Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 51: Sụp đổ.




“Tâm ý của các ngươi ta xin nhận, chuyện hôm nay ta chưa từng nghĩ là các vị sẽ đến chung vui, không hề có chuẩn bị, cho nên xin mời các vị về cho.” Hoắc Dực chắp tay sau lưng, bóng dáng cao ngạo đứng bên cạnh hai con sư tử đá, ngữ điệu không cho phép cự tuyệt khiến cả đám sửng sốt, cảm giác như mình đang bị đùa cợt, nhưng dù giận đến mấy thì cũng không dám nói.

Đối với chuyện này, tuy mọi người hết sức ngạc nhiên, nhưng cũng thấy phù hợp với phong cách hành sự của Hoắc Dực, đang lúc mọi người phán đoán nguyên do hắn làm vậy thì Hoắc Dực lại lên tiếng.

“Các lễ vật các vị mang vào phủ lúc trước ta đã cho người kiểm kê kỹ rồi.” Hoắc Dực lúc nói chuyện hơi nhếch môi cười nhạt, khiến cho người ta cảm thấy trong lúc lơ đãng hắn có thể dồn người ta vào chỗ chết vậy, thật vô cùng đáng sợ. “Ta vốn là muốn trả lại cho các vị, nhưng phía bắc năm nay gặp thiên tai nghiêm trọng, ta biết các vị cũng thương cho dân chúng bị nạn giống như ta, nhưng ngặt nỗi là không thể trực tiếp đến giúp được.May sao ta vừa mới nghe tin phụ hoàng sẽ phái Lưu Tư Lưu đại nhân đi lên phía bắc cứu trợ, ít ngày nữa sẽ lên đường, vậy riêng ta sẽ chi mười vạn lượng bạc trắng giao cho Lưu đại nhân mang đến giúp ta, đồng thời cũng một lần đứng ra làm chủ thay các vị, chuyển tâm ý của các vị đến Lưu đại nhân để cứu trợ người dân bị nạn.” Hoắc Dực dừng một chút, tầm mắt khẽ liếc qua đám người: “Các vị có ý kiến gì không?”

Mới nghe Hoắc Dực nói một nửa, mọi người đứng đó đều bắt đầu có suy nghĩ riêng trong đầu, người nào tặng nhiều lễ thì rất vui mừng, thái tử điện hạ đã cho người kiểm kê, vậy nhất định sẽ biết là ai tặng nhiều, còn những người ít lễ thì buồn bã không thôi, hối hận vì mình mang đến ít quá.Thế nhưng nghe Hoắc Dực nói hết câu thì toàn bộ lại sững sờ ngơ ngác, thái tử điện hạ lấy lễ vật của bọn họ mang đi cứu trợ dân bị nạn sao!

Cách làm của Hoắc Dực hiển nhiên đã vượt quá dự liệu của mọi người, nhưng bọn hắn nào dám lên tiếng phản đối, vị này chính là thái tử gia đang có ưu thế nhất, rất có thể sẽ là hoàng đế trong tương lai, hiện tại nếu đắc tội hắn thì tương lai bọn họ sẽ ra sao đây? Nghĩ tới nghĩ lui, mọi người liền dồn ánh mắt vào người Khâu đại nhân.

Khâu đại nhân quả thật cũng bị làm cho giật mình, nhưng hắn đã ở chốn quan trường nhiều năm, đương nhiên vô cùng lão luyện, trong nháy mắt liền khôi phục lại thái độ bình thường.Lưu Tư là tâm phúc của thái tử điện hạ, vốn chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, bây giờ lại đột nhiên thăng chức làm tuần phủ sáu tỉnh, từ chuyện này có thể thấy là hoàng thượng rất tín nhiệm thái tử điện hạ.

Sau khi suy nghĩ, Khâu đại nhân liền chậm rãi lên tiếng: “Thái tử điện hạ luôn lo nghĩ cho dân chúng, điều này thật khiến cho vi thần lấy làm hổ thẹn, nếu điện hạ đã nói vậy thì thần cũng không giấu điện hạ, trong phủ vi thần còn đúng một vạn lượng bạc trắng, xin nhờ thái tử điện hạ giúp vi thần chuyển cho Lưu đại nhân, coi như để biểu đạt cho tấm lòng của vi thần đối với tình cảnh khó khăn của người dân miền Bắc lúc này.”

Khâu đại nhân tuy chỉ là một thượng thư, nhưng gia sản rất phong phú, một vạn lượng bạc tuy không ít, nhưng đối với hắn mà nói thì cũng chẳng đáng là gì, nếu thật sự muốn gây ấn tượng để Hoắc Dực nhớ đến hắn, thì có phải cHi Nhiều hơn nữa thì hắn cũng chi.

