Hẹn Gặp Anh Ở Kiếp Sau, Nơi Hai Trái Tim Cùng Lành Lặn!

Chương 50: Nỗi lòng của kẻ phạm tội




Đợi hai người hành lễ xong, Tô thị chính diện nhìn Tống Trường Bình, lại thấy một mặt tuấn mỹ khác. Vốn là nhạc mẫu nhìn nữ tế, càng nhìn càng hài lòng, chỉ tiếc, nữ tế này cũng thành người ngoài.

Tô thị lập tức có chút hối hận ngày đó không hỏi thăm rõ bệnh tình của hắn, lập tức lại trách người nhận tiền của bà ta cung cấp tin linh tinh, đưa tin sai lầm làm hỏng đại sự của bà ta.

Bà ta thầm cảm thấy ảo não, Hướng Vân Cẩm sao không phải cũng vậy. Hướng Hằng Ninh và Tống Trường Bình vốn cũng chỉ hàn huyên, Hướng Hằng Ninh hỏi hắn cái gì, hắn liền trả lời cái đó.

Hướng Hằng Ninh đang thấy mắt mặt, Tống Trường Bình lại bưng ly trà lên cẩn thận nhìn nhìn: “Bộ tách trà này chất lượng thật tốt, gốm màu xanh, có thể làm nổi bật lên màu xanh của trà, miệng tách không bị xoắn, tay nghề vô cùng tốt, nhìn như là Việt Châu làm ra!”

Hướng Hằng Ninh ngày thường trừ nấu ăn ra, yêu nhất chính là trà, từ lá trà đến dụng cụ thưởng trà, chỉ cần liên quan đến trà, ông đều hơi chút chen chân vào. Nghe được Tống Trường Bình nói đến tách trà con ngươi lập tức sáng lên, vỗ tay khen ngợi: “Hiền tế quả thật là có con mắt tinh tường! Bộ tách trà này chính là khi ta đến Việt Châu, cố ý tìm bậc thầy chế tạo gốm sứ mua một bộ. Người khác dù muốn cũng không thể mua được! Ngươi nhận ra như thế nào!”

Tống Trường Bình cười nói: “Tiểu tế không hiểu mấy cái này. Chính là thấy tách trà này men sứ màu xanh đậm, đoán mò thôi. Không nghĩ tới lại đoán đúng rồi!”

“Khiêm tốn! Nghe nói hiền tế đọc đủ thứ thi thư, lại ở ngoài nhiều năm, nhiều kiến thức. Nếu là hiền tế có hứng thú, hai người chúng ta vừa vặn có chuyện để nói.” Hướng Hằng Ninh lập tức hưng trí.

“Chỉ vừa khéo xem qua một ít thi thư mà thôi.” Tống Trường Bình lại khiêm tốn, nói: “Chỉ là trước đây có một vị bằng hữu chế tạo gốm sứ đến từ Việt Châu, hắn cùng ta nói qua, tách trà này, Việt Châu là nơi chế tạo tốt nhất, Đỉnh Châu hơi kém, Vụ Châu càng kém hơn chút, Nhạc Châu còn kém hơn, Thọ Châu và Hồng Châu là kém nhất. Lò nung gốm sứ trắng như băng tuyết, gốm sứ màu xanh lại không mất đi màu của trà, chỉ cần điểm này, các loại gốm sứ khác không thể so với.

“Đúng, đúng!” Hướng Hằng Ninh vội vàng gật đầu đồng ý, “Có người nói tách trà Hình Châu tốt hơn Việt Châu, thúi lắm! Rõ ràng chính là Việt Châu cao hơn một bậc!”

Hướng Hằng Ninh nói đến chỗ hưng phấn liền quên hình tượng, xuất khẩu thô tục cũng không chút để ý.

