Hẹn Đẹp Như Mơ

Chương 2: Độc giết




Sắc đêm ảm đạm, bầu trời chỉ có một vầng trăng khuyết, trầm mặc nhìn xuống nhân gian.

Đêm đã khuya, chung quanh an tĩnh, xa xa truyền đến tiếng ồn ào, có chút không chân thật.

A Nan mới bước ra cửa, liền thấy thủ vệ trước cửa, trong không khí tản mác loại hơi thở căng thẳng, khiến người ta vô thức nín thở.

“Vương phi!”

Thị vệ thấy nàng, lập tức

A Nan mím môi nói: “Bản cung muốn đi xem tiểu quận chúa.” Nói xong, không để ý tới nhóm thị vệ, mang theo hai nha hoàn cùng đến phòng của con gái.

May mắn những thị vệ này không ngăn nàng, chỉ im lặng theo sát phía sau nàng bảo hộ. A Nan thoáng yên lòng, nếu các thị vệ liều mạng ngăn cản không cho nàng rời đi, như vậy chứng tỏ tình huống rất khẩn cấp.

Vào phòng của con gái, trước cửa cũng có thủ vệ, A Nan tâm hơi hoãn. Cửa đóng chặt, một nha hoàn đến gõ cửa, bên trong vang lên thanh âm cảnh giác của bà vú, nghe được nha hoàn đáp là Vương phi đến, một trận tiếng bước chân vang lên, cửa từ bên trong mở ra.

“Sở Sở không sao chứ?” A Nan thấy bà vú Hứa thị, lập tức hỏi.

Sắc mặt Hứa thị có chút tái nhợt, song vẫn trấn định, chỉ là có vẻ bị dọa một chút. Nghe A Nan hỏi, Hứa thị vội gật đầu nói: “Tiểu quận chúa không sao, vẫn còn đang ngủ.”

Vương phủ xuất hiện thích khách đã kinh động tất cả thị vệ trong phủ, cũng khiến bọn hạ nhân khẩn trương. Nhóm nữ quyến bị dọa không nhỏ, ở trong vương phủ thần hồn nát thần tín. Cũng dễ hiểu, tuy nơi này không có thủ vệ sâm nghiêm như trong Túc vương phủ ở kinh thành, nhưng độ an toàn so với phủ thành thủ còn cao hơn vài phần, lại để thích khách trà trộn vào ám sát, sao mà không khiến đám nữ nhân quen an nhàn sợ hãi chứ?

Vào phòng, A Nan thấy mấy nha hoàn chăm sóc con gái đều chưa ngủ, như tiểu động vật bị kinh hách dồn ứ ở trước giường của con gái. Đến khi nàng xuất hiện, đám nha hoàn mới nhẹ nhàng thở phào, di chuyển để nàng nhìn con gái vẫn ngủ say sưa trên giường.

Đến lúc này, thấy con gái bình an vô sự, A Nan mới thực sự yên tâm.

A Nan ngồi trước giường, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt của con, trong đầu không khỏi suy đoán rốt cục là ai dám ám sát Vương gia đương triều? Là đối thủ chính trị hay là người của địch quốc? Mục đích của bọn họ là gì? Sau khi bình tĩnh lại, nàng cũng không lo lắng an nguy của Sở Bá Ninh, bên cạnh hắn có ám vệ như bóng với hình, nghe nói ám vệ võ nghệ cao cường, rất khó bồi dưỡng, chỉ có hoàng tử thân phận cao quý mới có được, lực sát thương vô cùng cường hãn, chỉ cần không phải ở chiến trường, ám vệ hoàn toàn có thể bảo đảm an toàn của chủ tử. Mà võ công của ám vệ kia, A Nan cũng thấy qua vài lần, không có gì đáng lo, lúc nãy chỉ vì sự tình quá đột ngột nên mới luống cuống t

A Nan ngồi ngốc khoảng một canh giờ, Sở Bá Ninh cuối cùng cũng đến tìm nàng.

