có muốn ăn thịt dê xiên nướng không?”

Gió đêm thật ấm, mang theo mùi cỏ xanh đặc biệt trong công viên. Đường Dập như là nói cái gì đó kỳ quái, Diệp Nhân Sênh giơ tay nhào tới, hai người ồn ào ấm ĩ, giống như là hai thanh niên bình thường. Bao nhiêu lạ lùng, một giây trước cô còn đang căng thẳng không biết làm gì, bây giờ lại như quen nhau lâu năm tự nhiên hết sức, cái tên Đường Dập lãnh đạm trước mặt cô thật sự là đang cười sao?Cho đến giờ cô cũng không tin nổi, cái cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc mộng Nam Kha, rốt cuộc cũng biến mất không còn gì nữa.

Đây là thật, Lệnh Hồ, Đường Dập.

Diệp Nhân Sênh xiết chặt chai nước trống rỗng trong tay, đột nhiên thấy Đường Dập lấy ra khỏi tay cô: “Uống xong chưa, để tôi vứt đi.”

“Tôi với anh cùng đi.” Diệp Nhân Sênh giữ lấy vành xe lăn: “Bên kia bờ hồ phong cảnh không tệ, đèn màu rất đẹp.”

Những lời này, tại tầng thứ sáu Hoa Sơn, Sênh Sênh Ly Nhân đã từng nói thế với Lệnh Hồ.”

Bóng dáng Đường Dập dần mơ hồ, rốt cuộc cùng nam tử Ma âm tóc đen áo bạc dần hòa vào nhau, bọn họ đều cẩn thận im lặng giống nhau, đều phong tư trác tuyệt như nhau. Diệp Nhân Sênh ngơ ngác nhìn anh, rõ ràng đã biết thân phận lẫn nhau, thế nhưng một câu nhắc đến trò chơi cũng không dám nói, tựa hồ song cửa mỗi lần mở toang, có cái gì đó nhất định phải đối mặt, nhưng nếu tiếp tục chìm trong bóng tối, thì có thể thêm được một chút thời gian.

Cô có thể có được thời gian của Đường Dập, nhưng chỗ này chỉ là một một chút thời gian.

Cần phải nắm lấy như thế nào?

“Tôi…”

Đường Dập quay sang cô.

Diệp Nhân Sênh nắm chặt xe lăn: “Tôi…”

Em muốn sau này có thể cùng anh đi chơi như thế này, cùng ăn đồ cay, cùng ăn thịt dê xiên nướng, tán gẫu chòng ghẹo lẫn nhau. Em thích ngắm vẻ mặt anh lúc nói chuyện, thích bộ dáng anh giúp em vứt chai nước, thích thời gian dừng lại lúc nói chuyện với anh.

Em muốn cùng ở bên anh, luôn luôn cùng nhau.

“Tôi…hơi lạnh.” Cô bất lực cười. “Chúng ta đi về đi.”

“Ừ.” Đường Dập đáp, đứng lên đẩy xe lăn.

Xe lăn chuyển động về phía trước, giống như những hồi ức sẽ không bao giờ quay trở lại. Một ngày nào đó tất cả chân tướng sẽ rõ ràng, phải nắm lấy thế nào, phải dừng lại thế nào?

Phải như thế nào mới có thể thốt ra.

Em là Sênh Sênh Ly Nhân, em yêu anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.