Tô Ca vừa dứt lời, mặt mày của Trần Diên Chi đen xì lại, mơ hồ muốn trở
mặt. Nhưng Tần Mặc Nhiên nghe vậy, mới vừa rồi bị Tô Ca làm ngơ khiến
trong lòng bực bội, thì tan thành mây khói. Khóe môi anh khẽ cong lên,
nhìn Trần Diên Chi có chút xin lỗi gật đầu ra hiệu. Sau khi Trần Diên
Chi bắt được tín hiệu, sắc mặt mới khôi phục lại trạng thái bình thường.
Ông ta nhìn Tô Ca gật đầu một cái rồi nói:
“Xin cô Tô cứ tự nhiên.” Tô Ca cười nhẹ gật đầu, xoay người ra hiệu cho người làm Phi chỉ đường tới toilet.
Trong phòng sách, Trần Diên Chi xoay tròn ly rượu cốc-tai trên tay, tủm tỉm cười nhìn Tần Mặc Nhiên nói:
“Không ngờ người Mặc Nhiên muốn tìm là cô Tô. Quả thật là một người rất thú vị!”
Tần Mặc Nhiên nghe vậy, mặt mày có vẻ ngượng ngùng khó diễn tả được, sau
đó anh mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Diên Chi áy náy cười nói:
“Tô Ca là người phụ nữ của cháu, ở nơi này có gì thất lễ, kính xin lão Trần nể tình cháu mà chớ để bụng.”
Nghe vậy, Trần Diên Chi kia lại cười một cách xinh đẹp hơn, nói:
“Mặc Nhiên không cần nói vậy! Bây giờ cậu là Tông chủ của “Sát”. Phải
biết là trong bọn thanh niên ở Đại Lục, cậu là người tôi coi trọng nhất,
rất có bản lĩnh, người thanh niên, tương lai của cậu tràn đầy đó nha!”
Tần Mặc Nhiên nghe thế, lập tức tiếp lời:
“Vậy phải nhờ vào lão Trần dìu dắt lớp trẻ tụi cháu rồi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng cặp mắt đen thẩm như Hắc Diệu Thạch kia lại
lóe lên ý cười khó lường. Theo như lời đồn, phong cách làm việc của Trần
Diên Chi, ông chủ đương thời của Hồng Hưng, một bang phái lớn nhất của
Hongkong, rất là nham hiểm, tâm tính khó lường. Cho nên Tần Mặc Nhiên
không thể cho những lời lão nói là hoàn toàn sự thật.
Hơn nữa, ý tứ của lão Các chính là: thế lực của Hongkong quanh co phức
tạp, cũng nên xáo trộn ổn định lại một lần nữa. Cho nên, cuối cùng ai có
thể làm vua, tất cả chỉ là ẩn số! Đứng về bên nào bây giờ quả là quá
sớm.
Trong toilet, đầu tiên là Tô Ca rửa tay, giả bộ vô tình nhìn ngó xung
quanh, sau khi khẳng định là không có máy thu hình thì cô mới bắt đầu
thay băng vệ sinh. Rồi lấy điện thoại di động ra nhìn, thì ra đã hết
pin. Không khỏi có chút hốt hoảng, cô không biết lúc mình bấm điện thoại
trước khi tới đây, rốt cuộc Trăn Sinh có nhận được hay không?
Kìm chế sự lo lắng, Tô Ca dùng nước lạnh vỗ vào mặt, muốn mình bình tĩnh
trở lại. Thật ra thì tình cảnh bây giờ cũng không phải là quá nguy
hiểm, cho nên căn bản là cô không muốn Trăn Sinh điều động nhân lực đi
tìm mình. Cô là người bảo hộ của Trăn Sinh, nghĩa vụ của cô là bảo vệ
cậu ấy, không phải là làm cậu ấy bị liên lụy.
Huống chi Tần Mặc Nhiên đang ở đây, nhìn thái độ của Trần Diên Chi kia
đối với anh ấy khách khí cỡ nào, không phải là hôm nay cũng không có gì
quá nguy hiểm hay sao? Ít nhất có Tần Mặc Nhiên ở đây, vấn đề an toàn
của mình có thể bảo đảm.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Tô Ca thở phào một hơi thật dài. Thế
là cô mở cửa đi ra ngoài. Thế nhưng cô lại không ngờ, cú điện thoại cô
gọi lúc trước đã được thông qua, suýt chút nữa nhà họ Ân bên kia đã bị
xáo trộn hết rồi.
