Hẹn Đẹp Như Mơ

Chương 1: Tạ Diễn




Trong bóng đêm, ánh mắt sắc nhọn bức người của hắn khiến lông tơ toàn thân nàng dựng thẳng hết lên, trái tim cũng không chịu thua kém mà đập thình thịch.

Nếu là lúc mới gả cho hắn, nói không chừng nàng đã sớm nằm cứng đờ không biết làm sao rồi, bất quá gả cho hắn đã lâu, sau này còn biết được trong lòng hắn rất trân trọng nàng, không khỏi có chút được sủng mà kiêu, không cách nào sợ hãi hắn được. Song, khí thế bây giờ của hắn, vẫn khiến nàng hơi do dự đi vuốt râu hùm, nhưng nghĩ đến khuôn mặt bánh bao y như tiểu lão đầu của con gái, tâm muốn chùn bước của A Nan lập tức dũng cảm chưa từng có.

Làm mẹ sẽ mạnh mẽ! Mỗi người phụ nữ làm mẹ đều sẽ vì con gái mà trở nên mạnh mẽ, giờ nàng đã hiểu loại tâm tình đó.

“Vương gia, chàng xem, con thật đáng yêu, chúng ta lại sinh một đứa nữa đi………” A Nan quyết định dùng lời nói dụ dỗ trước.

Sở Bá Ninh dán mắt lên mặt nàng, hai mắt sắc bén, thật lâu sau chỉ nói một câu: “Có Sở Sở là đủ rồi.”

A Nan nhìn mặt hắn, ánh sáng mờ tối nhìn không rõ, nhưng đôi mắt hắn sáng quắc, phi thường sắc sảo, đâm vào mặt nàng có chút đau. Ngay cả loại khí thế này cũng bày ra, có thể thấy hắn giận đến mức nào. Bình thường ở trên giường, hắn đều phấn khích kích động, từ trước đến giờ chưa từng lợi hại bức người như thế, chỉ biết lôi nàng cùng trầm luân trong kích tình hắn tạo nên.

“Sở Sở một mình sẽ rất cô đơn, có huynh đệ tỷ muội, thời thơ ấu của nàng sẽ không quá tịch mịch……” A Nan quyết định không nhìn mắt hắn, bắt đầu thuyết khách.

Có điều, không cho nàng cơ hội nói xong, hắn trực tiếp chặn miệng nàng lại.

Quá đáng hơn là, hắn không chỉ chắn phần trên, cả phần dưới cũng chặn, không có tiền diễn, trực tiếp đâm vào hang động nhỏ hẹp ướt át của nàng, căng cứng khiến nàng thở ra một hơi, đều bị nuốt vào ngực hắn.

Hắn quấn lấy lưỡi nàng kéo vào khoang miệng của hắn, ngậm miệng nàng không cho nàng lên tiếng, một tay cầm mông nàng, dùng sức va chạm. Chờ nàng chậm rãi động tình, hắn buông miệng nàng ra, nàng đã nói không thành tiếng.

“Khốn, khốn nạn…..” nàng mắng một tiếng, liền bị giày vò.

“Cái gì?” ánh mắt hắnlạnh đi.

“Không, không có gì.” A Nan vội vàng ôm cổ hắn, hôn xuống khuôn mặt trắng ngọc của hắn. Nàng thực sợ hắn liều mạng giày vò, ngày mai lại không xuống giường được. Bình thường cũng chẳng sao, nhưng bây giờ có nhị ca ở đây, loại chuyện này còn không phải để người chê cười sao.

Đợi hắn phát tiết xong, nàng cũng mệt mỏi không nhúc nhích nổi, nhưng vẫn có chút không cam lòng.

Như cũ, hắn không trút ra trong người nàng, bởi vì mấy ngày này không phải thời kỳ an toàn của nàng. A Nan nghĩ tới nam nhân này vì chuyện đó mà đi hỏi thăm thái y những ngày dễ thụ thai của nữ tử, thật xấu hổ không chịu được. Khi đó thái y nghĩ Túc vương muốn sinh thêm một đứa, liền tỉ mỉ nói hết tất cả những điều ông biết cho hắn, chỉ không ngờ bạn Vương gia chỉ dùng để ngăn ngừa lão bà mang thai.

Hắn nằm ngửa trên giường, để nàng tùy ý dựa trên người, phát tiết xong, hắn lại chôn chính mình trong cơ thể nàng, hưởng thụ khoái cảm còn sót lại

Chờ hơi thở bình ổn, nàng lại không an phận: “Vương gia, ta rất muốn sinh con.” Nàng cố ý hạ thấp giọng, biểu lộ thương cảm và khổ sở.

