Hệ Thống Ước Nguyện Tử Vong

Chương 12: 12: Lấy Mạng Chó Của Ngươi




Ôm tâm tình hạnh phúc đến gần như muộn phiền, đầu óc cậu bắt đầu mơ mơ màng màng, đương lúc mê man lại nhìn thấy người nọ bận trước bận sau, liền khàn giọng hỏi: "Làm sao thế?"

Hắn có chút tự trách, nhìn nhiệt kế rồi đáp: "Em phát sốt."

Lâm Lang "ờ" một tiếng, than thở: "Đều tại anh cả."

Hồi trước cậu tra tư liệu là biết rồi, giữa đồng tính nếu chọn bắn bên trong mà không tẩy rửa sạch sẽ rất dễ phát sốt. Mấy hôm trước cậu đã mặt dày hỏi Hàn Tuấn vấn đề này, hỏi hắn có thể mang áo mưa không. Thế là hắn hỏi lại: "Áo mưa? Em mang thai được hả?"

Lâm Lang nghẹn họng, đỏ mặt nói: "Trên máy tính nói không mang thì không tốt cho em, dễ sinh bệnh."

Hắn suy nghĩ một hồi, không dùng mấy lời lẽ ích kỷ kiểu như mang áo mưa ảnh hưởng tình dục này nọ để trả lời lấy lệ, mà nghiêm túc hỏi: "Trước đây tôi ngủ với phụ nữ đều mang bao, chả lẽ em muốn giống họ?"

Lâm Lang hơi chua xót, cậu đương nhiên hy vọng bản thân đặc biệt hơn những phụ nữ từng cặp kè với hắn, hơn nữa từ tận đáy lòng, cậu cũng không muốn đã làm tới bước kia còn phải cách một tầng bao, thế nên chuyện mang áo mưa cứ vậy bỏ qua. Hôm nay bị sốt, cậu tuyệt không khó chịu, nghĩ bụng nên cho hắn một bài học, để lần sau hắn biết đường cẩn thận hơn trong công tác thu dọn hậu quả.

Hàn Tuấn lăng xăng hầu hạ cậu uống thuốc ăn cơm, cả ngày cứ thế trôi qua trên giường. Thời điểm ý thức hoàn toàn khôi phục đã là sẩm tối, ánh chiều tà chiếu sáng một góc phòng, hắn đang ngồi trên giường massage cho cậu. Phần eo bị ấn đến đau nhức khó nhịn, cậu lặng lẽ liếc ra phía sau, chứng kiến cái người thường ngày lạnh lùng ít nói giờ phút này đang nghiêm túc xoa bóp cho mình, dẫu biết người khởi xướng hết thảy là hắn, trong lòng vẫn thấy ấm áp khôn nguôi. Cậu với gối đầu kê dưới ngực, rồi bỗng nghe hắn hỏi khẽ: "Hôm qua có làm em sợ không?"

Lâm Lang sửng sốt, lập tức quay đầu qua, mới phát hiện ánh mắt hắn đượm chút bi thương. "Từ nay tôi sẽ kiềm chế chính mình, không hại em sinh bệnh nữa. Tôi chờ lâu quá nên nhất thời..."

"Em không sao." Lâm Lang đỏ mặt nằm sấp trên giường: "Lần đầu tiên... sau này sẽ ổn thôi..."

Hắn ngẩn ra, ngay tiếp theo liền phủ người lên, hôn tay cậu, cảm thán: "Hôm qua là đêm tuyệt diệu nhất kể từ lúc tôi chào đời tới nay, Lâm Lâm, tôi yêu em."

Lâm Lang nhịn không được bật cười, cậu trở mình ôm lấy cổ hắn. Hai người vành tai tóc mai chạm nhau, ký ức nóng bỏng đêm qua bỗng chốc phả vào mặt. Hơi thở của hắn nặng hơn, tay trượt lên ngực cậu nhẹ nhàng ve vuốt, Lâm Lang tuy rằng lo lắng, nhưng chỉ một chốc đã sa vào. Bấy giờ cậu mới vỡ lẽ, vì sao ai cũng bảo làm tình cùng người mình thích mới càng thêm mê đắm, bởi khi đã yêu sâu đậm một người, chỉ một cái đụng chạm của người ấy cũng khiến bạn ngứa ngáy khó dằn, thậm chí đạt tới cao trào, huống chi còn là thân thể đặc biệt nhạy cảm. Thời khắc bị tiến vào lần nữa, cậu bị đau kêu thành tiếng, ai ngờ hắn nghe được lại càng hưng phấn, chuyển động đè nén mà điên cuồng. Cậu chẳng rõ bản thân khó chịu hay khoái lạc, phối hợp mà đầu óc cứ mù mờ choáng váng. Thân thể vì mồ hôi mà dính chặt vào nhau sắp toát ra lửa đến nơi, khi động sau lại bị rót đầy, cậu kiềm không được thoáng run rẩy, lâm vào mê man ngay tắp lự. Trong một thoáng tinh thần tan rã, cậu thầm nghĩ, đợi tỉnh lại nhất định phải báo thù rửa hận, cấm hắn vào phòng cậu ít nhất nửa tháng.

