Hẹn Em Ngày Đó

Chương 26




Sau khi say, Tô Cẩm có suy nghĩ nhầm lẫn rằng “Hôm nay là ngày lễ Tình nhân” cho đến tận lúc ngủ say. Trong mơ cô đã khóc nức nở, khi tỉnh giấc thì trời đã sáng rồi. Trong phòng ăn có tiếng người cố ý nói nhỏ, nghe giống như là tiếng Thanh Thanh và bạn trai cô ấy.

Không thể không thừa nhận, phòng của hai cô gái mà có một người đàn ông đến ở thì ít nhiều cũng khiến người ta cảm thấy bất tiện. Nhưng khi cô đến thành phố C, trong phòng chỉ còn mình Thanh Thanh, nếu là cô thì cô cũng không dám ở một mình. Dù sao hồi đó cũng vừa xảy ra chuyện đột nhập vào phòng, trước mắt mặc dù cô về đây ở, nhưng sau khi về phòng giám sát kỹ thuật, cô cũng không biết liệu mình có bị cử đi làm dự án ở đâu đó không. Dù sao cô cũng chỉ là người ở đây tạm thời, vì thế, việc xảy ra trong phòng cứ coi như là không biết gì.

Liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt trên tủ gần đầu giường, Tô Cẩm kéo chăn lông đắp rồi lại nằm xuống.

Cô vừa mới về thành phố T, chỉ cần cầm tờ điều lệnh đến phòng giám sát kỹ thuật báo trong tuần này là được. Dù sao cô cũng cảm thấy buồn, lại không may bị trẹo chân nên định ngủ luôn cả ngày. Cho dù như thế nào ban ngày chắc cũng không thể có người vào phòng cướp bóc được.

Không bao lâu tiếng nói trong phòng biến mất rồi có tiếng cửa đóng, hai người ấy cuối cùng cũng đã đi làm rồi.

Tô Cẩm thở phào, lật mình trong chăn.

Gối vẫn hơi ướt. Ngón tay Tô Cẩm ấn lên trên đó, trong lòng có một nỗi buồn không nói thành lời.

Cô nằm ở đó, giống như mọi buổi sáng khác, mở mắt là có thể nhìn thấy khu nhà ở của nhân viên. Đây là cảnh cô đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần: Cơ quan thống nhất nhìn bàn ghế gỗ, cô mua về một thùng chứa đồ cỡ lớn, rèm hoa đi mua cùng với Lâm Chi Chi và Bành Tiểu Ngôn…

Ngay cả ánh sáng chiếu ở góc phòng cũng không có gì thay đổi.

Từ ngoài cửa truyền lại âm thanh huyên náo, đó là nhịp điệu khi bắt đầu một ngày mới ở thành phố - ngay cả cái nhịp điệu này cũng không có gì khác trước. Vẫn giống như tất cả các buổi sáng trước đây, cô ngủ dậy trên chiếc giường đơn đã hơi cũ, bắt đầu một ngày mới - cho dù hôm trước cô làm thêm giờ đến mức lưng và chân tay mỏi nhừ hay đau đầu vì uống rượu say thì cuộc sống của cô vẫn đi theo đường ray vốn có, tiến lên phía trước mà không có gì thay đổi.

Tất cả mọi thứ đều không thay đổi, chỉ thiếu Chi Chi.

Có lẽ là vì ngủ ở chỗ lạ nên ngủ không say, trời chưa sáng thì Lục Hiển Phong đã tỉnh rồi.

Đây là nhà ở của Hải Công, hàng ngày bảy rưỡi có xe bus đến đón người đi làm, năm rưỡi lại đưa họ trở về, vì thế cuộc sống của mọi người có nhiều nét tương đồng, không có khác biệt lớn. Có lẽ cũng có vài người tập thể dục buổi sáng, nhưng rõ ràng là không phải là ở tầng một. Chí ít hai vị chủ nhân trong nhà này, ồ, là hai vị bán chủ nhân đều vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.

Nhắm mắt lại nằm thêm năm phút rồi Lục Hiến Phong nhẹ nhàng đi xuống tầng, lái xe về nhà mình tắm rửa và thay quần áo.