Quả nhiên, hành động tỏ ra yếu ớt này không khiến hắn nổi giận, chỉ chốc chốc vỗ về lưng nàng, im lặng trấn an.

“Chúng ta có Sở Sở là đủ rồi!” hắn vẫn chỉ nói một câu, thấy nàng lại không an phận, trầm giọng thêm một câu, “Với lại, Bổn vương không muốn nàng sinh nữa.”

“Tại sao?” A Nan giận, căm tức vươn tay cào ngực hắn, “Không muốn thiếp sinh, chẳng lẽ muốn nữ nhân khác sinh sao?” hoàn toàn là lời nói khi giận không kịp suy nghĩ.

Lời vừa nói ra, A Nan biết lại nguy rồi.

Quả nhiên, cả cơ thể hắn cứng ngắc, chuyển một trận đầu váng mắt hoa, nàng bị ai đó hung hăng đè trên đệm, cằm bị người siết chặt cố định, buộc nàng nâng mặt lên đối mặt với hắn. Đôi mắt của hắn vừa đen vừa trầm, hung áclạnh lẽo, toàn thân phát ra loại hơi thở khiến người ta sợ hãi.

“Bổn vương cả đời này sẽ không để nữ nhân khác sinh con của bổn vương! Các ả không xứng!” Những lời khinh miệtlãnh khốc, đôi mắt vẫn gắt gao dán trên mặt nàng.

Nàng bị hắn siết cằm rất đau, không nói nên lời.

Hắn cúi đầu, áp trán mình lên trán nàng, đôi mắtlạnh lẽo tàn nhẫn cách rất gần, gần đến mức nàng cảm thấy tâm cũnglạnh.

“Ta nói qua, đừng nghĩ giao bổn vương cho bất luận kẻ nào!”

A Nan khó khăn lắc đầu, hai tay bắt lấy bàn tay hắn đang siết cằm, hắn chần chờ một chút, rốt cục để nàng bắt lấy tay hắn lấy ra.

Không kịp xoa xoa cái cằm bị đau, A Nan trực tiếp đè ót hắn xuống, hung hắn cắn một ngụm trên miệng hắn, cho đến khi cảm giác trong miệng có mùi máu tươi mới buông ra, quẹt tay lau môi, căm tức nói: “Chàng không thể phân biệt một chút cái gì là nói dỗi cái gì là lời thật sao?”

Hắn nhìn nàng chằm chằm, không h

Thấy hắn như vậy, A Nan lại bất lực. Khi nàng mang thai Sở Sở cũng có nói qua mấy lời hờn dỗi, hắn tưởng thật, đó là lần đầu tiên hắn cho nàng biết tâm ý của chính mình. Hiện tại, nàng nói dỗi, hắn vẫn tưởng thật sao. Dường như những lời nàng nói, hắn đều để trong lòng, lại không nghĩ đến nàng là nữ nhân, sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo đó?

Nam nhân này, thật là làm cho người ta đau lòng lại không thể làm gì được.

A Nan ấn đầu hắn xuống, tinh tế liếm hôn khóe môi bị mình cắn thương, nếm được mùi máu tươi, lại khiến nàng đau lòng một trận.

Nàng nắm cổ hắn, vừa liếm vừa nói: “Thiếp sẽ không giao chàng cho nữ nhân khác, chàng là của thiếp, chỉ mình thiếp!”

Cả người hắn mềm nhũn, cũng không liều mạng đè chặt nàng nữa, ôn nhu ôm nàng vào lòng, nhiệt độ toàn thân hắn rất cao, sờ có cảm giác như đang thẹn thùng vậy.

Cứ thế lặng yên dịu dàng dựa sát vào nhau, một lát sau, A Nan không nhịn được tiếp tục hỏi: “Vương gia, vì sao chàng không cho thiếp sinh nữa?”

“Nàng đau.”

Một câu vô cùng đơn giản, nháy mắt làm cho lòng nàng mềm nhũn, cảm thấy nam nhân này cực kỳ đáng yêu.

“Sinh con sao mà không đau chứ?” A Nan nhu thuận dựa vào lồng ngực hắn, “Chàng xem, mẫu thân thiếp vì phụ thân sinh ba ca ca và ba tỷ tỷ, cũng không thấy bà nói đau mà không sinh nha?” A Nan lấy Thừa tướng phu nhân ra ví dụ.