Tỉnh dậy lần hai đã là buổi sáng ngày thứ ba, cậu bị cuộc gọi của Cao Chí Kiệt làm bừng tỉnh, mơ mơ màng màng bắt máy, giọng Cao Chí Kiệt liền truyền tới. Nghe cậu lẩm bẩm nửa tỉnh nửa mê, Cao Chí Kiệt cười hỏi: "Cậu còn ngủ hả, sao cổ họng khàn thế?"

"Ừ." Lâm Lang dụi mắt: "Có chuyện gì?"

"À, gọi điện hỏi cậu tí thôi, dạo này Hàn Tuấn thế nào?"

Lâm Lang nằm trên giường che trán, nỗ lực điều chỉnh giọng mình sao cho bình thường một chút: "Cái gì thế nào, cũng đâu phải anh chưa thấy, thì như bình thường thôi."

Đầu kia tạm dừng một hồi, đoạn Cao Chí Kiệt buồn bực nói: "Vậy thì quái thật, tôi mới gọi điện cho Hàn Tuấn, di động tắt máy, gọi về công ty thì nghe thư ký Lưu nói anh ấy đi bác sĩ tâm lý."

Lâm Lang giật mình bật dậy ngay, động tác ảnh hưởng tới cơ thịt đằng sau, cậu đau đến hít khí lạnh: "Bác sĩ tâm lý?

"Ừ, thư ký Lưu quen biết tôi lâu, quan hệ cũng khá tốt nên mới nói cho tôi biết, lúc mới nghe tôi cũng sợ hết hồn, thành thử phải gọi điện hỏi cậu. Lát ảnh về cậu thử hỏi nhỏ xem sao, có chuyện nhớ báo tôi một tiếng, không có thì tôi xem như không biết gì hết."

Lâm Lang cúp điện thoại, ngồi trên giường thẫn thờ, nửa ngày không phục hồi tinh thần. Tối qua hai người còn quay cuồng với nhau, nay sao tự dưng lại đi cố vấn tâm lý? Cậu nén đau ngồi dậy, đang mặc quần áo thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng xe. Cậu tròng lên người cái áo ngủ rộng thùng thình, chỉ lát sau cửa phòng đã mở, người nọ đi vào, bắt gặp cậu ngồi trên giường thì thoáng ngây ra, lập tức nhoẻn cười: "Tỉnh rồi à?"

Lâm Lang gật gật đầu, hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

"Trong công ty có chút việc... Em đói bụng rồi đúng không, vừa hay tôi có mang đồ ăn về, đang tính gọi em dậy ăn đây." Nói đoạn, hắn đi đến trước giường, cúi xuống sờ trán cậu: "May mà không nóng."

Lâm Lang vẫn hơi chóng mặt, chắc tại ngủ lâu quá.

"Còn đau phải không, nếu đau quá thì ăn trên giường cũng được." Hàn Tuấn bảo.

Mặt Lâm Lang đỏ lên, lắc đầu nói: "Không việc gì, đâu thể cứ nằm trên giường mãi."

Nói không đau là xạo, dù không đến mức tê tâm liệt phế như Lâm Lang tưởng tượng, nhưng suy cho cùng là lần đầu tiên, mà còn thực sự bị thương, lúc đi đường vẫn đau âm ỉ, nhất là phần eo vừa đau vừa mỏi, hai đùi phảng phất như không thể khép lại, chẳng có tí sức lực nào. Cậu rầm rì đánh răng rửa mặt, đến phòng khách thấy hắn mặt mũi tiều tụy ngồi trên sofa, thức ăn trên bàn cơm không hề suy xuyển, vẫn đang bốc khói nghi ngút. Cậu ngồi xuống đối diện, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh không ăn?"

