Hệ Thống Ước Nguyện Tử Vong

Chương 16: 16: Hợp Tác




Trời đổ mưa như vậy, tuy Lâm Lang cao hứng, nhưng cũng lo lắng cho cây bắp ở nhà, giờ là thời điểm thu hoạch bắp, mặc dù bác cậu đã bảo thu hay gieo đều không cần cậu bận tâm, cơ mà cậu vẫn gọi về nhà hai lần.

Trận mưa này kể cũng đúng lúc, bác Lâm Lang nói, chậm tí nữa có khi họ phải kéo ống nước tưới, mấy năm nay vẫn mưa thuận gió hòa, nông thôn ít khi phải tưới. Đâu như Lâm Lang trước đây, hầu như hè hàng năm đều tưới, thế nên hễ mà tưới thì sẽ vô cùng phiền toái, thứ gì cũng phải mua mới. Sức khỏe bà nội Lâm xem như chuyển biến tốt, có điều vừa vào thu ho khan hơi nhiều, cũng là bệnh cũ bao năm gần đây.

Lâm Lang "một trận chiến thành danh" tại Liên hoan chào mừng tân sinh viên, liên hoan chào mừng nhỏ trong khoa liền nuôi ý định mời cậu làm MC. Bởi cậu nói tiếng Anh tốt, hình thể cũng xuất chúng, mà khoa họ là khoa duy nhất trong trường tổ chức liên hoan cùng du học sinh, tiếng Anh lưu loát cực kỳ quan trọng. Hiện mấy MC lợi hại nhất trường về cơ bản đều thuộc viện Báo chí và Tuyên truyền, nền tảng tiếng Anh không vững. Thành thử tổng kết lại, chủ nhiệm khoa dự tính tìm một người tương đối ưu tú trong khoa tiếng Anh bọn họ, thế là chọn đến Lâm Lang. Tuy nhiên, Lâm Lang lén nghe Quan Bằng nói, cậu gia nhập hàng ngũ MC là nhờ Mạc Tiểu Ưu đề cử, Mạc Tiểu Ưu là nữ MC được chọn sớm nhất, cô trước nay luôn là phần tử hoạt động tích cực trong khoa tiếng Anh, ngoại hình đẹp, tính cách lại hoạt bát, là lựa chọn thích hợp nhất. Ban đầu Lâm Lang còn câu nệ, không muốn dây dưa quá nhiều với Mạc Tiểu Ưu, song chỉ sợ từ chối sẽ tổn thương Mạc Tiểu Ưu, do dự hai ngày, cuối cùng vẫn đồng ý.

Làm MC, ngượng ngùng là cửa ải khó nhằn đầu tiên Lâm Lang phải vượt qua. Tính tình cậu biến hóa nhường nào thì chung quy vẫn hướng nội, kiểu như lên sân khấu hát không cần phải nói, cứ tự khích lệ mình rồi cũng qua, nhưng làm MC là thử thách tâm trí lớn nhất, cậu đành khiêm tốn xin Mạc Tiểu Ưu chỉ giáo, về nhà tìm xem một ít vấn đề MC cần lưu ý. Cậu không lo vụ lời thoại, vì MC kiểu này không cần phát huy quá nhiều, chủ yếu toàn mấy lời cố định. Còn về những phần tương tác lẫn nhau, Lâm Lang quyết định do Mạc Tiểu Ưu làm chủ, mình đứng bên hỗ trợ.

Tiếp xúc nhiều với Mạc Tiểu Ưu, Lâm Lang cũng dần bội phục cô. Mới đầu cậu còn lo hai người nói chuyện sẽ xấu hổ, ít nhất cậu ngay từ đầu là thế, song Mạc Tiểu Ưu lại làm như chẳng hề gì, vẫn cởi mở phóng khoáng như trước, Lâm Lang lại có vẻ quá mức ngượng ngùng. Thời điểm diễn tập, Lâm Lang nhìn Mạc Tiểu Ưu rạng rỡ dưới ánh đèn flash, trong lòng một mực cảm khái, thiết nghĩ giá mình với cô ấy có thể làm bạn thì quá tốt.

Cậu không gạt Hàn Tuấn chuyện hợp tác với Mạc Tiểu Ưu, mà cơ hồ mỗi ngày đều thông báo một lần trước khi ngủ như làm báo cáo, đương nhiên cũng chú trọng một ít kỹ xảo, sẽ làm như tin mới mà gộp chung với những chuyện khác, chủ đề chính là công tác chuẩn bị liên hoan, tiện thể ám chỉ "em với nhỏ ấy chỉ là bạn bình thường". Đành rằng nom mặt người nọ vẫn thản nhiên, ra chiều "loại chuyện này em không cần báo với tôi", nhưng Lâm Lang biết hắn vẫn lưu tâm. Thực tình Lâm Lang loáng thoáng nhận ra hắn có phê bình kín đáo với việc cậu năng nổ thái quá dạo này, chẳng qua không nói ra thôi. Mấy hôm nay, thời gian họ ở bên nhau quả tình ít đi nhiều. Cho nên liên hoan vừa chấm dứt, Lâm Lang lập tức khôi phục sinh hoạt khiêm nhường bình đạm ngày xưa. Cơ mà sau liên hoan, cậu quen biết khá nhiều du học sinh ngoại quốc, Lâm Lang rất thích trò chuyện cùng họ.

