Cung Quý Dương vừa mới tránh ra, cạnh hồ bơi liền chỉ còn lại Ngải Mễ và
Ngải Ân Hà. Ngải Ân Hà vẻ mặt ung dung đứng ở đó, bên môi treo nụ cười
lạnh nhạt, cô chậm rãi đi tới bên cạnh hồ bơi, ngẩn người nhìn mặt nước
lăn tăn.
Ngải Mễ nhìn về phía Ngải Ân Hà, lúc này đây cô không cần phải cố tình che giấu tâm trạng bất mãn của mình.
Người phụ nữ này là cố ý, biết rất rõ hôm nay mình cùng Cung Quý Dương ở
đây, dám viện cớ đến, cô cũng không muốn cứ như vậy mà rời khỏi đây,
bởi vì cô vẫn còn chưa xin Quý Dương tìm cách tranh thủ tình cảm với
Leila kia cho cô.
Mặc dù cô không biết tại sao Cung Quý Dương lại đột nhiên nổi hứng thú
với ngành thiết kế, nhưng nếu anh đã tự mình liên hệ với sản phẩm nhãn
hiệu Leila, điều này chứng tỏ anh rất coi trọng nhãn hiệu đó, huống hồ
anh cũng đã thừa nhận rồi.
Cho nên, làm sao Ngải Mễ có thể buông tha lần cơ hội khó có được này?
Cô muốn thừa lúc sau khi hai người đã trải qua một buổi tối lãng mạn, sẽ
đưa ra yêu cầu này với Cung Quý Dương, không ngờ toàn bộ kế hoạch lại
bị Ngải Ân Hà này phá hỏng.
Nghĩ tới đây, nỗi căm phận dâng trào trong mắt cô, chỉ một cái chớp mắt, ánh mắt đã bừng sáng, vì vậy cô đi về phía Ngải Ân Hà!
Lúc này Ngải Ân Hà vừa vặn đứng ở mép hồ bơi, dường như sóng nước trong
vắt cũng không phản chiếu được suy nghĩ trong lòng cô, Ngải Mễ từ từ đến
gần, song trong lòng mừng thầm lại không hề phát hiện ra, từng cử động
của mình đã bị Ngải Ân Hà thu hết vào đáy mắt.
Chỉ thấy Ngải Mễ lắc lư đi đến, tiến lên nắm ống tay áo của Ngân Hà, sau một tiếng thét, cơ thể vừa định nghiêng về một bên ——
Đúng lúc này, tình huống lại đột nhiên xảy ra chuyển biến!
Chỉ thấy Ngải Ân Hà đẩy Ngải Mễ ra, còn bản thân lại theo cỗ lực này ngã
xuống hồ bơi, ngay sau đó, “ùm” một tiếng, trong nháy mắt cả người đã
chìm nghỉm trong nước ——
"A —— cứu mạng —— anh Quý Dương. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."
Ngải Ân Hà vừa vùng vẫy, vừa ho khan do sặc nước, gương mặt khốn khổ!
Cả người Ngải Mễ ngẩn ra ——
Cô đứng sững người bên cạnh hồ bơi, nhìn Ngải Ân Hà không ngừng đạp loạn trong nước, lòng một hồi hoảng sợ!
Kì thật, nếu theo cô “đạo diễn”, thì người rơi vào trong nước phải là
chính cô, có như vậy, Cung Quý Dương nhất định sẽ đứng về phía cô.
Còn bây giờ tình huống xảy ra lại hoàn toàn đảo ngược ——
Ngải Ân Hà trở thành người bị hại, mà bản thân cô lại là người hại, "đẩy" cô ta vào trong hồ bơi!
Điều này —— làm sao có thể?
Khuôn mặt Ngải Mễ tràn đầy kinh sợ!
Thì ra, chính cô đã luôn luôn xem nhẹ cô gái này!
"Xảy ra chuyện gì?"
Trong nháy mắt, tiếng thét chói tai của Ngải Ân Hà đã xuyên qua bầu trời
đêm, Cung Quý Dương vốn nói chuyện điện thoại ở một chỗ không xa lập
tức xông lại.
Sau khi anh nhìn thấy một màn trong hồ bơi, mặt liền biến sắc, ngay sau
đó, vội vàng cởi áo khoác, không chút chậm trễ nhảy xuống hồ.
☆☆☆☆☆☆☆☆
"Cung tiên sinh, Ngải tiểu thư không có gì đáng ngại, chỉ là bị hoảng
sợ, lại thêm ban đêm nước trong hồ bơi hơi lạnh, nhớ cho cô ấy uống ít
canh gừng là được!"