Hai người có cùng sở thích, chỉ chốc lát liền kéo quan hệ lại gần. Tống Trường Bình nghiêng đầu nghe Hướng Hằng Ninh nói về kinh doanh trà, thỉnh thoảng lại phụ họa hai câu, đạo lí rõ ràng, để Hướng Hằng Ninh nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Từ trước đã nghe nói nhạc phụ đại nhân rất rõ về trà, ta vừa vặn được bằng hữu tặng cho một bộ tách trà, nhạc phụ có thể giúp tiểu tế đánh giá không?” Tống Trường Bình cười cười, bảo Thạch đầu mang đến, đặt trước mặt Hướng Hằng Ninh.

Hướng Hằng Ninh cầm lên tay nhìn kỹ, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, lập tức liền yêu thích không buông tay, miệng run run nói: “Đồ tốt a, đồ tốt! Đây chính là tách trà Việt Châu thượng đẳng, miệng tách không xoắn, để xoắn mà mỏng, dễ dàng cầm chắc, vững vàng, lại không phỏng tay. Ngươi nhìn nó này, men sứ bên ngoài một màu xanh, trơn bóng rõ ràng, nhìn qua có giống một đóa hoa sen không này?”

Một cái đã là thượng phẩm, khó được đầy đủ một bộ, một bộ đấy!!!

Hướng Hằng Ninh vội dè dặt cẩn trọng trả về, “Hiền tế cần phải cất kỹ, bộ này trị giá ngàn vàng!”

Tống Trường Bình như là lắp bắp kinh hãi, cung kính đẩy bộ tách trà này về trước mặt Hướng Hằng Ninh nói: “Khi bằng hữu đưa ta, ta tưởng đây là tách trà bình thường. Đồ tốt bực này đặt ở trong tay người không hiểu như ta, đây mới là giậm chân giận dữ. Nhạc phụ đại nhân là cao thủ trong này, nhất định có thể đối xử tốt với bộ tách trà này, tiểu tế khẩn cầu nhạc phụ đại nhân nhận lấy.”

Vân Hoan ở một bên xem, trong lòng nhịn không được trợn mắt khinh thường. Tống Trường Bình con hồ ly này, rõ ràng sáng sớm liền chuẩn bị tốt bộ tách trà này, nói hắn không hiểu?

Chuyện cười!

Nhìn đồ dùng ăn mặc trong phòng hắn, có cái nào mà không tỉ mỉ! Muốn nâng nhạc phụ đại nhân lại không để lại dấu vết, bài học vỗ mông ngựa dùng trên người cha nàng, cha nàng có thể không hưởng thụ sao!

Một bên này, Hướng Hằng Ninh liên tục từ chối, Tống Trường Bình lại năn nỉ khẩn cầu, Hướng Hằng Ninh mới toét miệng nhận, trong lòng xem nữ tế này càng xem càng vừa lòng, lôi kéo Tống Trường Bình đi xem những đồ ông sưu tầm được khác.

Khi Tống Trường Bình phải đi còn cố ý liếc mắt nhìn Vân Hoan, làm như muốn xin chỉ thị. Người một phòng nhìn thấy cảnh này tất cả đều là vẻ mặt ái muội: có tài lại tôn kính thê tử, có thể làm nam nhân hư hỏng gì?

Trong phòng đột nhiên thiếu hai nam nhân, nụ cười trên mặt Tô thị và Hướng Vân Cẩm lập tức cụp xuống. Vân Hoan cũng không quan tâm, hỏi Dương thị tình huống trong nhà thời gian này, Dương thị trả lời từng cái một.

Mấy người đang nói chuyện, trong phòng lại đột nhiên xuất hiện một con mèo đen.

“Đây là con mèo đen của Tam tiểu thư? Khi nàng đến nhà Đại lão gia sợ là quên mang nó theo rồi, như vậy cũng tốt, sắp thành mèo hoang rồi.” Dương thị cười chuẩn bị đuổi con mèo ra ngoài.

Vân Hoan nhớ tới con mèo này và Vân Yến sống nương tựa lẫn nhau mười năm, vừa vặn đã lâu rồi không gặp nàng, nếu đưa qua cho nàng, nàng nhất định sẽ cao hứng. Lên tiếng gọi ‘Tiểu Hắc’, con mèo này lại giống như không nghe thấy chạy ra ngoài.