Thấy hắn bình an xuất hiện, A Nan lập tức quét mắt tới lui trên người hắn, xác nhận hắn hoàn hảo không tổn thương gì. Tóc không loạn, y phục chỉnh tề, biểu tình như cũ nghiêm túc, nhìn qua thật không giống vừa bị ám sát.

“A Nan, trở về.”

Sở Bá Ninh vươn tay về phía nàng, dắt tay nàng chuẩn bị rời đi.

A Nan quay đầu liếc mắt nhìn con gái, đang nghĩ có nên nói với hắn cho con gái ngủ cùng đêm nay hay không, thanh âm thản nhiên của nam nhân truyền đến: “Toàn bộ thích khách đã bị bắt, không cần lo lắng.”

Nếu hắn nói vậy, A Nan chỉ có thể từ bỏ. Nam nhân này tuy kiêu ngạo nhưng không tự phụ, chuyện không khẳng định, hắn sẽ không nói.

“Vương gia, đã thẩm tra rõ ràng thích khách kia là do ai phái đến chưa?” A Nan nhịn không được hỏi.

Sở Bá Ninh nhìn về phương xa, ánh mắt thâm trầm, thấp giọng nói: “Bọn chúng là người Bắc Việt.”

Lòng A Nan run lên, lại có loại cảm giác không ngoài ý muốn. Xưa nay việc ám sát khá phổ biến, ví dụ như Kinh Kha hành thích Tần vương, đặc biệt Sở Bá Ninh là Vương gia được trọng dụng trong triều, lại thường xuyên ở biên thành, cơ hội tốt như vậy, địch nhân không đến ám sát hắn thì thực xin lỗi chính mình

Ra cửa, A Nan giữ chặt tay hắn, cầu xin nói: “Vương gia, Như Thúy bị thương, chúng ta đi xem đi.” Không biết Như Thúy thương thế ra sao, Như Lam không trở lại, làm cho lòng nàng không yên ổn, thập phần khó chịu, thậm chí chỉ cần nghĩ đến bộ dáng nha hoàn kia bị thương, cũng khiến cho hốc mắt nàng đỏ lên.

Bàn tay to thô ráp vỗ về mặt nàng, thấp giọng nói: “Đừng khóc.”

A Nan khịt khịt mũi, miễn cưỡng tươi cười, nói: “Thần thiếp không khóc! Vương gia, cho thần thiếp đi thăm Như Thúy đi.”

Sở Bá Ninh nhìn nàng một lúc lâu, sau đó gật đầu, nắm tay nàng đi về phía khách phòng.

Đi được một đoạn, A Nan kỳ quái, khi đến khách phòng, phát hiện đây rõ ràng là chỗ của Ôn Lương trong phủ, sắc mặt càng kỳ quái. Bên trong phòng đèn đuốc sáng trưng, đám nha hoàn ra ra vào vào, tình huống có vẻ rất căng thẳng, khiến A Nan cũng khẩn trương.

Một nha hoàn cầm bồn máu loãng đi ra vừa vặn gặp hai người mới vào cửa, lắp bắp kinh hãi, vội vã thi lễ.

“Như Thúy bị thương rất nặng sao?” A Nan nhíu mày hỏi, trợn mắt nhìn bồn máu loãng trong tay nha hoàn, có chút hãi hùng.

“Bẩm Vương phi, thái y nói Như Thúy tỷ tỷ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.” nha hoàn kia đáp.

A Nan nghe vậy, nhẹ nhàng thở phào, lôi kéo Sở Bá Ninh vào, không để ý biểu tình do dự của nha hoàn. Sở Bá Ninh tuy nhìn thấy, nhưng hắn cũng không nguyện ý để A Nan quá mức chú ý người không liên quan, nên cũng không nói gì thêm. Đây là điểm khác nhau giữa hai người, A Nan quá xem trọng một nha hoàn, điều này khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Sở Bá Ninh là hoàng tử lớn lên trong xã hội phong kiến, tính mạng của một hạ nhân râu ria với hắn mà nói không trọng yếu.