Sau khi bác sĩ riêng của gia đình kiểm tra cẩn thận xong, thu hồi ống nghe bệnh nói.
Cung Quý Dương gật đầu một cái, nhìn thấy người Ngải Ân Hà vẫn run như
cũ, mày anh chau lại, sự thâm trầm trong mắt khiến người ta lo lắng.
Mà quản gia vội vàng đi lên phía trước nói: "Cám ơn ông, bác sĩ, xin mời qua bên này ——"
Quản gia và bác sĩ vừa mới rời đi, Ngải Ân Hà liền nhào đầu vào lồng ngực Cung Quý Dương, toàn thân run rẩy càng thêm lợi hại ——
"Anh Quý Dương, vừa rồi may nhờ có anh, nếu không em sẽ chết mất!" Cô
dịu dàng nói, giống như cô em gái không muốn rời xa, lại như người yêu
làm nũng.
"Ân Hà ——"
Cung Quý Dương khẽ đẩy cô ra, nói: "Chỉ là rơi vào trong hồ bơi thôi, người không chết được đâu!"
"Anh Quý Dương……."
Ngải Ân Hà cắn cắn môi, gục đầu xuống trông vẻ khéo léo mà đáng thương, đôi tay nhỏ bé nắm chặt chăn.
Đúng lúc này ——
Cửa đột nhiên bị Ngải Mễ mở ra ——
"Quý Dương, anh đừng tin lời cô ta, vừa rồi rõ ràng là tự cô ta nhảy xuống, cô ta căn bản muốn tranh thủ sự đồng cảm của anh!"
Giọng nói của cô vừa sắc vừa nhọn, ánh mắt lạnh như băng chĩa thẳng về phía Ngải Ân Hà đang ngồi ở trên giường.
Người phụ nữ đáng chết, thế mà lại dễ dàng biết được động cơ của cô, nếu
như không phải như vậy, thì giờ phút này, người nằm ở trên giường sẽ là
cô chứ không phải Ngải Ân Hà!
Đôi mắt đẹp của Ngải Ân Hà sợ hãi nhìn Ngãi Mễ ở cửa, cô không nói gì,
càng không ngụy biện gì cho mình, mà giả bộ theo bản năng nép sát vào
Cung Quý Dương bên này, giống như bộ dáng thật sự sợ hãi.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng Ngải Ân Hà như vậy, trong lòng Ngải Mễ mới bừng tỉnh hiểu ra, than thầm không được rồi!
Ai cũng đồng cảm với kẻ yếu, nhất là đàn ông thì càng không ngoại lệ, mà
Cung Quý Dương cũng chỉ là một người bình thường, hiển nhiên trong lòng
sẽ không thể bỏ qua ràng buộc đạo đức này, mình bây giờ đã rõ rành rành
một vẻ mạnh mẽ, ác liệt, còn bộ dạng của Ngải Ân Hà lại vừa đúng đều sẽ
khiến cho nam giới có ý nghĩ muốn bảo vệ.
Chân mày Cung Quý Dương nhíu chặt, trên mặt đã sớm không còn sự tà mị,
anh chỉ quay đầu nhìn Ngải Ân Hà, nhàn nhạt hỏi: "Ân Hà, điều Ngải Mễ
nói có thật không?"
Giọng điệu của anh rất bình thản, không một ai biết trong lòng anh rốt
cuộc đang nghĩ gì, chỉ là sự sáng tỏ trong đáy mắt đã được che đậy dưới
vẻ lạnh nhạt này. (Ô ô… Có nghĩa là, anh ý đã biết thừa con mắm thối này
rồi á ^^. Khổ thân ta a a a, mới bắt tay vào làm đã gặp phải cái đoạn
lộn tiết như thế này rồi …..)
Ngải Ân Hà cố ra vẻ sợ hãi nhìn Ngải Mễ một cái xong, giương ánh mắt vô
tội trước Cung Quý Dương, ngay sau đó lập tức thu lại, cụp xuống, nhỏ
nhẹ nói:
"Em. . . . . . Có thể là cơ thể của em quá yếu đuối rồi, vừa này chỉ cảm
thấy có một cỗ lực vừa lóe lên một cái, là em không tốt, không đứng
vững được, cho nên ——"
Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào, sợ hãi, tiếp tục lên tiếng: "Cho nên, mặc dù chuyện tiểu thư Ngải Mễ. . . . . ."
Một câu nói khéo léo đã nói rõ được tất cả, chính mình mới là người vô
tội, đã bị hãm hại, mà câu nói sau cùng lạt mềm buộc chặt lại càng cao
minh hơn