Tô Ca đi theo người giúp việc tới gian phòng của mình, mặc dù bên ngoài
Ân gia trông rất cổ xưa, nhưng bên trong cũng đầy đủ mọi thứ trang thiết
bị hiện đại. Phòng của Tô Ca ở bên phải Trăn Sinh, ở giữa còn có hai
phòng khách. Cầm lấy khăn, nhanh chóng đi tắm, sau đó mặc vào áo ngủ, cô
cứ như vậy dùng khăn tắm quấn quanh mái tóc dài ướt nhẹp đi vào phòng
khách. Ngồi xuống bàn trà, cô ở lại phòng bắt đầu ăn bữa tối
Phi-lip-pin.
Nghe tiếng gõ cửa, cô buông đũa xuống đứng dậy đi mở cửa, đứng ngoài là
Trăn Sinh một đầu tóc ướt, như cũ mặc bộ quần áo ngủ màu xám tro cô mua
cho cậu. Chỉ là lần này, tay Trăn Sinh không ôm gối, cậu đi tay không,
lưng thẳng tắp, mắt cứ như vậy mở thật to nhìn cô.
"Vào đi" . Bạch Luyện sờ sờ đầu của cậu, theo lời, Trăn Sinh lúc này mới bước chân vào trong phòng.
"Ăn cơm chưa?" Bạch Luyện lại hỏi, nhưng Trăn Sinh không nói gì, cậu chỉ
lắc đầu, sau khi ngồi xuống bên cạnh Bạch Luyện, đôi con ngươi sáng rực
như lưu ly liền nhìn thẳng Tô Ca, nhìn một lúc lâu, Tô Ca bị cậu nhìn
đến phát hoảng. Tay ở dùng sức quơ quơ trước mắt cậu, rồi sau đó lo lắng
nói:
"Trăn Sinh! Em rốt cuộc làm sao vậy?"
Tại sao cô có thể nhìn ra một loại cảm xúc gọi là “sợ hãi” từ đôi con ngươi kia đây?
Nghe tiếng kêu khẩn trương của Tô Ca, cuối cùng Trăn Sinh cũng hồi hồn
lại, thân thể nhỏ bé và yếu ớt nhào vào trong ngực Tô Ca, ôm eo Tô Ca
thật chặt, đồng thời giọng nói trong trẻo mang theo chút ngọt ngào chỉ
có người thiếu niên mới có vang lên:
"Bạch Luyện, không được rời khỏi em, tuyệt đối không được rời khỏi tầm
mắt em, em ở đâu chị phải ở đó, chị phải một mực đi theo em!"
"Được, nhất định, Trăn Sinh ở đâu, chị liền ở đó cùng em."
Tô Ca vừa đáp vừa dùng tay vỗ nhẹ lưng Trăn Sinh, không hiểu vì sao đột
nhiên cậu trở nên bối rối như vậy. Thật ra thì nguyên nhân rất đơn giản,
chỉ là bởi vì lúc Trăn Sinh được Ân lão thái gia cho gọi gặp mặt thì
nghe được một câu nói.
"Đừng để cho ta gặp được bác sĩ Tô đó. Nếu không. . . . ."
Khuôn mặt của ông cụ hơn sáu mươi tuổi tràn đầy sát khí lạnh lẽo. Câu
nói kế tiếp mặc dù không có nói hết, nhưng cũng khiến Trăn Sinh cảm thấy
cực kỳ sợ hãi. Nếu không. . . . . Sẽ như thế nào đây?
Không! Mặc kệ như thế nào, cậu đều không thể mất đi Bạch Luyện. Bạch
Luyện, là người anh trai thích, hơn nữa trừ anh trai ra, là người thứ
hai khiến cho cậu cảm thấy ấm áp. Cho nên ngay lúc ấy, hắn mới không
chút do dự liền theo cô đi. Tất cả mọi người nói anh trai chết là do
Bạch Luyện làm hại, nhưng chỉ có cậu không cho là như thế. Cậu thích
Bạch Luyện, thích hơi thở thơm mát ngọt ngào trên người cô lúc ôm mình.
