Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 5: Rời núi mở tiệm.




Lâm Tam Tư ngồi xuống bên cạnh thái hậu, tuy nói đệm ngồi được may bằng vải tơ tằm mát, ngồi lên rất thoải mái, nhưng hiện giờ nàng như đang ngồi trên đống lửa vậy, chỉ đành rũ mắt xuống không nói lời nào, cố gắng giữ khiêm tốn và bổn phận.Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn cảm giác được có một ánh mắt cứ nhìn nàng chằm chằm từ đầu đến giờ, không xấu mà cũng không phải tốt, tựa như cố tình mà cũng như vô ý, cảm giác như bị một cái lưới vô hình bao vây khiến nàng rất không thoải mái.Nàng nghi ngờ ngẩng lên nhìn hoàng hậu, thấy hoàng hậu dù giận nàng nhưng cũng chỉ trừng mắt nhìn nàng một cái thôi, rồi lại quay đi không thèm quan tâm nữa, tiếp tục tập trung tinh thần ứng phó với thái hậu nương nương tiếp!

Vậy thì là ai? Là ai mà nhìn nàng giống như có một mối hận rất lớn với nàng thế?

Lâm Tam Tư càng thêm bất an, hơi ngước mắt nhìn một lượt những người trong điện, cho đến khi ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt của Diêu Bội Oánh thì nàng mới bừng tỉnh đại ngộ.

Lâm Tam Tư không ghét Diêu Bội Oánh, ngược lại vì lúc trước đã từng gặp mặt nên còn có chút hảo cảm với nàng ta. Dù sao ở thời cổ đại, những nữ tử có thân phận thấp mà gặp được một nữ tử có thân phận và độ tuổi không khác biệt lắm thì có thể coi là có duyên không cạn, hai người mà có thể trở thành bạn thì không còn gì tốt hơn nữa!

Lâm Tam Tư nở nụ cười với Diêu Bội Oánh, Diêu Bội Oánh lần này không còn kinh ngạc như lúc ở ngoài điện nữa, cũng mỉm cười lại với nàng, nhưng lại lên tiếng hỏi một câu không ai ngờ tới: “Cô nương là người của phủ thái tử sao?”

Câu hỏi trực tiếp như vậy, không chỉ khiến Lâm Tam Tư giật mình, mà ngay cả thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương và Hiền quý phi cũng lấy làm kinh hãi, chỉ khác là mức độ kinh ngạc không giống nhau mà thôi.

Thái hậu đưa mắt nhìn Diêu Bội Oánh, trong lòng có phần bực bội, nghĩ thầm Diêu Bội Oánh này đã đi xa nhiều năm, thế nhưng giờ lại ở đây hỏi thăm chuyện ở phủ thái tử, xem ra vẫn là không an phận, phải nghĩ biện pháp biến nàng ta đi xa một chút mới được, tốt nhất là vĩnh viễn không thể trở lại kinh thành luôn!

Hoàng hậu nương nương và Hiền quý phi lúc này lại có chung suy nghĩ, hai người liếc nhau một cái rồi đồng thời quay ra nhìn Lâm Tam Tư.Thái tử ngã bệnh, Lương vương và Ninh vương vì nể tình huynh đệ nên đã cố ý tìm một nữ nhi của tội thần để đưa vào phủ thái tử hầu hạ, hai người trước đó đã thương lượng qua, việc xin ý chỉ là do Lương vương chịu trách nhiệm, còn người thì tùy tiện lấy ở Ninh vương phủ.Chuyện này cả hoàng hậu nương nương và Hiền quý phi đều biết, mục đích thứ nhất là để lấy danh tiếng, thứ hai là để lấy lòng thái hậu và hoàng thượng!

Huynh đệ tình thâm, bốn chữ này ở những gia đình bình thường thì không sao, nhưng ở hoàng tộc thì rất hiếm thấy! Nên tất nhiên sẽ khiến thái hậu và hoàng thượng cảm động.

Chẳng lẽ cô nương này chính là người được đưa vào phủ thái tử đấy sao?!

Về phần Lâm Tam Tư, nàng chỉ hơi kinh ngạc lúc nghe xong câu hỏi của Diêu Bội Oánh, về sau nghĩ kỹ thì đoán rằng Diêu Bội Oánh đích thị là đã nhìn thấy chiếc lục lạc màu vàng kim trên xe ngựa, cho nên mới biết nàng chính là người của phủ thái tử. “Hồi An vương phi, đúng là như vậy.”

Lương Thành Quân và Tô Uyển Nhàn nghe vậy thì có phần nghi ngờ, một hạ nhân như thế sao có thể ngồi ngang hàng với thái hậu nương nương được? Nhưng vì vừa bị thái hậu dạy dỗ nên nàng cũng có chút kinh nghiệm, cho dù trong lòng có phẫn uất thì cũng không dám nói một lời.