A Nan vẫn cảm thấy Thừa tướng phu nhân rất lợi hại, vì không để trượng phu nạp thiếp, nàng dám gánh vác hết trách nhiệm sinh hậu duệ, sinh ba trai ba gái coi như là đủ, Lục lão phu nhân muốn tìm khuyết điểm cũng không có. Huống hồ Thừa tướng phu nhân sinh ra ba nam ba nữ đều có tiền đồ, càng làm cho lão phu nhân coi trọng không ít.

Bàn tay vỗ về lưng nàng của hắn tạm dừng một chút, dưới ánh mắt mong chờ của nàng nhìn hắn, thật lâu sau mới nói, “Bà sinh đẻ tốt!”

“………”

A Nan thiếu chút nữa thổ huyết, nam nhân này có ý gì a? Đây là châm chọc Thừa tướng phu nhân mắn đẻ, hay là nói Thừa tướng phu nhân sinh tốt, nàng thì không hử? Vô luận qua bao lâu, miệng của nam nhân này vẫn khiến người chịu không nổi.

A Nan phẫn nộ nhổm dậy, cắn một ngụm trên ngực hắn, nàng không nói thêm gì nữa, trực tiếp dùng hành động chứng minh quyết tâm của nàng.

Khi hắn bị nàng trêu chọc động tình, A Nan vừa thừa nhận luật động ra vào của hắn trong cơ thể, vừa duy trì thanh tỉnh. Đợi đến khi cảm giác được hắn sắp cao trào, vội vã dính lấy như con bạch tuộc tám chân, hai tay ôm sát bờ vai hắn, hai chân vòng quanh eo hắn, mặc hắn đẩy thế nào cũng đẩy không ra.

“A Nan…..”

Hắn phát ra tiếng rên như thống khổ như sung sướng, đặc biệt khi nơi đó của nàng buộc chặt, sít sao quấn lấy không cho hắn rút ra, khoái cảm quên cả đất trời nháy mắt tràn đến, làm quân lính hắn tan rã, phóng xuất ra trong cơ thể nàng.

A Nan cũng bị chất lỏng phun vào trong hoa tâm khiến cho run rẩy, cả người tê dại mềm nhũn trong lòng hắn.

Nhưng, không chờ nhịp tim của cả hai ổn định, hắn lập tức đứng dậy, rút đồ vật đã mềm hơn nửa ra, tay dò tiến vào cơ thể nàng, muốn dẫn thứ hắn để lại trong cơ thể nàng ra.

“Đừng!”

A Nan cự tuyệt hành động của hắn, trực tiếp giẫm một cước vào ngực hắn. Nàng không dám đạp quá mạnh, chỉ ngăn cản hành vi của hắn. Ai ngờ bàn tay to của hắn bắt lấy bàn chân trần của nàng, không thèm để ý nàng giãy dụa, lấy cái gối đầu chèn sau lưng nàng, ngón trỏ thon dài tiến vào trong cơ thể nàng bới móc.

Một trận này, cả hai lại thở hồng hộc, hô hấp nặng nề.

“Có cần phải vậy không….” A Nan lầm bầm, thật hết cách với nam nhân này.

Sở Bá Ninh không nói gì, tỉ mỉ bới móc, bộ dáng còn thật sự nghiêm túc, suýt chút khiến A Nan tưởng hắn đang làm chuyện vô cùng đứng đắn vậy. Đến khi dẫn tất cả chất lỏng lưu trong cơ thể nàng ra ngoài, hắn nắm tay nàng kéo đến phủ lên tiểu cầm thú lại lớn lên của hắn. A Nan vân vê tiểu cầm thú lớn lên kia, nghe được hắn phát ra tiếng ngâm sung sướng, suy nghĩ trong đầu nàng chuyển mấy vòng, kỳ an toàn của nàng vừa qua, mấy ngày nay cũng vừa tốt, có muốn làm một trận như l không?

A Nan nghĩ, lập tức lại ỷ cả người trơn nhẵn vào lòng hắn, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn, cảm giác được tầm mắt nóng rực của hắn cùng hô hấp nặng nề, cứ như thể xác và tinh thần của nam nhân này đều bị nàng chi phối, đặc biệt có cảm giác thành công. Mà những gì nàng muốn làm là như vừa nãy, trong khi hắn ý loạn tình mê, dụ dỗ hắn phát tiết trong cơ thể nàng.

“Vương gia, thần thiếp còn chưa mệt, chúng ta lại đến một hồi ~~”

A Nan không tiếc hy sinh thời gian ngủ quý báu, thậm chí bỏ qua thẹn thùng, trực tiếp ngồi trên người hắn, dẫn dắt vật thô to kia đến trước hoa tâm của nàng, chống trên thắt lưng hắn trực tiếp ngồi xuống.

“A….. thật khó chịu…..”