A Nan vào trong phòng, thấy thái y đang ngồi trước bàn viết phương thuốc, Ôn Lương và Lục Thiếu Hoa ngồi trên ghế trong phòng, hai người biểu tình khác nhau. Như Lam đứng trước giường lặng lẽ rơi lệ, trên giường một bên màn che rủ xuống, cản trở tầm mắt không cho người ta thấy rõ tình hình bên trong.

A Nan nhíu mày, lòng càng cảm thấy kỳ lạ, dù Như Thúy nhà nàng là mỹ nhân cứu anh hùng cũng không cần đem nàng đến chỗ Ôn Lương nha? Chẳng lẽ thằng nhãi Ôn Lương quá cảm kích ân cứu mạng của bạn nha hoàn, coi nhẹ tất cả quy củ?

“Vương gia, Vương phi!”

Thấy bọn họ xuất hiện, mọi người trong phòng dừng động tác để tiến lên hành lễ, Ôn Lương và Lục Thiếu Hoa cũng bước qua chắp tay hành lễ, Lục Thiếu Hoa ôn tồn lễ độ, khuôn mặt không có nhiều kinh hoảng, khuôn mặt tuấn tú của Ôn Lương cũng bình tĩnh, nhưng thần sắc thập phần khó coi.

A Nan không để ý bọn họ, đến trước giường, vén mạn giường lên nhìn vào bên trong.

Trên giường, cô gái sắc mặt tái nhợt im lặng nằm đó, khuôn mặt trái xoan bình thường hồng nhuận khỏe mạnh giờ trắng nhợt không huyết sắc, nhìn đến A Nan đau lòng không thôi. Nha đầu này là lúc nàng sáu tuổi, hừa tướng phụ thân tự mình mua vào phủ làm nha hoàn bên người nàng, có thể nói nàng ấy cùng nàng lớn lên, là người chịu ảnh hưởng của nàng sâu nhất. Hai người tuy rằng mang danh chủ tớ, kỳ thực tình như tỷ muội. Trong những ngày tháng trưởng thành thích ứng với cuộc sống ở đây, làm bạn với nàng, an ủi nàng, chọc nàng vui vẻ, vì nàng ra mặt…… đều là nha đầu này. Nàng ấy tuy là hạ nhân, nhưng mỗi khi tiểu thư là nàng bị người khi dễ, nàng ấy sẽ ngầm giúp nàng trả đũa, là loại người không bao giờ chịu thiệt. Cho nên, ý nghĩa của nha hoàn này trong lòng nàng thực không thể diễn tả bằng lời.

“Như Lam, Như Thúy sao rồi?” A Nan vừa hỏi vừa lấy khăn tay giúp nha hoàn trên giường lau mồ hôi, hoàn toàn mặc kệ chính mình làm những chuyện như vậy có bao nhiêu không hợp lễ, hoàn toàn không phù hợp với thân phận Vương phi.

Như Lam lau nước mắt, đôi mắt đỏ hồng nhìn nàng, nghẹn ngào nói: “Vương phi, thái y nói…… Như Thúy bị thương bên trong bụng, đời này không thể mang thai……” dứt lời, nước mắt lại xoạch xoạch rơi xuống, khóc thương tâm còn hơn cả chính mình không thể mang thai.