Những quan viên khác không ai có thể vung tiền hào phóng được như hắn, có mấy quan viên còn lấy hết vốn liếng để mua lễ vật đưa cho Hoắc Dực rồi, nhưng đã đến nước này thì không thể quay đầu lại được nữa, nếu dừng bước thì chẳng khác nào công dã tràng, đành phải cùng nhau rối rít nói mình cũng muốn được ủng hộ cho dân chúng gặp thiên tai, thậm chí vì muốn gây ấn tượng với Hoắc Dực nên người sau còn đưa giá cao hơn người trước, cuối cùng thậm chí còn có người chịu chi ra ba vạn lượng bạc trắng.

Khâu đại nhân mặt đã biến sắc, sớm biết vậy thì hắn đã không đứng ra lên tiếng trước, bây giờ biến thành vị trí không trên không dưới, thật khiến hắn cực kỳ xấu hổ.

Hoắc Dực nghe mọi người báo ngân lượng xong, ánh mắt không cảm xúc thoáng hiện ra ý cười: “Sự hào phóng của các vị chính là may mắn của những người dân phía bắc, vào buổi sáng Lưu đại nhân sẽ phái người đi tới các phủ để lấy ngân lượng, mong các vị chuẩn bị sớm một chút.” Hoắc Dực nói xong liền phân phó Tống Cảnh Ngưỡng sai người ghi lại số ngân lượng mà mọi người báo, sau đó lạnh nhạt xoay người đi vào phủ, hoàn toàn không thèm để tâm đến cảm thụ của những vị đại thần kia.

Tống Cảnh Ngưỡng không khỏi buồn cười khi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của đám người kia, thật vất vả mới kìm lại được, cũng quay người đi theo Hoắc Dực.

“Điện hạ, chiêu này của người thật quá hay.” Tống Cảnh Ngưỡng bội phục từ tận đáy lòng.

Hoắc Dực đi tới Thanh Lan Uyển, tâm trạng có vẻ rất tốt, nói: “Hay thế nào?”

“Lấy chi của dân để đưa lại cho dân, bạc của những kẻ đó không phải đều cướp đoạt của dân mà có sao, bình thường bảo bọn họ lấy được ra ít bạc còn khó hơn lên trời, ai cũng giả bộ than khóc kêu nghèo khổ.Hiện giờ thì vui rồi, mới đó đã khiến bọn họ phải móc ra mấy vạn, lúc nói ra mắt còn không thèm chớp, như thể số bạc đó không phải là của nhà bọn họ vậy!”

Tống Cảnh Ngưỡng vô cùng hưng phấn, điện hạ ngoài mặt thì không tham dự chuyện triều chánh, nhưng vẫn rất để tâm đến chuyện phía bắc gặp thiên tai, cũng rất bất mãn với chuyện hoàng thượng chỉ chi ra vẻn vẹn có ba vạn lượng bạc để cứu trợ.Hiện tại thì ổn rồi, thoáng cái đã giải quyết được một vấn đề khó khăn không nhỏ, điện hạ sẽ không còn phải phiền muộn nữa.

“Điện hạ, thuộc hạ thấy người chỉ cần ra ngoài với thời gian chưa đầy một nén hương để nói mấy câu, thế mà đã thu được ba mươi lăm vạn lượng bạc để cứu trợ dân gặp nạn, thật không thể tin được.”

Hoắc Dực nhếch môi cười, “Ngươi lầm rồi, ta còn uống một chén rượu nữa.”

“Thuộc hạ nếu có thể thu được ba mươi vạn thì có phải uống ba trăm chén thuộc hạ cũng nguyện ý!” Tống Cảnh Ngưỡng gãi đầu, cười nói: “Điện hạ, người nói xem thuộc hạ khi nào thì mới có thể giống như người, chỉ cần nói mấy câu là thu về cả đống bạc?”

Hoắc Dực cười nói: “Chờ khi nào cha ngươi làm hoàng đế, sau đó khiến cho mọi người cảm thấy là hắn sẽ truyền ngôi vị hoàng đế lại cho ngươi.”

Tống Cảnh Ngưỡng khổ sở nói: “Xem ra cả đời này thuộc hạ không có cơ hội đó rồi, đành hi vọng vào kiếp sau vậy.”

Hoắc Dực nghe vậy thì chỉ cười nhạt mà không nói, để mặc cho Tống Cảnh Ngưỡng tự mơ tưởng.

Sau khi đi qua hồ, rẽ vào một hành lang, Hoắc Dực nói: “Đã tính xong lễ chưa?”