Cho nên. . . . . . Cậu nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, bọn họ sẽ ở cùng
nhau, sống nương tựa lẫn nhau, bất kể là ai cũng không thể tách bọn họ
ra. Ôm một lúc lâu, Trăn Sinh mới buông tay ra, rồi sau đó nhìn Tô Ca,
trên gương mặt mượt mà khẽ hiện lên nụ cười ngây ngốc. Cậu đứng dậy đi
lấy máy sấy, sau đó đi tới sau lưng Tô Ca, tháo khăn lông bao quanh tóc
cô, nói:
"Bạch Luyện, em giúp chị sấy tóc."
"Được" , xương ngón tay mảnh khảnh của người thiếu niên xuyên qua mái
tóc, hơi nhột, nhưng Tô Ca không cự tuyệt. Cô chỉ ngước khuôn mặt cười
yếu ớt đáp một tiếng "Đúng" . Trăn Sinh có lẽ là muốn làm cái gì đó để
ổn định hoảng loạn trong lòng, nếu như thế, có cái gì không được?
Đến tối, Tô Ca vốn tưởng rằng Trăn Sinh sẽ ở lại trong phòng ngủ cùng
mình, mà mình cũng vẫn như cũ là gối ôm cho cậu. Ai ngờ Tứ thúc kia lại
tới đây gõ cửa, mặt lạnh âm thầm liền lôi Trăn Sinh đi.
Tô Ca hạ mi suy nghĩ một chút, thật ra thì ý tứ của Tứ thúc rất đơn
giản, chính là nếu thân là người thừa kế Ân thị, làm sao có thể ngày
ngày để mình ở trong lòng một người phụ nữ như thế? Mà về điểm này, Tô
Ca cũng hết sức tán thành. Trăn Sinh đã mười sáu tuổi rồi, không thể lúc
nào cũng lệ thuộc vào cô được đúng không? Cậu bé cần phải cố gắng tự
lập một chút mới phải.
Cô nằm vật ra giường, nhắm hai mắt lại, trong đầu thoáng qua gương mặt
đơn thuần trước sau như một của Trăn Mạc, trên mặt cũng hiện lên nụ cười
nhè nhẹ . Trăn Mạc, Trăn Mạc à, nếu cậu là tôi, cậu cũng sẽ làm như
vậy chứ? Không có người nào có thể lệ thuộc vào ai đó cả đời, đứa bé
kia, cuối cùng cũng phải tự mình học lớn lên.
Sáng sớm, Trần Lê bị ánh nặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào làm cho
tỉnh, vừa động, dụi dụi con mắt, nghĩ muốn đứng dậy đi toilet thì chân
lại mềm nhũn, "lạch cạch" một tiếng ngã lăn trên đất. Thật là đau. . . .
. . .
Âm thanh như vậy, lập tức liền đánh thức Hiên Mộc đang ngủ say. Đôi con
ngươi màu hổ phách trong nháy mắt thanh tỉnh. Đợi đến khi nhìn về phía
Trần Lê đang vùi mình trên đất, thân thể trắng nõn vẫn còn ngọa nguậy
giống như một con sâu thì nụ cười không khỏi hiện lên ở tầm mắt. Anh
bước xuống , động tác nhẹ nhàng đỡ cô dậy. Giọng nói đặc biệt lười biếng
của đàn ông lúc sáng sớm cất lên:
"Làm sao vậy?" .
Trần Lê khẽ nghiêng nửa người, sắc mặt xấu hổ đáp: "Chân, chân mềm nhũn
rồi. . . . Đều tại anh tối hôm qua. . . ." . Ngày hôm qua cô bị anh lật
qua lật lại như bánh nướng, làm nhiều lần như vậy. Bắt đầu còn có thể
cảm thụ khoái cảm run rẩy, đến cuối cùng cô liền trực tiếp ngất đi. Hậu
quả của việc túng dục quá độ, chính là sáng hôm sau chân mềm nhũn, hơi
sức đứng lên cũng không có.