A Nan ngây người, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Xã hội phong kiến yêu cầu nữ tử rất khắc nghiệt, dù là nha hoàn thấp hơn một bậc, bị thương không thể thụ thai cũng khiến người ta chỉ trích không ngừng, nói nàng đã không còn là một nữ nhân hoàn chỉnh. Dù có nàng ở bên che chở cho Như Thúy, nhưng bản thân Như Thúy thì sao? Khi biết tin tức này, lòng sẽ khổ sở tới mức nào. Có thể nói, sau này nếu Như Thúy chọn ở bên nàng cả đời không hôn phối thì tốt, nhưng nếu nàng ấy muốn lập gia đình thì sao? Có nam nhân nào nguyện ý cưới một nữ nhân không thể sinh con? Tin rằng cho dù Vương phi nàng cho đồ cưới, nam nhân có cốt khí cũng không muốn cưới đâu? Còn cưới một nam nhân không cốt khí, nàng không muốn ủy khuất Như Thúy, trừ phi nàng bất kể lấy thân phận áp chế người…… Đương nhiên, loại chuyện này A Nan tuyệt đối không làm được, nàng cũng không muốn làm, cảm thấy Như Thúy nên được những gì tốt nhất, không phải vì mệnh lệnh nam nhân mới cưới nàng.

Lúc này, thái y đã viết xong phương thuốc cho một y nữ đi bốc thuốc.

A Nan nhìn nhìn, nói với Chương ma ma: “Ma ma, bà cho người thu thập một phòng đơn, chuyển Như Thúy qua đó.” Nơi này là chỗ của Ôn Lương ở, để nha hoàn ở đây tính làm gì a! Hơn nữa, A Nan có chút tức giận trong lòng, ai bảo Như Thúy nhà nàng vì Ôn Lương mà bị thương chứ, lúc này đương nhiên không muốn nhìn thấy hắn.

“Vương ph thái y nói nha đầu Như Thúy bị thương nặng, hiện không thể động.” Ôn Lương là người đầu tiên nhảy ra phản đối lời A Nan.

A Nan mắtlạnh nhìn hắn, “Vậy Ôn đại nhân đêm nay trở về quân doanh nghỉ tạm đi.” Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, nàng tuyệt đối không cho phép.

Ôn Lương ngẩn người, quen biết nàng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy nànglạnh lùng, khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Chỉ có thể nói, A Nan ngoài mặt là một cô nương rất ôn hòa, bất cứ ai cũng không tin nổi cô nương hòa nhã đó có ngày sẽ làm mặtlạnh với người khác.

“Việc này, A Nan, đêm đã khuya, không cần quá khắt khe.” Lục Thiếu Hoa uyển chuyển nói, giày vò người ta như vậy rất khó coi, muội muội nhà mình gả cho người xong lá gan lớn lên không ít, ngay cả khách của Vương gia cũng dám đuổi.

A Nan mím môi, quay lưng không muốn để ý ba nam nhân kia, thậm chí tức giận cả Sở Bá Ninh, cho rằng hắn ủng hộ Ôn Lương khi dễ nha hoàn của nàng.

Đúng lúc này, Như Lam kinh hỉ nói: “Vương phi, Như Thúy tỉnh.”

A Nan vừa nghe, không so đo với Ôn Lương, lập tức đi đến trước giường —- nhưng là, có một đạo thân ảnh so với nàng còn nhanh hơn, bổ nhào đến, nam nhân một thân nguyện sắc tơ lụa, vẻ mặt kinh hỉ nói với nha hoàn trên giường: “Nha đầu, ngươi tỉnh?”

Như Thúy nhìn hắn một cái, tầm mắt vừa chuyển, thấy A Nan bên cạnh, suy yếu tươi cười, kêu một tiếng “Tiểu thư”, đang muốn đứng lên, bất quá mặt nàng nhanh chóng nhăn thành bánh bao, hiển nhiên là đụng tới miệng vết thương trên bụng.

A Nan ấn nàng xuống, không cho đứng lên, nén giận nói: “Đã bị thương như vậy còn làm cái gì? Ngoan ngoãn nằm cho bản cung! Thật là, ngươi thích làm anh hùng cũng không cần làm cách này, đó là chuyện của nam nhân, ngươi đến đó làm gì? Xem, bị thương rồi?”