Tiện đường, anh đến “sữa đậu nành Vĩnh Hòa” để mua bánh và sữa đậu nành. Những gì anh vừa trải qua là những việc làm một cách tự nhiên và không suy nghĩ, thực sự khi bước đến cầu thang khu nhà ở, đột nhiên Lục Hiển Phong cảm thấy do dự.

Thật sự mà nói là anh hơi buồn.

Đó là khoảng cách mà anh chủ ý tạo ra - động cơ tạo ra khoảng cách tạm thời không được suy xét - Bây giờ anh lại mua đồ ăn sáng đến… Tối qua Tô Cẩm uống rượu say, đầu óc cô ấy không minh mẫn, cô thể bị suy nhược, vì thế nên không hỏi gì được. Còn bây giờ…

Lục Hiển Phong nhìn đồng hồ đeo tay.

Lúc này, nếu uống rượu từ chập tối hôm trước thì có lẽ cô ấy đã tỉnh rồi. Liệu anh cần phải giải thích thế nào cho hành động của mình?

“Lần trước tôi làm thế là vì nghĩ đến sự an toàn của em, bây giờ làm thế này thì cũng là vì sự an toàn của em…”

“Tôi cảm thấy em ở đây không an toàn, mà còn liên lụy đến bạn cùng phòng, cũng không an toàn…”

“Tòa nhà khu Cẩm Hoa tương đối cao nhưng khá an toàn…”

“Tôi bắn súng rất giỏi, có thể bảo vệ em…”



Nhưng, người ta chỉ cần hỏi câu: “An toàn hay không thì có liên quan gì đến anh?” thì có thể rũ sạch hết những lời biện hộ của anh.

Quay người đi về thì rõ là không thỏa đáng, đi lên thế này, không có việc gì tự nhiên mua đồ ăn sáng cho người ta thì cũng không được.

Lục Hiển Phong cầm túi đồ phân vân, sau năm phút, nhìn thấy một chiếc xe bus lớn chầm chậm dừng lại trước cửa, sự phân vân này lên đến đỉnh điểm.

Lục Hiển Phong vẫn chưa định thần lại được, thì từ trong khu nhà đã có rất nhiều thanh niên mặc quần áo lao động ồn ào đi ra.

Không phải chưa bao giờ bị nhiều người nhìn như vậy, nhưng bị người ta nhìn kỹ như thế này là lần đầu tiên. Anh là người có ngoại hình bắt mắt, một người mặc một bộ quần áo màu nhạt đứng giữa những người mặc quần áo công nhân thì rất bắt mắt, huống hồ một tay anh cầm túi sữa đậu nành, một tay lại cầm nửa điếu thuốc đang hút dở. Nhìn thấy vậy… không phải là 100% mọi người quay đầu lại thì ít nhất cũng phải 99,9%.

Có một người rất vui vẻ chào anh, nói to đến mức ngay cả tất cả những người đang xếp hàng cũng nghe thấy: “À, em đang bảo không biết sao sáng ra không thấy anh, anh đi mua đồ ăn sáng à?”.

Lục Hiển Phong nhìn thấy khuôn mặt tươi như hoa của Thanh Thanh và bạn trai mà cô ấy đang khoác tay, không biết nói sao.

“Thật là chu đáo.” Thanh Thanh khen một câu rồi nhìn người bạn trai với vẻ dằn dỗi: “Anh học đi, xem người ta… Bao giờ anh mới đi mua đồ ăn sáng cho em?”.

Người đàn ông đó nhìn Lục Hiển Phong, ánh mắt có vẻ hơi ảm đạm.

Thanh Thanh lấy từ trong túi áo bạn trai ra một chiếc chìa khóa đưa cho Lục Hiển Phong, “Tiểu Tô vẫn chưa dậy, anh dùng chìa khóa rồi để lên bàn ăn cho bọn em là được”.

Nếu cô ấy chưa dậy thì anh lên gõ cửa cũng không đúng lúc. Mặc dù anh mở cửa vào thì cũng không thỏa đáng lắm nhưng mọi người đang đổ dồn ánh mắt vào anh nên Lục Hiển Phong cũng không đủ dũng khí để nói chuyện với hai người này nữa. So với việc đứng dậy để mọi người tiếp tục soi mói thì không bằng việc cứ lên thẳng trên phòng để đối diện với cái người vẫn chưa ngủ dậy.