Nghe vậy, Hiên Mộc cũng nhịn không được nữa, cúi đầu cười to. Lời như
vậy, đối với một người đàn ông mà nói, tuyệt đối là khẳng định lớn nhất!
Người nam nhân nào không hy vọng trong mắt người phụ nữ của mình là một
đêm bảy lần chứ? Huống chi là Hiên Mộc, trải qua 3 năm sống cuộc sống
của sủng vật, không được xem là một người đàn ông? Người đàn ông vốn xấu
tính không thể nghi ngờ là đã chiếm được sự thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Hiên Mộc thất thần nhìn gương mặt xinh đẹp như trái đào của Trần Lê lúc
này, vậy mà nhìn đến ngây dại. Trời cao kỳ thực không có vứt bỏ anh, cho
nên cứ như vậy đem cô tới bên cạnh mình lần nữa? Thật ra thì một đêm
hôm trước ở Đại Lý kia, phải xóa bỏ trí nhớ của cô và Tô Ca thì tâm tình
của anh cực kì rối rắm. Anh vừa hi vọng ngày sau cô sẽ nghĩ tới mình,
sẽ tìm đến anh, rồi lại sợ cô nhớ tới, sợ cô đi theo anh sẽ gặp nguy
hiểm.
Nhưng. . . . . Cô vẫn tìm tới rồi. .
Cứ như vậy ôm cô một lúc lâu, cho đến khi Trần Lê lo lắng khẽ nhúc nhích, có chút nhăn nhó nói:
"Em. . . . . Em muốn đi tắm" . Trên người còn lưu lại dấu vết hoan ái
của đêm qua, sềnh sệch khó chịu, thậm chí cô vừa mới đứng lên, giữa hai
chân liền chảy xuống một cỗ chất lỏng màu trắng, thật là xấu hổ chết
người. Tai Trần Lê cũng có chút ửng hồng. Vốn là nhìn cô rất cởi mở,
nhưng thật ra thì nội tâm cũng vẫn là một cô gái rất truyền thống, lời
như vậy, thật không phải có thể nói ra khỏi miệng dễ dàng.
Hiên Mộc nghe thế, gương mặt như châu ngọc thoáng hiện lên nụ cười. Anh
đột nhiên cúi thấp ôm lấy Trần Lê, cứ ôm ngang như vậy đi vào phòng tắm,
Trần Lê không nhịn được kêu lên một trận, nhưng mà, để phòng ngừa thân
thể của mình không rơi xuống dưới, cô chỉ có thể ôm chặt cổ Hiên Mộc.
Không đến vài bước đã đến phòng tắm, Hiên Mộc nhẹ nhàng để cô xuống, đầu
ngón chân vừa mới chạm đất, liền không khống chế được mềm nhũn.
Thân thể Trần Lê theo bản năng ngã về phía Hiên Mộc bên kia, khó khăn
gục trong ngực của anh. Xấu hổ nhất là, cánh môi cô lại chạm ngay vào
viên tiểu anh đào trên ngực ngực người đàn ông. Cằm hơi có chút đau,
đừng xem da người đàn ông này trơn bóng mượt mà, thực tế lồng ngực này
vô cùng cứng rắn, các cơ bắp lộn xộn cọ vào mặt cô hơi đau. Không dám
nhìn nữa, cô khẽ nhắm hai mắt lại, mặc cho Hiên Mộc dùng nước tắm rửa
toàn thân cô, sau đó đem cô chà sạch như tắm cho cây củ cải vậy. Lúc này
anh mới cho cô tự tắm một chút, cuối cùng lấy một chiếc khăn tắm lớn
bọc cả người cô lại như bọc trẻ con vậy.
