Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 18: Săn bắn trong núi.




Trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài cửa sổ chỉ có vài vệt sáng nhẹ chiếu vào thư phòng, Hoắc Dực vừa bước vào đã nhìn thấy chậu cây xanh bày trên bàn sách, tuy chỉ là chậu cây nhỏ nhưng mọc rất tốt, khóe miệng hắn không tự chủ được mà nở nụ cười, xem ra không phải là nàng khoe khoang mù quáng.

Hà Tất Kỳ nghiêm túc bước vào, xoay người đóng lại cửa.

Hoắc Dực đi tới trước bàn đọc sách, đưa tay đặt lên chồng giấy trên bàn, hờ hững nói: “Ngươi đã biết tội của mình chưa?” Giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến người ta hoảng sợ.

Hà Tất Kỳ vẫn luôn im lặng, nhìn thấy vẻ mặt không biểu lộ tâm tình của Hoắc Dực thì liền mạnh mẽ quỳ xuống, “Thuộc hạ hành sự không chu đáo, phụ sự tín nhiệm của điện hạ, xin điện hạ trách phạt.” Hắn là người luôn phân biệt đúng sai, trong lời nói không hề mang theo thái độ cầu xin tha thứ.

Hoắc Dực không nhìn hắn, ngón tay dài đặt lên giấy trắng mực đen, nghiêm túc xem từng tờ, thỉnh thoảng lại đặt bút phê duyệt.

Trong thư phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Hoắc Dực lật mở trang giấy và tiếng bút lông viết xuống, từng âm thanh nhỏ chui vào tai Hà Tất Kỳ, chẳng khác nào như đang tra tấn hắn.

Một lúc lâu sau, Hoắc Dực đặt bút xuống, đứng chắp tay lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, nói: “Khi ta rời kinh đã giao cho ngươi nhiệm vụ gì?”

Hà Tất Kỳ ánh mắt khẽ run, hai chân quỳ trên mặt đất cũng trở nên cứng nhắc, trầm giọng nói: “Bảo vệ cho sự an toàn của Lâm tiểu thư.”

Hoắc Dực nhìn Hà Tất Kỳ, ánh mắt như muốn đâm xuyên hắn: “Vậy ngươi đã làm gì?”

“Thuộc hạ…” Hà Tất Kỳ quỳ gối trên nền đất lạnh lẽo buổi sáng sớm, nhưng sau lưng lại toát rất nhiều mồ hôi, hắn sợ nhất là thái độ lãnh khốc đó của điện hạ, chẳng thà cứ phạt đánh hắn còn khiến hắn thoải mái hơn.Nghĩ lại cách Tống Cảnh Ngưỡng dạy hắn đêm qua, hắn liền cúi đầu nói: “Hôm đó thuộc hạ bị tuần phủ nha môn gọi đi, vì có án mạng nên muốn thuộc hạ giúp đỡ điều tra, thuộc hạ thật sự không ngờ hôm đấy An vương phi lại tới…”

Hà Tất Kỳ đang nói bỗng dừng lại, vì hắn thấy ánh mắt của điện hạ ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn, tựa như khiến cho không khí xung quanh cũng đóng băng theo, lạnh đến mức làm hắn không thể nói tiếp được nữa.

Hà Tất Kỳ mạnh mẽ nuốt nước bọt, trong lòng thầm lăng trì Tống Cảnh Ngưỡng vô số lần, nói cái gì mà điện hạ là người luôn phân rõ phải trái, mọi việc chỉ cần nói nguyên nhân rõ ràng thì điện hạ sẽ không trách tội! Sao hắn lại đi tin Tống Cảnh Ngưỡng cơ chứ?! Lâm tiểu thư này là ai, là người mà điện hạ đặt ở vị trí thứ nhất trong tim đấy! Sao có thể chỉ đơn giản là giải thích rõ ràng thì sẽ được tha thứ!

Tống Cảnh Ngưỡng, trở về ta sẽ xử lý ngươi! Hà Tất Kỳ ảo não không thôi, sớm biết thế thì hắn đã im lặng chịu phạt rồi.

“Thời gian ngươi theo ta không ngắn, vậy mà lại phạm sai lầm này.” Ánh mắt Hoắc Dực trở nên sắc bén, thanh âm rét lạnh nói: “Nếu không có Ninh vương phi ở giữa hòa giải, thì ngươi có biết là sẽ xảy ra chuyện gì hay không?”

Hà Tất Kỳ trong lòng rất xót xa, điện hạ sở dĩ bảo vệ Lâm Tam Tư như vậy, là vì không muốn người ngoài biết là nàng đã mang thai, ở nơi kinh thành sóng ngầm mãnh liệt này, nếu có người phát hiện ra nàng đang mang trong mình giọt máu của điện hạ, thì dù có bảo vệ nghiêm ngặt đến đâu đi nữa, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách để hạ độc.Huống hồ điện hạ khi đó lại không ở phủ thái tử, đám người đó sẽ càng nhân cơ hội hơn.