Trăn Sinh vốn là đang luyện súng với Minh Hà. Vậy mà vừa mới nhận được
cú điện thoại kia, cả người cậu ấy như sắp phát điên lên. Bạch Luyện ơi
là Bạch Luyện, chị bị người ta cưỡng chế bắt đi sao? Người đàn ông trong
điện thoại nói cái gì là Trần Diên Chi của Hồng Hưng.
“Trần Diên Chi”. Trăn Sinh lãm nhãm nhắc đi nhắc lại cái tên này, lại
cảm thấy rất quen tai. Hình như sáng nay tình cờ nghe được chú Tư và ông
Nội nhắc tới. Giây phút đó, Trăn Sinh gần như là quăng khẩu súng qua
một bên, chạy đi tìm chú Tư.
“Chú Tư! Cho cháu mang vài người đi tìm Bạch Luyện, cháu muốn cứu chị ấy ra ngoài!”
Nghe vậy, chú Tư khẽ cau mày, nghĩ thầm:
“Cái cô Tô này đúng thật là phiền phức, thậm chí ngay cả đi ra ngoài mua
đồ cũng bị người ta bắt cóc. Hơn nữa đối phương… lại là người cấm kỵ
của nhà họ Ân, Trần Diên Chi”.
Bất đắc dĩ lắc đầu, chú Tư nói:
“Thiếu gia, thế lực của Trần Diên Chi ở Hongkong rất lớn, cậu mang mấy
người kia đi căn bản là hắn sẽ không thèm đếm xĩa tới. Huống chi ông Nội
sẽ tuyệt đối không bằng lòng cho cháu đi gặp hắn!”
Nói đến đây, chú Tư hơi dừng lại, nhìn thấy cặp mắt long lanh đầy cầu khẩn của Trăn Sinh, ông không khỏi mềm lòng, rồi nói tiếp:
“Thiếu gia, chuyện này cháu nên tự mình đi hỏi ông Nội đi. Không có sự đồng ý của ông, sợ rằng khó có thể thực hiện được.”
Nghe vậy, Trăn Sinh cảm kích cười một tiếng, chạy thẳng về hướng phòng Tổ tiên.
Trong phòng Tổ tiên, Ân lão thái đã biểt rõ sự tình đang ngồi uống trà,
thỉnh thoảng liếc nhìn Trăn Sinh đang quỳ thẳng tắp trên mặt đất. Thật
sự là càng nghĩ lại càng giận. Tốt mà, tại sao lại nhất định phải có
quan hệ với tên súc sinh Trần Diên Chi kia chứ?!
Đều là tại cái cô bác sĩ Tô kia mà ra! Lại nghĩ tới bộ dạng của đứa cháu
ngoại vừa mới từ bên ngoài chạy vào, chưa chi đã quỳ sụp dưới đất trước
mặt ông, một mực cầu xin như là trời sắp sập xuống, ông nhất thời cảm
thấy vô cùng giận dữ! Đây là người thừa kế duy nhất của ông đó!
Càng nghĩ càng giận! Ân lão thái đặt cái ly xuống bàn, đứng dậy đập mạnh
một cái xuống người của Trăn Sinh, khiến cậu ấy té lăn ra đất, một chân
giẫm ở trên ngực. Đừng xem thường lão Thái gia đã hơn sáu mươi tuổi,
dầu gì thì lúc còn trẻ, ông đã từng trải qua bao nhiêu đường dao lưỡi
kiếm, sức lực không phải là nhỏ!
Chợt nghe giọng nói lạnh lẽo của ông vang lên:
“Đồ vô dụng! Vì một người đàn bà mà không biết chừng mực!”
Hình như mắng xong vẫn chưa hả giận, ông lại đạp mạnh lên ngực một cú
nữa. Sau đó mới móc điện thoại di động ra, bên kia vừa mới tiếp thông,
ông đã hết lớn vào trong điện thoại:
“Cái tên cầm thú Trần Diên Chi kia! Con không mau trả lại cái con nhóc kia cho ông!”
“Dạ dạ dạ! Ân lão thái đừng quá kích động! Người nhất định sẽ thả, đợi chút nữa tôi sai người đưa về!”