Lục Hiển Phong cầm lấy chìa khóa, cảm ơn rồi đi lên tầng. Đi lên được vài bước vẫn còn nghe thấy tiếng Thanh Thanh trách móc bạn trai, “Không phải em bất công với anh, anh xem bạn trai của người ta…”

Lục Hiển Phong bước nhanh lên cầu thang.

Khóa vừa tra vào ổ thì cửa đã mở ra. Tô Cẩm kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng trước cửa, nhìn chiếc chìa khóa trong tay anh, rồi lại nhìn túi sữa đậu nành ở tay kia, phản ứng của cô như nhìn thấy ma giữa ban ngày vậy.

“Cái này…” Lục Hiển Phong cũng không biết nên nói như thế nào, giơ cái túi hướng về phía cô, lắp bắp giải thích, “Tôi tiện đường mua đồ ăn…”.

Tô Cẩm bối rối ra hiệu mời anh vào. Anh ấy xuất hiện ở đây vào lúc này, có nghĩa là… Những hình ảnh mơ hồ của cô về việc xảy ra tối qua là thật sao?

Vừa tắm xong, tóc vẫn còn rỏ nước. Tô Cẩm quay về phòng vệ sinh lau tóc, khi ra thì đã nhìn thấy Lục Hiển Phong sắp xong bữa sáng, còn lấy từ trong bếp ra một chai dấm nhỏ.

Ngón tay của Lục Hiển Phong dài và thon, nhìn rất đẹp. Tô Cẩm cảm thấy mình đã mất tập trung rồi, khi ngồi xuống bên cạnh bàn cô có vẻ không tự nhiên, “Hôm qua… thật trùng hợp là anh lại đi qua?”.

Lục Hiển Phong vừa đưa đũa cho cô vừa cẩn thận đánh giá thái độ của cô, “Đúng, khi Bành Tiểu Ngôn gọi điện thoại cho tôi tôi đang ở gần đây, vì thế rẽ qua xem thế nào. Cũng may là không xảy ra chuyện gì…”.

“Tiểu Ngôn thật lắm chuyện.” Tô Cẩm nói xong thì cảm thấy câu nói của mình không hay lắm, ngại ngùng nói thêm một câu: “Việc đó… cảm ơn anh”.

“Không cần cảm ơn.” Lục Hiển Phong lắc đầu, tự nhiên không biết phải nói gì.

Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn anh.

Đã từ lâu rồi cô không nhìn anh với một khoảng cách gần như vậy. Tóc của anh hình như đã được cắt ngắn hơn, các đường nét trên khuôn mặt rất cá tính.

Khi người này nghiêm mặt, sẽ khiến người khác không dám lại gần.

“Chân còn đau không?”. Lục Hiển Phong gắp cho cô một cái bánh, hỏi cô, “Tối qua hơi sưng”.

Tô Cẩm ngạc nhiên, “Gì?”.

“Tối qua khi tôi đến thì em đang nằm ở ngoài cửa, đương nhiên là phải biết chuyện em bị trẹo chân.” Lục Hiển Phong cười nhìn thái độ ngạc nhiên của cô, “Tối qua tôi ngủ cả đêm ở sofa, em không thể không biết sao?”.

Lời nói của anh khiến Tô Cẩm mất tự nhiên, lúng búng đáp một tiếng, rồi cầm cốc cúi đầu uống sữa đậu nành, đầu óc bị lời nói của anh trộn thành một mớ hỗn độn.

Cho dù kết quả việc của Lâm Chi Chi như thế nào thì nhiệm vụ của họ cũng đã hoàn thành, không cần phải tiếp tục nữa. Huống hồ, anh ấy lại dùng một phương thức rõ ràng để nhắc nhỏ mình cần phải giữ khoảng cách với anh ấy, thế mà thái độ của anh ấy bây giờ lại như thế này… không biết nên giải thích như thế nào?

Đột nhiên cô lại nhớ đến những lời nói của Ngạc Lâm và anh khiến người khác hoảng sợ, Tô Cẩm lại thắc mắc: “Việc của Chi Chi… có phải vẫn chưa xong không?”.