Hà Tất Kỳ càng nghĩ càng sợ, gáy không khỏi toát mồ hôi hột, khẩn thiết nói: “Cầu điện hạ trừng phạt.”

“Ta đã có quyết định…” Hoắc Dực thờ ơ liếc Hà Tất Kỳ một cái, lạnh lùng nói: “Hồi phủ, giam bế, ba tháng.”

“Điện hạ.” Hà Tất Kỳ mặt như đưa đám, dáng vẻ đánh chết cũng không dám tin, tính tình hắn vốn trầm mặc, vẻ mặt chưa hề thể hiện ra quá ba biểu cảm, nhưng giờ phút này hắn lại vô cùng buồn bực, là gương mặt rất hiếm thấy của hắn, “Điện hạ có thể đổi phương thức xử phạt thuộc hạ được không, hạ bổng lộc và cấp bậc cũng được?” Bảo hắn ba tháng không được ra ngoài, này không phải là muốn hành hạ hắn đến không muốn sống nữa sao?

Hoắc Dực nghe vậy, mí mắt cũng không thèm hạ xuống, nói: “Lời ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Hà Tất Kỳ khẽ run, thấy Hoắc Dực không hề có ý định đổi ý, liền cắn răng nặng nề đập đầu xuống đất, nói: “Thuộc hạ không sợ khổ cũng không sợ mệt, chỉ sợ không thể được đi theo điện hạ, van cầu điện hạ cho thuộc hạ thêm một cơ hội.”

“Thời hạn ba tháng.” Hoắc Dực vẫn không thay đổi ý định, có một số việc có thể tha thứ, những có những việc tuyệt đối không thể tha thứ, nhất là chuyện có liên quan đến Lâm Tam Tư. “Sau ba tháng đến gặp ta, ta sẽ quyết định xem có nên giữ ngươi lại hay không.”

Hà Tất Kỳ biết không thể thương lượng được rồi, trong lòng vô cùng thống khổ và bi thương, nhưng cũng không còn cách nào, tính của điện hạ hắn hiểu rất rõ, chỉ nói một mà không nói hai, xem ra lần này hắn đã thật sự làm cho điện hạ thất vọng.

Hà Tất Kỳ tinh thần rệu rã từ trong thư phòng bước ra, trùng hợp Bách Hợp cũng đang bưng nước nóng đi qua, liền đứng từ xa gật đầu chào hắn, còn hắn thì hình như không nhìn thấy, chỉ sững sờ không có phản ứng gì.

Bách Hợp thấy vậy thì rất tò mò, Hà đại nhân tuy là người trầm tính, nhưng cũng rất lịch sự, hôm nay lại làm sao thế này? Nàng không khỏi mở miệng hỏi: “Hà đại nhân, ngài làm sao vậy?”

Hà Tất Kỳ nào có tâm tư nói chuyện với nàng, chỉ hờ hững lắc đầu rồi vòng qua nàng để rời đi, Bách Hợp ngây ngốc đứng yên tại chỗ, cảm thấy Hà đại nhân như người mất hồn vậy, chẳng khác nào mới chết đi sống lại.

Lúc Bách Hợp trở lại Thanh Lan các thì Lâm Tam Tư còn chưa dậy, lúc nàng quét dọn phòng một lượt thì tiểu thư mới mệt mỏi tỉnh giấc.

“Tiểu thư, người dậy rồi!” Bách Hợp buộc hai bên màn che lại, cười nói: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, tiểu thư ăn xong điểm tâm thì có thể ra sân sau đi dạo một chút.”

“Ừ.” Lâm Tam Tư gật đầu, nhìn xung quanh một lượt, không thấy Hoắc Dực đâu liền hỏi: “Điện hạ rời giường lâu chưa? Sao lại không gọi ta?”

“Điện hạ rời giường từ sớm rồi, điện hạ không cho chúng nô tỳ đánh thức người, dùng xong điểm tâm liền đến thư phòng luôn.” Bách Hợp suy nghĩ một chút, sợ Lâm Tam Tư lo lắng nên không nói ra chuyện mình vừa mới gặp Hà đại nhân cho tiểu thư nghe. “Vẫn chưa thấy điện hạ ra ngoài, chắc hẳn còn ở trong thư phòng.”

Lâm Tam Tư nghe xong chỉ khẽ cười, tay xoa nhẹ bụng, dịu dàng nói: “Bảo bối à, chúng ta dậy thôi.” Rồi nói với Bách Hợp: “Đêm qua ta đã bảo Lý tẩu nấu canh nhân sâm, điện hạ có uống không?”

“Đã uống rồi.” Bách Hợp đi tới, cẩn thận đỡ Lâm Tam Tư xuống giường, nói: “Tiểu thư, cả người và điện hạ đều khó hiểu thật đấy!”