Nghe vậy, rốt cuộc ông già cũng bình tĩnh trở lại, sau đó nói:
“Không cần đưa người về! Bắt nó tự bò về cho tôi!”
Sau khi cúp điện thoại, Ân lão thái mới hừ lạnh một tiếng, quay lại nhìn Trăn Sinh đang quỳ trên đất nói:
“Còn không mau đứng lên cho ông! Chủ nhân tương lai của nhà họ Ân không thể tùy tiện quỳ trước mặt người khác nghe chưa!”
Trăn Sinh nghe vậy thì bò dậy. Gương mặt mượt mà như ngọc vừa có chút xấu hổ, vừa có chút nhẹ nhõm thoải mái.
Nhà họ Trần. Tô Ca từ trong toilet trở lại phòng khách thì đã không thấy
Trần Diên Chi nữa, chỉ còn lại một mình Tần Mặc Nhiên. Ngồi trên ghế sa
lon, ánh mắt sáng quắt nhìn chằm chằm cửa phòng, bộ dạng giống như là
phải chờ cô trở về mới thôi.
Ánh mắt tha thiết như vậy khiến toàn thân Tô Ca khống chế không được mà
rụt người lại. Sau đó trong lòng cân nhắc, cô từ từ đi tới, khẽ ngẩnh
đầu lên, làm như không có gì nói:
“Tần Mặc Nhiên, anh tìm em?” Rõ ràng cô nghe được Trần Diên Chi đã nói: “Người cậu muốn tìm tôi đã cho người dẫn tới”.
Sau khi nghe được giọng điệu nhạt nhẽo giống như “Anh ăn cơm chưa”, bàn
tay của Tần Mặc Nhiên không kìm được mà nắm chặt thành quả đấm, sau đó
buông ra. Gương mặt thường ngày xa cách bỗng nhiên như gặp phải gió
xuân, giãn ra. Khóe môi hiện lên nụ cười gian xảo, rồi nói:
“Tiểu Cách Cách, em ở đây trốn anh?”
Cảm giác gặp phải nguy hiểm dần dần dâng lên trong lòng, Tô Ca nhếch môi cười khan nói:
“Làm gì có thể! Ha ha”
Chữ “có thể” còn chưa nói xong thì cổ tay cô đã bị Tần Mặc Nhiên nhanh
như chớp chụp lấy, kéo mạnh. Thân thể của cô giống như là diều đứt dây
nhào tới phía trước. Khi Tô Ca phục hồi lại tinh thần thì phát hiện mình
đã nằm gọn trong lòng của anh, mặt đối diện với ngực của người ta. Điều
quan trọng là cái chân nha! Hai chân dang rộng, cả người như cưỡi lên
người của anh.
Xoa nhẹ cái trán bị đụng đau, Tô Ca ngước mắt thì nhìn thấy vẻ mặt tà
khí của Tần Mặc Nhiên đặt ở trên đầu của mình, không kìm chế được mà
muốn cử động. Mhưng vừa dẫy dụa một cái thì cảm thấy có cái gì đó không
đúng. Cái gì cưng cứng đang ở chống ở giữa đùi của cô vậy nè! Mẹ kiếp,
cô chỉ mới vừa ngồi trên đùi anh có mấy giây thôi, làm gì mà đứng dậy
rồi! Mà còn có chiều hướng càng ngày càng cứng nữa chứ!
Mặt của Tô Ca đỏ lên, bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt trước đó đều biến đi đâu
mất tiêu. Khi cặp mắt long lanh chạm phải ánh mắt nóng rực thèm thuồng
của Tần Mặc Nhiên thì cô ấp úng một hồi lâu rồi nói bật nói ra được một
câu:
“Anh… Đã bao lâu rồi anh ‘chưa ăn cơm’?”
"Đã lâu rồi…" Giọng nói của Tần Mặc Nhiên hơi khàn khàn, ham muốn tràn
đầy trong hơi thở, khiến lỗ tai Tô Ca lâu nay nhạy cảm mà đỏ ửng cả lên.
“Lâu lắm rồi… Tiểu Cách Cách. Từ khi em bỏ đi, anh chưa từng ‘ăn vụng’ dù chỉ một lần.”
Hình như cảm thấy câu trả lời của mình không có sức thuyết phục, rốt
cuộc anh lại động thân một cái, dùng cái vật đã sớm cứng rắng như sắt
kia thúc mạnh cô một cái. Sau đó âm thanh khàn khàn tiếp tục nói:
“Em xem, nó ‘đói bụng’ lắm rồi.”