Lục Hiển Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi, do dự một lát rồi hỏi cô: “Việc hôm qua, em có còn nhớ gì không?”.

Tô Cẩm hỏi ngược lại anh: “Việc hôm qua, anh có còn nhớ gì không?”.

“Vì sao lại hỏi như vậy?”. Lục Hiển Phong nhìn cô, không xác định được có phải là cô đang cố ý tránh né câu hỏi của anh không. “Tôi nghe điện thoại của Bành Tiểu Ngôn, đồng ý với cô ấy là sẽ đến thăm em. Khi tôi đến chỉ nhìn thấy em đang say rượu nằm ở ngoài cửa, trong phòng hơi hỗn loạn, hàng rào bảo vệ trong bếp có một lỗ hổng mới, chỉ có vậy”.

Tô Cẩm trợn tròn mắt: “Chỉ có vậy thôi sao?”.

“Em nói em nhìn thấy một người”, nhìn thấy lông mi cô hơi rung rung, Lục Hiển Phong lại nói: “Tôi muốn hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì?”.

Tô Cẩm dứt khoát lắc đầu, “Trong phòng không có đèn, tôi không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ có thể nhìn thấy đó là một người đàn ông, thấp hơn anh nửa cái đầu, và cũng gầy hơn anh”.

“Tính ra đây cũng là lần thứ hai rồi, hơn nữa chỉ khi có em ở đây thì mới có người đến…” Lục Hiển Phong hơi chau mày, “Em thấy có khả năng anh ta đang tìm kiếm vật gì?”.

Không biết có nên nói với anh ấy chuyện hôm qua cô gặp Ngạc Lâm không, Tô Cẩm tự nhiên hơi do dự, “Điều này làm sao mà tôi có thể biết được?”.

Bất giác Lục Hiển Phong nheo mày lại, trong ánh mắt có một vẻ trầm tư. “Tô Tô, không phải chỉ có em mà tôi cũng cảm thấy việc của Chi Chi vẫn chưa xong. Nếu lần trước có người đến chỗ em để tìm đồ thì có thể thấy, anh ta cho rằng chỗ em có thứ mà anh ta cần tìm. Em cảm thấy có thể là vật gì?”.

Tô Cẩm lắc đầu, trong lòng bắt đầu cảm thấy phân vân vì những lời nói của anh, rồi nói: “Anh nghĩ xem, nếu Chi Chi có vật gì đó… vì sao nhất định phải đến tìm ở chỗ tôi? Vì sao không có ai tìm Tiểu Ngôn?”.

Lục Hiển Phong cười, “Có lẽ lần thôi miên trước người ta cũng đã hỏi rồi? Hơn nữa… khi cô ấy nằm viện thì cũng có người luôn luôn theo sát cô ấy, nếu có vấn đề gì thì Tiểu Ngôn cũng đã để lộ ra rồi. Dù sao hành vi của người này cũng chưa có gì quá đáng, tôi cũng không muốn dứt dây động rừng. Cô nên nhắc nhở Tiểu Ngôn đề phòng anh ta một chút”.

Tô Cẩm mơ hồ nghĩ đến người đàn ông đón họ khi say rượu, trong lòng lo lắng, “Anh ta sẽ không làm gì Tiểu Ngôn chứ?”.

“Có lẽ là không. Tiểu Ngôn không hiểu tình hình, lại cũng không có thứ mà họ muốn.” Lục Hiển Phong dựa vào ghế, có vẻ suy tư, “Không biết Lâm Chi Chi còn để đồ gì ở chỗ em đây?”.

Đây là câu hỏi mà Tô Cẩm vẫn luôn tự hỏi mình. Cô bắt đầu khổ sở giơ ngón tay ra đếm: “Trong cái túi da lần trước có thẻ ngân hàng, giấy khai sinh của con trai cô ấy thì đều bị anh cầm đi rồi. Còn… cô ấy có vài lần đến đây ngủ với tôi, trong tủ quần áo của tôi có vài bộ quần áo của cô ấy, ngoài ra không còn gì nữa”.

Lục Hiển Phong lại hỏi: “Trước khi có sự việc xảy ra với cô ấy, cô ấy có đến đây không?”.