“Sao lại nói vậy?”

“Điện hạ biết tiểu thư thích ăn thịt vịt muối, nên lúc dùng bữa đã bảo Lý tẩu đem món đó xuống, nói là để lại cho tiểu thư ăn.” Bách Hợp vui vẻ cười nói, điện hạ yêu thương tiểu thư như vậy, nàng tất nhiên cầu còn không được! “Mà tiểu thư thì sao, mới tỉnh dậy đã nghĩ đến việc điện hạ đã uống canh hay chưa! Tiểu thư nói xem, có phải cả tiểu thư và điện hạ đều rất khó hiểu hay không?”

“Có gì lạ đâu, hai người ở bên nhau thì phần lớn thời gian đều suy nghĩ cho đối phương mà.” Lâm Tam Tư mỉm cười nói: “Chờ tương lai em thành thân, lúc đó em sẽ hiểu.”

Bách Hợp nghe xong, gương mặt liền đỏ lên vì xấu hổ, lập tức vội vàng chuyển chủ đề, bưng nước tới hầu hạ Lâm Tam Tư rửa mặt.

***

Diêu Bội Oánh lúc xuất cung liền lột bỏ ngay dáng vẻ dịu dàng khi ở trước mặt thái hậu nương nương và hiền quý phi nương nương, hùng hổ ngồi vào xe ngựa, thúc giục người lái xe mau chóng trở về phủ.Xe ngựa mới vừa dừng lại trước cổng Ninh vương phủ, còn chưa dừng hẳn thì nàng ta đã nhanh chóng xuống xe, trực tiếp đi đến chỗ của Ninh vương phi.

“Tỷ tỷ, tỷ lại dám gạt ta?!”

Ninh vương phi đang ngồi nghe bọn hạ nhân trong phủ nói thì lại thấy giọng nói tức giận của Diêu Bội Oánh vang lên, lập tức đoán ngay ra nguyên nhân là gì, cặp lông mày thanh tú không khỏi cau lại, liền bình tĩnh phân phó hạ nhân lui xuống, còn mình thì bưng tách trà trên bàn lên rồi nhấp một ngụm.

Ninh vương phi thờ ơ ngước mắt nhìn Diêu Bội Oánh đang trong cơn giận dữ, chắc hẳn là quá tức giận nên búi tóc bên phải có hơi bị lệch cũng không thèm quan tâm. “Muội muội mới sáng sớm đã kích động như vậy làm gì?”

“Tỷ tỷ, tỷ đừng uống nữa!” Diêu Bội Oánh đưa tay giật lấy chén trà trong tay Ninh vương phi, bực tức nói: “Tỷ không nói ra chuyện Lâm thị kia đang mang bầu cho hiền quý phi nương nương biết sao?”

“Làm sao vậy?” Ninh vương phi ngồi ngay ngắn trên ghế, nàng tuy lớn hơn Diêu Bội Oánh mấy tuổi, nhưng dung mạo lại không hề kém hơn nàng ta chút nào, cộng thêm gần đây nàng thanh tâm quả dục, cả người toát lên vẻ tao nhã thoát tục, còn Diêu Bội Oánh, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại có gì đó rất tầm thường. “Không lẽ tỷ tỷ phải nói chuyện đó cho hiền quý phi nương nương biết sao?”

“Vậy tỷ tỷ không định sẽ nói ư?” Diêu Bội Oánh tức đến mức mặt trắng bệch cả lại, nàng và Ninh vương phi lớn lên bên nhau từ nhỏ, ở trước mặt nàng tất nhiên không có gì phải giấu diếm, lập tức tỏ ra đầy căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm thị mang trong mình cốt nhục của thái tử điện hạ, nếu tương lai hài tử bình an ra đời, đối với Ninh vương và tỷ tỷ đều không có lợi.”

Ninh vương phi bình tĩnh nhìn Diêu Bội Oánh, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là không có lợi cho chúng ta hay không có lợi cho muội muội vậy?”

Diêu Bội Oánh trong lòng kinh sợ, nhìn Ninh vương phi nói: “Tỷ tỷ nói thế là có ý gì?”

Ninh vương phi đột nhiên cười lớn, trong lòng bi thương, “Ý của tỷ tỷ, muội muội hẳn là phải rõ hơn tỷ tỷ mới phải.”

Diêu Bội Oánh áp chế sự bối rối trong lòng, quan sát vẻ mặt của Ninh vương phi, thầm nghĩ: Không, tỷ tỷ không thể nào biết được chuyện kia đâu! Nghĩ vậy liền nói: “Ta thật sự không hiểu.”

“Ngươi không hiểu thì tỷ tỷ cũng không biết phải nói thế nào.” Ninh vương phi thu hồi nụ cười, ánh mắt trở nên rét lạnh: “Chẳng qua tỷ tỷ chỉ không muốn để bàn tay muội muội phải dính thêm một lớp máu tanh nào nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.