"Tôi không đói, em ăn trước đi." Hắn múc chén cháo đưa qua cho cậu: "Mấy ngày nay chịu khó ăn thức ăn lỏng..."

Lâm Lang rốt cuộc nhịn hết nổi, buông đũa hỏi: "Anh không có gì muốn nói với em hả?"

Hắn quả nhiên sửng sốt, khóe miệng mấp máy, vài lần muốn nói lại thôi, thấy ánh mắt Lâm Lang, rốt cuộc suy sụp ngồi xuống, cất giọng ảm đạm: "Tôi... tôi đi khám bác sĩ tâm lý."

Lâm Lang cố trấn định, hỏi: "Làm sao?"

Mặt Hàn Tuấn thoáng co giật: "Tôi vừa chạm vào em liền... căn bản không khống chế được mình..."

Lâm Lang hơi mù mờ: "Sao lại vậy, trước kia chúng ta cũng hay làm lắm mà?"

Khi ấy bọn họ cũng đâu phải chưa từng lột sạch quấn quýt lấy nhau, cậu không hiểu, lúc đó nhịn được, tại sao lúc này kiềm không nổi?

"Em không hiểu..." Vẻ mặt hắn có chút thống khổ: "Em biết vì sao có những đôi tình nhân yêu nhau thường xuyên nằm chung giường mà không làm gì cũng chẳng sao, nhưng kết hôn xong thì dù mang thai cũng khó nhịn không?"

"Vì... Vì sao?"

"Bởi có những thứ một khi đã nếm thử thì sẽ bị nó tóm gọn, thậm chí sẽ nghiện... Tôi với họ giống nhau... thậm chí còn chẳng bằng họ."

"Nhưng hồi trước anh cũng làm rồi mà..."

"Với em thì khác, tiến vào thân thể em rồi, tôi quả thực không muốn ra ngoài nữa, có đôi khi chỉ hận không thể... muốn làm mãi, muốn chết trên người em... Lâm Lâm, thỉnh thoảng chính tôi còn sợ hãi cảm giác ấy... Sáng sớm nay em ngất đi, lúc giúp em tắm rửa tôi còn... Tôi cắn em bị thương mấy chỗ... Tôi sợ tâm lý mình có vấn đề, tôi..."

"Anh đừng nói nữa." Lâm Lang cầm tay hắn, cậu chưa từng trải qua chuyện như vậy, không biết nên nói những gì, chỉ biết nắm tay hắn thôi. Hàn Tuấn ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Hay là tôi chuyển ra ngoài ở vài ngày."

"Em không muốn!" Lâm Lang tức khắc gạt tay hắn sang một bên: "Đây là chuyện trong lòng anh, chuyển ra ngoài có ích gì." Cậu càng nói càng bực, giống như việc hai người tách ra khiến cậu uất ức ghê lắm: "Anh không cần dỗ em, nếu anh thấy chơi đủ rồi thì cứ việc nói thẳng, anh không cần dọn đi đâu, em về trường ở là được."

"Lâm Lâm..."

Lâm Lang đứng lên, mắt mờ sương, tưởng chừng sẽ bật khóc ngay sau đó, "Em mặc kệ, tóm lại em không muốn anh dọn ra ngoài lúc này."

Nói xong lại xấu hổ, thấy mình hệt như một cô nàng vừa thất thân liền giãy nảy tìm đàn ông bắt chịu trách nhiệm, vì vậy cậu ngẩng đầu lên, mím môi không chịu rơi nước mắt. Áo khoác rộng rãi trên người rủ xuống, nom cậu càng có vẻ gầy gò đáng thương. Hàn Tuấn đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, dè dặt đáp: "Tôi nghe lời em."

Lâm Lang rốt cuộc nhịn không được mà nghẹn ngào. Hắn ôm chặt cậu, lắng nghe hơi thở trên cổ, cất giọng khàn khàn: "Kỳ thực tôi không muốn dọn đi, tôi sợ em bị dọa, không chịu ở bên tôi."

Lâm Lang nghe vậy chỉ khóc, giống như chưa từng dựa dẫm một người đến thế. Dựa dẫm càng nhiều, bản thân tựa thể ngày càng yếu ớt, hóa ra khi ta yêu một người tha thiết, thì sẽ biết thế nào là sợ hãi.

