Hệ Thống Toàn Năng

Chương 2: Vụ nổ súng




Editor: May

Cho dù cô né tránh tầm mắt của anh, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh, nhịp tim của Trình Thanh Thông, không hiểu ra sao cả có chút tăng tốc theo, cảm giác như vậy, khiến cho cô có chút kích động bất an, làn môi động, liền mở miệng lung tung, lấy cớ hòa dịu tình cảnh lúng túng lúc này: “Cái đó, bác sĩ nói, vết thương trên chân của anh có chút nghiêm trọng, tuy rằng hiện tại có thể xuống đất đi bộ, vẫn không nên đứng vững quá lâu, cho... cho nên tôi dìu đỡ anh lên giường nghỉ ngơi nhé.”

Trình Thanh Thông nói một đoạn dài như vậy, Tần Dĩ Nam lại không có đáp lại.

Không khí trong phòng trở nên càng lúng túng hơn, từ nhỏ đến lớn, Trình Thanh Thông đều chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, khẩn trương đến mức đầu ngón tay đều run rẩy lên.

Vào lúc Trình Thanh Thông sắp chịu đựng không nổi, xoay người chạy đi, cuối cùng Tần Dĩ Nam cũng lên tiếng: “Được.”

Trình Thanh Thông thầm thở phào nhẹ nhõm, nâng mí mắt rất nhanh nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, liền dìu đỡ cánh tay anh, đi về phía mép giường.

Cô hầu hạ Tần Dĩ Nam nằm xuống, thay anh đắp kín chăn.

Vừa rồi Tần Dĩ Nam nhìn chăm chú, khiến cho hiện tại nhịp tim của cô còn chưa ổn định lại, vào lúc lôi kéo chăn mền, Trình Thanh Thông không cẩn thận đụng tới tay Tần Dĩ Nam.

Cô giống như là bị điện giật, nhanh chóng muốn rụt trở về, nhưng người đàn ông lại giành trước một bước bắt lấy tay cô: “Sao lại lạnh như vậy?”

Tần Dĩ Nam hỏi xong câu nói này, mới lưu ý đến trên người Trình Thanh Thông chỉ mặc một áo len mỏng manh, vừa rồi lúc cô tiễn Tống Tống rời đi, là đi ra như vậy sao? Khó trách... Tần Dĩ Nam nghĩ cũng không nghĩ liền kéo một cái tay khác của Trình Thanh Thông đang có chút ngu ngơ, cùng nhau nắm chặt ở trong lòng bàn tay của mình, để vào trong chăn đệm.

“Bây giờ là mùa đông lớn, sao ra cửa lại không biết không mặc thêm áo, đến đứa bé cũng biết lạnh thì mặc quần áo, em lớn như vậy, còn không bằng một đứa bé...”

Trình Thanh Thông bị Tần Dĩ Nam răn dạy, đầu thấp càng lợi hại, cô không quen bất giác muốn rút tay ra, lại bị Tần Dĩ Nam nắm chặt hơn một chút: “Đã lạnh thành như vậy, nhanh chóng làm ấm áp!”

Trình Thanh Thông giãy dụa không ra, bên tai dâng lên một mảnh hồng nhạt, cô vẫn luôn không dám nâng mí mắt đi nhìn Tần Dĩ Nam, tim cô giống như là bị cái gì đó nhẹ nhàng trêu chọc một chút, nổi lên một trận tê dại.

Từ nhỏ đến lớn, cô sống nhiều năm như vậy, lúc này vẫn là lần đầu tiên có một người đàn ông, nắm tay cô, quan tâm cô như vậy...

Trong thuốc mỗi ngày Tần Dĩ Nam uống, có thành phần thuốc ngủ, anh rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Lúc này Trình Thanh Thông mới cẩn thận dè dặt ngẩng đầu, nhìn về phía dung nhan ngủ say của Tần Dĩ Nam, tám tháng này, cô đều đã đối diện với khuôn mặt này cả ngày lẫn đêm, sớm đã nhớ thuộc lòng, nhưng lần này, không biết vì sao, cô nhìn mặt anh, tốc độ nhịp tim lại đặc biệt nhanh, là do anh nắm tay cô sao?

Trình Thanh Thông lặng lẽ rút tay ra từ trong lòng bàn tay của Tần Dĩ Nam, tay cô toàn là mồ hôi, cô cọ xát lên trên quần áo của mình, tốc độ nhịp tim lại càng hoảng càng nhanh.

Lúc Tần Dĩ Nam tỉnh lại lần nữa, đã là buổi trưa, Trình Thanh Thông ghé vào bên cạnh giường anh, đang chơi điện thoại di động.

Anh nhìn cô chăm chú một lát, không lên tiếng ồn ào cô, lặng lẽ duỗi đầu, tiến đến gần màn hình điện thoại di động của cô, nhìn thấy cô lại đang viết microblog.

Anh vừa thấy rõ mấy chữ trước tên của microblog của cô, cô liền phát giác được anh, giống như nhận được nỗi kinh hãi gì đó, hô nhỏ một tiếng, sau đó liền giấu điện thoại di động ở phía sau, lắp ba lắp bắp lưu lại câu “Anh, anh tỉnh rồi à? Tôi đi, đi bưng cơm cho anh”, liền đứng lên, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.