“Đến thì có đến, nhưng không để lại đồ vật gì cả. Đặc biệt là…”, đặc biệt là những vật như USB, cô chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Chi Chi dùng USB. Cô ấy là chủ nhiệm bộ phận an ninh, hầu như không cần phải giữ giấy tờ gì. Hơn nữa nếu thực sự có thì cũng được người ta giữ trong túi máy tính hoặc ngăn bàn ở công ty, làm sao cô nhìn thấy được. Lẽ nào lại đeo trên cổ giống như trẻ con vẫn đeo chìa khóa?

Tay cầm đũa của cô đột nhiên run rẩy, chiếc bánh rơi lại vào trong đĩa.

Đeo trên cổ… Đeo trên cổ… Đeo trên cổ…

Những chữ này khiến cô cảm thấy hoảng hốt, Tô Cẩm bắt đầu thở gấp. Đầu óc giống như một ngăn kéo bị người ta kéo ra một cách thô bạo, các đồ đạc bên trong bị rơi lung tung khắp nền nhà.

“Tô Tô?” Lục Hiển Phong dừng đũa, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, “Sao thế?”.

Tô Cẩm giơ tay ra chặn lại câu hỏi của anh, thở gấp đẩy đĩa thức ăn vẫn chưa ăn hết sang bên cạnh, “Có phải Chi Chi giữ vật gì đó nên mới bị người ta hại phải không?”.

Lục Hiển Phong giật mình nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng: “Có tám, chín phần là như vậy, nhưng cụ thể là vật gì…”.

Giọng của Tô Cẩm bắt đầu run rẩy: “Là… USB?”.

Mí mắt của Lục Hiển Phong giật giật, “Em nghe thấy từ đâu thế?”.

“Ngạc Lâm có tìm tôi, anh ta nói.” Ánh mắt Tô Cẩm dần dần lộ ra sự bối rối, “Anh ta nói trong tay Chi Chi có USB, họ đang tìm…”

Ánh mắt Lục Hiển Phong trầm ngâm, dường như có màn sương mờ che phủ, “Anh ta nói thế sao?”.

Tô Cẩm gật đầu, “Lúc trước tôi chưa nhớ ra…”.

Lục Hiển Phong giật mình, “Thật sự là có vật như vậy?”.

Tô Cẩm nghi ngờ chỉ vào phòng của Thanh Thanh, “Tôi không biết là có phải không. Lần cuối cùng cô ấy đến chỗ tôi có tặng tôi một chiếc áo lông dê, trên có dây khóa… là một chiếc hộp nhỏ có khắc hình trái tim, cô ấy còn nói cẩn thận không tôi lại làm mất. Hôm lễ Tình nhân, Thanh Thanh mượn tôi chiếc áo đó đi hẹn hò, tôi vẫn chưa lấy lại…”.

Chưa nói hết lời thì Lục Hiển Phong đã giật thót người giống như là bị kim châm.

“Cô ấy khóa cửa rồi…” Liếc nhìn trong tay anh tự nhiên lại xuất hiện một cái dao nhíp của quân đội, Tô Cẩm bất giác không tự nói tiếp nửa câu sau nữa. “Cái đó… tôi không biết gì nữa cả.”

Ánh mắt Lục Hiển Phong nhìn cô, ánh mắt rõ ràng là đang cười.

Tô Cẩm lại cảm thấy không tự nhiên, vội vàng dọn bát ở trên bàn mang vào nhà bếp, khi ra thì cửa phòng Thanh Thanh đã được mở rồi. Tô Cẩm từng bước lại gần nhìn cái khóa, vẻ mặt thán phục, “Sao anh lại còn biết làm cả điều này nữa. Anh không phải là…”.

“Thông minh thật, điều này cũng đoán ra được sao? Trước đây tôi có làm việc này.” Lục Hiển Phong nhìn cô, “Mau lên, tìm thôi!”.