"Lâm Lâm, mạng của tôi nằm trong tay em, nếu em rời xa tôi, tôi sợ rằng mình sẽ sống không lâu." Hắn vuốt lưng cậu: "Mỗi lần ôm em tôi đều cảm thấy có chút mê muội, thời bằng tuổi em, tôi cũng từng nghĩ muốn tìm người yêu rồi kết hôn sinh con, nhưng đợi đến hai lăm hai sáu cũng chẳng đợi được người kia. Tôi nghe nói có vài người cả đời cũng không gặp được người yêu, còn tưởng mình là dạng người ấy, thế nên lúc phải lòng em, trong lòng tôi vừa sợ vừa hưng phấn."

Lâm Lang khóc càng dữ hơn, cậu há miệng cắn lên vai hắn một phát, nức nở đứt quãng mà rằng: "Từ nay không bao giờ khóc trước mặt anh nữa, mất mặt chết được."

Hắn không nhịn được cười, buông cậu ra: "Không khóc trước mặt tôi, vậy em muốn chạy đến trước mặt ai khóc?"

Lâm Lang lại không cười, có chút thẹn thùng lau khô nước mắt: "Ngày xưa em ít khóc lắm, khó khăn mấy cũng không khóc, nam tử hán đại trượng phu dù khóc cũng không để người thấy."

Hàn Tuấn ngẩn ra, lại mỉm cười ôm cậu vào lòng, ngữ khí vừa dịu dàng vừa ăn năn: "Sau này sẽ không khiến em khóc nữa."

Dẫu biết hứa hẹn ấy không có khả năng thực hiện, song hắn chịu thật lòng nói ra, Lâm Lang vẫn thấy thỏa mãn không thôi. Cậu tránh khỏi người hắn, cúi đầu nói: "Họng em bị khàn, cần viên ngậm ho."

Dứt lời, cậu ngại ngùng gục đầu xuống, cắm cúi ăn cháo, ai ngờ ăn mạnh quá nên bị sặc đến ho sù sụ, mặt mày đỏ gay, nhất là lại lan tới chỗ đau, hại toàn thân nóng bừng cả lên. Người nọ vỗ lưng cậu, cười hỏi: "Sợ tôi nhìn em thế à?"

"Ai sợ anh." Lâm Lang cầm giấy ăn lau miệng, hơi nóng trên trán thiếu điều bốc ra ngoài, ngẩng đầu thấy hắn vẫn cười tủm tỉm nhìn mình chăm chú, rốt cuộc nhịn không được, mặt đỏ lựng, ấp úng nói: "Tuy... tuy em không sợ anh nhìn, nhưng... nhưng anh không cần nhìn em miết thế đâu, nếu em cũng nhìn anh kiểu đó thì anh thoải mái nổi chắc?"

"Không tin em thử xem." Hắn cười, ôm cậu nằm xuống sofa, cánh tay Lâm Lang không đỡ được, trực tiếp ngã lên ngực hắn, lại vội vàng bò dậy. Hàn Tuấn đè lưng cậu: "Nhìn tôi."

Mặt hai người gần như sát rạt nhau, gương mặt hắn chưa từng anh tuấn mà chân thật như thế, mũi cao cao, đường nét góc cạnh rõ ràng, hơi thở Lâm Lang trở nên dồn dập, nhắm mắt mắng: "Em còn lâu mới nhàm chán giống anh, em không..."

Chữ "nhìn" biến mất khi bờ môi mỏng của hắn dán tới, Lâm Lang thất kinh, bất chấp đau đớn, cuống quýt giãy giụa, hắn ấn cậu xuống, ngậm môi cậu nói: "Tin tưởng tôi lúc này."

Lâm Lang đánh mất tâm thần, chỉ còn đầu lưỡi nhanh nhẹn mà giảo hoạt của hắn đang càn quét xâm nhập khắp khoang miệng. Nhẫn trên ngón áp út ánh vào đôi mắt khép hờ của cậu, toàn thân ngập tràn đau đớm, chẳng còn mảy may sức lực. Cái gọi là vành tai tóc mai chạm nhau như keo như sơn, đại khái là chỉ hai người họ rồi. Cõi lòng cậu vừa ngọt vừa thẹn, khoái cảm càng thêm mãnh liệt, linh hồn lâng lâng khoan khoái như muốn thoát ly bất cứ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.