“Hồi điện hạ, đã tính xong, có mười vạn lượng, cộng thêm ba mươi lăm vạn vừa rồi nữa, tổng cộng là bốn mươi lăm vạn lượng.”

Hoắc Dực khẽ ừ rồi nói tiếp: “Chi thêm từ ngân sách của phủ mười lăm vạn nữa cho tròn sáu mươi vạn lượng rồi giao cho Lưu Tư.”

Tống Cảnh Ngưỡng hơi do dự một chút, vốn hắn cho rằng điện hạ nói mười vạn chẳng qua là để dọa những người đó thôi, cốt là để bọn họ phải chịu bỏ bạc ra, không ngờ là điện hạ lại làm thật.Mặc dù là thái tử, nhưng mỗi tháng số bạc được đưa đến phủ cũng không nhiều hơn các vương gia khác là bao, huống hồ điện hạ còn bị giam bế hai năm, số tiền có được cũng chỉ là do hoàng thượng ban cho lúc người xuất chinh mấy năm trước, bây giờ lấy ra hết thì sau này phải làm sao?

“Điện hạ, ngân sách của quý phủ cũng chỉ có hơn mười lăm vạn một chút thôi, nếu mang đi cứu trợ hết thì người biết xoay sở thế nào?”

Hoắc Dực nghe xong liền khinh thường nói: “Ngươi lo ta không có bạc sao?”

Tống Cảnh Ngưỡng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải thuộc hạ lo lắng, mà hiện tại là thời điểm điện hạ cần dùng đến bạc, nếu trong người không có bạc thì sẽ rất phiền toái.”

“Không cần lo lắng, ta tự có cách.” Hoắc Dực hai mắt phát sáng, trong sự u lãnh tỏa ra chút ấm áp. “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, sáu mươi vạn lượng giúp đỡ dân chúng này, nhất định phải ghi tên của Tam Tư.”

Tống Cảnh Ngưỡng hoang mang nói: “Lâm tiểu thư…À Lâm lương đễ, ý người là lấy danh nghĩa của người và Lâm lương đễ sao?”

“Lấy danh nghĩa của Tam Tư và những đại thần kia thôi, ta không cần.” Hoắc Dực cười nhẹ, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn, “Tên của Tam Tư ghi ở vị trí đầu tiên, phía bắc nhân khẩu đông đảo, lần thiên tai này có rất nhiều người bị ảnh hưởng, ta muốn bọn họ phải ghi nhớ cho thật kĩ cái tên Lâm Tam Tư.”

Tống Cảnh Ngưỡng nghe Hoắc Dực nói thì càng hồ đồ hơn: “Điện hạ, thuộc hạ vẫn không hiểu, chuyện này thật sự rất quan trọng với Lâm lương đễ sao?”

Hoắc Dực có phần không kiên nhẫn nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, nếu hiện tại người đứng cạnh hắn là Hà Tất Kỳ thì tên đó nhất định sẽ không nghĩ ngợi gì mà thi hành luôn, đáng tiếc lại là Tống Cảnh Ngưỡng, người hoàn toàn trái ngược Hà Tất Kỳ, có suy nghĩ rất đơn giản và lòng hiếu kỳ nặng!

Tuy vậy Hoắc Dực vẫn nhịn được, vì đây là chuyện có liên quan đến Lâm Tam Tư, liền nhẹ nhàng nói: “Trước mắt thì không quan trọng, nhưng tương lai nếu muốn để nàng thuận lợi bước lên ngôi vị hoàng hậu, thì những người đó sẽ trở thành những người rất quan trọng.”

Tống Cảnh Ngưỡng há to mồm, hồi lâu sau mới phản ứng lại được: “Điện hạ, người vì Lâm lương đễ mà lấy lòng dân chúng sao?”

Hoắc Dực liếc nhìn Tống Cảnh Ngưỡng, miễn cưỡng nói: “Cuối cùng cũng thông minh ra một chút.”

Tống Cảnh Ngưỡng giải thích: “Không phải thuộc hạ không thông minh, mà thuộc hạ thật sự không nghĩ đến mức này!”

Hoắc Dực không muốn nói chuyện với hắn nữa, mới vậy mà đã làm chậm trễ bao nhiêu thời gian, “Chờ Hà Tất Kỳ trở lại, ngươi cùng hắn đi tìm Lưu Tư để thương nghị chuyện này đi.”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền.

Hoắc Dực vừa mới nhắc đến Hà Tất Kỳ thì liền trông thấy hắn dẫn theo một đứa bé đi về phía này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.