Trở lại phòng khách, Trần Lê quấn khăn tắm, ngồi ở trên giường nhìn anh.
Ánh mắt của Hiên Mộc lúc tối lúc sáng, song, cuối cùng anh cũng ổn định
tâm trạng, ngẩng đầu lên nhìn cô nói:
"Em đợi ở nơi này một lúc, anh đi ra ngoài làm chuyện này trước " .
"Hiên Mộc" Trần Lê ôm chặt ống tay áo anh, khuôn mặt cứng lại nói:
"Hiên Mộc, anh sẽ trở về chứ?"
Hiên Mộc im lặng, Trần Lê lại nói tiếp:
"Hiên Mộc, mặc kệ như thế nào, tóm lại em đã là người của anh rồi, anh đừng mơ tưởng sẽ bỏ mặc em! !" .
Giọng nói quyết tâm như vậy, giống như không để ý hết thảy mọi thứ,
khiến cho Hiên Mộc cứng rắn cũng không nhịn được phải rung động.
"Đứa ngốc, cũng đã đi đến một bước này, anh làm sao có thể nghĩ bỏ mặc
em đây? Chúng ta, mặc kệ tương lai như thế nào, cũng buộc chung một chỗ
rồi." Hiên Mộc gần như than thở nói.
Nghe vậy, Trần Lê rốt cuộc hài lòng nhắm hai mắt lại. Đúng, cô bỏ thuốc,
cô ép buộc, vì cô không thể chịu đựng nỗi đau mất anh lần nữa. Hiên
Mộc, bất kể như thế nào, em đều sẽ đồng hành cùng anh. "Nếu mệt thì ngủ
một lát trước đi, đợi anh mua bữa sáng về." Hiên Mộc dịu dàng nói. Trần
Lê nghe vậy, nhu thuận gật đầu.
Hiên Mộc xoay người liền cầm điện thoại di động đi. Đi qua ghế sa lon,
lúc nhìn thấy vết máu còn lưu lại trên đó, bước chân của anh dừng một
chút, rồi tiếp tục đi ra ngoài. Không bao giờ được phụ cô ấy, không bao
giờ được phụ, trong đầu anh hiện lên chính là một câu này.
Ngườ phụ nữ của anh, ánh mặt trời của anh. Thật ra thì từ hôm qua biết
được cô tới Đại Lý, sau phút chốc nhìn thấy cô kia, anh tuyệt đối không
nghĩ muốn buông cô ra nữa. Bây giờ anh và Tần Mặc Nhiên cũng đã có chút
thành tựu, nếu ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được,
cũng không thể mang theo bên người, vậy anh lăn lộn nhiều năm như vậy
còn có ý nghĩa gì?
Hiên Mộc nghĩ như vậy, bên khóe môi bên cũng nổi lên nụ cười trong veo,
vẫn không thay đổi. Cô cái kia có nội tâm nhu thuận như mèo con vậy.
Trên TV nói gì mà yêu tới trình độ nhất định sẽ bỏ rơi cô, thế nhưng ở
trong mắt Hiên Mộc bây giờ hoàn toàn không thể có chuyện ấy, nếu đã yêu
như vậy, vì sao còn phải từ bỏ? Cho dù chết, anh cũng nghĩ muốn cô đi
cùng, muốn hòa tan cô vào trong xương máu mình.
Bên trong phòng, Trần Lê tựa vào giường, khóe môi còn nở nụ cười ngọt
ngào, mà Hiên Mộc ở bên ngoài, bởi vì một cú điện thoại trực tiếp của
Tần Mặc Nhiên mà ngây dại. Chỉ vì bên trong điện thoại anh ấy nói: người
giám sát Đường Lăng mà bọn họ mua chuộc được trong Đường gia truyền đến
tin tức. . . Đường lăng. . . Chạy trốn. . . . .