Vân Hoan ở trong phòng này ngốc rất bực bội, vừa vặn đi ra ngoài dạo hít thở không khí, lập tức liền đuổi theo. Đằng sau chợt nghe thấy Dương thị hô, “Nhị tiểu thư cũng đừng đi xa quá.”

“Biết rồi!” Vân Hoan cao giọng đáp.

Tư Hoa Tư Niên vội vàng đuổi theo ra, “Nhị tiểu thư chậm một chút, trời nắng, đừng để bị thương thân mình!”

Tiểu Hắc kia chạy cực nhanh, Vân Hoan đuổi theo sau nó một lúc lâu, con mèo này lại giống như đang chạy trối chết, quẹo một cái đã không thấy tăm hơi.

Vân Hoan thế này mới phát hiện bản thân bất tri bất giác đã đi tới Hành Vu uyển. Có điều cửa ngày thường đóng chặt lại mở rộng, nàng cảm thấy không đúng, xoay người muốn đi, con mèo này lại ‘meo’ một tiếng.

Giữa ban ngày, lại là ở trong nhà mình, chắc là cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng Vân Hoan vẫn cảm thấy không đúng, gọi một tiếng “Tiểu Hắc”, con mèo này cũng không trả lời.

“Ngươi quả nhiên rất quan tâm Tam muội ngươi.” Trong một góc tối tăm, có một người chậm rãi đi ra, Vân Hoan hơi giương mắt, liền nhìn thấy Ôn Ngọc Lương ôm con mèo đen kia đi ra.

Vân Hoan theo bản năng lùi về phía sau một bước, lại nhìn kỹ con mèo đen, ở bụng chỗ không thấy được, có một nhúm lông màu trắng.

Đây rõ ràng không phải là con mèo đen của Vân Yến.

“Ngươi dẫn ta tới đây là muốn làm gì?”

“Trước nay ta vẫn không biết ngươi thông minh như vậy.” Ôn Ngọc Lương chậm rãi vuốt ve con mèo đen kia, nhưng vẻ mặt lúc này lại hiện lên thần sắc hung ác nham hiểm, “Ngươi đã sớm biết tính toán của ta và Hướng Vân Cẩm, đúng hay không?”

“Biết khi nào thì có quan hệ gì. Dù sao ta cũng đã gả cho người.” Hướng Vân Hoan trào phúng, lập tức nghĩ đến chỗ này cách chỗ Tống Trường Bình dường như có một đoạn ngắn, “Tướng công ta hôm nay cũng ở trong phủ.”

“Lấy tướng công ngươi áp ta? Ha?” Ôn Ngọc Lương cười ha ha. “Nếu sớm biết ngươi thông minh như vậy, ta sớm không nên đặt tất cả bảo bối lên người Hướng Vân Cẩm. Ngươi so với nàng, quả nhiên đáng yêu hơn.”

“Ngươi lừa ta qua đây là để thảo luận ta và Hướng Vân Cẩm ai đáng yêu hơn?” Vân Hoan mắt thấy sắp lui đến sát cửa, tay bắt chéo sau lưng, cũng là cầm lấy một cây chổi: “Ngươi vào bằng cách nào? Ta nhớ ngươi đã sớm dọn ra ngoài, cha ta ở nhà, ngươi còn dám kiêu ngạo như thế?”

“Người Hướng phủ đều đang nhì Hướng gia Nhị tiểu thư gả cao thế nào, đằng trước tất cả đều là người, phía sau đương nhiên liền dễ vào.” Ôn Ngọc Lương cười ha ha nói, “Ta qua đây, tự nhiên không phải để nói ai đáng yêu hơn. Hướng Vân Hoan, bây giờ ngươi có thể gả cao, trong đó ta cũng có một phần công lao. Chẳng lẽ ngươi không muốn cám ơn ta?”