Như Thúy ngoan ngoãn nằm lại, mếu máo nói: “Tiểu thư, nô tỳ không cố ý, là vấp trúng cái gì đó, không cẩn thận ngã, Ôn đại nhân đúng lúc chạy về phía nô tỳ, cho nên…….”

Như Thúy không nói hết, nhưng mọi người ở đây đều hiểu.

“…………”

Nhất thời, không khí trong phòng có chút kỳ diệu.

Cái gì “mỹ nữ cứu anh hùng” linh tinh căn bản không phải lý do, nha hoàn đáng thương là bị liên lụy.

A Nan giận trừng mắt nhìn nàng, “Vận khí của ngươi không phải rất tốt sao? Lúc này sao lại suy rồi?”

Nha đầu ngốc nào đó càng mếu, nhỏ giọng nói thầm: “Nhất định là Ôn đại nhân đoạt đi may mắn của nô tỳ……”

Bạn quân sư bị oán giận nghẹn lời thật lâu, chỉ có thể giương mắt nhìn.

A Nan thương tiếc xoa xoa đầu nha hoàn đáng thương, trầm giọng nói: “Dưỡng thương cho tốt, mặc kệ sau này ngươi có muốn gả đi không, tiểu thư ta sẽ làm chủ cho ngươi.”

“Cám ơn tiểu thư!” Như Thúy vui mừng cười.

Lúc này tâm tình của Như Lam cũng hồi phục, cầm cái gối lớn đặt trên giường, đỡ Như Thúy dậy cho nàng ngồi, đương nhiên, quá trình này lại khiến mặt của nha hoàn nào đó nhăn thành cái bánh bao, A nan lại đau lòng an ủi một trận, khiến nha hoàn kia cực kỳ hưởng thụ.

Nhìn hai chủ tớ này nói chuyện, bạn quân sư nào đó bất mãn.

“Uy, Vương phi, Tử Tu có lời muốn nói.”

A Nan liếc mắt nhìn hắn, thần sắc vẫn lãnh đạm.

Ôn Lương hơi khẩn trương, gãi gãi đầu tóc rối tung, chần chờ một chút, rốt cục nói: “Vương phi, ta sẽ phụ trách!”

A Nan nheo mắt, vừa muốn mở miệng đã có người nhanh hơn một bước phản ứng.

“Ta không cần!”

Mọi người quay đầu, nhìn cô gái trên giường, thấy nàng mất hứng trừng mắt nhìn Ôn Lương, rồi quay đầu nhìn A Nan, vẻ mặt cầu xin nói: “Tiểu thư, nô tỳ không cần Ôn Lương đại nhân phụ trách! Nô tỳ không muốn lập gia đình, gả cho người không có gì tốt, bị quản đông quản tây, không thể khoái hoạt như ở bên người tiểu thư, cũng không có người giống tiểu thư dung túng nô tỳ, nô tỳ gặp rắc rối càng không có người che chở nô tỳ, nô tỳ cũng không thể nuôi con hồ ly ăn chay. Nô tỳ nghe Ôn đại nhân nói, nhà hắn có rất nhiều người, nếu nô tỳ bị hắn phụ trách, nô tỳ còn phải hầu hạ cha mẹ chồng theo quy củ này nọ, còn phải hầu hạ một đám tam cô lục bà và huynh đệ tỷ muội….. Nói không chừng sau này còn có một chủ mẫu ác độc tùy thời ngược đãi nô tỳ, bắt nô tỳ mỗi ngày ăn măng xào thịt…… Nô tỳ thật sự không muốn rời khỏi tiểu thư a!”

A Nan: =__=! Ngươi có phải hay không nghĩ nhiều quá rồi……..

Nghe lời bạn nha hoàn nào đó nói, mọi người 囧囧, không khỏi đồng tình nhìn bạn quân sư nào đó bị người bôi bẩn đen cả mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.