Nghe vậy, mặt Tô Ca càng đỏ hơn. Người đàn ông này vốn là như vậy, vừa
mới gặp mặt, chỉ bằng vào mấy động tác là đã muốn giăng một cái lưới
thật lớn để người ngu ngơ nhảy vào, rồi khi anh từ từ thu lưới lại,
người ta muốn thoát cũng không được.
Tô Ca dùng sức vỗ vỗ mặt, xua đi những suy nghĩ tươi đẹp trong đầu óc.
Sau đó cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn Tần Mặc Nhiên nói:
“Tần Mặc Nhiên, rốt cuộc anh tìm em có chuyện gì?”
Thấy cô như vậy, Tần Mặc Nhiên tiếc hận thở dài, tiểu yêu tinh gian xảo
này, làm thế nào lại để cho cô tránh thoát rồi… Sau đó anh ngẩng đầu
lên, mặt mày ôn nhu, thậm chí là có chút tha thiết nhìn Tô Ca nói:
“Tiểu Cách Cách, anh muốn dẫn em trở về, em theo anh có được không?”
Nhìn vẻ mặt của người đàn ông mình yêu thích như vậy, Tô Ca thật muốn
gật đầu đồng ý ngay lập tức. Đáng tiếc là không được! Cô không thể! Cô
còn có Trăn Sinh! Tô Ca dứt khoát lắc đầu. Thấy thế, Tần Mặc Nhiên lại
khẽ mĩm cười, nhưng trong nụ cười lại rõ ràng mang theo vài phần ý tứ
châm biếm.
Vốn là sau khi cô mất tích, phản ứng đầu tiên của anh là cô bị người ta
cưỡng ép bắt đi. Vậy mà cho đến ngày hôm qua, ngày thứ hai ở Hongkong,
anh mới biết được cô bỏ đi chính là vì mình. Mặc dù biết rõ đáp án nhưng
anh lại không cam lòng.
“Tại sao không thể theo anh?” Giọng điệu bình thản, nhưng bên trong
tiếng gầm nhẹ rõ ràng mang theo vài phần tức giận. Trong lòng Tô Ca chua
xót, nhưng rốt cuộc đành phải cắn răng, mặt mày thản nhiên nhìn anh
nói:
“Em đã hứa với Trăn Mạc, phải chăm sóc tốt cho Trăn Sinh.”
“Vậy rốt cuộc là em muốn chăm sóc cho tới bao lâu? Một năm? Năm năm? Mười năm?”
Né tránh cặp mắt tràn đầy chất vấn của Tần Mặc Nhiên, Tô Ca hạ quyết tâm trả lời:
“Đến khi nào cậu ấy không cần em chăm sóc nữa.”
Dứt lời, hai người bốn mắt nhìn nhau giằng co một hồi lâu. Tần Mặc Nhiên
giận dữ ngút trời, còn Tô Ca thì nghẹn ngào ngẩng cao cổ, quật cường
nhìn lại anh!
Một lúc sau, không nghĩ tới Tần Mặc Nhiên sẽ mềm nhũng xuống nước trước.
“Cô bé ngốc”. Cặp mắt vốn là đang giận dữ bỗng nhiên chuyển thành nhu
hòa. Anh kéo người cô xuống ngồi lên đùi của anh, rồi kéo cổ cô gần lại
mình, triền miên hôn lên trán cô, sau đó cong môi cười nói:
“Cô bé ngốc, chuyện này không quan trọng, anh chờ, bao lâu anh cũng chờ em.”
Nhìn vẻ mặt dịu dàng trên mặt anh như vậy, Tô Ca thật muốn nhào tới bắt
anh phải ‘ăn’ cho hết! Nhưng mà… nghe được câu nói kia của anh thì đáy
mắt của cô bắt đầu ươn ướt.
“Tốt”, không nhịn được mà đáp lại một tiếng. Chỉ cần anh bằng lòng chờ đợi, cô nhất định sẽ đi.
“Khụ khụ” nghe được vài tiếng ho khan, Tô Ca ngẩng đầu thì nhìn thấy
người đàn ông xinh đẹp như hoa anh túc kia đang đứng trước cửa, đùa giỡn
nhìn bọn họ. Tô Ca thản nhiên ung dung tụt xuống từ trên đùi của Tần
Mặc Nhiên, Tần Mặc Nhiên cũng đứng lên theo sau.