“Cám ơn ngươi luôn dồn tâm tư muốn cùng Hướng Vân Cẩm hại chết ta, đoạt gia sản nhà ta, thay đổi dòng họ nhà ta?” Vân Hoan cười ha ha, xem thường nhìn y. “Ôn Ngọc Lương, trước đây bộ dáng lịch sự chứa thâm tình của ngươi tuy làm ta ghê tởm, nhưng ít nhất khi đó ngươi còn biết hổ thẹn, biết dùng bề ngoài che giấu bản thân ngươi. Ngươi xem bộ dáng ngươi bây giờ, ngươi có biết ngươi làm người ta chán ghét thế nào không?”

“Ai làm ta biến thành như vậy?” Con mèo trong lòng bị đau xoay người, Ôn Ngọc Lương đột nhiên thay đổi nét mặt, dùng sức ấn đầu nó xuống, con mèo há mồm cắn lên tay y, Ôn Ngọc Lương vội vàng ném con mèo xuống đất, nhấc chân liền đá nó, chỉ chớp mắt, con mèo liền chạy.

Ôn Ngọc Lương phi một ngụm, thấy giọng mắng câu “súc sinh”, khi quay đầu nhìn về phía Vân Hoan, ánh mắt đều đỏ.

Y vốn tưởng rằng Vân Hoan trôi qua nhất định không tốt, nhưng Hướng Vân Hoan lại mặt lại mang về nhiều lễ. Khi nàng xuống kiệu, Tống Trường Bình tiếp nàng xuống dưới, khi tầm mắt hai người giao nhau là xứng đôi như vậy, y nhìn từ xa, trong lòng vô cùng không thoải mái.

Tất cả đều thay đổi. Không có Hướng Vân Hoan, y tưởng rằng còn có thể có Hướng Vân Cẩm, nhưng mấy ngày trước đây, Tô thị dù sáng tối thay Hướng Vân Cẩm lựa chọn hôn phu, bên trong hoàn toàn không có y!

“Vân Hoan gả cho nhà như vậy, Vân Cẩm há có thể kém nàng?” Đây là nguyên thoại của Tô thị, theo ý y, chính là hung hăng tát y một cái: chỉ ngươi tiểu môn hộ như vậy, làm sao có thể xứng đôi với Vân Cẩm nhà ta?

Ngày đó khi muốn y giúp đỡ, vẻ mặt ôn hòa, luôn miệng coi y như con một. Một khi tình thế thay đổi, các nàng liền qua cầu rút ván.

Không biết là Hướng Hằng Ninh nghe ai nói cái gì, còn tự mình đuổi y ra khỏi phủ, ngay cả thiên viện ở thành Tây cũng không cho y ở.

Y mang theo toàn bộ tài sản đến Ung Châu, một lòng muốn bắt Hướng gia. Bây giờ toàn bộ tài sản đã dùng hết, y lại bị đuổi ra khỏi Hướng phủ - hai bàn tay trắng về nhà, hắn còn mặt mũi nào.

“Hướng Vân Hoan, ngươi gả cho tướng công tốt như vậy, ngươi nhất định không muốn cho hắn biết quan hệ của chúng ta đúng không?” Ôn Ngọc Lương nhàn nhạt cười, chỉ vào Vu Hành uyển nói: “Ngươi xem nơi này, chúng ta từng rất tốt, nơi đây tràn đầy đều là kỷ niệm của chúng ta… Nếu là ta tự mình nói với tướng công ngươi, ngươi nói, hắn sẽ thế nào?”

Y tin tưởng một người nam nhân chắc chắn không thể chấp nhận trên đầu mình xuất hiện một cái nón xanh - ở Ung Châu không thể hôn được y cũng không thể mặt xàm mày tro trở về.

“Cho nên ngươi muốn làm gì?” Người sao có thể vô sỉ đến mức này, làm Hướng Vân Hoan muốn cười, lại cười không nổi. Y muốn làm gì đây? Uy hiếp nàng, vì tiền? Còn vì sao?

