Hệ Thống Xuyên Nhanh: Tán Tỉnh Boss Phản Diện

Chương 15: Chap 14: Bắt cá hai tay




Diệp lão gia tử: “……” Tin được mới là lạ!

Nhưng mà ——

Nghĩ lại,hình như cũng không có vấn đề gì.

Không thành vấn đề thì không thành vấn đề, nhưng Diệp lão gia tử nghe Diệp Sơ Dương nói xong thì nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc khác.

Ông lắc lư nhìn Diệp Sơ Dương hai vòng, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Tu Bạch, dùng bộ dáng vô cùng nghiêm túc dò hỏi, “Lão tam, cha đem tên tiểu tử thúi này giao cho con lâu rồi cũng chưa có hỏi qua. Tiểu tử này ngày thường học tập thế nào?”

Diệp Tu Bạch: “……”

Vấn đề này……

Câu hỏi này của lão gia tử, anh hình như không trả lời được thì phải .

Anh thật sự cảm thấy hổ thẹn với hai từ ‘ lão sư’ Diệp Sơ Dương vừa nói. Từ đầu tới cuối, Diệp Tu Bạch vẫn chiều theo ý muốn của Diệp Sơ Dương.

Chỉ cần Diệp Sơ Dương không muốn làm, thì Diệp Tu Bạch trước nay đều không có áp đặt bắt cô phải làm.

Việc quản lý công ty của nhà họ Diệp cũng vậy,anh chưa từng ép buộc.

Nhưng mà ——

Trong trường hợp này,vì sinh mệnh của Diệp Tu Bạch cũng như sinh mệnh của nhóc con nhà mình anh không thể ăn ngay nói thật được.

Ánh mắt thâm trầm nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương, sau đó Diệp Tu Bạch cũng bắt đầu trợn mắt nói dối, anh nói, “Tiểu Cửu là một người rất có thiên phú.”

Nghe anh nói vậy, Diệp lão gia tử hơi nghi ngờ liếc nhìn hai tên gia hỏa trước mắt này.

Chỉ thấy biểu tình vô cùng nghiêm túc của Diệp Tu Bạch, giống như đang nói cho Diệp lão gia tử biết, lời vừa rồi của anh tuyệt đối là sự thật.

Ông xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua Diệp Sơ Dương.

Thiếu niên vô cùng ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nghe lời khen của Diệp Tu Bạch còn gật đầu phụ họa.

Thấy thế, Diệp lão gia tử trầm tư một chút, bỗng nhiên đưa tay chỉ Diệp Sơ Dương, hơi hơi ngẩng cằm, “Ông hỏi cháu vấn đề này, nếu trả lời được thì coi như qua cửa.”

Diệp Sơ Dương: “……”

Không phải chứ, ý gì à?

Đây là đang phòng ngừa cô không chịu học tập, cho nên muốn khảo nghiệm cô để chứng minh lời nói của Diệp Tu Bạch là sự thật?

Trong nháy mắt, biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương trở nên kỳ quái.

Cô run rẩy khóe miệng một chút, thở dài nói, “Ông nội à, cháu cảm thấy ông như vậy là không tin năng lực của chú út rồi.Một người xuất sắc như chú út đây nhất định sẽ dạy ra một học trò xuất sắc như chú ấy “

“Chú út cháu có xuất sắc hay không ông lại không biết hay sao? Ông không phải không yên tâm về lão Tam mà là không yên tâm về cháu.”

Diệp lão gia tử tức giận nói.

Diệp Sơ Dương: “……”

Ông nội à ông cũng quá đa tâm rồi đó.

Rơi vào đường cùng, Diệp Sơ Dương đành nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tu Bạch cầu cứu.

Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của nhóc con nhà mình, Diệp Tu Bạch trầm mặc một chút, vừa định há mồm nói gì với Diệp lão gia tử. Kết quả ngay sau đó liền nghe được đối phương nói, “ Con đừng cầu tình cho nó, vô dụng thôi.”

Diệp Tu Bạch: “……”

Một khi đã như vậy, anh cũng hết cách.

Vì thế, sau khi suy nghĩ một chút, Diệp Tu Bạch chỉ có thể liếc nhìn Diệp Sơ Dương bằng ánh mắt bảo trọng.

Diệp Sơ Dương: “……”

Đây là người yêu đấy à.

Cảm thấy thật bất đắc dĩ Diệp Sơ Dương chỉ có thể kéo kéo khóe miệng, sau đó ỉu xìu lên tiếng, “Dạ vậy ông nội hỏi đi?”

Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Sơ Dương, Diệp lão gia tử cười một tiếng, “ Vậy ông hỏi cháu, nếu Diệp gia và Lục gia đồng thời nhìn trúng một miếng đất, mà hai nhà đều có ý muốn tranh giành, thì cháu sẽ làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.