“Không cần phải tìm lâu, Thanh Thanh có một tủ quần áo cũ, mặc dù là tủ cũ không biết lấy được từ đâu, nhưng chỗ nào cần có ngăn thì có ngăn, chỗ nào cần có ngăn kéo thì có ngăn kéo, đồ dùng của phụ nữ được phân loại rất ngăn nắp. Không giống cô, đồ để mặc thì xếp lên nhau để vào tủ, đồ không dùng đến thì để vào thùng…

Không lường trước được sự khác biệt to lớn này, Tô Cẩm vội vàng lấy ra chiếc áo lông dê màu vàng đã được bọc một lớp ni lông chống bụi ở bên ngoài. Trên cổ áo quả nhiên có một chuỗi dây. Tô Cẩm cẩn thận lấy sợi dây khóa ra rồi lại treo chiếc áo lên như cũ.

“Chính là cái này.”

Tô Cẩm không để ý đến đồ trang sức, cầm trong tay cũng chỉ thấy đẹp mà thôi, khi đó đã từng nghĩ đến việc lấy một tấm ảnh của Ngạc Lâm đặt vào trong, nhưng không ngờ là không làm sao mở ra được. Huống hồ chưa đợi đến khi cô rửa một tấm ảnh cho anh thì đã có người báo anh ta chuẩn bị đính hôn rồi, vì thế khi nhìn thấy cái hộp nhỏ này, trong lòng cô cảm thấy không vui.

Lục Hiển Phong khi cầm lấy cái hộp mới phát hiện ra nút mở của cái hộp đã bị hỏng, mặc dù nhỏ nhưng cần phải có khóa mới có thể mở ra được, vội hỏi cô: “Khóa đâu?”.

Tô Cẩm lắc đầu, “Không biết, sau khi cô ấy mang đến, tôi chưa bao giờ mở ra”.

Lục Hiển Phong hơi giật mình, cầm vật trong tay nói, “Tôi cầm đi có được không?”.

Tô Cẩm gật đầu, sau khi gật đầu mới cảm thấy hơi hối hận. Sự thực là cô không muốn giữ hòa khí với anh như thế này, lẽ nào sau khi đã cùng hợp tác với anh đi tìm manh mối, trong tiềm thức cô vẫn coi anh là chiến hữu? Khi đang đi tìm đáp án cho câu hỏi đó, cô nghe thấy tiếng Lục Hiển Phong nói: “Tô Tô, tôi luôn thấy, Thanh Thanh có bạn trai cô đến ở cùng thì không có vấn đề gì, tốt nhất em nên chuyển về khu Cẩm Hoa. Ở đó lầu cao, an ninh cũng tốt hơn ở đây rất nhiều”.

Tô Cẩm không suy nghĩ gì, mở miệng nói: “An toàn hay không thì có liên quan gì đến anh?”.

Trong lòng Lục Hiển Phong thấy ngạc nhiên, lời nói của cô gái này đúng là không đem đến cho người khác một chút ngạc nhiên vui vẻ nào?!

“Chí ít thì chuyển sang đó thì cũng không lo làm liên lụy đến bạn cùng phòng của em.”

Câu nói nghe có một chút nguy hiểm cần đề phòng nhưng lại đi đúng vào trọng tâm. Rõ ràng là Tô Cẩm đã bị dao động.

“Chúng ta đều là bạn của Chi Chi, tham gia vào việc của cô ấy là chuyện đương nhiên.” Lục Hiển Phong tiếp tục thủ thỉ: “Nhưng Thanh Thanh là người hoàn toàn không có liên can. Tôi cảm thấy nên giữ khoảng cách nhất định với bọn họ thì an toàn hơn”.

Lông mày Tô Cẩm chau lại, có vẻ hoang mang.

“Tô Tô.” Lục Hiển Phong đưa tay vuốt tóc cô, giọng nói có vẻ như đang thở dài: “Tôi biết em tức giận với tôi. Sự thật là lần trước tôi làm như thế là vì cảm thấy nếu em tránh xa tôi một chút thì có lẽ sẽ an toàn hơn”.

Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn anh.

Cuối cùng thì Tô Cẩm cũng đồng ý chuyển về khu Cẩm Hoa. Sau khi rời khỏi khu nhà ở của Hải Công, cô không nói gì với anh, nhưng sau khi bước vào cửa, tinh thần của cô trở nên thoải mái hơn, đến bữa tối còn chủ động vào giúp anh rửa rau. Mặc dù vẫn còn điều muốn hỏi nhưng không biết phải mở miệng như thế nào, nhưng cho dù nói thế nào thì người này cũng ở bên cạnh anh rồi, anh không cần phải lo lắng có chuyện gì đến với cô nữa.