Thái hậu nương nương đưa tay gãi nhẹ mái tóc bạc bên thái dương, ra vẻ lạnh nhạt nói: “Dực Nhi bị giam bế ở phủ thái tử hai năm rồi, ai gia vẫn chưa được gặp nó.Chuyện này là do nó gieo gió gặt bão, ai gia cũng không thể nói gì, chẳng qua tuổi ngày một cao, càng hy vọng có con cháu ở bên.Tuất nhi và Tấn nhi đều ở kinh thành, ai gia muốn gặp lúc nào cũng được, mà Dực Nhi lần này lĩnh quân xuất chinh, không biết ngày nào thì về, sinh tử không thể đoán trước, trước khi xuất chinh vẫn còn bị bệnh, ai gia sao có thể không lo lắng đây!” Ngữ điệu của thái hậu rất bi thương, khiến Lương Thành Quân và Tô Uyển Nhàn đều thấu hiểu, không ai muốn nói sâu đến chuyện này, nên liền không đặt tiêu điểm vào Lâm Tam Tư nữa. “Nha đầu này hầu hạ Dực Nhi đã hai tháng, nên ai gia liền gọi nàng tiến cung.”

“Mẫu hậu nhớ thái tử là chuyện rất thường tình, bất quá phải luôn lấy thân thể làm trọng, không nên suy nghĩ quá nhiều.” Lương Thành Quân đảo mắt, quan tâm nói: “Nếu mẫu hậu thích, thần thiếp sẽ bảo Lương vương phi đưa Thiên Thành tới đây thỉnh an người.Tiểu hài tử sau khi đầy tháng lại càng thêm đáng yêu! Chắc chắn sẽ khiến người vui vẻ.”

Nhắc đến chuyện này thì đương nhiên Tô Uyển Nhàn và Diêu Bội Oánh không thể nói xen vào được, hai người lúng túng đứng một bên không nói gì.

Thái hậu lơ đãng nói: “Được thế thì tốt, chẳng qua là Thiên Thành còn quá nhỏ, rất dễ khóc, lần trước nó đến đây mà làm ầm ĩ quá, ai gia cả đêm ngủ không ngon! Vẫn nên để nó lớn hơn chút nữa, hiểu chuyện một chút rồi lại tới đây thì hơn!”

Lần trước khi Lương vương và Lương vương phi mang theo Hoắc Thiên Thành đến thì Lương Thành Quân cũng có mặt ở đây, cũng không hiểu tại sao đứa bé vừa vào cung thì liền khóc lớn, dỗ mãi cũng không chịu ngừng. Thái hậu thích yên tĩnh, nên bọn họ ở trong Phúc Thọ cung chưa được bao lâu thì cả nhà liền chán nản đi về, sau đó còn bị hoàng thượng trách mắng một trận, nói là làm ảnh hưởng đến thái hậu nghỉ ngơi.

Lương Thành Quân nói: “Thần thiếp đã biết.”

Thái hậu liếc Lương Thành Quân một cái, hôm nay đã chèn ép bà ta nhiều lần rồi, lửa giận cũng đã vơi đi nhiều, không nên ầm ĩ thêm nữa! Liền đưa tay cầm lấy một miếng ngọc bội trên bàn, cười nói: “Trong các hoàng tử thật không ai có thể so được với Tuất nhi, vẫn là Tuất nhi hiểu hoàng tổ mẫu nhất! Ngọc bội này là ai gia tự mình đi Hoa Thượng cung cầu phúc mới có được, thưởng cho Thiên Thành đi!”

Lương Thành Quân vô cùng vui vẻ, gương mặt được chăm sóc tốt khẽ ửng hồng. Mặc dù bà là hoàng hậu, nhưng tính cách lại không thích nhận sai, không biết làm người khác vui vẻ như Tô Uyển Nhàn, cho nên ít được ban thưởng. Lần này bỗng dưng được thái hậu thưởng, mặc dù không phải cho bản thân bà, nhưng cũng là cho hoàng tôn của nàng, lại còn là đồ mà thái hậu tự mình cầu phúc mới có, sao có thể không vui cho được! Liền đáp: “Thần thiếp thay Tuất nhi cùng Thiên Thành tạ ơn mẫu hậu.”

Thái hậu phất tay, mệt mỏi nói: “Ngươi và Hiền quý phi đều có việc phải làm, nên rời đi thôi.”

Lương Thành Quân và Tô Uyển Nhàn hai người không ai thắng cũng chẳng ai thua, mỗi người đều có thưởng từ thái hậu nương nương, nên rất hãnh diện mà rời khỏi Phúc Thọ cung.