Trần Diên Chi lại lên tiếng:
“Mặc Nhiên à, cậu còn muốn nói gì với cô Tô nữa không? Ân lão thái mới vừa gọi điện thoại tới đây đòi người nữa đó.”
Nghe vậy, Tần Mặc Nhiên lễ phép cười nói: “Không có”. Nhưng trong lòng
Tô Ca vừa mừng lại vừa lo. Vui chính là vì Trăn Sinh nhất định là đã
nhận được cú điện thoại kia, hơn nữa một mực muốn tìm biện pháp cứu cô
ra, trong lòng không khỏi ấm áp! Cậu nhóc này nha, không uổng công cô
thương yêu cậu ấy. Nhưng lo lắng chính là kinh động đến Ân lão thái. Xem
ra ấn tượng của lão nhân gia này đối với cô đã hết cách cứu chữa.
Ngẩng đầu lên nhìn Trần Diên Chi, cô cười cười nói:
“Ý của Trần lão đại là tôi có thể đi về được rồi?”
“Đương nhiên! Chỉ là nếu cô Tô muốn ở lại đây làm khách thì lại là chuyện khác rồi.”
Quay đầu, cô nhìn về hướng của Tần Mặc Nhiên. Cô vốn cho rằng anh sẽ nói
cái gì… ai ngờ anh lại chỉ hơi nhướng nhướng mày nhìn cô, không giữ
lại, không cưỡng ép, cũng không nói lời nào. Thật ra thì cô không hiểu,
trong lòng của Tần Mặc Nhiên đã có suy tính riêng. Bây giờ đang ở
Hongkong, nếu để cho cô ở lại bên mình, nhất định sẽ đem lại nguy hiểm
cho cô. Lúc đầu hoảng hốt là vì không biết rốt cuộc là cô đang ở đâu, đã
xảy ra chuyện gì. Nhưng bây giờ đã biết, cô đang ở nhà họ Ân mà mọi
người đều nói “Trăm năm nghị lực thổi không ngã”, thì rất là an toàn.
Vậy thì anh cũng không cần phải lo lắng nữa. Đợi tất cả chuyện bên
Hongkong kết thúc, anh đương nhiên sẽ mang cô đi. Nếu như cô không bằng
lòng, vậy thì anh sẽ tìm cách thuyết phục cho tới khi cô bằng lòng mới
thôi! Cùng lắm thì đem cả cậu nhóc Trăn Sinh cùng đi thôi.
Cho nên đến khi rời khỏi cửa chính của ngôi biệt thự theo phong cách
Châu Âu này, cô vẫn còn mơ hồ có chút không tin. Thế mà cứ như vậy để cô
đi sao? Té ra chỉ cần gặp mặt một lần thôi à.
Cầm chìa khóa, Tô Ca mở cửa xe rồi ngồi xuống, ánh mắt nhìn ra ghế sau,
Đường Lăng vẫn như cái xác chết nằm ngã ở bên nào thì vẫn còn nằm nguyên
vị trí đó, không cử động một chút nào. Sang số xe, sau đó đạp ga, rồi
theo con đường trong trí nhớ, cô lái xe đi ra ngoài.
Lên xa lộ khoảng mười phút, Tô Ca ngẩng đầu nhìn xung quanh, bốn phía
đều không có người theo dõi. Tốt lắm! Cô quay đầu lại, tằm mắt tập trung
về phía trước, trong đầu suy nghĩ, lần này kinh động tới Ân lão thái,
xem ra Trăn Sinh nhất định là bị dọa đến mơ hồ. Dù sao vẫn còn là đứa
bé, mình phải suy nghĩ làm sao để trấn an cậu ấy mà thôi. Đang suy
nghĩ, đột nhiên thấy cổ mình đau nhói, phía sau truyền tới giọng nói
nham hiểm của người đàn ông:
“Gái điếm thúi! Mày cho rằng chỉ cần một sợi dây thừng là có thể thu
phục được bố mày sao? Bây giờ tao sẽ cho mày biết đàn ông là cái gì! Đàn
ông chính là thú dữ! Chỉ cần mày không giết chết bố mày, bố mày sẽ cho
mày sống cũng không được mà chết cũng không xong!!”