Đột nhiên anh thấy xúc động, giống như một người vật lộn bơi trong dòng nước, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy bến sông. Lục Hiển Phong cảm thấy trong buổi đêm như thế này, có người đang ngồi yên bình trong ánh mắt của anh khiến anh cảm thấy được an ủi phần nào.

Đêm lạnh lẽo - cái lạnh xuyên vào óc và tim. Lục Hiển Phong xoa má mình, cảm thấy đêm nay có gì đó khác biệt, giống như là đang mở ra một chiếc hộp lạ, bên trong hộp là hương thơm khiến người ta mê hoặc.

Kế hoạch đã thành hình trong lòng tự nhiên bị dao động, anh muốn giấu cô ở một nơi mà ngoài anh ra thì không ai có thể tìm thấy, đợi cho đến bao giờ “sóng yên bể lặng”.

Cửa kính của ban công được mở ra, Tô Cẩm giơ hai quả chuối ra trước mặt anh, “Muốn ăn không?”.

Hoa Sinh: “Hiểu?”.

Tam Kiếm Khách: “Chú ý an toàn”.

Lục Hiểu Phong lấy điếu thuốc đã cháy hết ra khỏi miệng, tiện tay dụi lên lan can ban công.

Mặc dù đã vào tháng năm, nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh, vừa ra ngoài hút một điếu thuốc đã cảm thấy lạnh buốt rồi. Lục Hiển Phong vẫn giữ tư thế cũ không động đậy. Không khí lành lạnh giúp cho người ta cảm thấy tỉnh táo, có một số việc khiến anh phải suy nghĩ xem sau này nên làm thế nào.

Khi suy nghĩ việc gì đó anh không thể không hút thuốc, nhưng khi đi ra ban công, anh chỉ mang theo một điếu, một nửa bao thuốc vẫn ở sofa, vứt cạnh chân Tô Cẩm, cách đầu gối của cô không quá chục phân.

Ánh mắt của anh chuyển dần từ bao thuốc lên người cô. Tô Cẩm đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa ôm một quyển sổ ghi chép dày, phía trước là một đống tài liệu, vừa cắn bút, vừa chau mày không biết đang suy nghĩ điều gì. Cô chau mày giống như một học sinh bị cô giáo cho quá nhiều bài tập, có vẻ không cam tâm tình nguyện, mặt mũi nhăn nhó.

Lục Hiển Phong mỉm cười. Mặc dù việc này có vẻ sắp xếp hơi gượng ép, nhưng có người như thế này trong phòng khách thì ngôi nhà vắng người cũng trở nên sinh động hơn.

Đã quyết định ra để hỏi rồi? Lục Hiển Phong lắc đầu, lặng yên nhìn cô đặt một quả chuối lên lan can ban công, cúi đầu bóc vỏ chuối, dường như đang suy nghĩ nên hỏi như thế nào, cho đến khi bóc vỏ xong và cắn một miếng, cô mới rụt rè hỏi: “Anh đang gặp phải chuyện phiền phức à? Tôi thấy anh đứng ở đây lâu lắm rồi”.

“Không có gì, tôi ra ngoài hút thuốc thôi.” Lục Hiển Phong lười biếng dựa vào lan can, ánh mắt hướng về bãi cỏ tối đen: “Khi tôi sống cùng mẹ, sợ bà phát hiện ra tôi hút thuốc nên tôi toàn trốn ra đây hút trộm, thành thói quen rồi.”

Tô Cẩm cười, “Anh nghĩ là mình giấu rất giỏi nhưng sự thật là đã sớm bị phát hiện ra đúng không?”.

Lục Hiển Phong ngạc nhiên hỏi: “Sao em biết?”.

Tô Cẩm nhìn anh, cười rất đắc ý. “Kinh nghiệm mà. Khi còn nhỏ tôi nghịch gì mẹ tôi cũng phát hiện ra. Tôi nói cho anh biết, ai làm mẹ cũng rất giỏi.”

Lục Hiển Phong vuốt tóc cô, cảm giác ở đầu ngón tay rất mềm mại, lòng anh cũng dịu dàng hơn.