Thái hậu thấy Diêu Bội Oánh vẫn đứng bên dưới, song cũng không mở miệng bảo nàng ta tới bóp chân mà quay sang dựa vào Lâm Tam Tư nhắm mắt dưỡng thần một lúc, đến khi bà một lần nữa mở mắt, mới làm như giật mình nhớ ra, nói: “Già rồi nên trí nhớ không còn được như xưa nữa, An vương phi đứng đó hẳn rất mệt mỏi đúng không, Bích Liên, ban ghế ngồi.”

Từ lúc đến cổng gác thứ hai, nàng ta đã tự mình đi bộ tới Phúc Thọ cung, lại đứng ngoài cửa một lúc lâu mới được vào điện cùng với hoàng hậu nương nương và Hiền quý phi, lúc hoàng hậu và quý phi rời đi thì thái hậu nương nương lại ngủ thiếp mất, tính ra thì Diêu Bội Oánh đã phải đứng rất lâu rồi.Hiện tại chân nàng ta đã cứng hết cả, nhưng thái hậu đã nói vậy thì nàng đành phải đáp: “Hồi hoàng tổ mẫu, Bội Oánh mới đứng có một lát, thật sự không mệt.”

“Không mệt sao?! Ai gia vẫn nghe nói An vương phi là một người rất biết lấy lòng người ta, quả nhiên không sai.” Thái hậu cười nói: “Nếu đã không mệt, vậy giúp ai gia xoa bóp đi.”

Diêu Bội Oánh lúc này mới vừa ngồi xuống, còn chưa kịp ấm chỗ thì lại phải hầu hạ thái hậu nương nương, nhưng lời là do nàng nói, giờ cũng không thể không nhận. “Hoàng tổ mẫu chịu để cho Bội Oánh tận hiếu là Bội Oánh có phúc khí rồi.” Có điều nàng mới vừa đứng lên thì xung quanh bỗng tối sầm cả lại, nếu không phải nàng cố gắng chống đỡ thì e là đã ngất đi rồi.

“Nha đầu, ngươi ngồi với ta một lúc lâu rồi, có thấy mệt không? Ngồi nghỉ một chút đi.” Thái hậu thân thiết nhìn Lâm Tam Tư, quay sang Bích Liên nói: “Đi rửa thêm chút trái cây tươi cho Tam Tư cô nương.”

Lâm Tam Tư vào đây cũng đâu có làm gì đâu, sao mà mệt nhọc được! Bất quá nàng nghĩ nếu An vương phi đã muốn qua đây hầu hạ thái hậu thì nàng nên nhường chỗ cho người ta, liền đứng dậy ngồi lên ghế mà Bích Liên mới mang đến đặt ở bên dưới.Vừa ngồi xuống thì đã có cung nữ bưng mấy đĩa trái cây và điểm tâm đi đến, nào là nho, dưa lê, dưa hấu ruột vàng, anh đào, dương đào (kiwi)…Màu sắc óng ánh khiến người ta nhìn mà thèm, không biết có phải Bích Liên có lòng hay không mà những trái cây kia đều đã được gọt vỏ và cắt thành miếng nhỏ, rất dễ ăn, các loại bánh cũng đều là do nhà bếp làm riêng cho thái hậu, thái hậu lại thưởng cho Lâm Tam Tư.

Lâm Tam Tư dù sao cũng đang mang bầu nên quả thật thấy hơi đói bụng, thêm nữa lại đến giờ ăn trái cây rồi nên cũng không gượng ép bản thân nữa, ngồi ăn ngon lành trước ánh mắt hiền hòa của thái hậu.Chẳng qua trong lòng nàng không khỏi có phần áy náy, vì An vương phi vào cung cùng nàng mà lúc này vẫn đang tận lực xoa bóp cho thái hậu!

Thái hậu vốn muốn giữ Lâm Tam Tư lại dùng bữa, nhưng thái giám lại vào nói rằng hoàng thượng hôm nay muốn đến dùng bữa cùng thái hậu nên bà đành phải thôi, lưu luyến không rời dặn dò một phen rồi mới để Bích Liên dẫn nàng xuất cung.

Diêu Bội Oánh lúng túng đứng trong điện, thái hậu vốn không có ý định giữ nàng lại, chẳng qua là chính nàng mặt dày không muốn rời đi thôi, bây giờ lại nghe nói hoàng thượng sắp tới, nàng có muốn ở thêm cũng chẳng được.Với lại, lúc này lòng nàng đang tràn ngập sự tò mò với người tên Lâm Tam Tư kia, chuyện lấy lòng thái hậu, sau này cứ từ từ làm cũng không muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.