Nàng nhíu mày, tuy cơ thể bị hắn khiêu khích ra xuân triều, nhưng vật thô to của hắn với huyệt nhỏ xinh của nàng vẫn hơi quá sức, mỗi lần đều chật căng khó chịu.

Người nào đó quyết tâm cao lắm, cách nghĩ cũng rất hay, nhưng phiền nỗi không đủ khí lực. Nàng nhấp nhô vài cái, trực tiếp yếu ớt ngã vào lồng ngực hắn, làm cho nam nhân bị nàng trêu chọc kích động không thôi kia thập phần bất mãn.

Sở Bá Ninh vì khiêu khích lớn mật của nàng mà cuồng tính, nếu nàng có tinh thần như vậy, hắn sẽ không khách khí ăn. Xoay người đặt nàng dưới thân, chính mình mạnh mẽ luật động.

*********

Hôm sau, tuy A Nan rời giường như bình thường, nhưng những người thấy nàng đều có thể phát hiện tinh thần của nàng không tốt.

“A Nan, không ngủ được à?” Lục Thiếu Hoa quan tâm hỏi.

Cơ mặt A Nan run rẩy một chút, oán hận nhìn người nào đó thần thanh khí sảng, yên ổn ăn sáng, trong lòng tức giận bất bình. Rõ ràng buổi tối ra sức là hắn, vì sao người mệt mỏi lại là nàng? Tuy rằng nói giống đực trong tự nhiên khi được thỏa mãn □ sẽ thần thanh khí sảng, nhưng hắn ngủ cũng rất ít nha, vì sao tinh thần lại tốt như vậy?

Lục Thiếu Hoa thấy ánh mắt oán giận của nàng trừng phía Sở Bá Ninh, lòng giật thót, thấy Sở Bá Ninh không hề mất hứng

Tuy Túc vương đã ba năm không về kinh, nhưng sức ảnh hưởng của hắn ở kinh thành không hề giảm bớt, Túc vương, chỉ cần gặp qua hắn, không ai dám bày sắc mặt cho hắn xem. Mà muội muội nhu thuận lại dám trực tiếp bày sắc mặt cho Túc vương xem, thật không biết là nàng ngốc hay là Túc vương đã sủng nàng thành như vậy? Xem tình huống này, phỏng chừng là điều sau có vẻ đúng hơn.

Nghĩ nghĩ, trong lòng Lục Thiếu Hoa hơi cao hứng, tuy không cùng mẹ sinh ra, nhưg là huynh muội, vẫn vì nàng gả cho phu quân tốt mà cao hứng.

Ăn sáng xong, Ôn Lương như cũ mang Lục Thiếu Hoa đi.

A Nan tiễn bọn họ ra cửa, thấy không có việc gì làm, bèn trở về phòng ngủ bù.

Khi nàng tỉnh ngủ, A Nan phát hiện tiểu bánh bao nằm úp sấp ở đầu giường, mở đôi mắt to đen láy nhìn nàng. Thấy nàng tỉnh, bánh bao nhỏ tươi cười ngọt ngào, mềm mại gọi một tiếng “Nương ~~”

“Sao con ở đây?” A Nan bế bé lên giường, giúp bé cởi giày rồi ôm vào trong ổ chăn.

Tiểu bánh bao ngả đầu nhìn nàng, không đáp.

A Nan biết tiểu bánh bao còn chưa trả lời được câu hỏi phức tạp đó, có lẽ là do bé kiên trì muốn đến, mà nha hoàn lại không dám làm phiền nàng nghỉ ngơi, chỉ có thể để bé trong phòng, cho bé tự nằm bò trên giường.

A Nan ôm bé, trong lòng còn buồn bực cha bé.

“Nương?”

Đại khái là thấy sắc mặt nàng không tốt, tiểu bánh bao vươn cánh tay béo sờ mặt nàng. A Nan bỏ qua chuyện phiền lòng kia, ôm tiểu tử đáng yêu, nhìn mặt trắng nõn mềm mềm của nàng, đáng yêu vô cùng, không nhịn được lại gặm khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

*********

Buổi tối, A Nan và Ôn Lương vì Lục Thiếu Hoa mà thiết yến đưa tiễn.

Ngày mai Lục Thiếu Hoa trở về kinh, A Nan cảm thấy có chút không nỡ. Cảm giác không nỡ này cũng không phải do nàng luyến tiếc Lục Thiếu Hoa, mà là luyến tiếc người Lục Thiếu Hoa đại biểu cho – Lục Thừa tướng. Lục Thiếu Hoa lớn lên giống cha, hai ngày nay, A Nan thích nhất là thông qua hắn nhìn Lục Thừa tướng, tưởng tượng Thừa tướng phụ thân ở kinh thành vẫn ngóng trông nàng trở về, lòng có chút khó chịu.