“Làm gì thế?”. Tô Cẩm không hài lòng đánh vào tay anh, “Đừng có mà làm như kiểu chơi chó mèo với tôi”.

Lục Hiển Phong cười không ra tiếng, “Mèo và chó thì có phiền phức như em không? Em thấy tôi có thèm quan tâm đến chúng không?”.

Tô Cẩm bực bội hừ một tiếng, quay mặt đi ăn chuối.

Lục Hiển Phong thấy cô vứt vỏ chuối lên lan can rồi bắt đầu bóc quả thứ hai, hơi buồn cười hỏi cô: “Đói rồi à?”.

Tô Cẩm lắc đầu, nghĩ một lát rồi lại gật đầu, “Khi lòng không vui thì tôi thích ăn gì đó. Bây giờ tôi muốn ăn canh cay ở chợ đêm”.

“Hôm nay không được.” Lục Hiển Phong từ chối.

Tô Cẩm chớp mắt nhìn, vẻ thành khẩn giải thích: “Không cần anh trả tiền. Tôi mời”.

“Em mời cũng không được.” Lục Hiển Phong muốn cười nhưng nhìn thấy vẻ đáng thương của cô vội nói: “Đừng giả vờ nữa, có giả vờ nữa cũng không có tác dụng, hôm nay không được”.

Tô Cẩm xoa xoa mặt rồi không vui thở dài, “Đã nói rồi, khi không vui tôi muốn đi ăn gì đó…”.

“Tôi hiểu.” Lục Hiển Phong nhìn cô cắn một nửa quả chuối, hơi chau mày, “Tôi cũng luôn luôn nghĩ xem, làm thế nào mới có thể bỏ đi phiền phức lớn trong em.”

Tô Cẩm xếp hai cái vỏ chuối cạnh nhau, vỗ vỗ tay, không ngẩng đầu nói: “Cần tôi giúp đỡ gì không? Đại hiệp cứ nói thẳng thắn”.

Trong lòng Lục Hiển Phong thấy phân vân, không muốn nói ra.

Tô Cẩm nhìn anh, chờ đợi những điều anh sắp nói. Ánh đèn từ trong phòng khách xuyên qua lớp cửa kính chiếu lên người cô, mạ một lớp ánh sáng xung quanh cô, ngay cả ánh mắt cô cũng trở nên dịu dàng hơn. “Ôi, có phải anh lo lắng có việc gì xảy ra với tôi thì sư phụ tôi bảo anh Hình băm vằm anh ra không?”.

Những nghi hoặc trong lòng anh bị cô làm cho mất tập trung, anh nhìn cô, giọng có vẻ không thèm để ý: “Dựa vào anh ấy?! Cô thử bảo anh ấy đến đây xem”.

Tô Cẩm xòe tay ra, “Thế anh lo lắng điều gì?”.

Lục Hiển Phong nhìn cô hồi lâu, lắc đầu nói: “Tô Tô, em đừng đùa tôi nữa, đây không phải là năng khiếu của em. Chiêu khích tướng đã bị em làm hỏng rồi…”.

Tô Cẩm không phục trợn mắt nhìn anh tức giận, “Yêu nhân!”.

Lục Hiển Phong lại vuốt tóc cô, trước khi cô kịp tránh ra thì đã ôm cô vào lòng. “Nói thật là, thực sự tôi hơi lo lắng. Tôi không muốn có chuyện gì xảy ra với em khi em ở bên cạnh tôi. Vì thế, em phải để tôi suy nghĩ kỹ đã. Đừng có vội vàng, được không?”.

Giọng nói của anh ấy rất cẩn trọng, cẩn trọng đến mức… ngọt ngào. Nghe thấy giọng nói lo lắng như vậy, muốn khóc cũng không khóc được. Tô Cẩm dựa trán vào ngực anh, không tranh cãi với anh nữa. Chỉ cảm thấy những đường nét của người đàn ông ấy trở nên mơ hồ trong màn đêm giống như một giọt mực nhòe ra trên trang giấy, có một cảm giác lạ lùng, dường như không giống với anh.

Khi đang nghĩ miên man thì tay anh vỗ nhẹ lên lưng cô, không biết là đang nói với cô hay nói với chính mình: “Để tôi nghĩ tiếp…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.