Sau liên hoan chính là kỳ nghỉ dài bảy ngày từ 29/9 đến 6/10, vừa vặn từ thứ bảy đến Trung thu. Phòng ký túc cũ của họ đã triệt để giải tán, Lưu Tân và Ngô Du chuyển đến tòa nhà nghiên cứu sinh, nhưng vẫn nằm tại đại học F, thi thoảng cũng chạm mặt trong trường. Trung thu sắp đến, cảm đám liền bàn nhau đi ăn, Hàn Tuấn đương nhiên không bớt nổi thì giờ, Lâm Lang bèn đại diện toàn quyền. Cao Chí Kiệt biết Hàn Tuấn không tới thì úp mở trách móc, Lâm Lang giải thích nói Hàn Tuấn không rảnh, hắn liền nhướng mày, cất giọng khó chịu: "Vậy ở cùng cậu thì có thời gian?"

Lâm Lang xấu hổ, mới đầu cậu cũng khuyến khích Hàn Tuấn đi đó chứ, sợ Cao Chí Kiệt nói huyên thuyên. Nhưng Hàn Tuấn bảo, lâu lâu ăn bữa cơm với cấp dưới còn tạm, chứ không thích kiểu tụ tập bạn cùng đại học thế này. Ăn cơm với tụi Lưu Tân, nói thế nào cũng từng chung ký túc xá, bày ra bộ dáng ông chủ không hay lắm, song muốn hắn ngồi chung bàn với họ giống bạn đồng lứa tuổi thì quả thực không tự nhiên tí nào, cứ thế thốt ra cả đống lý do. Hắn còn nói lần liên hoan năm ngoái, nếu không vì muốn gần gũi cậu hơn, hắn chẳng đời nào đi, dù sao cũng không quen thân với nhóm Lưu Tân.

Nói tới nước này rồi, trong lòng Lâm Lang đã ấm muốn chết, còn biết nói gì đây, đành một mình lại đây.

Song bớt đi bản mặt nghiêm nghị của Hàn Tuấn, trên bàn sôi nổi hơn nhiều. Cao Chí Kiệt càng khỏi nói, đi làm hay không đi làm chả có gì khác biệt, Trần Lâm thì vừa mới đi làm, ba người Lâm Lang vẫn là sinh viên, chưa bị tiêm nhiễm thói hư tật xấu của xã hội, đôi bên không cần kiêng kỵ lẫn nhau, không khác nào bạn đồng lứa. Đám người tán gẫu một hồi liền đi vào đề tài kích thích mà nghiêm túc, đề nghị nêu ấn tượng về nhau. Điểm của Cao Chí Kiệt dĩ nhiên thấp tè, cơ mà hắn không để ý. Đến lượt đánh giá Lâm Lang, Trần Lâm dốc hàng mớ hàng mớ từ ngữ ca ngợi, sau cùng cười nói: "Trong ký túc xá chúng ta, người đầu tiên gặp Lâm Lang là tôi đấy nhé."

Cao Chí Kiệt liếc nhìn Trần Lâm, bất mãn hỏi: "Bảo nhận xét về con người cậu ấy mà sao cậu chỉ nói điểm tốt vậy, không có khuyết điểm à?"

Lâm Lang đỏ mặt, rộng lượng mà rằng: "Vậy anh nói xem tôi có khuyết điểm gì."

Cao Chí Kiệt uống hơi quá chén, cúi đầu suy nghĩ rồi đáp: "Nhiều lắm. Tỷ như trông vẻ ngoài thì ôn hòa, nhưng luôn tự cho mình thanh cao, bản chất dễ xem thường người khác... Chuyện nhỏ bằng hạt mè cũng ôm khư khư trong lòng... Làm việc chần chần chừ chừ thiếu quyết đoán, dễ bị bên ngoài tác động, tính tình mềm yếu, gặp chuyện dễ dàng lùi bước, đôi khi lại cực ngang bướng, cả ngàn con trâu cũng lôi không về." Lâm Lang nghe mà mặt đỏ phừng phừng, Cao Chí Kiệt còn bồi thêm câu: "Nhiều lúc còn tùy hứng không chịu nổi, tính cách trẻ con, nói năng cũng hơi độc miệng."