“Chúng ta từng thân mật một thời gian, ta sẽ không hại ngươi, Hoan nhi.” Ôn Ngọc Lương lại cười, nói chuyện xong liền muốn xoa đầu nàng, bị Vân Hoan hung tợn trừng, y ngượng ngùng thu tay lại. “Hoan nhi, tình huống hiện tại ta của ta không tốt. Tiền ta mang đến đều đã xài hết, nhưng là ta nghĩ muốn làm chút buôn bán nhỏ, nhà chồng ngươi có tiền, ngươi cho ta mượn một chút. Ta thề, chỉ cần ta kiếm được, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi!”

“Nếu ta không cho mượn thì sao?” Vân Hoan nhướng mi cười nói. Ôn Ngọc Lương hiển nhiên không dự đoán được nàng sẽ cự tuyệt nhanh như vậy, dùng dằng khó xử nói. “Nếu ngươi không cho ta mượn, ta đành phải tự mình mượn tướng công ngươi. Bọn họ nhà to cửa rộng, tất nhiên không muốn chuyện nàng dâu nhà mình cấu kết với biểu ca truyền ra…”

“Được! Ngươi đi nói đi!” Vân Hoan rốt cuộc nhịn không được. Nàng cho rằng, Ôn Ngọc Lương kiếp trước đã vô sỉ đến cực hạn, nào biết vô sỉ cũng có núi cao còn có núi cao hơn.

Nàng không thể nhịn nữa, giơ chổi trong tay, hung hăng đánh xuống người Ôn Ngọc Lương.

“Sách mấy năm nay ngươi đọc đều bị chó ăn rồi, ngươi đồ cầm thú! Ngươi hại ta còn chưa đủ, còn muốn tiếp tục hại ta? Ngươi đi nói, ta cho ngươi đi, hôm nay ta không đánh chết ngươi, ta sẽ không gọi Hướng Vân Hoan! Đánh chết ngươi, ta tự mình đến nha môn nhận tội!” Vân Hoan một bên cắn răng, một bên dùng hết sức đánh lên người Ôn Ngọc Lương.

Ôn Ngọc Lương cũng không biết dạo này mình bị sao nào chiếu, thường xuyên bị người đánh. Lúc này thấy Vân Hoan còn muốn dùng chổi đánh y, mỗi một cái đều đánh vào mặt y, y nhất thời nảy sinh độc ác, vươn tay che mặt mình, vội vàng nhích đến gần Vân Hoan.

Mắt thấy sắp bắt được Vân Hoan, Ôn Ngọc Lương trong lòng mừng thầm, chỉ nghĩ đến nếu hôm nay không lấy được ngon ngọt gì, hắn nhất định sẽ hung hăng áp Vân Hoan xuống dưới thân…

Con quỷ nhỏ này, y ôn tồn cùng nàng một chỗ lâu như vậy nàng chết cũng không chịu đi vào khuôn khổ. Tuy rằng để người khác đoạt được tươi mới, nhưng trước vẫn có thể hạ hỏa. Đóng cửa lại, kéo đến trong phòng, thần không biết quỷ không hay – y muốn xem, nương tử bị người khác vũ nhục, ai còn muốn! Đến lúc đó y chạy lên trời, Hướng Vân Hoan làm sao bây giờ!

Trong nháy mắt khi tay y đã chạm được vào Vân Hoan, phía sau hắn đột nhiên lại có nhiều hơn một sức mạnh to lớn, trực tiếp kéo hắn ngã vào góc tường, liên tiếp đạp vào người hắn, rồi sau đó có người túm lấy cổ áo hắn, hung hăng đấm một quyền vào mũi hắn!

Bên tai tiếng thét và tiếng phẫn nộ của Vân Hoan dần dần thối lui, sau một mảnh yên tĩnh, Ôn Ngọc Lương chỉ cảm thấy một loạt nắm tay như bão tố dừng trên người mình, y cũng không biết bản thân bị bao nhiêu đấm.

Phía dưới mũi có cái gì đó nóng ấm chảy ra, y dùng tay sờ, gần như khóc nói: “Chảy… chảy máu rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.