Vì Lục Thiếu Hoa ngày mai lên đường, Sở Bá Ninh đương nhiên không cho phép Ôn Lương uống rượu, Ôn Lương hiển nhiên mặc kệ, dưới sự càn quấy của hắn, cuối cùng chiếm được một bình rượu nhỏ. Ôn Lương huơ huơ bầu rượu, lầm bầm không đủ nhét kẽ răng, khi Sở Bá Ninh liếc ngang đến, lập tức giả lả mời Lục Thiếu Hoa cùng uống.

Lục Thiếu Hoa thấy Ôn Lương càn quấy, không khỏi mím môi cười rộ lên. Giờ hắn tin lời Ôn Lương “Vương gia giống như cha ta vậy.”, xem Sở Bá Ninh tuổi không lớn, lại mang khuôn mặt nghiêm túc quản người, so với cha hắn Lục Thừa tướng còn uy nghiêm hơn, khiến cho hắn có chút khó thích nghi.

Ăn xong, Ôn Lương cảm thấy chưa thỏa nguyện, lại thêm sự ra đi của Lục Thiếu Hoa, hắn cũng không biết khi nào về kinh, có lẽ rất khó gặp lại, hiếm khi gặp được vị bằng hữu hợp ý, lần này từ biệt không biết khi nào gặp lại, nghĩ thế, liền lôi kéo hai người đến đình trong viện uống rượu nói chuyện.

A Nan cho nha hoàn chuẩn bị một ít đồ nhắm rượu và điểm tâm bưng qua cho bọn hắn, nàng không đi tham gia náo nhiệt, trở về bồi tiểu bánh bao.

A Nan dỗ bánh bao nhỏ ngủ xong, trở về phòng chuẩn bị tắm rửa, đột nhiên có nha hoàn vội vã chạy đến, kinh hoảng nói: “Vương phi, không tốt, Vương gia bọn họ bị đâm……..”

“Cái gì?”

Chân A Nan mềm nhũn suýt té ngã, người đầu tiên nàng nghĩ đến là Sở Bá Ninh, tóm lấy nha hoàn kia hỏi: “Vương gia đâu? Có bị thương không?”

“Không, không có, Vương gia, Ôn đại nhân và Lục đại nhân đều không bị thương, chính là, chính là…….”

Tim A Nan vừa thả xuống lại treo ngược lên, “Chính là cái gì?”

Nha hoàn kia cố bình ổn hơi thở, vội vàng đáp: “Là Như Thúy tỷ tỷ vì cứu Ôn đại nhân mà bị thương.”

“Cái gì?”

A Nan cực kỳ hoảng sợ, Ôn Lương bị thương nàng không phản ứng lớn vậy, Như Thúy thì khác a, đó là nha hoàn lớn lên từ nhỏ với nàng, giáị trong lòng nàng không phải ai cũng so được.

Lúc này, quản sự trong phủ cũng đến, nói với A Nan hiện tại không sao rồi, đã bắt được thích khách, đang thẩm vấn. Bất quá cũng không biết có cá lọt lưới không, vì an toàn mời nàng ở lại trong phòng tốt hơn, khắp nơi trong vương phủ cũng tăng mạnh cảnh giới.

Sắc mặt A Nan thực khó coi, loại thời điểm này nàng làm sao có thể an tâm ở trong phòng?

“Vương phi, để nô tỳ đi xem!” Như Lam sắc mặt khó coi nói.

Như Lam và Như Thúy cùng nhau lớn lên, trước giờ luôn coi Như Thúy như muội muội. Bây giờ nghe tin Như Thúy bị thương, sao mà không lo lắng được, thậm chí còn vô cùng tức giận nha hoàn kia, bình thường vận khí không phải rất tốt sao? Như thế nào lại liên lụy bị thương?

A Nan sắc mặt u ám, thấy Như Lam hốc mắt đỏ lên, chỉ có thể gật gật đầu. Nếu nàng chạy đến giờ này, nha hoàn ngốc kia nói không chừng chẳng những không cảm kích nàng, ngược lại còn cho rằng nàng không nên đến, sẽ nói vài lời tức chết người để 囧 nàng.

A Nan để Như Lam đi, lại muốn đến chỗ con gái, nàng không yên tâm, tiếp tục đợi một lát, thấy Sở Bá Ninh chưa trở về, tức thì đứng dậy đến phòng con gái nhìn xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.