Có vài câu rất đúng, Lâm Lang lúng túng, nhất thời không biết phản bác thế nào. Trần Lâm cười cười: "Là người ai chẳng có khuyết điểm, cậu cũng có quá trời khuyết điểm mà còn ở đó nói Lâm Lang."

Lâm Lang cũng cười, nhưng trong lòng vẫn nhớ kỹ việc này. Nhóm người giải tán, cậu liền chặn đường Cao Chí Kiệt: "Anh nói ai tính trẻ con, nói không thấy ngại hả, hơn hai mươi mà cứ như du côn mười mấy tuổi, vậy mà dám bảo tôi trẻ con."

Cao Chí Kiệt cũng không giận, nhìn cậu cười không ngừng: "Tôi bảo mà, mới rồi sao không thấy cậu nói tiếng nào trên bàn, té ra nhịn nãy giờ hả." Nói đoạn, hắn châm điếu thuốc: "Tôi cũng đâu nói bậy, ưu điểm của cậu quả thực rất nhiều, nhưng khuyết điểm cũng chẳng ít. Ngày trước thì thôi bỏ qua, dù tính tình vẫn ương ngạnh đến đáng ghét, nhưng người vẫn dịu dàng nhã nhặn, xinh xẻo hệt như bề ngoài. Hiềm nỗi từ khi theo Hàn Tuấn... chậc chậc chậc..." Hắn săm soi Lâm Lang từ trên xuống dưới: "Bị nuông chiều thành một thân tật xấu, trông có khác gì nhóc ranh đâu, không tin về hỏi Hàn Tuấn đi."

Lâm Lang nom mặt hắn rõ là đứng đắn, thành thử cũng hơi hơi tin. Thấp tha thấp thỏm về nhà, trực tiếp mở cửa thư phòng: "Anh cố tình chiều em đúng không?"

Hàn Tuấn đang gọi điện thoại, thấy Lâm Lang tức tối ra mặt, vội vàng nói vài câu liền cúp, cười hỏi: "Lại làm sao?"

Lâm Lang nghe chữ "lại", nghĩ bụng quả nhiên là thế, từ ngữ khí cưng chiều có thể suy ra mình thường ngày rất hay bốc đồng, hồi tưởng điệu cười ám muội của đám Trần Lâm, mặt liền nóng cháy: "Cao Chí Kiệt bảo em bây giờ bị anh chiều riết nên tính tình y chang con nít..."

"Em quan tâm lời Cao Chí Kiệt làm chi, tôi thích là được."

Lâm Lang mím môi: "Em sắp trưởng thành rồi, ai thèm làm trẻ con nữa. Nội em nói, người phải lễ phép mới được người ta quý mến, hiện tại anh thích em làm mình làm mẩy là vì mới mẻ, dần dà sẽ thấy phiền chán ngay."

Lâm Lang quyết chí kiểm điểm, ăn cơm rửa chén xong, liền lăng xăng chạy ra sau lưng hắn, ân cần hỏi: "Anh có mệt không, em bóp vai cho anh nha?"

Hàn Tuấn ra chiều bất ngờ lắm. Lâm Lang cần mẫn xoa bóp, vừa bóp vừa hỏi: "Sao, có mạnh quá không?"

Hắn không đáp, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Lâm Lang thì thầm: "Tiền kiếm mãi cũng không hết, sức khỏe vẫn quan trọng nhất."

Hàn Tuấn tựa đầu lên sofa, giơ tay đè lại tay cậu, gọi: "Lâm Lâm."

Lâm Lang ngậm cười, cúi đầu dạ một tiếng, phát hiện hắn nắm tay cậu chặt hơn, lúc này mới xấu hổ, toan rút tay đào tẩu, lại bị hắn ôm cổ đè xuống. Lâm Lang kinh hãi, môi đã bị hắn thuần thục cạy mở. Nụ hôn lần này dịu dàng mà triền miên, Lâm Lang không có lực chống cự, bị kéo lên sofa lúc nào chẳng hay. Đến khi tỉnh táo, cả người đã được hắn ôm trọn vào lòng.

"Ngày mai khó được nghỉ ngơi, hai ta ra ngoài giải sầu đi. Dì Văn có một căn nhà tại Nam Sơn, vài năm trước đã cho tôi, bình thường chẳng mấy ai tới, chúng ta đến đó ở hai ngày."

Lâm Lang rúc trong lòng Hàn Tuấn ngẫm nghĩ hồi lâu, đoạn ngồi thẳng lên: "Nhưng gần đây anh bận rộn lắm mà?"

Hàn Tuấn cười trêu ghẹo: "Tiền kiếm mãi cũng không hết, sức khỏe vẫn quan trọng nhất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.